Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 66




Mẹ anh bắt đầu khóc, Trương Thanh Lâm cảm thấy nghẹn ở cổ họng.

Chu Lan thấy mắt Trương Thanh Lâm đỏ hoe, đột nhiên cảm thấy xót xa. Cô ta nhớ lại những lời vừa rồi mình nói trong cơn tức giận, ngay cả khi cưới nhau rồi, chắc chắn anh cũng sẽ ghim mãi trong lòng. Cô ta nhìn chú Mã với ánh mắt cầu cứu, hy vọng chú có thể giúp cô ta tìm một lối thoát và cho cô ta cơ hội để tiếp cận Trương Thanh Lâm một lần nữa.

Chú Mã khẽ ho một tiếng rồi nói: “Một ngàn tệ quả là số tiền không nhỏ. Chu Lan, con đã suy nghĩ kỹ chưa, bây giờ muốn ngay sao?”

“Trong ba tháng cũng được, hoặc không cần cũng được. Những gì con nói vừa nãy là trong cơn giận.” Chu Lan lén nhìn Trương Thanh Lâm, thấy anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không thèm nhìn mình, biết rằng anh chắc chắn đã ghét mình rồi, “Miệng lưỡi của em không tốt, nhưng lòng dạ không xấu. Trương Thanh Lâm, chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, anh xem, em đã bao giờ hại anh hay hại gia đình anh chưa?”

Trương Thanh Lâm nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, không hiểu sao cô ta có thể thay đổi thái độ nhanh như lật sách. Chu Lan bị Trương Thanh Lâm nhìn chằm chằm đến sợ hãi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em phải đi làm rồi!” Chu Lan chạy trốn khỏi tiệm sách như thể bị ma đuổi. Cô ta chạy ra khỏi ngõ Thanh Y mới dừng lại, đứng bên đường khóc nức nở, đúng lúc Trương Lộ Thanh đi ngang qua. Anh ấy tạm biệt đồng nghiệp, đi đến trước mặt cô ta: “Chu Lan, sao vậy?”

Chu Lan giận dữ trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh có biết chuyện anh trai anh với Xuân Tảo không?”

Trương Lộ Thanh không trả lời cô ta, chỉ an ủi: “Mọi việc trên đời đều do duyên số định đoạt, chúng ta cũng không nên quá cố chấp.”

“Nhưng tôi cứ muốn cố chấp đó!” Chu Lan đẩy Trương Lộ Thanh một cái, “Đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì! Anh thích tôi, mong rằng anh trai anh và tôi không thành!”

Trương Lộ Thanh nhất thời cứng họng, lùi lại một bước, sợ rằng Chu Lan sẽ tiếp tục đánh mình.

“Cô hãy bình tĩnh lại đi, Chu Lan, cô làm thế này không tốt cho chính mình đâu.”

“Tôi không thể bình tĩnh được! Tôi đã khổ sở, thì không ai được sống yên ổn hết!”

Chu Lan cảm thấy mình thật đáng thương. Có biết bao người đàn ông ở Cổ Thành này thích cô ta, bao gồm cả Trương Lộ Thanh trước mắt, nhưng cô ta lại chỉ thích Trương Thanh Lâm, người dường như không để mắt đến cô ta. Trong khi Trương Thanh Lâm lại thích Xuân Tảo, người mà Cốc Yến Lai cũng đã nhắm tới. Chu Lan nghĩ rằng, gốc rễ vấn đề chính là Xuân Tảo. Nếu Xuân Tảo lấy Cốc Yến Lai, thì Trương Thanh Lâm sẽ tỉnh ngộ!

Trương Lộ Thanh nhận ra suy nghĩ của Chu Lan, anh ấy nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chu Lan, cô đừng làm những việc quá đáng mà đẩy anh trai tôi ra xa hơn. Tuy tôi không hiểu nhiều về tình cảm, nhưng tôi hiểu anh trai mình, anh ấy thích những người hiền lành, tốt bụng.”

“Tôi không hiền lành sao? Nhà tôi không tốt sao? Mấy năm trước nếu không có gia đình tôi giúp đỡ, bây giờ đến lượt anh trai anh thích ai à? Chắc đã chết đói từ lâu rồi!” Chu Lan tức giận nói.

Trương Lộ Thanh nghe những lời này mà cảm thấy xấu hổ, không thể nói thêm lời khuyên nào nữa. Khi trở về nhà, anh ấy nhắc nhở Trương Thanh Lâm cẩn thận với Chu Lan, đừng để cô ta làm điều gì quá đáng.

Trương Thanh Lâm thấy em trai có vẻ thất vọng, liền hỏi: “Em đã thất vọng về Chu Lan rồi?”

“Đúng vậy.” Trương Lộ Thanh nói: “Em không ngờ Chu Lan lại là người như vậy. Trước đây em chỉ nghĩ cô ấy bướng bỉnh, nhưng lòng dạ không xấu. Bây giờ nhìn lại, cô ấy thật sự không tốt. Nhưng nhìn rõ cũng tốt, sau này sẽ không còn mù quáng nữa.”

“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Rồi, em sẽ không để ý đến Chu Lan nữa.”

Trương Lộ Thanh nghĩ: Mỗi lần Chu Lan nhìn anh ấy, ánh mắt cô ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc, cô ta coi sự quan tâm của anh ấy là điều đương nhiên. Trước mặt anh ấy, cô ta luôn ngẩng cao đầu, giọng điệu nói chuyện luôn coi thường. Chu Lan chưa bao giờ xem anh ấy như một con người. Vậy mà anh ấy đã từng nghĩ rằng cô ta không phải là người xấu.

Chu Lan không thể chấp nhận được việc này. Mọi người đều biết Chu Lan thích Trương Thanh Lâm, và ai cũng nghĩ rằng cô và Trương Thanh Lâm sẽ kết hôn. Chu Lan luôn chắc chắn rằng sẽ có được Trương Thanh Lâm, ngay cả bây giờ cô ta cũng chỉ coi tình cảm của Trương Thanh Lâm dành cho Xuân Tảo là một sự phản kháng tạm thời do tự ti.

Chu Lan đã cố gắng tìm cách tiếp cận Cốc Yến Lai.

Cô ta nói với Cốc Yến Lai: “Anh có định cưới Xuân Tảo không?”

“Tôi cưới cô ta?” Cốc Yến Lai trợn mắt nhìn cô ta, rồi châm một điếu thuốc, hút. “Cô đến đây để nói về cô ta sao?”

“Phải, Xuân Tảo đang có vấn đề, anh nên cẩn thận.”

Chu Lan thêm mắm thêm muối về chuyện của Xuân Tảo, nói rằng Xuân Tảo có ý định quyến rũ người đã có vợ, rằng danh tiếng của cô sắp bị hủy hoại. Cốc Yến Lai nhếch mép, dập tắt điếu thuốc rồi ném đi, “Cô dùng thủ đoạn này cũng chẳng cao tay gì, bảo sao mà cô không giữ nổi đàn ông. Nói cho rõ nhé, cô có đánh chết tôi thì tôi cũng không tin những lời nhảm nhí của cô. Nhưng tôi cũng nói thẳng, cưới hay không cưới Xuân Tảo là chuyện khác, nhưng cô ta chỉ có thể thuộc về tôi.”

Chu Lan nhìn thấy biểu cảm của Cốc Yến Lai, đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ vô cớ. Trên đường về nhà, cô ta không ngừng nghĩ về cảnh đó, cảm thấy mình đã làm điều gì đó sai lầm.

Không ai biết Chu Lan đã làm gì. Khi cô ta đi ngang qua tiệm sách và nhìn thấy Trương Thanh Lâm, cô ta cảm thấy vô cùng áy náy.

“Chu Lan.” Trương Thanh Lâm gọi cô ta, tiến lại gần với một xấp tiền lẻ trên tay: “Đây là chín mươi tệ, cô cầm lấy trước, phần còn lại tôi cần thêm thời gian.”

“Em không cần!”

“Chu Lan, cô nên nhận, đây vốn là của cô.” Anh nhét tiền vào tay Chu Lan, cười với cô ta, “Chuyện của chúng ta, thật sự xin lỗi cô. Tôi đã nói với ba mẹ về ý định của mình, tôi không biết họ không nói rõ với cô, để cô hiểu lầm là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi.”

“Cô nói đúng, nợ thì phải trả, nhưng tình cảm không thể ép buộc. Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền nhiều hơn để trả nợ sớm nhất có thể. Tôi luôn rất biết ơn sự giúp đỡ của gia đình cô trước đây.”

“Trương Thanh Lâm, trái tim anh làm bằng đá phải không?” Chu Lan lại khóc, “Em không cần! Trương Thanh Lâm, anh nghĩ xem, em thật sự vì tiền sao? Nhà em có thừa tiền! Từ đầu đến cuối em chỉ vì anh thôi!”

Cô ta ném tiền xuống đất rồi chạy đi.

