Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber, Tôi Thành Công Soán Ngôi Boss

Chương 5: Vùng biển âm u




Sau khi xuyên vào trò chơi Cyber, tôi thành công soán ngôi Boss | Án Bách

Editor: Leonidas – thistooshallpass115

Chương 5: Vùng biển âm u

Ngỗi Tân nhận được giấy nghỉ phép từ đội trưởng nhưng một vấn đề nghiêm trọng khác đã nảy sinh.

Cô không biết nhà mình ở đâu.

Ngỗi Tân đứng trên hành lang vài giây nhìn quanh, chợt thấy bảng chỉ dẫn phòng vệ sinh trước mặt. Trong đầu nảy ra một ý tưởng, bước nhanh vào.

Ngay khi bước vào, Ngỗi Tân lấy chiếc vòng bạc mà bác sĩ Hoàng đưa cho và đeo nó vào cổ tay.

Một chuỗi ký tự hiện trên vòng tay: "Đã khởi động."

Sau đó, ký tự tự động đổi thành thời gian, 19:38 như thể đây chỉ là một chiếc vòng đeo tay điện tử thông thường.

Ngỗi Tân như người già đi chậm hơn thời đại vừa có được một chiếc điện thoại thông minh, cô ngồi trên bệ toilet loay hoay hồi lâu vẫn không hiểu thứ này hoạt động kiểu gì.

"Cứu mạng... Sao trên vòng chẳng có nút nào thế này?" Ngỗi Tân đổ mồ hôi nhễ nhại, đồng cảm với người già khó thích ứng với xã hội công nghệ cao. Cô chỉ có thể lần mò tới lui trên vòng, cố gắng khám phá chức năng của nó.

Cô bấm sang bên cạnh.

"Xác nhận thông tin sinh vật." Một màn hình chiếu hiện ra từ vòng, hiển thị các chức năng.

"Chặn tín hiệu, nhắn tin tức thời, mã hóa mạng lưới liên lạc, theo dõi vị trí, tự động tiêu hủy..." Ngỗi Tân kiểm tra từng cái một, sau một hồi không khỏi sợ hãi, "Nhấn nút nguồn ba giây rồi ném ra ngoài, uy lực sánh ngang một quả bom thu nhỏ?"

Hóa ra là một vũ khí nhỏ, may mà cô không ấn vào bên cạnh quá lâu, nếu không đã chết không toàn thây.

Ngỗi Tân lấy ra một con chip đen có kích thước bằng móng tay. Theo bác sĩ Hoàng, con chip ghi lại nhiều thông tin khác nhau về "nhân viên an ninh Ngỗi Tân", những thông tin này sẽ hiển thị nhà của cô ở đâu.

Ngỗi Tân đặt con chip lên dây vòng tay, màn hình chiếu hiển thị: "Đang đọc dữ liệu... Đang đọc... Đọc xong."

Trang đầu tiên của màn hình hiển thị thông tin riêng của Ngỗi Tân.

Cha mẹ cô đã chết trong một vụ tấn công khủng bố trên xe điện treo cách đây vài năm. Công ty bảo hiểm đã bồi thường cho cô một số tiền lớn. Cô dựa vào số tiền này và thành tích xuất sắc thi vào học viện Biển Đen khoa kỹ thuật trinh sát hình sự chuyên nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, cô vượt qua kỳ tuyển dụng nội bộ của cục điều tra, trở thành thực tập sinh an ninh.

Địa chỉ hiện tại của cô là số 233, khu bến cảng đường An Bình, thành phố Biển Đen.

Thông tin trên hồ sơ này chi tiết đến mức không thể chi tiết hơn, thậm chí cả hành trình từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, thói quen sống không phô trương và mật khẩu ngân hàng đều có.

Vân vân! Thông tin cho thấy cô đã vay tiền ngân hàng, một số tiền không hề nhỏ... Hả? Không phải cô đã có tiền bồi thường từ cái chết do tai nạn của cha mẹ sao? Tại sao phải đi vay?

Ngỗi Tân nhìn chằm chằm dòng cuối.

Hóa ra học phí của học viện Biển Đen quá đắt! Tiền học mỗi năm học hơn hai mươi vạn, cô tiêu hết tiền bồi thường, còn nợ ba mươi vạn.

Nợ ba mươi vạn!

