Sâu Không Lường Được

Chương 23




Tư thế hiện tại đang là Bách Thần ở dưới, Long Dục cưỡi lên người anh.

Long Dục mang theo ý muốn trả thù, dùng xiềng xích trói lại hai tay Bách Thần, hạn chế hành động của y. Sau đó, biểu tình lãnh ngạo khóa ngồi trên bụng thanh niên, cái mông dâm đãng lay động trước sau, dùng nơi tư mật ướt đẫm cọ xát côn thịt sung huyết sưng to.

Nơi da thịt trực tiếp ma sát nhanh chóng sinh ra khoái cảm, trong không khí, tỉ lệ chất dẫn dụ nồng đậm nhất từ trước đến nay.

Khuôn mặt Bách Thần tràn đầy ôn nhu phối hợp với động tác của Long Dục, tay bị trói chặt lại. Chỉ là vật dưới háng không chút nào thành thật, cố ý mà đâm lên, dùng quy đầu ướt át cọ xát rãnh mông ẩm ướt của nam nhân.

“Thành thật một chút! Đừng lộn xộn!” Long Dục híp mắt cảnh cáo, vẻ mặt giống như quân vương ra lệnh, làm người khác không khỏi muốn chinh phục.

Bách Thần giỏi nhất là giả bé ngoan, anh thành khẩn cầu xin: “Cậu à, tôi rất muốn, xin ngài nhanh giúp tôi.”

Loại ngữ khí này, cái thái độ này cho dù Long Dục đã bị thanh niên ký hiệu, nhưng vẫn làm người ta sinh ra loại ảo giác như hắn mới là người chiếm quyền chủ đạo, còn Bách Thần là kẻ bị chinh phục.

Huyệt khẩu phía sau được Bách Thần cẩn thận khuếch trương thật tốt, chất lỏng trắng mịn không ngừng từ huyệt khẩu chảy xuống, tưới đẫm đám lông mu của hai người, dính nị quấn cùng một chỗ.

Quen tay hay việc, lần này Long Dục rất nhuần nhuyễn mà nâng lên dương cụ hung sát dữ tợn kia, chuẩn xác chống trước lỗ nhỏ, sau đó khí phách mà mỉm cười, thì thầm: “Bé cưng, hiện tại cậu lập tức thao chết mi.” Nói xong, mạnh mẽ ngồi xuống.

Quá trình này không có bất cứ lực cản nào, phù hợp tựa như khóa và chìa. Bách Thần nhẫn đến cực hạn, tính khí nháy mắt ngập vào trong dũng đạo ấm nóng trơn trượt, được tầng tầng tràng thịt bao lấy toàn bộ, phóng đãng mà hút vào, cắn chặt lấy, thế nào cũng không nhả.

Long Dục hơi giơ cổ ra, tóc dài đen mượt xõa loạn sau lưng, tô lên nước da càng thêm trắng nõn, hoàn mỹ như được làm từ đá cẩm thạch. Bởi chưa thích ứng được dị vật trong cơ thể, lông mày anh khí hơi chau lại, biểu tình ẩn nhẫn vừa gợi cảm vừa câu nhân.

“Ha… ” Long Dục nhẹ nhàng phun ra một hơi, sau đó bắt đầu hoạt động.


Bàn tay có chút lạnh đè lên gia văn trước ngực Bách Thần. Hắn cắn nhẹ cánh môi đỏ ửng, ánh mắt sắc bén khiêu khích, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt thanh niên, mông bắt đầu nhấn xuống, dựa theo lời Bách Thần nói trước đó, đâm chọc nơi ngứa ngáy trong cơ thể.

Còng sắt hư hao căn bản không thể khống chế được hành động của Bách Thần, nhưng anh vẫn dựa theo ý muốn của nam nhân, bề ngoài không có làm động tác mang tính xâm chiếm. Trên thân hình thon dài tuyệt mỹ của Long Dục, làn da trơn bóng nhẵn nhụi đọng lại một tầng mồ hôi, như lớp vải mỏng, đôi mắt Bách Thần dần dần sung huyết, cố nén dục vọng muốn chạm vào cơ thể nam nhân mà tiếp tục phối hợp.

Có thể là do va chạm vào điểm mẫn cảm, Long Dục luôn luôn ẩn nhẫn thế nhưng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, trầm thấp dễ nghe, phong tình vạn chủng.

“Ngài rất thích sao ?”

Long Dục nâng mắt nhìn xuống anh, trong đôi mắt hẹp dài bắt đầu phiếm ra sương mù nhàn nhạt, trong hơi thở phun ra hơi nóng mang theo hương vị chất dẫn dụ mê người, hắn nói: “Căn điểu này của ngươi dùng không tệ.”