Trương Thanh Lâm nhìn đống tiền rơi trên đất, thở dài cúi xuống nhặt lên. Một đôi tay khác xuất hiện trước mắt anh, khi ngẩng đầu lên, anh thấy Xuân Tảo. Một sợi tóc nhỏ rơi trên má cô, khuôn mặt cô hơi đỏ, khi nhận thấy ánh mắt của Trương Thanh Lâm, cô cũng ngước nhìn anh.

“Em…”

“Tôi vừa tan học, đi ngang qua đây.” Xuân Tảo nhặt tiền lên đặt vào tay anh, còn nhìn xung quanh xem có rơi mất tờ nào không. Đây là số tiền Trương Thanh Lâm đã khó khăn lắm mới kiếm được, mất một tệ cô cũng sẽ thấy xót xa.

“Xuân Tảo.” Trương Thanh Lâm định nói lại thôi, anh cảm thấy hối hận, không nên nói ra những lời đó trong hoàn cảnh ấy, khiến Xuân Tảo cũng bị kéo vào rắc rối.

“Trương Thanh Lâm, tối nay anh ra bờ sông đợi tôi. Chúng ta cần nói rõ với nhau.”

“Có phải tôi đã gây phiền phức cho em không, Xuân Tảo?”

“Bây giờ anh mới biết là gây phiền phức sao? Lúc nói ra sao lại thẳng thắn thế chứ?” Xuân Tảo hừ một tiếng, “Tám giờ tối, đi về phía Tây từ tiệm bánh, đợi tôi.”

“Được.”

Lòng dạ Trương Thanh Lâm rối bời, bữa tối chỉ ăn vài miếng rau xanh rồi không thể ăn nổi nữa. Anh không biết Xuân Tảo sẽ nói gì với mình, có lẽ sau này cô sẽ không bao giờ đến tiệm sách nữa. Nghĩ đến điều này, anh thấy lòng mình nặng trĩu.

Ngay cả bước đi, anh cũng cảm thấy không vững.

Đi về phía Tây từ tiệm bánh, không còn một ngọn đèn nào. Nếu không có ánh trăng, thật sự sẽ không có chút ánh sáng nào cả. Trương Thanh Lâm lo lắng Xuân Tảo sẽ sợ hãi khi đi trong bóng tối, nên quay lại để đón cô, từ xa nhìn thấy cô bước đi dưới ánh trăng, bóng cô đổ xuống dòng sông tạo thành một cái bóng mờ mờ.

Hai người bước vào bóng tối, đứng đối diện nhau. Xung quanh im ắng, đến nỗi cả tiếng thở của nhau cũng nghe rõ.

Xuân Tảo nhìn Trương Thanh Lâm, hít thở sâu mấy lần rồi mới mở lời: “Trương Thanh Lâm.”

“Xuân Tảo.”

“Anh lại gần đây một chút. Tôi không nhìn rõ anh.” Cô nói nhỏ, ngón chân di chuyển một chút.

Trương Thanh Lâm tiến một bước, chỉ còn cách Xuân Tảo một bước, anh có thể nghe thấy cả nhịp tim đang đập nhanh của cô.

“Anh nói anh thích tôi, có thật không?” Xuân Tảo hỏi anh.

Trương Thanh Lâm gật đầu, “Phải, Xuân Tảo.” Ánh trăng không nói dối, và Trương Thanh Lâm cũng vậy.

Xuân Tảo nghe thấy tim mình đập mạnh một nhịp, khuôn mặt cô đỏ bừng trong bóng tối.

“Xuân Tảo, tôi có gây phiền phức cho em không?” Trương Thanh Lâm nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi em.”

“Phải, anh gây phiền phức cho tôi rồi.” Xuân Tảo nói: “Anh khiến tôi không nuốt nổi cơm, ngay cả buổi học ngôn ngữ ký hiệu chiều nay tôi cũng học không tốt.”

“Vậy tôi…”

“Anh đừng nói gì, nghe tôi nói. Tôi học không tốt, suýt nữa đâm đầu vào cây, và còn cười ngốc nghếch nữa.” Xuân Tảo nghiêng đầu, “Tôi giống anh, Trương Thanh Lâm. Tôi cũng thích anh.”

Trương Thanh Lâm ngây người tại chỗ.

Một cảm giác hạnh phúc lớn lao tràn ngập trong anh, khiến anh chóng mặt. Thì ra đây chính là tình yêu mà sách vở đã viết.

Trương Thanh Lâm nghe thấy Xuân Tảo gọi tên mình, ánh mắt cô tràn đầy sự dũng cảm và không chút sợ hãi. Anh khẽ gọi một tiếng “Xuân Tảo”, tay đưa ra phía trước, trong bóng tối nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô rồi lại rụt về. Anh quá muốn nắm lấy tay cô, đến mức không thể kiềm chế và lại một lần nữa đưa tay ra.

Ngón tay út của Xuân Tảo khẽ móc vào tay anh khi anh rụt lại, cảm nhận được tay mình bị Trương Thanh Lâm nắm chặt trong lòng bàn tay, cô nín thở, ánh mắt hướng về phía xa.

Đột nhiên có người đi tới gần, hai người vội vàng buông tay ra. Trương Thanh Lâm nhanh chóng kéo Xuân Tảo chạy sang một bên, cả hai trốn dưới góc tường của một khu nhà bỏ hoang, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Khi người kia đi qua, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau rồi bật cười. Xuân Tảo một tay bịt miệng mình, tay kia bịt miệng Trương Thanh Lâm, sợ người khác nghe thấy. Lòng bàn tay cô áp lên đôi môi mềm mại ấm áp của anh, khiến cô không khỏi lơ đãng.

Xuân Tảo là một cô gái thuộc dạng ngộ nhận tình yêu muộn. Trước đây, trong đầu cô không có chỗ cho những chuyện tình cảm lãng mạn, chỉ toàn là sách vở, quần áo và lo toan cho cuộc sống. Trương Thanh Lâm từ con ngõ Thanh Y bước đến, ôm trên tay những cuốn sách, đã giúp trái tim cô mở ra. Ban đầu, cô không hiểu được cảm giác của mình, nhưng mỗi lần gặp anh, cô lại thấy rõ hơn từng chút một. Xuân Tảo nghĩ: “Các cô gái ở Cổ thành quả nhiên đều có mắt nhìn người, ai cũng hiểu ai mới là người tốt nhất.”

Cô rút tay bịt miệng anh ra, đưa ra sau lưng, tránh ánh mắt anh.

Trương Thanh Lâm khẽ cười, ngẩng đầu nhìn trăng, “Không còn sớm nữa đâu, Xuân Tảo. Anh đưa em về nhé. Về trễ mẹ em sẽ mắng em đó.”

“Ừ.”

Dù đã nói sẽ đi, nhưng cả hai vẫn đứng yên, không ai muốn rời đi. Họ đều hy vọng đêm nay sẽ dài thêm chút nữa, để họ có thể ở lại đây thật lâu trong yên lặng. Không biết ai là người đầu tiên hành động, chỉ biết cuối cùng họ đã ôm nhau.

Trương Thanh Lâm ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Xuân Tảo, nhưng chỉ dừng lại ở đó, không dám làm gì hơn. Chỉ cần được ôm cô là đủ rồi. Trái tim hai người áp vào nhau, đập dữ dội.

Họ gạt bỏ mọi tục lệ ngoài kia, chỉ muốn ôm lấy người mà họ thật lòng yêu thương.

Xuân Tảo gần như bật khóc, cô nắm chặt góc áo Trương Thanh Lâm, giọng nói run rẩy: “Trương Thanh Lâm, ngày mai chúng ta còn gặp nhau không?”

“Gặp, ngày nào cũng gặp, dù mưa hay nắng.”

“Nhưng ngày mai anh phải đi làm ở rạp hát.”

“Anh tan làm rồi sẽ đến gặp em.”

“Nhưng khi đó muộn quá, ba mẹ em không cho em ra ngoài.”

“Anh biết. Anh sẽ đứng trước cửa nhà em một lúc rồi đi, em không cần ra.”

Thì ra tình yêu là như thế. Chỉ cần được nhìn thấy em, dù chỉ là đứng trước cửa nhà em một lát cũng đủ để xoa dịu nỗi nhớ nhung. Trương Thanh Lâm đọc rất nhiều sách, trong sách đều viết về tình yêu, nhưng khi thật sự trải nghiệm, anh cảm thấy mình như phát điên.

Họ nhớ nhung nhau.

Ban ngày, khi Trương Thanh Lâm ở trong tiệm sách sửa sách, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng bàn làm việc, anh lại nghĩ đến đôi mắt của Xuân Tảo; khi cúi đầu chép lại từng dòng chữ, anh nhớ đến đôi tay của cô; một cơn gió thổi qua, lật tung trang sách của anh, khiến anh nhớ đến vạt áo của cô. Trong lòng là Xuân Tảo, trong mắt là Xuân Tảo, khắp nơi đều là Xuân Tảo.

