Ngỗi Tân giữ bình tĩnh, nhanh chóng nói: “Tôi là kẻ nghèo hèn với khoản nợ 30 vạn. Các người nghĩ trên người tôi sẽ có tài sản gì sao?”
Hai tên cướp: “…”
“Muốn cướp nên đến khu nhà giàu. Sao mà kiếm được một con dê béo ở nơi tồi tàn như đường An Bình chứ?” Ngỗi Tân vất vả nói, “Tôi khuyên các người một câu, cướp ở đây chẳng có tiền đồ đâu. Nhưng cướp của người giàu thì khác. Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm.”
Tên cướp bên trái do dự: “Nhưng ở khu nhà giàu có camera giám sát khắp nơi…”
Tên cướp bên phải nhắc nhở: “Con nhỏ này đang bày mưu đó. Đừng để nó lừa!”
“Tôi lừa các người làm gì?” Ngỗi Tân vứt ô, dang rộng hai tay, “Hai tay tôi trống trơn, túi cũng vậy. Tôi sống trong một căn nhà với những bức tường dột. Cướp của tôi thì được gì?”
“Chờ đã!” Mắt tên cướp bên phải sáng lên, gã nhìn chiếc vòng bạc của Ngỗi Tân nói, “Trên cổ tay mày là gì đó?”
“Ồ, cái này à. Nếu anh muốn, tôi sẽ đưa cho anh.” Ngỗi Tân đưa tay về phía gã.
Tên cướp bên phải không nhúc nhích nhưng tên cướp bên trái không nhịn được cất bước.
Ngay lúc tên cướp đến chỗ Ngỗi Tân, bàn tay vươn ra của cô nhanh chóng nắm chặt rồi đập vào thái dương của gã.
“Răng rắc!”
Xương thái dương của tên cướp vỡ tan, mặt mũi méo xệch, ngã thẳng xuống đất.
Ngỗi Tân: “… Dm!”
Ngay cả cô cũng sốc trước sức mạnh của cú đấm này.
Cô vốn muốn đánh người rồi co giò bỏ chạy thôi.
Ngỗi Tân bất giác nhận ra thể chất của cô đã khác trước. Trước đây, trên đường đi học về cô có đánh nhau với một nhóc côn đồ. Mặt của y bị thương, hai tuần liền các khớp ngón tay của cô bị bầm tím và sưng tấy, không thể cầm được bút.
Ngỗi Tân nhắm vào thái dương mỏng manh của gã nhưng hiệu quả kinh ngạc thật! Hộp sọ người giống như tờ giấy dưới nắm đấm của cô, cô có thể cảm nhận xương của tên cướp đang va chạm với xương ngón tay của mình trước khi vỡ tan.
Tên cướp còn lại tức giận gầm rú, dùng dao đâm Ngỗi Tân.
Trước khi con dao sắc nhọn đâm vào bụng, Ngỗi Tân né sang một bên như phản xạ có điều kiện, tránh được đòn này.
Động tác của tên cướp dường như chậm lại vô hạn trong mắt cô, trước khi lý trí quay về, cơ thể đã phản ứng trước.
Ngỗi Tân búng tay chộp lấy con dao của tên cướp.
Tàn ảnh hoa bạc của dao nhảy khỏi tầm tay cô, cô trở tay nhuần nhuyễn đâm vào cơ thể tên cướp. Mũi dao xuyên qua khe hở xương sườn chuẩn xác không sai một li thẳng tới trái tim.
Thậm chí cô còn kịp thời thả cán dao và bình tĩnh lùi lại, tránh vết máu phun tung tóe.
Tất cả hành động giống như nước chảy mây trôi, mọi thứ diễn ra trong vòng chưa đầy năm giây. Trước khi bộ não của Ngỗi Tân kịp nghĩ ra đối sách thì cơ thể của cô đã vượt khỏi tầm kiểm soát… Cô đã giết người.
Ngỗi Tân ngơ ngác, cô ngây người đứng ở lối vào hẻm. Quần áo ướt sũng vì mưa, chiếc ô đen đang mở đung đưa dưới đất nhưng có hai người đang nằm dưới chân cô.
Cô ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở rồi run rẩy đứng dậy.
Bọn họ đã tắt thở, chết rồi. Máu từ thi thể chảy ra đọng thành vũng, biến thành những vũng nước đỏ ngầu.
“Có chuyện gì vậy?” Ngực cô phập phồng, tim đập dữ dội.
Màn hình hệ thống trò chơi hiện ra.
“Bạn đã mở khóa thiên phú [Bản năng chiến đấu].”
“[Bản năng chiến đấu]: Bản năng săn mồi của mãnh thú, bản năng này sẽ phát huy hoàn mỹ nhất sau khi huấn luyện. Đây là ký ức được hình thành sau hàng ngàn lần thử thách và phản xạ thần kinh do vô số lần huấn luyện nghiêm ngặt. Trong tình huống cực đoan chìm vào vô thức, thể lực không chống đỡ nổi, bạn vẫn có thể chiến đấu bằng bản năng.”
Ngỗi Tân rít lên một tiếng.