Trên cổ Bách Thần lộ ra gân xanh, nhưng cười càng thêm thâm tình:”Cậu thích là tốt rồi, dù sao cũng muốn dùng cả đời.”

Long Dục không có đáp trả, híp mắt chậm rãi hưởng thụ.

Hậu huyệt đỏ tươi bị côn thịt tráng kiện căng ra chỉ còn lại một lớp da thịt mỏng manh, trơn dịch trong suốt thuận theo động tác đâm chọc, “Phốc phốc” trào ra ngoài. Nội bích mềm mại trải qua ma sát của tính khí, càng thêm co rút kịch liệt, dường như ăn mãi cũng không no.

Sau mấy trăm lần xỏ xuyên, động tác của Long Dục bắt đầu thả chậm, điểm mẫn cảm trong tràng đạo vẫn chưa được chăm sóc cẩn thận.

Tuy hắn không nói, nhưng từ nhỏ Bách Thần đã có thể đọc được biểu tình trên mặt hắn.

Vì vậy, Bách Thần chủ động xin đi giết giặc: “Cậu à, phần còn lại cứ giao cho tôi, ngài cứ việc hưởng thụ là tốt rồi, vậy ngài phê chuẩn sao?”

Long Dục thản nhiên liếc nhìn anh, âm thanh dễ nghe mang theo chút trầm khàn: “Chuẩn.”

Ngay sau đó, hai tay Bách Thần dùng sức, đem xiềng xích phá nát. Đôi tay thu được tự do nhanh chóng nắm lấy thắt lưng thon gọn của nam nhân, sau đó dốc hết sức, đâm mạnh lên trên.

Một loại cảm giác bị xuyên thủng nhanh chóng ập tới, Long Dục suýt chút nữa ngã xuống. Thân thể không ngừng bị đỉnh bay lên, sâu trong tràng đạo cũng được chăm sóc rất tốt.

Bách Thần cuồng dã mà đỉnh lên, phần háng điên cuồng đập vào cái mông căng tròn co dãn, phát ra âm thanh “Bạch bạch” xấu hổ. Hai tay anh phân ra dẫn dắt bàn tay Long Dục, một tay đưa tới chỗ giao hợp của hai người, tay kia đặt lên gia văn trên chính lồng ngực y, mi mục ẩn tình: “Long Dục, nơi này của ngài có tôi, nơi này của tôi có ngài. Thật tốt… ”

Không rõ có phải hay không do ảo giác, bàn tay Long Dục như bị phỏng. Hắn nhìn chằm chằm gia văn trên ngực thanh niên, thấp giọng nói: “Tiểu súc sinh, nhanh thao. Đừng có làm biếng.”

“Được.”

Bách Thần đã quen việc thổ lộ không nhận được đáp trả, anh không hề nói gì, chuyên tâm đâm rút.



Sau lần phong ba ngắn ngủi này, quan hệ vặn vẹo của hai người đạt được sự cân bằng làm người ta khó hiểu. Long Dục không muốn lấy lại thực quyền quản lý Long gia, hắn không nói, Bách Thần cũng không chủ động tỏ vẻ. Chỉ là ở phương diện công việc không tiếp tục che che giấu giấu, mà quang minh chính đại thảo luận trước mặt Long Dục, thậm chí còn đem phòng làm việc đặt tại trang viên.

Sau giờ ngọ, ánh nắng biếng nhác chiếu vào người Long Dục, trong tay hắn đang cầm một quyển sách, lẳng lặng ngồi trước cửa sổ rộng lớn, áo lông màu vàng nhạt kết hợp với khí chất quý tộc của hắn, cả người liền trở nên ôn nhu tao nhã, phảng phất như quý công tử từ trong sách bước ra.

Bách Thần ngồi trước bàn làm việc, một tay chống cằm, tay khác thì nhàn nhã xoay bút máy. Ánh mắt ôn nhu chăm chú vào nam nhân.

Loại cảm giác khi công tác mệt mỏi, đưa mắt nhìn thấy vợ mình thực sự quá tốt đẹp.

Bách Thần bắt đầu tâm viên ý mãn, không kiềm được mà ý dâm, hình ảnh trong đầu từ từ biến thành cảnh tượng kích thích sôi sục trong thư phòng. Anh đem nam nhân đặt trên bàn làm việc, sau đó…

Sau đó, một quyển sách dày cộp trực diện bay thẳng về phía anh, may là tính cảnh giác của Alpha rất cao, Bách Thần thoải mái dùng một tay tiếp được, kế đó khó hiểu nghiêng đầu, cười vô tội: “Cậu, ngài sao vậy ?”

