Edit: Sera the fox
Beta: Phong Linh
Đoàn Hàm trả lời điện thoại xong, nhanh chóng quay về văn phòng cảnh sát. Chỉ sau mười phút, biên bản phía Giang Miểu đã hoàn thành rồi.
Kết quả giám định thương tích được đưa ra, chứng minh rằng đầu của tên côn đồ kia có trầy xước, nhưng thương tích không đáng kể. Cái gì mà chấn động não với chả đau tim, toàn là lừa bịp. Kết hợp thêm đoạn ghi âm có liên quan trong điện thoại Đoàn Hàm, mọi thứ đủ để chứng minh Giang Miểu hoàn toàn chỉ phòng vệ chính đáng trong tình huống bị quấy rối tình dục, không cần phải chịu trách nhiệm pháp lý tương đương nào.
Cuối cùng, sau khi cảnh sát đứng ra hòa giải, hai bên thỏa thuận với nhau - không hiểu bằng cách nào, bản thân Giang Miểu chẳng phải làm gì, đã thế gã đàn ông kia còn phải xòe ra năm trăm tệ bồi thường cho cậu.
Lúc bước ra từ đồn cảnh sát, mây đã tan, ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi nướng chín nhựa đường dưới chân, ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được sự nóng rát xuyên qua mí mắt.
Bây giờ đã gần mười một giờ.
Theo bản năng Giang Miểu sờ lên bụng mình, mắt nhìn điện thoại, lượng pin hiển thị 100%!
Có pin đồng nghĩa với việc có tiền trong tài khoản điện tử, có nghĩa rằng cậu có thể ăn bánh bao hấp, sủi cảo, thịt kho tàu, cá quế hấp và gà chiên cay cùng với lẩu xào cay tê, đồ ăn vặt và mấy món vỉa hè Trung Quốc mà quản gia và cô giáo dạy lễ nghi sẽ không bao giờ cho phép cậu chạm vào. rốt cuộc thì bây giờ thì tất cả đều đã được đưa vào danh sách quan trọng!
Gian Miểu rưng rưng nước mắt, chưa bao giờ cảm thấy biết ơn papa Mã Vân nhiều như bây giờ..
Trong lúc cậu còn đang ngẩn ra, Đoàn Hàm đi phía trước đột nhiên xoay người lại, nhẹ giọng gọi tên cậu: "Giang Miểu?"
"Hả?"
Giang Miểu theo bản năng ngẩng đầu lên, đáp một tiếng.
Gió nhẹ lướt ngang, ánh nắng tràn ngập, Đoàn Hàm thân khoác âu phục đứng bên vệ đường, điềm tĩnh nghiêng người dựa vào chiếc xe hơi đen tuyền. Dáng dấp cao lớn đổ bóng xuống mặt đất, phác họa hình dáng của phần cổ tay đẹp đẽ, ngón tay thon nắm lại, giống như đang cầm một cái gì đó.
Thanh niên trước mặt đứng tại chỗ, nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú chờ đợi hắn nói tiếp.
Đoàn Hàm xiết chặt chìa khóa, hầu kết trượt hai đường, ánh mắt rơi trên đôi vai gầy của thanh niên, thấp giọng hỏi: "Có cần tôi đưa cậu về nhà không?"
Nụ cười trên mặt của Giang Miểu cứng lại: "..."
Về cái gì mà về? Có lẽ bây giờ quản gia đang lùng sục cậu khắp nơi, cậu quay về khác gì tự mình nộp mạng?
Theo bản năng cậu lùi về phía sau hai bước, xua xua tay, lịch sự nói: "Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi còn có việc cần làm."
Đoàn Hàm nhìn thấy sự chống cự trong mắt cậu, bắt đầu hối hận.
Câu vừa rồi nói ra, rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Chiêu.
(Lòng dạ Tư Mã Chiêu: ý định để lộ hết ra ngoài, ai cũng có thể nhận ra)
Không nên chút nào.
Nhưng mà Giang Miểu không nghĩ nhiều như thế, cậu chỉ đơn giản là không muốn về nhà thôi.