Đây không phải thiên phú của riêng cô mà là thiên phú đi kèm với cơ thể này. Cô là cán bộ nòng cốt của tổ chức phản động, là một tên khốn kiếp được giao nhiệm vụ quan trọng. Bởi thế cô phải có đầu óc sáng suốt, trực giác nhạy bén và kỹ năng chiến đấu tuyệt vời.
Những kỹ năng chiến đấu này đã in sâu vào cơ thể bởi bản năng khiến cô có những phản ứng cực đoan do bản năng điều khiển khi đối mặt với kẻ thù.
Đúng lúc này, có tiếng vang ở cuối con hẻm.
Anh trai nhỏ mặc áo len quay lại, kinh hãi há mồm nhìn thi thể nằm dưới đất. Gậy bóng chày kim loại trong tay rơi xuống, y bị dọa sợ.
“Người tốt ơi,” Ngỗi Tân lau nước mưa trên mặt, nở nụ cười cứng ngắc với y, “Cậu có thể gọi cảnh sát giúp tôi không? Tôi vô tội, cậu đã nghe bọn họ muốn cướp rồi mà.”
“Không, không sao.” Anh trai nhỏ mặc áo len run rẩy lấy máy liên lạc ra, vụng về mãi mới nhấn đúng số.
Khi cuộc gọi được kết nối, tổng đài viên ngọt ngào lên tiếng: “Xin chào, đây là đường dây nóng của an ninh thành phố. Bạn cần giúp gì sao?”
“Có vụ cướp, địa chỉ là …” Y dừng lại nhìn Ngỗi Tân bằng ánh mắt cầu cứu, “Đây là đâu?”
“Khu bến cảng, đường An Bình. Chắc vị trí hiện tại là ở giữa.” Ngỗi Tân nói.
Sau khi báo địa chỉ, y thì thầm: “Còn phải gọi xe cấp cứu…”
“Không cần, người đã chết rồi.” Ngỗi Tân lại nói.
Y càng sợ thêm, lắp bắp nói: “Cô… Là cô làm?”
“Tự vệ.” Ngỗi Tân không nhìn thi thể dưới đất mà nói ngắn gọn, “Anh có thể làm nhân chứng cho tôi không? Chứng minh bọn họ có ý định cướp bằng dao. Dường như xung quanh đây không có camera giám sát nào, anh là nhân chứng duy nhất.”
Y do dự không đến một giây đã gật đầu: “Được rồi, nếu cô cần.”
Ngỗi Tân thở phào nhẹ nhõm nhặt chiếc ô đen lên, giũ nước mưa bước về phía y.
Y sợ hãi lùi lại.
Ngỗi Tân: “…”
“Anh không mang ô mà nhân viên an ninh sẽ không đến nhanh đâu. Chúng ta có thể dùng chung ô.” Ngỗi Tân nói, “Tên tôi là Ngỗi Tân, sinh viên của học viện Biển Đen.”
“Tập Lương.” Anh trai nhỏ mặc áo len thả lỏng cảnh giác khi nghe được thân phận sinh viên của cô, “Tôi cũng đến từ học viện Biển Đen. Cô học chuyên ngành nào?”
Ngỗi Tân nói: “Tôi học trinh sát hình sự.”
“Trinh sát hình sự? Chẳng trách lại mạnh đến vậy.” Tập Lương lẩm bẩm. wattleonidasmini
“Tối nay phải cảm ơn anh rồi.” Ngỗi Tân bước tới, nghiêng ô về phía y.
Tập Lương cười khan nói: “Không có gì, học Lôi Phong làm việc tốt thôi… Mặc dù trông cô không cần tôi giúp. Cửa hàng tiện lợi của cha mẹ tôi ở đằng trước. Tôi giật mình khi nghe cướp, lập tức quay về cầm gậy bóng chày chạy tới. Lát nữa có thể phải ghi lời khai, tôi về báo an toàn cho cha mẹ trước, cô chờ tôi ở đây.”
Ngỗi Tân chậm rãi gật đầu nhìn Tập Lương lao vào màn mưa rồi biến mất ở góc đường.
Cô trầm ngâm bật chiếc vòng lên tìm trên mạng từ khóa “Lôi Phong”.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Kết quả tìm kiếm “0”.
Không có chuyện Lôi Phong làm việc tốt ở thế giới thứ hai, cũng không có chữ nào gọi là tinh thần Lôi Phong.
“Quả nhiên là thế, mình đã đoán đúng.” Ngỗi Tân nghĩ thầm.
Anh trai nhỏ Tập Lương mặc áo len là người chơi đến từ thế giới thứ nhất.
Có lẽ y mới đến thế giới này nên chưa quen thuộc, hành động gọi điện cho cảnh sát rất vụng về bởi giống như Ngỗi Tân, y không hiểu thiết bị di động công nghệ cao ở thế giới Cyberpunk. Y không để ý xem mình đang ở đâu, cũng không ghi lại thông tin gì hoặc có thể y nhớ nhưng quá hoảng hốt nên không biết đây là đường An Bình thuộc khu bến cảng lúc gọi cảnh sát.