Còn Xuân Tảo, sáng nay trường phát cho hai quả trứng gà, cô ăn một quả, quả còn lại cô cẩn thận cất vào túi áo, chờ đến tối đi tới rạp hát, bóc vỏ trứng rồi đút vào miệng Trương Thanh Lâm. Sợ ông chủ rạp hát nhìn thấy, cô lập tức quay người chạy đi.

Trương Thanh Lâm nhìn theo bóng dáng hốt hoảng của cô, bật cười.

Cảnh tượng đó không qua mắt được ông chủ rạp hát, ông lắc đầu, nói với Trương Thanh Lâm: “Cậu có biết cô gái đó là người mà ai để ý không? Là con trai của thị trưởng, Cốc Yến Lai. Cậu có biết Cốc Yến Lai là người thế nào không? Là người mà đám côn đồ ở Cổ thành này nghe tên là khiếp sợ đó. Cậu gây rắc rối với anh ta làm gì?”

“Tôi không gây rắc rối với anh ta. Là Cốc Yến Lai để ý đến Xuân Tảo, chứ không phải Xuân Tảo để ý đến anh ta. Chúng tôi đến với nhau một cách quang minh chính đại, không làm gì sai.”

“Haiz, cậu thật là…!” Ông chủ thở dài, lắc đầu, “Rồi cậu sẽ khổ thôi!”

Trương Thanh Lâm biết ông chủ có ý tốt, nhưng anh không thích quan điểm của ông. Chẳng lẽ bị Cốc Yến Lai để ý thì không có quyền tự quyết sao? Xuân Tảo là một con người, không phải là món đồ mà anh ta muốn lấy là lấy.

Trương Thanh Lâm và Xuân Tảo không muốn quan tâm đến những chuyện này. Họ yêu nhau, yêu nhau một cách nghèo nàn.

Trương Thanh Lâm muốn trả lại tiền cho Chu Lan, mỗi tháng anh lấy mười lăm tệ từ khoản thu nhập chín mươi tệ ở rạp hát, số còn lại để dành trả những khoản nợ trước đây. Anh không đưa tiền cho ba mẹ, anh biết nếu đưa, mẹ anh sẽ không trả lại cho nhà họ Chu. Mẹ anh vẫn luôn mong anh cưới Chu Lan, và món nợ này sẽ được xóa bỏ.

Điều đó chẳng khác nào bán mình. Về mặt tự trọng và tình cảm, Trương Thanh Lâm không thể chấp nhận điều đó.

Chú Mã biết được suy nghĩ của anh, liền nói: “Chỗ của chú đang tuyển một lao động thời vụ. Thời gian làm việc lại không trùng với những công việc khác của con, nhưng phải dậy sớm.” Công việc thời vụ mà chú Mã nói thực ra không vất vả, là việc sắp xếp và đóng thành sách những tài liệu của đơn vị. Vì cần người viết chữ đẹp, biết cách phân loại, lại có chút thời gian rảnh, nên công việc này đã bị để lại khá lâu. Nghe nói mỗi tháng sẽ kiếm được khoảng bốn mươi tệ, Trương Thanh Lâm liền theo chú Mã đến đơn vị và giúp một tay trong nửa tiếng. Anh làm việc rất tốt, lãnh đạo đơn vị không ngớt lời khen ngợi, lập tức giao công việc cho anh, cử người mang tài liệu đến tiệm sách.

Trương Thanh Lâm dậy từ năm giờ sáng đến tám giờ mới xong việc, trong thời gian đó chỉ ăn qua loa chút gì đó, rồi sắp xếp xong tài liệu để nhờ chú Mã mang đến đơn vị. Sau đó anh bắt đầu công việc ở tiệm sách và sửa chữa sách, đến chiều tối lại đến rạp hát bán vé và viết kịch bản. Ba mẹ thấy anh chăm chỉ như vậy cũng thấy yên tâm, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên anh lại bận rộn đến vậy.

“Tám phần là vì cái cô Xuân Tảo đó.” Mẹ Trương Thanh Lâm nói. Bà luôn không thích Xuân Tảo, cảm thấy chính cô đã phá vỡ mối quan hệ giữa Trương Thanh Lâm và Chu Lan. Trong mắt bà, Xuân Tảo giống như một hồ ly tinh, và nếu nghĩ sâu hơn, bà còn cảm thấy cô có tướng đoản mệnh hoặc khắc chồng.

“Bọn trẻ có chuyện riêng của chúng, nếu không thể quản thì đừng quản. Với nhà họ Chu đã đến mức này, em nghĩ rằng nước đổ đi còn hốt lại được sao? Không thể quay lại nữa, chi bằng cứ để bọn trẻ tự do.” Ba Trương Thanh Lâm khuyên vợ: “Còn nữa, Xuân Tảo là một cô gái chăm chỉ, có thể kiên nhẫn chép lại nhiều sách như vậy chắc chắn không phải là người có suy nghĩ như em nói. Chuyện tới đâu hay tới đó, em ở trước mặt người ta đừng nói chuyện quá cay nghiệt.”

Xuân Tảo hiểu rõ điều này, mỗi lần đi gặp Trương Thanh Lâm, cô đều cố ý tránh mặt ba mẹ anh, sợ gây phiền phức cho anh. Mà Trương Thanh Lâm ngày nào cũng bận rộn với công việc, khiến cô vừa thương vừa xót. Lúc ba mẹ anh không có nhà, cô tìm một chiếc xe đẩy nhỏ, chuyển một số tài liệu về nhà, đóng cửa lại giúp anh sắp xếp chúng.

Trương Thanh Lâm trêu Xuân Tảo, “Em giúp anh làm việc, anh có cần trả công cho em không?”

“Anh trả anh cho em đi.” Xuân Tảo đùa, “Rồi thì em sẽ trở thành mục tiêu của cả Cổ Thành.”

Trương Thanh Lâm thật sự muốn trao cả bản thân mình cho Xuân Tảo. Anh cẩn thận lên kế hoạch chi tiêu số tiền mười lăm tệ mà mình có. Anh muốn đưa cô đi xem phim, muốn mua cho cô một cái kẹp tóc, tặng cô một hộp son dưỡng. Trương Thanh Lâm thực hiện từng điều một, trong đêm tối, anh kẹp cái kẹp tóc lên mái tóc của Xuân Tảo. Cô nghiêng đầu hỏi anh có đẹp không, rồi ngay sau đó cau mày, “Đừng mua đồ cho em nữa, anh cắt chút thịt, mua chút trứng có được không? Anh phải ăn uống đầy đủ, anh đã gầy đi vì làm việc quá nhiều rồi.”

“Anh vẫn ăn no mà.”

“Không giống nhau đâu.” Xuân Tảo nói: “Em đau lòng khi anh tiêu số tiền này.”

Xuân Tảo đau lòng vì Trương Thanh Lâm tiêu tiền, còn Trương Thanh Lâm lại đau lòng vì cô đau lòng. Cả hai như những con chim nhỏ co cụm lại với nhau trong cơn bão tuyết, run rẩy và không thể rời xa nhau.

Chẳng mấy chốc, cuối tháng cũng đến.

Ba mẹ của Xuân Tảo giục cô đi Thượng Hải học tập, nói rằng họ đã chuẩn bị xong chi phí đi lại cho cô. Xuân Tảo thấy ba mẹ mình kỳ lạ, đã thử hỏi vài lần, nhưng họ chỉ nói rằng đó là tiền tiết kiệm rất khó khăn và hy vọng cô có thể đi.

Xuân Tảo chưa từng đến Thượng Hải. Thượng Hải cách Cổ Thành không xa, nhưng cô chưa bao giờ đến đó. Cô có ý muốn đi, nhưng lại cảm thấy thời điểm này thật kỳ quặc.

Cô lén nói với Trương Thanh Lâm: “Ba mẹ em lấy đâu ra tiền vậy? Tiền vé xe, ăn uống, chỗ ở, không phải là một số tiền nhỏ. Hơn nữa, họ dường như rất yên tâm để em đi một mình. Trước đây, khi đi về quê, họ đều phải đích thân đưa em đi.”

“Anh sẽ đi cùng em.”

“Đừng, số tiền ấy kiếm được rất vất vả.”

Hai người ngồi cạnh nhau bên bờ sông, đón làn gió đêm mùa hạ. Xuân Tảo tựa đầu lên vai Trương Thanh Lâm, ngửi thấy mùi hương sách trên người anh. Cô đặt cằm lên vai anh, mũi khẽ động, hơi ấm từ hơi thở nhẹ nhàng thổi lên cổ anh khiến anh không dám động đậy.

“Trương Thanh Lâm, anh thật thơm.” Xuân Tảo nói: “Anh làm bằng sách phải không?”

Trương Thanh Lâm hơi nghiêng mặt nhìn Xuân Tảo. Cô xinh đẹp quá, đôi mắt chớp chớp, lại có chút tinh nghịch.