Ngỗi Tân giật mình.

Vì phải đóng vai "nhân viên an ninh Ngỗi Tân" trong một thời gian dài, việc kế thừa món nợ do nguyên thân để lại gần như là một điều tất yếu.

Cánh cửa tuyệt cảnh! Đây chính là xuyên không trong truyền thuyết ư? Không chỉ trở thành tên khốn kiếp, còn phải gánh khoản vay ba mươi vạn!

Ngỗi Tân bi thương, thật lâu sau mới định thần.

Sau đó, cô vận hành mã hóa mạng lưới liên lạc, tìm kiếm trên internet: "Làm cách nào để tôi đi từ cục điều tra đến khu bến cảng đường An Bình?"

Kết quả tìm kiếm hiện ra.

"Bạn có thể ngồi xe điện treo số 13 từ cục điều tra đến khu bến cảng đường An Bình." Ngỗi Tân thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn mạng lưới đã phát triển từ tận đáy lòng. Baidu đúng là chiến lược chính xác trong trường hợp khó khăn.

Thông tin cho thấy "nhân viên an ninh Ngỗi Tân" có thói quen di chuyển bằng xe điện nên khi về nhà cô phải đi bằng xe điện.

Bác sĩ Hoàng gửi hơn 200 trang tư liệu, không chỉ mỗi Ngỗi Tân mà còn có những người khác, chẳng hạn như đội trưởng Thư Húc Nghiêu, người mà cô mới gặp và các thành viên khác của tiểu đội 7. Cô đọc kỹ hồ sơ của chính mình và hồ sơ của người khác, sau đó tắt màn hình chiếu đi.

Không thể ở lại đây quá lâu, có thể xem tư liệu sau.

Ngỗi Tân bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi đến bồn rửa mặt.

Qua tấm gương, cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt. Tấm gương phản chiếu bức tường phía sau cô, nơi dán bản đồ phòng cháy chữa cháy với sơ đồ của cục điều tra. Ngỗi Tân xoay người đi tới xem kỹ bản đồ, xác định xong vị trí lối ra lập tức rời khỏi phòng vệ sinh.

"Thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân, có phải ngài cảm thấy khó chịu do cơ thể suy yếu trong quá trình phẫu thuật không?" Âm thanh của trí tuệ nhân tạo Adam đột nhiên xuất hiện, "Tôi chú ý thời gian ngài đi vệ sinh rất lâu, xem xét tình trạng thể chất của ngài, nếu một phút nữa ngài không bước ra, tôi sẽ gửi tin nhắn cầu cứu đến nhân viên gần ngài nhất để bọn họ xác nhận xem ngài có bị ngất trong nhà vệ sinh hay không."

Ngỗi Tân: "...?"

Trí tuệ nhân tạo này bị gì vậy? Quản cả thời gian đi ị hả?!

"Tôi hơi khó chịu." Ngỗi Tân duy trì bình tĩnh.

"Cần tôi gọi trung tâm y tế không?" Adam hỏi.

Ngỗi Tân không nói nên lời, nghẹn họng: "Không cần... Tôi về nhà nghỉ ngơi là được."

Adam: "Có cần người hộ tống về nhà không?"

Ngỗi Tân bối rối nghĩ gọi Adam là trí tuệ nhân tạo còn không bằng gọi nó là quản gia trí tuệ nhân tạo mới đúng.

"Cảm ơn đã đề nghị." Cô từ chối, "Tôi có thể về một mình."

"Ngài không cần cảm ơn tôi, phục vụ ngài là bổn phận của tôi." Adam nói.

Về nhà một mình có nguy cơ bị lạc nhưng về nhà với người khác sẽ tăng nguy cơ lộ danh tính, vì vậy cô chọn cách thăm dò một mình.

Ngỗi Tân tìm thấy thang máy theo bản đồ, theo đó lên lầu một.

Lầu một là đại sảnh trống, có nhân viên lễ tân ở quầy. Ngỗi Tân bước vào sảnh và nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Bên ngoài trời đang mưa, cảnh tượng tối tăm xám xịt khiến cảnh vật bên ngoài không rõ ràng.

Khi phát hiện có người, cửa kính lặng lẽ trượt sang hai bên, hơi nước của mưa to xộc thẳng vào mặt.