Chỉ có điều, người đàn ông lái Bentley này thực sự đã giúp đỡ cậu rất nhiều ngày hôm nay. Nhìn qua áo vest cùng giày da của hắn, cậu đoán có lẽ hắn là dân đi làm. Nghĩ mình làm người ta tốn không ít thời gian, hẳn phải báo đáp cái gì đó mới phải phép.
"Hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi." Giang Miểu nghĩ cái gì thì nói cái đó: "Chiếm nhiều thời gian của anh như vậy tôi cảm thấy rất áy náy. Hay là anh gửi số tài khoản qua cho tôi? Tiền lương, tiền thưởng và phí xăng xe hết bao nhiêu, tôi gửi lại cho anh."
Sau khi tốt nghiệp cậu không ra ngoài nhiều, kiến thức xã hội ít, dĩ nhiên không hiểu ý nghĩa của việc một người đàn ông chủ động mở lời muốn đưa mình về nhà là gì, thậm chí còn không ý thức được những lời mình đang nói đối với người ta chính là đang tỏ thái độ từ chối, vạch rõ giới hạn.
Đoàn Hàm im lặng một lúc, đối diện với ánh mắt trong veo của cậu thanh niên, bỗng nhiên có cảm giác lúng túng: "Không có gì, tiện tay thôi mà. Tôi đi trước đây."
Giang Miểu mờ mờ mịt mịt, còn nói thêm với hắn một câu thuận buồm xuôi gió, chú ý an toàn.
"... Được."
Đoàn Hàm không quay đầu lại, lập tức lái xe đi thẳng.
-
Giang Miểu tìm kiếm cả buổi, cuối cùng cũng thấy một nhà hàng ăn trưa nổi tiếng có không gian yên tĩnh. Cậu bắt taxi, đắc ý chuẩn bị tinh thần thưởng thức bữa trưa tốt đẹp đủ đầy của mình.
Nhà hàng này nằm ở khu trung tâm thương mại Bảo An, cửa ra vào đối diện với tòa nhà cao ốc thủy tinh cao xuyên tầng mây, vị trí địa lý vô cùng tốt.
Ngoài cửa một nhóm thành phần trí thức đi vào, thấy không còn chỗ ngồi đều tỏ vẻ tức giận. Giang Miểu vô cùng may mắn, vừa vào cửa thì gặp một cặp vợ chồng đứng lên thanh toán nhường chỗ cho cậu. Vị trí là một bàn đôi sát cửa sổ, được ngăn cách trước sau bằng kệ nhỏ bày cây cảnh tán lá xum xuê chắn hết tầm nhìn, vừa đẹp mắt lại vừa đảm bảo sự riêng tư.
Tiện lợi hơn nữa là, trên mỗi bàn đều có mã QR để đặt món, chỉ cần quét mã là có thể đặt hàng trực tiếp bằng điện thoại di động rồi thanh toán qua Alipay, giảm thiểu khả năng khách hàng phải chờ đợi ở quầy, cũng đỡ ùn tắc so với kiểu gọi món truyền thống, hiệu suất phục vụ được cải thiện rất nhiều.
Giang Miểu thực sự rất thích những chi tiết nhỏ được thiết kế rất dụng tâm của nhà hàng này.
Lúc gọi món, cậu nghe mấy cô gái trẻ bàn kế tám chuyện, hóa ra nhà hàng này vốn là quán ăn dành cho nhân viên trực thuộc một công ty nào đó, vì để tiện lợi cho nhân viên, cho nên đã tốn rất nhiều công sức. Sau khi chỉnh sửa lại, nhà hàng vì đồ ăn ngon, giá cả vừa phải, lại nằm ngay trung tâm khu thương mại nên thu hút một lượng lớn khách hàng bên ngoài.
Có thể coi như là vô tình cắm liễu, liễu xanh rờn.
"Không ngờ ngài ấy lại đến..." Đằng trước truyền đến tiếng người phục vụ nhỏ giọng bàn tán, bởi vì cách qua mấy chậu hoa, Giang Miểu nghe cũng không rõ lắm: "Tầng một chỉ có mỗi chỗ này..."