Trái tim anh đập mạnh, đôi môi khẽ tiến gần hơn, chạm vào môi cô, đôi môi mềm mại ấm áp, một khi đã chạm vào thì không thể tách rời. Nụ hôn đầu đời, môi kề môi, không có thêm bất kỳ động tác nào, dù chỉ thế này cũng cảm thấy rất tuyệt.

“Em đọc sách thấy…” Xuân Tảo thở dốc, “Đổi nước bọt, đổi thế nào?”

“Em đọc sách gì vậy?”

“Quên rồi.”

Xuân Tảo nhìn môi anh, rồi lại tiến tới, khẽ cắn một cái, anh cũng cắn lại cô một cái, đầu lưỡi vô tình chạm vào nhau, tim anh chợt lỡ nhịp.

Xuân Tảo cảm thấy hạnh phúc, không biết từ lúc nào cô đã được anh ôm lên ngồi trên đùi, đầu ngón chân khẽ chạm nước, tạo ra chút âm thanh. Sợ cô ngã xuống, Trương Thanh Lâm ôm chặt lấy cô, mặt đối mặt, tim kề tim, hận không thể hòa làm một.

Dưới màn đêm, tầm nhìn mờ ảo nhưng cảm giác cơ thể lại càng rõ rệt. Xuân Tảo nhận ra sự sống đang hồi sinh, khiến cô không có chỗ trốn. Chỉ cần cử động nhẹ, lại gây ra cảm giác kích động lớn hơn. Cô không dám nhúc nhích, Trương Thanh Lâm cũng không dám nhúc nhích, vòng tay ôm chặt cô thêm một lần nữa, Xuân Tảo khẽ rên lên.

“Xuân Tảo, chúng ta kết hôn nhé?” Trương Thanh Lâm nói. Anh không dám tiến thêm một bước nào nữa, muốn dành cho người con gái mà anh yêu một danh phận đàng hoàng và một gia đình ấm áp, “Dù anh rất nghèo, nhưng anh còn đôi tay, đôi chân, anh có thể làm nhiều việc, anh sẽ không để em phải chịu khổ.”

“Được.”

Xuân Tảo rất muốn lấy Trương Thanh Lâm, cô không biết cái “chịu khổ” mà Trương Thanh Lâm nói là gì, cô chỉ biết rằng mỗi ngày bên cạnh anh, cô đều được hạnh phúc lấp đầy. Người yêu của cô đẹp trai, lại uyên bác, nói năng nhẹ nhàng, luôn đặt cô trong tim, sống thực tế, cô không thể tưởng tượng ra nếu sống cùng một người như vậy, cô sẽ phải chịu khổ gì.

Trên chuyến tàu đi Thượng Hải, nghĩ đến tiếng thở dồn dập của Trương Thanh Lâm bên tai mình, mặt cô khẽ đỏ lên. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khi quay đầu lại thì thấy Cốc Yến Lai.

Xuân Tảo dường như không quá ngạc nhiên, nép sát vào cửa sổ xe.

Cốc Yến Lai ngồi đối diện cô, bình thản nói: “Đến Thượng Hải, anh sẽ dẫn em đi ăn trước, rồi dẫn em đi mua vài thứ.”

“Tôi đi Thượng Hải để học.”

“Em thật ngây thơ. Em nghĩ ba mẹ em mở tiệm may mà có tiền dư để cho em đi học sao? Xuân Tảo, anh nói thẳng nhé, ba mẹ em đã bán em cho anh rồi.”

Cốc Yến Lai nhắc đến ba mẹ của Xuân Tảo với vẻ mặt đầy khinh bỉ, Xuân Tảo nhìn thấy nét mặt của anh ta, cảm thấy ba mẹ mình thật đáng thương. Cô tức giận đến mức tay lạnh buốt, nắm chặt tay dưới bàn nhỏ.

Cốc Yến Lai đặt chân lên chân cô, ngăn không cho cô đứng lên bỏ chạy.

“Em có thể hét lên. Nhưng tiệm may của ba mẹ em cũng đừng mong làm ăn được nữa.” Cốc Yến Lai nói: “Em có biết ba mẹ em đã lấy năm trăm tệ từ anh không?”

“Anh đang phạm pháp, anh có biết không?”

“Vậy cô kêu ba mẹ cô trả lại tiền cho tôi đi.”

Xuân Tảo đứng lên, nhưng bị Cốc Yến Lai đẩy xuống ghế, cô hét lớn: “Anh đang làm gì vậy!”

Mọi người xung quanh nhìn họ, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cốc Yến Lai đứng lên, phất tay với mọi người, “Cặp vợ chồng cãi nhau thôi, không có gì đâu.” Anh ta lập tức đẩy Xuân Tảo trở lại chỗ ngồi.

Tàu vừa kịp dừng, Xuân Tảo cầm cuốn sách bên cạnh đập vào mặt Cốc Yến Lai, khi anh ta ôm mặt thì cô chạy theo dòng người xuống tàu, rồi tuyệt vọng khi thấy anh ta đuổi theo.

Xuân Tảo không ngờ rằng con người có thể xấu xa đến mức này, khiến cô chỉ muốn giết chết anh ta. Người trên sân ga sắp đi hết, còn Cốc Yến Lai càng lúc càng gần, khi tàu chuẩn bị khởi hành, Xuân Tảo nhìn thấy Trương Thanh Lâm dẫn theo cảnh sát chạy tới.

Cốc Yến Lai rất gian xảo, anh ta một mực khẳng định trước mặt cảnh sát rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm, họ chỉ tình cờ gặp nhau, bất kể Xuân Tảo nói gì, anh ta đều đáp lại: “Cô có bị điên không?”

Trương Thanh Lâm nói với cảnh sát: “Trên tàu có người có thể làm chứng. Những người ngồi trước sau trái phải của cô ấy đều có thể nghe được phần nào.”

“Làm sao tìm được những người đó? Chỉ vì chuyện nhỏ này thôi sao? Các anh có biết bây giờ có bao nhiêu vụ án lớn cần giải quyết không? Cũng phải có chứng cứ rõ ràng, chúng tôi không thể tùy tiện xử lý vụ việc này!”

Xuân Tảo nắm tay Trương Thanh Lâm, không để anh tiếp tục tranh luận, cứ thế nhìn Cốc Yến Lai ký tên rồi rời đi.

Hai người ở trong một thị trấn lạ, những chuyến tàu đi về từ Bắc vào Nam giao nhau, khiến cả hai đều cảm thấy mơ hồ.

“Hay là chúng ta bỏ trốn đi?” Xuân Tảo vừa khóc vừa nói: “Chúng ta đi đến một nơi mà không ai tìm thấy. Người khác không quan tâm chúng ta sống chết, chúng ta cũng đừng quan tâm họ nữa.” Cô hận ba mẹ vì đã bán đứng mình, nhưng không thể nghĩ ra cách nào để trả thù họ một cách quyết liệt.

“Được.” Trương Thanh Lâm lấy ra toàn bộ số tiền mình mang theo cho Xuân Tảo xem, “Chúng ta đi thôi, anh còn trẻ, dù đi đâu anh cũng có thể cố gắng.”

“Đi đâu đây?”

“Đi về phương Bắc.” Trương Thanh Lâm nói: “Họ sẽ không bao giờ biết rằng chúng ta sẽ ở đâu.” Anh cầm tấm bản đồ nhỏ của nhà nghỉ chỉ cho Xuân Tảo: “Chúng ta đi Thiểm Tây. Ở đó có núi Hoa Sơn, có đội quân đất nung, có dãy núi Tần Lĩnh, cùng lắm thì chúng ta sẽ trốn vào dãy núi Tần Lĩnh mà sống như người rừng.”

Hai người nằm trên chiếc giường nhỏ trong nhà nghỉ, Trương Thanh Lâm dệt nên một giấc mơ về phương Bắc cho Xuân Tảo. Nếu cả đời chỉ có một lần để đi xa, chúng ta sẽ đến đó.

Trong giọng nói của Trương Thanh Lâm, Xuân Tảo dần xua tan nỗi sợ hãi và cuối cùng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh. Sáng hôm sau khi họ tỉnh dậy, cô kéo Trương Thanh Lâm, người đang chuẩn bị đi mua vé, “Trương Thanh Lâm, chúng ta quay về đi.”

“Chúng ta không làm sai điều gì, chúng ta không cần phải bỏ trốn. Chúng ta sẽ quay lại, yêu nhau một cách công khai và đường hoàng. Em không sợ, dù khó khăn đến đâu, em cũng không sợ.”

Cô kéo Trương Thanh Lâm trở về Cổ Thành, tay trong tay bước vào ngõ Thanh Y. Cả hai đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời, dùng hành động để nói với mọi người: Họ yêu nhau, điều đó không có gì sai. Họ là con người, họ có quyền quyết định cuộc đời mình, và hôn nhân không nên bị mua bán hay trao đổi.