Thời gian xuyên không của Tập Lương quá ngắn, tất nhiên không hiểu được lịch sử của thế giới thứ hai cho nên y mới nói “Học Lôi Phong làm việc tốt” mà mọi người ở thế giới thứ nhất đều hiểu nhưng người ở thế giới thứ hai lại không biết.
Đúng là thú vị khi gặp được đồng hương ở một thế giới khác.
Tuy nhiên, sáu lời khuyên dành cho người chơi có nói: “Không nên tiết lộ thân phận người chơi của bạn cho bất cứ ai.”
Bất cứ ai!
Sau nhiều lần cân nhắc, Ngỗi Tân quyết định tuân theo.
Cô sẽ không tiết lộ thân phận của mình cho những người ở thế giới thứ hai và những người chơi khác. Cô coi đây là một trò chơi nhập vai, cô sẽ nhập vai và trở thành một “người chơi” hợp quy cách.
Ngỗi Tân cầm ô đợi mười phút trước khi Tập Lương chạy đến trong mưa.
Điều này khiến Ngỗi Tân nhìn nghiêng, cô nghĩ Tập Lương đang tìm cớ trốn đi. Đối với y, việc bị cuốn vào một vụ án lớn liên quan đến mạng người ngay khi xuyên đến một thế giới khác là một lựa chọn không hề sáng suốt.
“Mẹ ơi mưa to thật đấy, không biết khi nào mới tạnh.” Tập Lương cầm một chiếc ô lấy từ cửa hàng tiện lợi, “Tôi đã nói với cha rồi mới chạy đến đây chờ.”
Năm phút sau, một chiếc xe cảnh sát lượn lờ đậu trên đầu Ngỗi Tân và Tập Lương, nó lên tiếng: “Hãy bỏ vũ khí xuống và đặt tay lên đầu.” wpthistooshallpass115
Ngỗi Tân và Tập Lương làm theo, sau đó xe cảnh sát đáp xuống đường, hai nhân viên an ninh bước ra khỏi xe với vũ khí trong tay. Các chấm đỏ laze trên súng xuất hiện trên người Ngỗi Tân.
“Tôi là Ngỗi Tân, thực tập sinh điều tra an ninh tiểu đội 7 Phục vụ Hiện trường.” Ngỗi Tân nói nhanh, “Tôi bị cướp trên đường về nhà và tôi đã chống trả lại bọn họ vì tự vệ.”
Một trong những nữ nhân viên an ninh nhìn Ngỗi Tân nói: “Adam, quét.”
“Đã quét, khuôn mặt hoàn toàn khớp.” Âm thanh máy móc của Adam xuất hiện, “Lời nói là thật. Xin chào thực tập sinh điều tra an ninh tiểu đội 7 Phục vụ Hiện trường, Ngỗi Tân.”
Nó tiếp tục lên tiếng: “Tập Lương, công dân cấp 4, sinh viên khoa cơ khí của học viện Biển Đen, không tiền án. Phán định không phải mục tiêu uy hiếp.”
“Lưu Cao Dương, công dân cấp 5, thất nghiệp, có tiền án cướp giật, trộm cắp… Mục tiêu đã chết, không có giá trị giải cứu.”
“Tống Nguyên, công dân cấp 5, thất nghiệp, có tiền án trộm cắp, hủy hoại tài sản công,… Mục tiêu đã chết, không có giá trị giải cứu.”
Hai nhân viên an ninh xuống xe cất vũ khí của hai nhân viên kia, gật đầu với Ngỗi Tân: “Theo thủ tục phải ghi lời khai, xin đi cùng chúng tôi trở về điều tra.”
“Không sao.” Ngỗi Tân nhìn Tập Lương đang bối rối, “Anh ta là nhân chứng.”
“Được rồi, đừng lo.” Nữ nhân viên an ninh vỗ vai Ngỗi Tân, “Sau khi lấy xong lời khai sẽ không sao, cứ làm theo thủ tục đi.”
Ngỗi Tân nghe có điều gì đó không ổn. Mặc dù cô là thực tập sinh điều tra an ninh, hai người cô giết cũng có tiền án nhưng thái độ của những đồng nghiệp lại nhẹ nhàng, coi như giết hai người cũng không phải là chuyện lớn gì. Cô sẽ được thả sau một quá trình, cô sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý, thậm chí sẽ không bị trừng phạt… Tại sao chứ?
Ngỗi Tân ngồi ghế sau xe cảnh sát, Tập Lương ngồi bên cạnh cô.
Xe cảnh sát bay lên không trung đưa họ đến tòa nhà điều tra.
Ánh mắt Tập Lương phức tạp: “Thì ra cô quen biết bên trong… Sao không nói sớm, làm tôi lo lắng nãy giờ.”
“Không quen biết gì bên trong cả, tôi là thực tập sinh điều tra an ninh với khoản nợ 30 vạn.” Ngỗi Tân mệt mỏi dựa vào ghế xe cảnh sát, “Vừa mới tan sở, còn chưa kịp về nhà lại phải quay lại nữa… “