Sâu Không Lường Được

Chương 24




Sự trở về của Bạch Phong và Tá Cẩm khiến Từ Tử Minh càng thêm phẫn nộ.

Mọi việc diễn ra như dự đoán trước đó của cậu, dưới sự hậu thuẫn của lão già Long Dục kia, hai người Bạch Tá tiếp quản phần lớn khu vực. Cậu có thể cảm nhận rõ quyền lợi trôi đí qua kẽ tay. Điều này làm cho cậu bất an, phẫn hận, thậm chí bắt đầu oán trách hành động của Bách Thần.

Cậu chưa từng hối hận như vậy, hối hận chính mình quá mức sơ sài đem tuyến thể bỏ đi. Nếu như bây giờ tuyến thể vẫn còn tồn tại, cậu hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này, dùng chất dẫn dục phát tình bắt được Bách Thần, bị ký hiệu, sau đó đạt được nam nhân mình thích cùng quyền lợi nên có.

Trong đầu Từ Tử Minh bách chuyển thiên hồi (rối bời, thay đổi liên tục), cậu cầm văn kiện trong tay gõ cửa thư phòng Bách Thần.

Sau khi nhận được sự cho phép, Từ Tử Minh tiến vào.

Hiếm khi thấy Long Dục không có ở đây, Từ Tử Minh vừa đặt văn kiện lên bàn làm việc Bách Thần, vừa giả bộ quan tâm hỏi: “Long tiên sinh đâu rồi? Sau hôm nay không ở cùng anh?”

Bách Thần có chút mệt mỏi xoa mi tâm, đáp: “Muộn rồi, tôi bảo ngài ấy đi nghỉ trước. Còn có, Từ Tử Minh cậu cũng vất vả rồi, thời gian không còn sớm, cậu cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi”

“Ừm… ” Từ Tử Minh có chút do dự, vẫn ngẩn mặt lên, kiên định nhìn Bách Thần: “A Thần, tôi có lời muốn nói với anh.”

Bách Thần hơi run, sau đó khách khí hỏi: “Được a, ngồi xuống, chúng ta chậm rãi tán gẫu.” Tiếp theo, anh đứng dậy, pha hai tách cà phê. Một tách cho chính mình, một tách đưa đến trước mặt Từ Tử Minh.

“Cảm ơn.” Sau khi Từ Tử Minh nhận lấy, đôi mắt hạ xuống, nhìn chằm chằm chất lỏng gợn sóng, cẩn thận tự hỏi bản thân có bao nhiêu phần thắng.

Thân hình Bách Thần ngã ra sau, tựa trên lưng ghế, tùy ý hỏi: “Tử Minh, sao vậy?”

Từ Tử Minh im lặng trong chốc lát, mới mở miệng nói: “A Thần, việc Bạch Phong và Tá Cẩm trở về tôi không phản đối, nhưng bọn họ dù sao cũng là thuộc hạ trung thành của Long Dục, bây giờ được giao cho chức vụ quan trọng, anh làm sao có thể xác định bọn họ không có tâm tư phản nghịch. Quyết định của anh rất qua loa, tôi không đồng ý.”

Bách Thần uống một ngụm cà phê, lạnh nhạt đặt chiếc tách xuống, nói: “Tử Minh, suy xét của cậu là đúng. Nhưng cậu không rõ, thứ tôi có được hết thảy đều là của Long gia. Bằng năng lực của Long Dục, chỉ cần muốn lấy, lập tức có thể thoải mái đoạt lại, không ai trong chúng ta có thể chống lại. Nhưng ngài ấy không làm, dù cho thời điểm tôi trọng thương đều không làm. Ngài ấy chỉ là không muốn bạc đãi cấp dưới trước đây của mình mà thôi, ta thân là Alpha của ngài, làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu do Omega của mình đưa ra.”

“Nhưng mà… “

“Không có nhưng mà.” Bách Thần dứt khoát cắt ngang, anh cực kỳ chán ghét kẻ khác can thiệp vào quyết định của mình, cũng không muốn giải thích vô vị. Trong nháy mắt, con ngươi đen thẳm không kiềm chế được lóe lên ánh sáng vàng sậm, “Hiện tại, tôi là người lãnh đạo địa vực này, tôi nghĩ mình hoàn toàn có tư cách đưa ra quyết định.”

Uy thế kinh người chợt tản ra, Từ Tử Minh tuy không có tuyến thể để cảm nhận, nhưng dựa vào trực giác thực dễ dàng phát hiện ra, một cỗ sát khí lơ đãng xẹt qua.

“Tôi đây suy nghĩ đều là vì anh, đều là vì anh… ” Hai tay Từ Tử Minh nắm chặt, cảm xúc tiêu cực nhanh chóng tràn ra, tiếp đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt như có ngọn lửa cháy hừng hực: “Bách Thần, tại sao anh không hiểu, tôi thích anh! Tôi vẫn luôn thích anh! Bắt đầu từ kỳ phát tình đầu tiên! Tôi thế nào cũng đoán được, tại sao người đứng bên cạnh anh không phải là tôi! Lại cố tình là lão già Long Dục kia! Anh quên mất hắn đã dằn vặt anh thế nào sao? Tại sao! Tôi muốn biết lý do!!!”