Tiếng bước chân dần dần lại gần,bên cạnh Giang Miểu hiện ra cái bóng mơ hồ. Theo bản năng cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người phục vụ mặc tạp dề có đường viền màu trắng mỉm cười ngượng ngùng, dẫn một người đàn ông cao lớn tới ngồi bên phải cậu.
Nhìn gương mặt của người đàn ông này, đúng là có hơi quen thuộc.
Giống như người vừa mới gặp mười phút trước, còn nói tạm biệt.
Giang Miểu: "...?"
Đoàn Hàm cũng có hơi ngạc nhiên.
Bị người ta từ chối rồi, hắn cũng không muốn làm phiền cậu thêm. Công việc gác lại buổi sáng giờ phải đi giải quyết, để tiết kiệm thời gian, hắn tới nhà hàng của công ty mình gần đó, không hề nghĩ rằng thế mà lại có thể gặp được Giang Miểu ở đây.
Chàng trai hé môi, mặt ngây ra, có vẻ thật sự rất bất ngờ.
Hắn thấy thú vị, nhịn không được chủ động lên tiếng chào hỏi, "Trùng hợp quá."
Giang Miểu: "... Ừm."
Cái này cũng quá trùng hợp rồi đấy?
Nếu không phải sự ngạc nhiên trên mặt của người này không giống giả vờ... Cậu có lẽ đã nghĩ anh trai lái Bentley này là một tên biến thái đáng sợ cuồng theo dõi.
Trong lòng Giang Miểu mờ mịt bế tắc.
Cậu thật sự không muốn ngồi trò chuyện nhân sinh với anh trai ngồi bên cạnh, đúng lúc nhịn từ sáng đến giờ sắp hỏng, nhanh trí lấy cớ đi vệ sinh để chuồn đi.
Nhưng thời điểm đứng trước cửa nhà vệ sinh, Giang Miểu đột nhiên nhận ra một vấn đề mà từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ tới:...Cậu nên dùng WC nữ hay WC nam?
Trên lý thuyết thì cậu là một thằng con trai, tất nhiên là phải dùng WC nam. Nhưng vấn đề là bây giờ trong mắt người khác cậu có dáng vẻ của một cô gái, nếu cậu thật sự dùng dáng vẻ phụ nữ này bước vào WC nam, quần vừa tụt xuống đã biến thành một em gái đáng yêu có chim lớn thì...
Chỉ sợ là chiều nay trên mạng sẽ có tin tức nóng hổi, buổi tối lại làm phiền quản gia đến đồn cảnh sát đưa giấy chứng minh, nộp tiền bảo lãnh đón mình ra ngoài.
Mà hôm nay cậu không mặc váy, quần áo đều có thiết kế trung tính, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu!
Giang Miểu tự cổ vũ tinh thần mình, lấy dũng khí bước vào nhà vệ sinh nam, có điều chưa kịp tới cửa, cậu đã bị dì phụ trách việc quét dọn dùng cây chổi đuổi ra ngoài.
Dì lao công nhíu mày cảnh giác nhìn 'cô': "Không được vào đây, toilet nữ ở đằng sau."
Từ đầu năm nay dì lao công đã thấy không ít cô gái biết thân biết phận, lúc trước phó tổng của tổng công ty đến đây ăn cơm, lúc vào WC thì xuất hiện một cô ả chạy theo đằng sau vào trong, dọa một đám đàn ông bên trong sợ hồn bay phách lạc, cô ả đó còn la lối đòi phó tổng chịu trách nhiệm với mình. Việc đó đã để lại bóng ma tâm lý cho phó tổng, sau này không tới nhà hàng của nhân viên mình ăn cơm nữa.
Vừa nghĩ lại chuyện này, ánh mắt của dì lao công càng sắc bén hơn.
Giang Miểu: "..."
Giang Miểu ấm ấm ức ức bước vào nhà vệ sinh nữ.
Thôi mặc kệ, đàn ông co được giãn được, ra khỏi WC thì cậu vẫn là hảo hán.
Nhà vệ sinh nữ có một dãy buồng nhỏ, phía trong là bồn cầu bệt, sạch sẽ vệ sinh.
Giang Miểu vừa khóa cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy cô gái bên ngoài: "Hình như vừa nãy tôi nhìn thấy Đoàn tổng tới đây."