"Khi trời mưa to nhớ mang theo ô, chúc bạn lên đường suôn sẻ." Trí tuệ nhân tạo tận hết chức trách nhắc nhở.

Tri kỉ ghê... Ngỗi Tân lặng lẽ lấy một chiếc ô đen từ quầy ô công cộng cạnh cửa kính, mở ra và bước vào trong mưa.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, hạt mưa lất phất làm ướt ống quần, ánh đèn neon rực rỡ chiếu vào mắt cô.

Cô đang ở trong một khu rừng sắt thép với những tòa nhà cao tầng nhìn xuống cô như những người khổng lồ. Giữa các tòa nhà, những chiếc xe điện lơ lửng lướt trên đường ray phía trên thành phố, lướt qua khu rừng như những con rắn săn mồi.

Những màn hình điện tử khổng lồ với màu sắc lộng lẫy được dát trên các tòa nhà cao tầng, quảng cáo liên tục thay đổi khiến người ta lóa mắt. Có một chiếc thuyền bay qua bầu trời đen xám, một tấm băng rôn quảng cáo huỳnh quang rực rỡ được kéo trên đó.

Bức chân dung hình người cao lớn như thật lại như giả được chiếu trên không trung bằng thiết bị 3D, nam diễn viên quảng cáo nói câu thoại với giọng điệu quyến rũ: "Công ty khoa học kỹ thuật Thụy Khắc nắm giữ công nghệ cơ khí sinh học tiên tiến nhất, vì ngài chế tạo tay chân giả."

Mưa rơi tí tách trên chiếc ô của Ngỗi Tân, cô tập trung sau thời gian ngắn thất thần.

Đôi mắt cô xuyên qua màn mưa nhìn dòng người hối hả trong cơn mưa.

Quần áo của bọn họ bình thường hoặc sáng sủa, có người mặc âu phục mang giày da, có người thì giản dị, có người lại thời thượng đẹp đẽ và có người mặc quần áo cũ nát. Nhưng dưới tác động của mưa, dường như bọn họ không có gì khác biệt, quần áo, tóc tai ướt đẫm và chật vật như nhau.

Ngỗi Tân nhìn quanh và thấy bảng chỉ dẫn dành cho xe điện treo cách đó không xa, cô đi bộ đến đó. wattleonidasmini

Một vài người đợi xe ở điểm chờ, Ngỗi Tân lẩn trong đám đông cùng đợi xe với bọn họ.

Qua khóe mắt, cô nhận thấy nhiều người đã lắp tay chân giả bằng máy. Ông chú trung niên bên cạnh có tay máy, ông không đeo đồng hồ mà lắp một màn hình ở mặt sau máy, thời gian chuyển động trên màn hình. Cô gái bên phải đang thổi kẹo cao su bong bóng, cả hai chân của cô đều là chân giả cơ học.

Mọi người đã quen với việc lắp tay chân giả và họ không có cái nhìn xa lạ về người được lắp.

Khoảng ba phút sau, xe điện tới và mở cửa.

Hành khách tại điểm chờ lần lượt lên xe, thiết bị nhận dạng liên tục phát ra thông báo: "Đã thông qua nhận dạng khuôn mặt, thanh toán thành công... Đã thông qua nhận dạng khuôn mặt, thanh toán thành công..."

Khi đến lượt Ngỗi Tân, cô bước lên, lời nhắc vẫn không thay đổi: "Đã thông qua nhận dạng khuôn mặt, thanh toán thành công..."

Ngỗi Tân thả lỏng người, tìm một ghế trống trong xe để ngồi xuống.

Mưa rơi trên ô cửa kính, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn neon đủ màu sắc lóe lên những quầng sáng khác nhau, soi rõ con ngươi của cô.

Sự phồn hoa và công nghệ cao như vậy là điều không thể thấy ở thế giới thứ nhất, Ngỗi Tân bị mê hoặc bởi sắc thái lộng lẫy, cô sinh lòng hướng về nó nhưng chợt dừng bước.

Thế giới là một cây thuốc phiện độc hại, nhìn thì đẹp đẽ nhưng lại nguy hiểm.

Ngỗi Tân nhìn xuống chiếc vòng, bây giờ là 20:12.