Đối mặt với sự phẫn nộ cùng không cam lòng của Từ Tử Minh, Bách Thần thế nhưng không sinh ra một chút hổ thẹn. Tình yêu vốn không bình đẳng. Hơn nữa, trong nhận thức của mình, Từ Tử Minh chỉ là bằng hữu, là người hợp tác, chỉ đến thế mà thôi. Điểm này không thể trách anh vô tình, bởi tất cả tâm tư đều dùng để chinh phục Long Dục, hoàn toàn không có tinh lực cũng không có tâm tư đi quan tâm kẻ khác. Tựa như kế hoạch lúc trước, nếu không phải do Từ Tử Minh có thiên phú đặc biệt, anh cũng sẽ không ngầm đồng ý cho đối phương đến gần.

Sự trầm mặc của Bách Thần, càng khiến Từ Tử Minh trên nên cuồng loạn, cậu đỏ mắt kêu: “Lão già kia có thể cho anh, tôi cũng có thể cho anh! Tôi so với hắn còn tốt hơn!” Nói xong lập tức cởi ra từng kiện quần áo của mình.

Trước khi đối phương vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lí trí, Bách Thần vội vàng ngăn cản, tay anh nắm chặt hai vai run rẩy của Từ Tử Minh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tử Minh, xin lỗi. Tôi rất cảm kích cậu trong thời gian khó khăn nhất đã giúp đỡ tôi, nhưng tôi thật sự xem cậu như anh em ruột, ngoài ra không có ý nghĩ gì khác.”

Tuy đã sớm biết được tâm tư của Bách Thần, nhưng nghe được từ chính miệng của y, Từ Tử Minh lại càng thêm oán hận. Một ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả chậm rãi sinh ra từ đáy lòng.

Bách Thần ngoại trừ Long Dục, căn bản sẽ không an ủi bất cứ ai.

Bách Thần có chút câu nệ duỗi ra bàn tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Từ Tử Minh: “Tử Minh, cậu rất tốt. Mà tôi không có hoàn mỹ như cậu tưởng tượng, tất cả đều là lỗi của tôi. Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu là anh em tốt nhất của tôi, nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”

Từ Tử Minh cúi đầu tránh cho Bách Thần nhìn thấy biểu tình độc ác âm trầm trên mặt cậu lúc bấy giờ. Cậu hít một hơi, nghẹn ngào nói: “Tôi biết, là tôi thiếu suy nghĩ, tôi đi trước.”

Sau đó không hề để ý đến Bách Thần, rời đi cũng không quay đầu lại.

Cậu nhanh chóng bước xuống lầu, nhanh chân rời khỏi biệt thự, chờ tới khi đi đến chỗ không người, mới lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số.

Tiếng chuông điên thoại reo lên ba lần, lập tức có người bắt máy.

Bên tai truyền đến âm thanh hùng hậu: “Uy?”

Ánh mắt Từ Tử Minh trở nên độc ác, khóe môi mỉm cười: “Lục gia, tôi muốn hợp tác với ngài.”

…h Chiều ngày thứ hai, phía Vương Tước mới tiếp nhận được một nhóm hàng, sau khi Bách Thần nhận được thông báo, tỉ mỉ căn dặn vài người hầu chăm sóc Long Dục những điều cần chú ý, lập tức vội vã rời đi. Cho nên, khi Long Dục ngủ trưa tỉnh lại, thời điểm phát hiện người hầu hạ không phải là Bách Thần, phát ra áp suất thấp khiến người hầu xung quanh ngay cả thở cũng không dám.

Long Dục khẽ cau mày, thấp giọng hỏi: “Bách Thần đâu?”

Bọn người hầu bắt đầu run lên, trong đó một người lá gan có chút lớn, cúi gập người lóng ngóng, lắp bắp trả lời: “Long, Long tiên sinh, Bách tiên sinh nhận… Nhận được một cuộc gọi, nghe xong liền chạy đi. Bách, Bách tiên sinh còn dặn, ngài… Ngài ấy sẽ về muộn, trước bữa tối sẽ trở về. Để, để ngài đừng lo lắng.”

“Ừ.” Long Dục cầm lại tất của mình từ trong tay người hầu, sau đó chính mình đeo vào, thản nhiên nói với bọn họ: “Các ngươi đi xuống đi, nơi này tạm thời không cần các ngươi.”

Long Dục tuy mang ác danh bên ngoài, cũng không phải loại người phát giận lung tung. Nhưng mặc dù vậy, bọn người hầu vẫn ngoan ngoãn lui ra, từng người từng người cẩn trọng, khom người rời đi.