Mẹ của Trương Thanh Lâm và ba mẹ của Xuân Tảo sụp đổ, họ vây quanh hai đứa con mình chửi mắng. Cuối cùng, chú Mã và ông chủ quán mì không chịu nổi đã ra tay ngăn cản.

“Thời đại nào rồi?” Chú Mã vô cùng tức giận, “Các người đối xử với con cái như vậy có thấy lương tâm mình yên ổn không?”

“Cứ để chúng kết hôn đi! Tốt xấu thế nào cũng là do chúng tự chọn, các người đừng xen vào nữa!” Ông chủ quán mì nói.

Cuối cùng mọi người cũng bình tĩnh lại.

Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, không thể giả vờ như không có gì xảy ra nữa. Hơn nữa, trước mặt mọi người, Xuân Tảo khẳng định rằng đêm họ biến mất, những gì nên làm đều đã làm. Mọi việc không còn đường lui nữa.

Chu Lan đứng trong đám đông, nhìn tất cả những gì đang diễn ra, vô tình chạm mắt với Xuân Tảo. Chỉ một ánh nhìn, Xuân Tảo biết rằng Chu Lan sẽ hận mình suốt đời. Hận thì hận, Xuân Tảo không sợ.

Ngày Xuân Tảo và Trương Thanh Lâm kết hôn, sáng sớm hai người nắm tay nhau đi ăn một tô mì chay ở quán mì, coi như một nghi thức nhỏ. Trương Thanh Lâm mượn một chiếc xe đạp mới tinh, chở Xuân Tảo đến Cục dân chính. Bánh xe lăn trên con đường lát đá tạo ra những tiếng vang, Xuân Tảo tựa đầu vào lưng Trương Thanh Lâm, khẽ nhắm mắt lại.

Thế là kết hôn rồi.

Sau khi kết hôn, không có chỗ ở, Trương Lộ Thanh dọn vào ký túc xá của công nhân, để lại căn phòng nhỏ cho họ. Căn phòng không cách âm, đêm đầu tiên hai người ngồi trên giường, nghe thấy tiếng mẹ anh ở phòng bên cạnh ho khan.

Trương Thanh Lâm đang cởi nút áo của Xuân Tảo thì dừng lại, nhìn cô bối rối. Xuân Tảo thì che miệng cười, khẽ hôn anh một cái, kéo tay anh nằm xuống giường.

Hai người nằm đó, ngay cả trở mình cũng không thoải mái. Trong lòng Trương Thanh Lâm cảm thấy áy náy, suốt đêm không ngủ được, sáng hôm sau mắt anh đỏ ngầu.

Nghe nói sân sau của tiệm tạp hóa ở đầu ngõ đang trống, anh lập tức đi tìm chủ nhà thuê lại. Khi Xuân Tảo về tiệm may lấy đồ, anh một mình dọn hết những thứ không thể gọi là tài sản của họ đến đó.

Dù sao thì cũng có một ngôi nhà rồi. Dù sao thì Xuân Tảo cũng không phải nén hơi, không dám nói chuyện nữa.

Xuân Tảo không biết nói gì, chỉ gọi Trương Thanh Lâm là đồ ngốc, mới cưới một ngày mà đã dọn ra ngoài, sau này biết đối mặt với ba mẹ thế nào đây? Cưới vợ rồi không cần ba mẹ nữa sao?

Trương Thanh Lâm ôm cô, hôn lên trán, cằm và môi cô, đè cô xuống giường, đầu vùi vào cổ cô. Xuân Tảo chóng mặt, tay che mắt mình, rồi lại che mắt anh, hai người quấn lấy nhau mà không có chút trật tự nào.

Trương Thanh Lâm cảm thấy quyết định thuê nhà của mình là đúng, chỉ có như vậy, anh mới có thể hoàn toàn ở bên Xuân Tảo.

Khi Cốc Yến Lai quay lại tiệm may, thấy chữ hỷ dán trên cửa, ánh mắt trở nên âm u. Ba mẹ Xuân Tảo sợ hãi, liên tục xin lỗi anh ta. Anh ta hút hết một điếu thuốc, nhún vai, “Chỉ là một người phụ nữ mà thôi.” Nói thì nói vậy, nhưng ngày hôm sau Xuân Tảo đã mất công việc ở trường khuyết tật, còn Trương Thanh Lâm cũng mất việc ở rạp hát.

Con đường của họ ở Cổ Thành như bị chặn lại, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Dù khó khăn, vẫn phải sống. Xuân Tảo may quần áo đem bán, cũng có người mua, Trương Thanh Lâm lúc rảnh rỗi lại giúp người ta viết biển hiệu, ít nhất cũng đủ sống qua ngày.

Một hôm, Trương Lộ Thanh đến nhà họ vào buổi tối, ngồi một lúc, vài lần định nói gì đó rồi lại thôi. Xuân Tảo thấy vậy bèn kiếm cớ rời đi, để hai anh em nói chuyện riêng.

Trương Lộ Thanh lấy ra 150 tệ từ túi đặt lên bàn, “Anh, số tiền anh đưa cho Chu Lan, em đã đòi lại được rồi.”

“Đòi lại làm gì? Anh muốn trả, dù khó khăn đến mấy cũng phải trả, để chúng ta có thể sống ngẩng cao đầu.”

“Em đòi lại vì… em sắp kết hôn với Chu Lan rồi.” Trương Lộ Thanh cười ngượng ngùng.

“Trương Lộ Thanh, em biết Chu Lan là người thế nào không?”

“Em biết, nhưng em khá thích cô ấy. Cô ấy vẫn chưa hư hỏng hoàn toàn, biết đâu sau này có thể làm ấm lòng cô ấy.”

“Em đừng vì anh mà…”

“Không phải vì anh đâu, anh à, không phải.” Trương Lộ Thanh cúi đầu, “Nhà Chu Lan có chút tiền, em cưới cô ấy thì cuộc sống của chúng ta cũng sẽ đỡ hơn.”

Nghe vậy, Trương Thanh Lâm cảm thấy rất buồn. Anh biết em trai mình sau này không còn thích Chu Lan nhiều như trước nữa, lựa chọn này là để hoàn thành trách nhiệm với mọi người.

“Cuộc sống rất khó khăn, nhưng chúng ta chịu đựng một thời gian rồi sẽ qua. Còn nếu em kết hôn với Chu Lan, nếu khổ cực, thì không chỉ đơn giản là chịu đựng nữa.” Trương Thanh Lâm đẩy tiền lại cho Trương Lộ Thanh, “Đưa tiền lại cho cô ấy, đừng cưới cô ấy.”

“Muộn rồi, anh à. Chúng em đã đăng ký kết hôn rồi.” Trương Lộ Thanh lại đẩy tiền trở lại, “Anh, hãy sống thật tốt, dù có ra sao, anh vẫn là anh của em, em vẫn là em của anh, điều này không thay đổi được.” Thế là, Trương Lộ Thanh đã bước vào hôn nhân một cách vội vàng như vậy.

Anh ấy không rõ cảm xúc của mình dành cho Chu Lan là gì, nhưng sau khi anh trai kết hôn, Chu Lan bỗng trở nên nhiệt tình với anh ấy. Cô ta kéo anh ấy đi xem phim, trên đường về, cô ta dẫn anh vào một căn nhà bỏ hoang bên đường, đưa tay vào quần anh ấy và hôn loạn xạ. Trương Lộ Thanh chẳng hiểu gì, chỉ biết nắm chặt cổ tay cô ta ngăn lại. Nhưng Chu Lan không màng đến, cơ thể áp sát vào anh ấy. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, khi kết thúc, Chu Lan tóc tai rối bù, ghé vào tai anh ấy nói: “Chúng ta kết hôn đi. Xoá sạch chuyện cũ.”

Trương Lộ Thanh đã đấu tranh nội tâm, anh ấy hận mình không thể dừng lại vào thời điểm quan trọng, lương tâm yêu cầu anh ấy phải chịu trách nhiệm với Chu Lan, nên anh ấy đã đồng ý. Dù quyết định này khiến anh ấy hối hận trong vô số khoảnh khắc sau đó, nhưng anh ấy luôn tự khuyên nhủ bản thân. Anh ấy ghen tị với anh trai, vì sau khi kết hôn anh ấy mới nhận ra, không phải cuộc hôn nhân nào cũng giống anh trai và Xuân Tảo, không phải người yêu nào cũng biết cảm thông.

“Anh không biết nói gì, nếu phải nói thì chỉ là đừng để Chu Lan cứ mãi bắt nạt em.” Trương Thanh Lâm nói: “Chúng ta đều biết tính khí của Chu Lan, nhịn mãi không khiến cô ấy tốt lên đâu.”

“Em biết. Bọn em đã cãi nhau một trận rồi.” Trương Lộ Thanh cười khổ, đứng dậy rời đi.