Màn đêm buông xuống nhưng thành phố Biển Đen không hề yên tĩnh, có thêm đèn neon chiếu quảng cáo, mưa cũng không thể dập tắt náo nhiệt.

Ngỗi Tân là một người ngoài cuộc thích quan sát thế giới mới. Cô đọc kỹ từng phông chữ nhấp nháy trên bảng quảng cáo và nghiên cứu cẩn thận từng đoàn tàu bay và máy bay không người lái đi qua.

Xe điện lao vùn vụt xuyên qua màn mưa và xuyên qua hình chiếu ba chiều khổng lồ giữa không trung. Ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong mắt Ngỗi Tân thay đổi theo khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Cô thì thầm trong lòng: "Tôi đến rồi, thế giới mới."

...

"Đã đến khu bến cảng đường An Bình. Hành khách vui lòng lấy hành lý và chuẩn bị xuống xe."

Ngỗi Tân mở ô bước ra khỏi xe điện. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, những gì cô thấy trước mắt hoàn toàn khác với vừa rồi.

Đường An Bình trong khu bến cảng tối đen như mực, không đèn neon, không biển quảng cáo. Chỉ có các tòa nhà dân cư cao thấp khác nhau và các cửa hàng tiện lợi rẻ tiền với đèn chiếu sáng hai bên đường, nước đọng trên những con đường gập ghềnh.

So với sự phồn hoa của cục điều tra, phố An Bình khu bến cảng đổ nát hơn nhiều. Nhưng sự đổ nát ở đây khiến Ngỗi Tân cảm thấy quen thuộc.

Công nghệ tiên tiến và thành phố hào nhoáng, náo nhiệt luôn nhắc nhở Ngỗi Tân rằng cô là kẻ ngoại lai. Đường An Bình lạc hậu và đơn giản khiến cô có ảo giác đang trở về nhà, bởi vì chung cư cũ nơi cô sống ở thế giới thứ nhất cũng như thế này. Đổ nát, tối tăm, đèn đường bị hỏng, ánh đèn của căn tin ở tầng dưới vẫn sáng cho đến khuya mới đóng cửa.

Cô nhớ lại bản đồ dẫn đường mà cô đã kiểm tra trước đó rồi đi về phía nhà. wpthistooshallpass115

Vừa đi được vài chục mét, một chai rượu đập vào chân Ngỗi Tân, cô dừng lại thì thấy một ông già say rượu đang thu mình trong góc, văng vẳng tiếng chửi thề thô tục mơ hồ.

Ông ta ngủ thiếp đi mà không mắng thêm câu nào.

Ngỗi Tân bước qua chai rượu vỡ và thấy trên bức tường hai bên đường đầy những hình vẽ xấu xí đầy màu sắc.

"Con chó nhà tài phiệt cút khỏi nhà chúng tôi!" Trên tường viết một dòng ký tự màu đỏ thật lớn với một đầu lâu đẫm máu được vẽ ở cuối.

Có vẻ như người trên phố An Bình không chào đón người ngoài, đặc biệt là người có liên hệ với tài phiệt. Luật lệ và trật tự của con đường này... Trông khá tệ. Đường phố bẩn thỉu dơ dáy với những hình vẽ bậy khắp nơi, chẳng ai quản đám ma men say xỉn trên đường.

Mọi ảo tưởng trở về nhà của Ngỗi Tân đã biến mất ngay lập tức. Dù chung cư cũ nơi cô ở hơi cũ nát nhưng rất sạch, sáng nào cũng có xe rác tới.

Người trên đường rất ít.

Ngỗi Tân đi qua những con hẻm bẩn thỉu, cố gắng tìm hướng về nhà. Lúc chuẩn bị rời khỏi hẻm, cô nhìn thấy cách đó không xa có một cậu em trai mặc áo len, cô đang định chạy tới hỏi đường thì có hai người đàn ông đột nhiên lao ra từ góc khuất chặn đường lui của cô.

Bọn họ bao vây Ngỗi Tân, mỗi người lấy ra một con dao nhỏ chĩa vào cô, hằn học nói: "Cướp đây!"

Cậu em mặc áo len phía trước nghe thấy tiếng "cướp đây" thì quay đầu nhìn một cái rồi bỏ chạy, chạy nhanh hơn cả thỏ.

Ngỗi Tân:... Đường An Bình này chẳng yên bình chút nào!