Rất lâu không có ở một mình, Long Dục trái lại có chút khó thích ứng, hắn một người im lặng ngồi cạnh cửa sổ uống trà. Không lâu sau, Bạch Phong và Tá Cẩm liền ghé thăm trang viên .

Chuyện đến nước này, Tá Cẩm vẫn không hiểu được lý do lão đại sẽ cùng thằng con hoang kia sống chung, gã nghĩ mãi cũng không ra, thậm chí còn bày ra nhiều phương án giúp Long Dục thoát ly biển khổ, nhưng từng cái đều bị Bạch Phong cự tuyệt, mặt khác còn nhắc nhở gã không nên hành động thiếu suy nghĩ, phải nghe lời.

Nghĩ đến đây, Tá Cẩm hung hăng mà quét mắt qua nam nhân bên cạnh.

Bạch Phong bụng dạ khó lường nở nụ cười, tay không nặng không nhẹ bóp cái eo Tá Cẩm.

Trong nháy mắt, nửa người Tá Cẩm trở nên mềm nhũn, lập tức giương nanh múa vuốt đánh trả.

Bạch Phong duỗi ra một tay ôm người, ngón tay đặt lên đôi môi nhẹ nhàng “Xuỵt” một tiếng, ý bảo Tá Cẩm nói nhỏ thôi.

Nhìn thấy cửa phòng Long Dục còn chưa có đóng lại, Tá Cẩm lập tức trở nên thành thật, vội vàng trừ trên người Bạch Phong nhảy xuống, nghiêm túc sửa sang lại quần áo, lúng ta lúng túng ho nhẹ một cái, mới gõ cửa đi vào.

“Lão đại !”

“Lão đại !”

Hai người một trước một sau bước vào, Long Dục ổn trọng gật đầu. Ánh mắt hẹp dài dừng lại một giây trên người Tá Cẩm, lập tức nhạy bén phát hiện ra tư thế đi đường của gã có chút quái dị. Long Dục ngoài miệng không nói, trong lòng lại hiểu rõ.

Tá Cẩm nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Lão đại, tiểu tạp chủng kia đâu?”

Tá Cẩm mở miệng quá nhanh, hoàn toàn không cho Bạch Phong thời gian chặn miệng. Bạch Phong cắn răng chỉ hận sắt không thành thép (uốn nắn, theo ý mình) , lên tiếng răng đe: “Tá Cẩm, đừng gọi lung tung. Là Bách tiên sinh.”

Tá Cẩm liếc mắt xem thường: “Cút mẹ đi.”

Bạch Phong so với Tá Cẩm càng hiểu rõ tính cách Long Dục, nếu Long Dục không thu hồi quyền quản lý, đã nói rõ việc Bách Thần đã chiếm một chỗ trống trong lòng hắn, cho nên trên miệng tỏ ra tôn trọng Bách Thần, bên cạnh đó tương đương với việc tôn trọng quyết định của Long Dục.

Quả nhiên, ngay sau đó, Long Dục lập tức trầm giọng nói: “Nghe lời Bạch Phong, sau này phải gọi Bách tiên sinh.”

Lời này làm Tá Cẩm á khẩu không trả lời được, chỉ có thể yên lặng trừng mắt thổi râu với Bạch Phong. Trôi qua vài giây, tâm tình gã lại lần nữa nổi lên, bước tới trước mặt Long Dục nói: “Lão đại, tôi nói với ngài, trong quán rượu XX mới tuyển vài Omega mỹ mạo xinh đẹp còn trắng trẻo, vừa dâm vừa lãng lại mẹ nó còn biết nhảy múa, eo có thể xoay đến nở hoa. Lão đại, có muốn cùng chúng tôi đi xem hay không?”

Bạch Phong ở một bên im lặng. Dụng ý của Tá Cẩm rất rõ ràng, là muốn giúp Long Dục hồi tưởng lại cơ thể mềm mại của Omega, từ đó mà vứt bỏ Bách Thần, tên Alpha cứng nhắc kia. Bất quá điều này căn bản không thành công, làm không tốt còn có thể bị tên Bách Thần lòng dạ độc ác kia ghi thù.

Nhưng Tá Cẩm vẫn ra sức khuyên bảo: “Lão đại, ngài coi như đi giải sầu, dù sao tên tiểu tạp… Khụ, dù sao Bách tiên sinh cũng không có nhà, ngài thật lâu không có ra ngoài dạo.”

Lúc này, Tá Cẩm nói đến điểm mấu chốt. Long Dục vừa lúc chờ ở trong nhà đến nhàm chán, cũng thật lâu không có ra ngoài, hắn suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý. Vì thế, Tá Cẩm hưng phấn ngẩng cao đầu cùng Bạch Phong mặt đầy vẻ thấp thỏm, rời khỏi trang viên.

Long Dục chân trước vừa rời đi, Bách Thần lập tức nhận được điện thoại.

Anh đối với điện thoại người hầu gọi đến thông báo nói một tiếng “Cảm ơn”. Sau đó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm điểm đỏ định vị trên màn hình, mặt không chút cảm xúc.