Vài tháng sau, ông chủ rạp hát lén tìm đến Trương Thanh Lâm, hỏi anh có muốn viết kịch bản nữa không. Nguyên nhân là do một người hâm mộ kịch họ Ôn phát hiện ra kịch bản gần đây quá tệ, nổi nóng và kéo theo những người hâm mộ khác phản ánh. Rạp hát trống rỗng, ngay cả ngôi sao danh tiếng của Cổ Thành cũng không thể kéo khách trở lại. Ông chủ mới tiếp quản rạp hát không lâu, không chịu nổi thua lỗ nên dù có là con trai của thị trưởng cũng không thể bảo vệ thể diện nữa, đành cắn răng tìm đến Trương Thanh Lâm.

“Có thể viết.” Xuân Tảo ở bên cạnh nói: “Nhưng chín mươi tệ thì không được, phải một trăm tệ.”

Ông chủ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý. Công việc này tốt, không cần Trương Thanh Lâm giúp bán vé, chỉ cần giao bản thảo đúng hạn. Còn một điều kiện nữa là không được nói với ai. Mỗi tuần, ông chủ sẽ lén đến một lần, lấy bản thảo rồi đi.

Họ đều biết đó là do Cốc Yến Lai đang giở trò, ở nơi này, ai cũng phải nể mặt Cốc Yến Lai, trừ khi nhà họ Cốc sụp đổ.

Cả hai không nhắc đến chuyện này, an tâm sống những ngày tháng bình yên. Rất nhanh, Xuân Tảo mang thai và sinh một cô con gái. Cô bé như búp bê sứ. Một cô bé như ngôi sao sáng. Một đêm không ngủ được, Trương Thanh Lâm nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhỏ của con, hỏi Xuân Tảo: “Nên đặt tên cho con gái chúng ta là gì đây?”

“Không phải anh viết một trang giấy rồi sao?”

“Anh lại thấy không thích hợp.”

“Vậy đặt tên như anh nói lúc ban ngày, Thần Tinh.”

“Tên này hay.”

Sự xuất hiện của Thần Tinh tạm thời kéo gần khoảng cách giữa họ và hai ông bà. Người thích bé nhất là ông nội. Chuyện bắt đầu khi Trương Thần Tinh được mười mấy ngày tuổi, ông nội đến thăm vào ban đêm, lúc bé đang ngủ, bỗng nhiên mở mắt nhìn ông cười.

Ông nội cảm động, kể đi kể lại chuyện này với mọi người. Trương Thanh Lâm và Xuân Tảo đều nói ông nội nhìn nhầm, nhưng ông không chịu nhận. Từ đó, ông xem Thần Tinh như bảo bối trong lòng. Số tiền từ tiệm sách ông không quan tâm nữa, để Trương Thanh Lâm lo cho cháu gái. Thỉnh thoảng ông sửa sách kiếm tiền, cũng dành để mua đồ cho cháu. Ông còn thường xuyên nắm tay Thần Tinh chỉ chữ trên không trung: “Nhân chi sơ, tính bản thiện…” Thần Tinh cứ như hiểu được, hướng ông kêu “a a a”.

Xuân Tảo thấy vậy trêu đùa: “Sau này Tiểu Tinh của chúng ta chắc chắn sẽ đầy bụng kinh luân. Ông nội mỗi ngày nắm tay dạy viết chữ, ba mỗi tối đọc sách cho nghe. Em còn nghĩ, liệu câu nói đầu tiên của con có phải là: ‘Gió thu bát ngát’ không?”

Trương Thanh Lâm véo má cô, “Có khó quá không?”

Xuân Tảo đánh tay anh, “Ba đang ở đây đó.”

Ông nội hiểu ý, đặt Thần Tinh xuống rồi đi ra ngoài.

Để hai vợ chồng nói chuyện riêng.

Mỗi đêm, khi đã tắt đèn và nằm trên giường, Trương Thanh Lâm ôm vai Xuân Tảo, kể cho cô nghe những việc xảy ra trong ngày. Xuân Tảo ấm áp mang hương thơm của cỏ hoa, Trương Thanh Lâm áp sát ngửi, mũi anh chạm vào sau tai cô, bỗng nhẹ nhàng cắn một cái. Xuân Tảo khẽ rên, ôm lấy mặt anh và hôn loạn xạ, lại mút lấy vị ngọt trong miệng anh.

Mỗi ngày sau khi kết hôn với Trương Thanh Lâm đều ngọt ngào như vậy, Xuân Tảo ngày càng lún sâu vào tình yêu, không thể thoát ra. Đôi khi trong mơ, cô mơ thấy hai người chia tay, cô bật khóc nức nở trong giấc mơ, tỉnh dậy vẫn còn đau khổ. Trương Thanh Lâm trở thành một phần quan trọng nhất trong cơ thể cô, hơn bất cứ ai hay điều gì trên thế gian này.

Vì vậy, Xuân Tảo thích ban đêm.

Dù ban ngày có trải qua chuyện gì, thì khi đêm về, ôm lấy nhau, mọi buồn phiền đều sẽ tan biến.

Rồi cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn. Ban đầu là trường dành cho người khuyết tật tìm đến Xuân Tảo, hy vọng cô có thể thay thế một giáo viên, Xuân Tảo đồng ý; sau đó là việc ba của Cốc Yến Lai bị điều chuyển ra ngoài, gia đình họ chuyển khỏi Cổ Thành; rồi đến việc ba mẹ Xuân Tảo muốn về quê dưỡng già, giao lại tiệm may cho cô, đồng thời giải quyết khúc mắc từ năm xưa.

Thần Tinh ngày càng lớn, khi cô bé hai tuổi, ông bà nội chuyển về sống ở nhà tổ, gia đình Trương Thanh Lâm chuyển lại tiệm sách.

Xuân Tảo vuốt ve những cuốn sách, nhớ lại những ngày tháng đọc và chép sách.

“Em thật sự thích những cuốn sách này.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Anh cũng vậy.” Trương Thanh Lâm nói: “Dù cuộc sống của chúng ta vất vả, nhưng có những cuốn sách này, anh lại thấy chúng ta rất giàu có.”

Khi chia gia sản, Chu Lan muốn lấy căn nhà lớn ở quê và nhà tổ, còn tiệm sách này được giao cho Trương Thanh Lâm. Trương Thanh Lâm và Xuân Tảo đều hài lòng, họ có sách là đủ. Chu Lan đã được lợi mà vẫn còn ra vẻ, thỉnh thoảng vào các dịp lễ Tết, khi cả gia đình cùng ăn cơm, cô ta lại nói: “Theo lý, nửa tiệm sách này cũng nên thuộc về chúng tôi.”

Mỗi khi đó, Trương Lộ Thanh sẽ ngăn cô ta lại, và khi về nhà họ sẽ cãi nhau vì điều này. Trên đời này không có lý do gì mà cô ta phải chiếm hết mọi thứ, những gì cô ta có đã quá nhiều rồi. Trương Lộ Thanh rất biết ơn anh trai vì đã không làm khó cô ta trong chuyện này, Chu Lan muốn gì họ cũng cho, chưa bao giờ xảy ra xung đột vì điều đó.

Xuân Tảo không để tâm đến những chuyện này.

Trong lòng cô, cô có Trương Thanh Lâm, có Thần Tinh, có tiệm sách, cô đã có tất cả. Cô không có mong muốn xa xỉ nào hơn với cuộc sống, cô chỉ muốn sống thật tốt. Cô tự tay làm quần áo cho Trương Thanh Lâm và Trương Thần Tinh, cũng học được nhiều món ăn truyền thống của Cổ Thành từ các bậc cô chú trong ngõ. Gia đình ba người trong căn nhà nhỏ này, cười nói sống vui vẻ, ngày tháng trôi qua như một bài thơ.

Khi Thần Tinh lớn hơn một chút, Xuân Tảo đã đưa cô bé đi thi vào dàn hợp xướng. Người khác nói cô không làm đúng bổn phận, không nên đưa con đi mà nên để con học hành chăm chỉ. Nhưng Xuân Tảo không nghĩ vậy.

“Cả sách vở và âm nhạc đều có thể an ủi tâm hồn con người. Thần Tinh đã có sách rồi, con bé cần thêm âm nhạc nữa. Quan trọng là con bé cũng thích.”

Cô bé Trương Thần Tinh nhỏ nhắn đứng ở hàng đầu tiên của dàn hợp xướng, mặc trang phục biểu diễn do Xuân Tảo tự tay may, cơ thể đung đưa theo điệu nhạc, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui. Lần đầu tiên thấy con gái biểu diễn chính thức, Xuân Tảo đã khóc nức nở dưới khán đài. Trương Thanh Lâm nắm lấy tay cô, lau nước mắt cho cô, cười nhỏ nhẹ, “Ngốc quá.”

Xuân Tảo ngượng ngùng, rúc đầu vào cổ anh, “Ngày Thần Tinh lấy chồng, em sẽ khóc chết mất.”

“Anh cũng vậy.” Trương Thanh Lâm nói: “Em nhìn Thần Tinh xem, con bé giống hệt em.”