"Cô nói đùa gì vậy? Chắc cô hoa mắt rồi. Tôi ở đây làm việc ba năm, Đoàn tổng chưa từng tới chỗ này ăn cơm."
"Tôi nói dối cô làm gì? Đoàn tổng đẹp trai nổi bật như thế làm sao tôi nhận nhầm được? Tôi thấy có vẻ anh ấy tới ăn một mình, để tôi trang điểm lại một chút, sau đó chúng ta ra ngoài vờ đi dạo một vòng."
"Vờ vịt cái gì? Cô muốn xòe đuôi thì đi một mình đi, tôi có bạn trai rồi không thèm Đoàn tổng."
"Cô lừa quỷ à, giá trị nhan sắc của Đoàn Hàm cộng với độ dày ví tiền kia, cô đi nhìn người thật đi rồi quay lại nói với tôi là cô thật sự không thèm."
"Cô nằm mơ đi, loại quý hiếm như vậy sao có thể biến thành của tôi được? Chẳng bằng nắm chặt thứ đang có trên tay thì hơn. Hơn nữa tôi nghe nói Đoàn tổng có một vị hôn thê rất có tiền có quyền, hình như họ Giang. Dù sao thì cô nghĩ cũng đừng nghĩ..."
Giang Miểu kéo quần, cảm thấy cái tên "Đoàn Hàm" trong miệng của các cô có hơi quen tai, lại thêm vế "vị hôn thê có tiền có thế, hình như họ Giang", một tia sét đánh xuống giữa trời quang, đánh trúng sau gáy của cậu.
Vị hôn thê có tiền có thế, lại còn họ Giang... Không phải chính là cậu sao? Làm gì có ai càng có tiền hơn đại tiểu thư Giang gia chứ!!
Nói như vậy, chẳng lẽ Đoàn Hàm kia chính là nhân vật nam chính của tiểu thuyết?
Giang Miểu bắt đầu cảm thấy cả người không ổn.
Cậu chưa bao giờ dám nghĩ bản thân mình tùy tiện ăn một bữa, thế mà đụng mặt anh trai lái xe Bentley, lại còn chính là vị hôn phu của cậu, lỡ mà Đoàn Hàm này muốn diễn cái tình tiết ngu xuẩn gì mà "uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời" với cậu...
Giang Miểu cậu đây đường đường là một người đàn ông thân cao bảy thước lại phải gả đi???
Chuyện này tuyệt đối không thể được!
Giang Miểu đi vào WC chưa được bao lâu, Đoàn Hàm ở bên ngoài nhận được một cuộc điện thoại của mẹ Đoàn.
Mẹ Đoàn nghe nói con trai đột nhiên vắng mặt trong cuộc họp buổi sáng, cũng không giải thích gì với thư ký, cho nên bà cố ý gọi điện tới hỏi.
Giọng nói nghiêm nghị truyền đến bên tai, Đoàn Hàm thiếu kiên nhẫn châm một điếu thuốc, đáp qua loa: "... Không có gì, trên đường có chút chuyện bất ngờ, con bị trễ."
Hắn rất ít hút thuốc, lần nào hút cũng vì người mẹ này.
Mẹ Đoàn nghe giọng điệu trả lời cho có lệ của hắn thì tức giận, đơn phương ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng toàn bộ đều như đánh vào bông gòn, tức giận đến mức thẳng tay cúp điện thoại.
Đoàn Hàm xoa xoa mi tâm.
Hắn cất di động đi, vừa ngẩng đầu lên thì thấy lối ra nhà vệ sinh ở góc chéo.
Cánh cửa nhỏ của WC nữ mở ra, ba bốn cô gái nhốn nháo rời khỏi, đi tới bồn rửa tay.
Giang Miểu lặng lẽ đi theo sau mấy người họ, không tranh không giành, đợi đến khi bồn rửa không còn ai mới bước tới, rửa hai tay rồi đi đến chỗ máy hơ tay.
"..."
Đoàn Hàm nhìn bảng hiệu WC nữ, sau đó lại nhìn sang phòng WC nam, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Giang Miểu đang đứng bên máy hơ tay, cả người ngẩn ra.