Long Dục ngay cả mí mắt đều không nâng, bình tĩnh uống một ngụm cà phê, không nặng không nhẹ nói: “Chất dẫn dụ dâm đãng của mi đều bay cả ra ngoài, thu liễm một chút, trong thời gian làm việc nên nghiêm túc công tác, điều này không cần ta phải dạy cho ngươi đi? Bách tiên sinh.“

Ngữ khí nghiêm túc này giống như gia trưởng uy nghiêm. Bách Thần biết được Long Dục đối với công việc luôn rất nghiêm túc, cho nên anh cũng không dám tiếp tục lỗ mãng. Coi như trong lòng vạn phần muốn đem người đặt dưới mà thân thao lộng, ngoài miệng vẫn nói câu “Tôi biết rồi.”. Sau đó cố gắng dứt bỏ tạp niệm, tiếp tục công việc trong tay.

Mặt khác, Từ Tử Minh dựa theo yêu cầu đi đón hai người Bạch Phong và Tá Cẩm đang bị nhốt. Bọn họ dọc đường đi đều tương đối im lặng, Từ Tử Minh vốn nghĩ rằng, dựa theo cái miệng tiện trước đây của Tá Cẩm nhất định sẽ phun ra vài lời khó nghe, không nghĩ lại bất ngờ thành thật, tuy rằng khóe miệng vẫn theo thói quen treo lên nụ cười bĩ khí khinh thường.

Đối với việc thả ra phụ tá đắc lực của Long Dục, Từ Tử Minh lập tức cảm giác được nguy cơ mãnh liệt. Long Dục không hề rời đi, Bạch Phong cùng Tá Cẩm rất có khả năng sẽ trở lại vị trí cũ, vậy phạm vi quản lý của cậu nhất định sẽ giảm bớt, cũng chính là tất cả khổ cực trước đây của cậu đều là uổng phí.

Cậu ta hoàn toàn không nghĩ rằng Bách Thần thế nhưng si mê một lão nam nhân đến trình độ này!

Từ Tử Minh không cam lòng nắm chặt tay, đáy một lộ vẻ âm trầm. Cậu không tình nguyện mang theo hai kẻ sau lưng đi tới lầu hai, sau đó gõ cửa thư phòng Bách Thần.

“Tiến vào.”

Nghe được đáp trả, Từ Tử Minh đẩy cửa tiến vào, quả nhiên, vừa vào cửa liền nhìn thấy Long Dục ngồi đối diện Bách Thần, biểu tình lạnh nhạt.

Từ Tử Minh liếc nhanh một cái liền chuyển hướng sang Bách Thần, nở nụ cười sáng lạng, âm thanh thoải mái kêu: “A Thần.”

Bách Thần buông xuống bút máy trong tay, khẽ mỉm cười: “Tử Minh, đã làm phiền rồi, cậu đi nghỉ trước đi.”

Từ Tử Minh tự nhiên biết được Bách Thần không muốn lưu lại cậu, trong lòng mặc dù oán hận đến cực điểm, trên mặt cực lực hiện ra vẻ không thèm để ý. Cậu gật đầu, vâng lời lập tức đóng cửa rời đi.

Đến khi trong phòng không còn người ngoài, Bách Thần mới nhìn đến trước mặt Bạch Phong và Tá Cẩm, vươn tay khách khí nói: “Ngồi đi.”

Bạch Phong rất có lễ phép khom mình, còn Tá Cẩm lại nghênh ngang đặt mông ngồi xuống, giơ chân bắt chéo.

Nếu không phải vì Long Dục, anh đã sớm giết chết hai kẻ trước mắt, Bách Thần vĩnh viễn không quên được, hai người này từ nhỏ đến lớn đều nhục mạ anh. Đặc biệt là Tá Cẩm, tên tiện nhân này…

Nghĩ đến hình ảnh bị vũ nhục trước đây, Bách Thần nhanh chóng nheo mắt lại, chất dẫn dụ mạnh mẽ bức người dùng tốc độ kinh người khuếch tán.

Cảm nhận được uy áp dày đặc, Long Dục chỉ khẽ nhíu mày, mà sắc mặt Tá Cẩm và Bạch Phong không còn tuyến thể đều trắng bệch, lúng túng đổ mồ hôi lạnh.

“Cậu muốn mang các ngươi trở về, ta tự nhiên sẽ không cự tuyệt.” Bách Thần phát ra âm thanh trầm thấp: “Nhưng ta hi vọng các ngươi có thể hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, bởi ta có thể đón các người trở về, cũng có thể lại đem các ngươi ‘đưa đi’.”

Đối với loại uy hiếp không có che giấu này, Long Dục không có biểu thị cái gì, Bạch Phong và Tá Cẩm tự nhiên không dám phản kháng. Hai người chỉ nhìn nhau, lập tức im lặng không đáp.

Đạt được liền dừng, đạo lý này Bách Thần vẫn biết rõ, vì thế anh nhếch lên khóe miệng, cười nói: “Hoan nghênh trở về, hợp tác vui vẻ.”