Trương Thần Tinh như là bản sao của Xuân Tảo. Đứng trước hai mẹ con họ, tình yêu của Trương Thanh Lâm như muốn tràn ra. Anh chưa từng nổi giận với họ, thậm chí không bao giờ nói to tiếng. Nếu Thần Tinh mắc lỗi, anh sẽ kéo ghế nhỏ để con bé ngồi đối diện và giải thích cặn kẽ; nếu Thần Tinh bị ức hiếp, anh – dù là người điềm đạm – cũng sẽ ra mặt bảo vệ con bé; anh luôn làm nhiều công việc cùng lúc chỉ để vợ con được sống tốt hơn một chút.

Với Xuân Tảo, anh yêu cô đến mức không thể thoát ra. Dù trước hay sau khi kết hôn, anh luôn từ chối những phụ nữ thích mình. Tất cả những lời nói tình cảm, lãng mạn, anh chỉ dành cho Xuân Tảo, bất kể ở tuổi hai mươi hay ba mươi, ban đêm, họ luôn không thể rời nhau.

Xuân Tảo chìm đắm trong tình yêu của Trương Thanh Lâm, ngày càng trở nên xinh đẹp. Cô dẫn con gái đi dạo quanh Cổ Thành, luôn thu hút ánh nhìn của mọi người.

Những ngày tháng như thế, Xuân Tảo sẵn sàng sống thêm năm mươi, sáu mươi năm nữa. Cô nguyện dành cả đời để yêu và sống trong cuộc hôn nhân này.

Năm Trương Thanh Lâm bị bệnh, Thần Tinh vừa tròn mười một tuổi.

Ban đầu, anh chỉ bị đau đầu, đơn giản là đến bệnh viện mua thuốc về uống, mỗi đêm Xuân Tảo đều xoa bóp đầu cho anh để giảm đau. Cơn đau và chóng mặt từ thỉnh thoảng xảy ra đến thường xuyên hơn, Trương Thanh Lâm nhanh chóng gầy đi.

Xuân Tảo bắt đầu nghi ngờ rằng kỹ năng mát-xa của mình không tốt, tay nghề nấu ăn chưa đủ, cô ngày đêm suy nghĩ cách bồi bổ cho anh. Khi không có ai xung quanh, cô tự trách mình vô dụng. Trương Thanh Lâm nhận ra sự lo lắng của cô, anh luôn an ủi cô rằng: “Đời người ai mà không bệnh chứ? Đau thần kinh của anh còn nhẹ, ngày trước nghe nói có người ở quê đau đến mức đập đầu vào tường.”

Xuân Tảo ôm đầu anh, “Anh không được đập đầu vào tường, em sẽ đau lòng.”

Để giảm đau đầu cho Trương Thanh Lâm, Xuân Tảo thậm chí đi thắp hương, quỳ lạy trước Phật, trong lòng thầm cầu nguyện: “Xin Phật tổ phù hộ cho Trương Thanh Lâm, đừng để anh ấy đau đầu nữa. Nếu nhất định phải chịu đau đớn như vậy, hãy để con thay anh ấy chịu.”

Dù trong những ngày tháng như vậy, Trương Thanh Lâm vẫn không ngừng làm việc. Trong tâm trí anh có một kế hoạch đơn giản, đó là dùng đôi tay của mình để thay đổi cuộc sống của họ. Anh tự nhận mình sinh ra bình thường, chưa bao giờ có ước mơ lớn lao, chỉ mong có một cuộc sống bình dị với vợ con bên cạnh.

Sau đó, anh bắt đầu xuất hiện các biến chứng. Ù tai, ngất xỉu, sốc, họ và bác sĩ cuối cùng cũng không còn nghĩ đó là bệnh đau thần kinh thông thường nữa, mà đề nghị họ đi khám tổng quát ở thành phố lớn.

Khi Xuân Tảo ngồi trong phòng khám của bác sĩ, cô không thể tin những gì mình nghe thấy. Trương Thanh Lâm là người tốt nhất mà cô từng gặp, người tốt đáng lẽ phải được báo đáp. Nhưng người tốt này lại bị số phận trêu đùa, hoặc có thể là ông trời yêu quý anh, muốn mang anh về bên mình.

Cô cố nén nước mắt, ôm chặt lấy Trương Thanh Lâm, “Trương Thanh Lâm, em không quan tâm, dù đau khổ thế nào, em sẽ ở bên anh, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

“Xuân Tảo, anh là gánh nặng.”

“Không phải.” Xuân Tảo ngăn anh, “Mỗi ngày anh sống là sự an ủi đối với em.”

Họ cùng nhau bước qua những ngày cuối cùng trong cuộc đời của Trương Thanh Lâm.

Xuân Tảo nhìn người đàn ông từng như gió mát trăng thanh dần sụp đổ, khuôn mặt gầy gò, tóc rụng hết, hình dạng tiều tụy, sinh lực từ cơ thể anh từng chút một biến mất. Ngày qua ngày, cô sống trong nỗi đau đớn và sợ hãi, sợ rằng mình sẽ không thể giữ được người đàn ông này.

Đôi khi cô kéo Trương Thanh Lâm nói chuyện, nói về quá khứ, cũng nói về tương lai. Trương Thanh Lâm lặng lẽ lắng nghe, nhẹ nhàng nắm tay Xuân Tảo, không bao giờ ngắt lời. Anh rất đau đớn, cái chết có lẽ sẽ là sự giải thoát, nhưng anh biết mình không thể chết như thế, điều đó sẽ khiến Xuân Tảo suy sụp.

Đôi khi anh soi gương, người trong gương anh không còn nhận ra, anh hỏi Xuân Tảo: “Nếu em gặp anh lần đầu mà anh trông như bây giờ, liệu chúng ta có được như hôm nay không?”

“Nếu anh cho em thêm thời gian để quen với anh, em vẫn sẽ yêu anh, Trương Thanh Lâm.” Xuân Tảo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, “Chỉ là cái vỏ ngoài thôi. Thứ em yêu là linh hồn dịu dàng của anh.”

“Nếu người yêu của Thần Tinh sau này trông như vậy thì sao?”

“Thế thì em hơi khó xử.” Xuân Tảo cau mày, “Thần Tinh xinh đẹp như vậy mà.”

Hai người tựa trán vào nhau, cười.

Dù bị bệnh, Trương Thanh Lâm vẫn không có những cơn nóng giận thất thường như những người bệnh nặng khác. Anh cũng oán giận bản thân, trách mình, nhưng anh càng thương Xuân Tảo hơn. Anh biết dù anh có nói lời nặng nề nào, Xuân Tảo cũng sẽ lén lút rơi nước mắt.

Ngày Trương Thanh Lâm qua đời, tinh thần anh khá hơn một chút, anh ăn một chút cháo, uống vài ngụm nước, tỉnh táo ngồi dựa vào đầu giường, nắm lấy tay Xuân Tảo.

Anh nói: “Xuân Tảo, đã lâu rồi anh không thấy em cười.”

“Anh nói bậy.” Xuân Tảo nặn ra một nụ cười, nắm chặt tay anh, “Anh nói chuyện với em nhiều hơn, em sẽ vui.”

“Vậy anh phải xin lỗi em.” Trương Thanh Lâm nói: “Xuân Tảo, anh xin lỗi em. Anh không xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng cho em, mà xin lỗi vì không thể ở bên em lâu hơn.”

Xuân Tảo cúi đầu, nhìn vào tay anh, nước mắt rơi trên mu bàn tay ấy, cô nghẹn ngào nói: “Trương Thanh Lâm, em không trách anh. Em cảm ơn anh vì đã đối xử tốt với em trong kiếp này, nếu có kiếp sau, hãy để em là người ra đi trước.”

Trương Thanh Lâm không nói gì thêm, lặng lẽ nhìn Xuân Tảo. Người con gái mà anh nâng niu cả đời đã sớm có nếp nhăn và tóc bạc, đó là những gì cô đã hy sinh cho anh. Trương Thanh Lâm muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, muốn dặn dò cô hãy sống tốt, nếu gặp được người tốt, đừng sợ, hãy cứ yêu, đừng lãng phí cuộc đời trong sự tiếc nuối. Nhưng anh không thể nói nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Xuân Tảo…”

Cô ngẩng đầu lên, thấy Trương Thanh Lâm đang tựa vào đầu giường, mãi mãi ngủ rồi.

Xuân Tảo nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh rất lâu, tiếng khóc nghẹn ngào bị chặn lại trong cổ họng, cơ thể cô run rẩy dữ dội, nắm chặt tay anh không chịu buông ra.

Trái tim của Xuân Tảo đã bị lấy đi.

Cô cảm thấy mình chỉ còn là một cái vỏ rỗng, những đêm thức dậy sờ thấy chiếc gối trống bên cạnh, cảm giác thế giới này như một ngôi mộ khổng lồ. Điều đau đớn nhất là phải đối diện với con gái. Có một đêm, con gái bước vào phòng cô, khóc nức nở nói: “Mẹ ơi, con mơ thấy ba.”

Cô ôm con gái vào lòng, tự nhủ rằng phải sống tiếp, phải sống tiếp.

Cô làm như không có chuyện gì xảy ra, chăm sóc Trương Thần Tinh hết lòng, vẫn may vá quần áo cho con như trước, vẫn cùng con tham gia từng buổi biểu diễn. Cô không bao giờ để lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào trước mặt con gái, trông cô hoàn toàn bình thường.

Chỉ có cô mới biết, cô đã bệnh.

Khi không có ai bên cạnh, cô dùng lưỡi dao rạch lên đùi, nhìn máu chảy ra, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đã cầu cứu mẹ mình, cô hỏi mẹ: “Sau khi ba mất, mẹ làm thế nào để vượt qua?”

Mẹ cô mỉm cười nói: “Có gì mà phải vượt qua, chịu khổ nhiều rồi sẽ quen thôi.”

“Nhưng con bị bệnh rồi mẹ ơi.”

“Con không bị bệnh, con chỉ là đang yếu đuối.”

Bà nói con chỉ đang yếu đuối thôi, biết bao nhiêu người mất chồng, họ vẫn sống tốt hơn trước. Sao đến lượt con lại phải sống chết? Thôi nào, thời gian còn ngắn quá, chờ thêm một vài năm nữa, con sẽ quên thôi. Đến Tết Thanh Minh có khi con còn chẳng nhớ đến việc đốt giấy nữa là.

Ban đầu, Xuân Tảo cố thuyết phục bản thân tin vào lời mẹ.

Nhưng cô đã vật lộn trong ý nghĩ sống chết suốt sáu năm, sáu năm trôi qua, cô không thể quên được Trương Thanh Lâm, cũng không thể chấp nhận chính mình. Cô thường nghe thấy những tiếng nói kỳ lạ nói với cô rằng: “Thà chết bây giờ đi.”

Cuối cùng, ý niệm duy nhất của cô là ra đi.

Cô không thể chết trước mặt con gái mình, không thể để con bé chăm sóc một người mẹ bệnh tật. Cô đã không còn cứu được bản thân nữa, nhưng vẫn mong con gái có thể tự cứu mình.

Cô để lại một lá thư, rồi rời đi.

Cô muốn đi về phương Bắc.

Đó là nơi mà cô và Trương Thanh Lâm từng lên kế hoạch chạy trốn. Họ muốn rời xa Cổ Thành, đi về phía Bắc. Nhưng sáng hôm sau, Xuân Tảo đã đổi ý, kéo Trương Thanh Lâm trở về Cổ Thành.

Sau khi Trương Thanh Lâm qua đời, cô thường nghĩ, nếu lúc đó họ chạy trốn, đi về phía Bắc, đón gió từ dãy Tần Lĩnh, ngắm tuyết ở Tây Bắc, liệu có thể bánh xe số phận của họ sẽ xoay ngược lại, đem đến cho họ một cuộc sống khác không?

Cô một mình lên đường, trên tay đeo món quà đầu tiên mà Trương Thanh Lâm tặng cô – chiếc vòng tay. Bao nhiêu năm trôi qua, chiếc vòng da đã mòn đi, trở nên mềm mại hơn. Cô đi đến một nơi xa lạ, bắt đầu tự cứu mình.

Nhưng dần dần, cô mất đi khả năng ngôn ngữ.

Mỗi khi cô mở miệng nói chuyện, luôn có gì đó chặn lại nơi cổ họng. Nội tâm cô vô cùng phong phú, nhưng cô không thể diễn đạt. Tất cả cảm xúc của cô đều gửi gắm vào những câu chuyện cổ tích mà cô chép lại. Những câu chuyện cổ tích quá đẹp đẽ, khiến người ta nhầm tưởng rằng đau khổ chỉ là một cơn ác mộng, còn thực tại thì đầy ắp sự tốt đẹp.

Cô chép từng chữ một, quay lại khoảng thời gian ban đầu, những dòng chữ ấy biến thành những ngón tay của Trương Thanh Lâm, từng chút một xoa dịu cơ thể đầy đau đớn của cô, giúp cô tiếp tục tồn tại trên đời.

Cô đi bộ qua từng nơi, tưởng tượng rằng đó chính là con đường mà họ đã chạy trốn năm xưa. Họ sẽ đến một ngôi trường làng, cô dạy học, Trương Thanh Lâm viết sách, họ rời xa thế giới, sống như một đôi tiên đồng ngọc nữ.

Họ ngồi dưới bầu trời đầy sao của một ngôi làng vô danh ở Tây Bắc, ngước lên nhìn bầu trời rộng lớn, dùng hết trí tưởng tượng để dệt nên một giấc mơ hoành tráng.

Họ ăn mì ở đó, uống nước ở đó, và cắm rễ ở đó. Khi nhớ nhà, cô sẽ vào bếp, nấu một tô mì Cổ Thành, dù sao ông chủ quán mì cũng đã cho cô công thức rồi.

Họ sẽ gặp người xấu, những người xấu muốn lừa họ, làm hại họ, nhưng lạ thay, cuối cùng họ cũng sẽ gặp được một người tốt, người đó sẽ cứu họ và đưa họ tiếp tục lên đường.

Cô một mình đi bộ, hoàn thành cuộc chạy trốn duy nhất trong đời.

Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, tình trạng của cô giống như Trương Thanh Lâm năm xưa. Cô không thể tự cứu mình nữa.

Tại một ngôi làng xa lạ, một người phụ nữ xa lạ đã cõng cô về nhà. Nhà của cô ấy là một căn nhà dột nát, cô ấy không biết nói chuyện, nhưng đã trồng hoa trước và sau sân. Thỉnh thoảng có người trong làng đến thăm cô ấy, cô ấy cũng chỉ cười mà không nói gì. Cô ấy đã mất chồng và con, cô ấy không còn gì để mất nữa, nhưng cô ấy có một sức sống mạnh mẽ mà Xuân Tảo không có.

Xuân Tảo dùng chút sức lực cuối cùng để may cho cô ấy một bộ quần áo, cô ấy giúp Xuân Tảo chải tóc, ra dấu: “Cô muốn chôn mình ở đâu?”

“Trong rừng.”

“Quay mặt về hướng nào?”

“Phía Nam.”

“Tôi sẽ thăm mộ cô, trồng hoa trước mộ cô, cảm ơn cô đã tặng tôi bộ quần áo.”

“Con gái tôi đã kết hôn.” Xuân Tảo chậm rãi ra dấu: “Tôi đã gọi điện cho nó, tôi không thể nói chuyện, nhưng nó biết đó là tôi. Nó nói nó đã kết hôn rồi.” Xuân Tảo tựa đầu vào tường, “Tôi vui lắm, con gái tôi đã kết hôn rồi.”

Xuân Tảo nghĩ, cả đời này cô chỉ có lỗi với con gái mình, nhưng những lời xin lỗi ấy cô không thể nói cho Trương Thần Tinh nghe được nữa.

Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, Xuân Tảo nhắm mắt lại và trở về con ngõ Thanh Y.

Đó là một mùa xuân, cô thuê sách từ tiệm sách về nhà, gặp Trương Thanh Lâm cũng vừa ôm sách từ nhà in về. Họ có cuộc trò chuyện thật sự đầu tiên trong đời, cô nói: “Tên tôi không phải là Xuân Tảo, tôi tên là Tưởng Chi Ân.”

Chi ân báo đáp.

Trương Thanh Lâm nói: “Vậy thì tôi vẫn sẽ gọi em là Xuân Tảo.”

Em đừng báo đáp anh, kiếp này như vậy, kiếp sau cũng như vậy, chúng ta bên nhau, cùng nhau đi qua đoạn đường đời, là đủ rồi. Chỉ có điều, những lời này không thể nói ra được nữa.

Xuân Tảo nói câu cuối cùng trong đời, cô nói:

“Thần Tinh, mẹ xin lỗi.”

Câu chuyện của cô kết thúc tại đây, sẽ không ai biết được câu chuyện ấy.

Trong một đêm nào đó sau đó, Trương Thần Tinh tỉnh dậy từ giấc mơ, đứa nhỏ trong bụng đá cô một cái. Cô trở mình, nhìn thấy mặt trăng bên ngoài cửa sổ. Mặt trăng rất tròn, Trương Thần Tinh thậm chí không nhớ đã bao giờ mình nhìn thấy mặt trăng tròn đến vậy chưa.

“Mẹ đã về rồi.” Trương Thần Tinh nói.

“Hả?” Lương Mộ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo phản xạ hỏi lại cô.

“Em nói, trăng tròn rồi.”

Trăng tròn rồi, nhiều câu chuyện không cần phải kể nữa.

Hãy nhìn nó thật kỹ.

Rồi thôi.

(Hoàn toàn văn)