Sau Khi Xuyên Thư Tôi Cầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 2




Edit: Diamond

Beta: Mia

Giang Miểu lên kế hoạch hoàn hảo, từ cổng lớn đi thẳng 3km, gần đó có ga tàu điện ngầm đi đến quận Bảo An chỉ mất 5 tệ.

Đến nơi rồi, cậu có thể tìm khách sạn để ở trước, ở một mình thật thoải mái biết bao. Trong nhà sẽ không còn cảnh quản gia biến thái bắt cậu mặc đồ lót phụ nữ, cũng sẽ không còn giáo viên dạy lễ nghi chỉnh lại tư thế ngồi, không còn cô hầu gái cầm một loạt giày cao gót bảo cậu đi thử.

Đó chính là đôi giày cao gót tận 7 phân á trời!!

Chỉ nghĩ đến đây thôi cậu đã cảm thấy cuộc sống tương lai tốt đẹp đến mức làm cậu chảy cả nước mắt.

Bên trong tàu điện ngầm vang lên một tiếng "ting đong", một giọng nữ nhẹ nhàng chậm rãi thông báo: "Đã đến quận Bảo An..."

Giang Miểu tỉnh táo lại, mang theo kỳ vọng về một cuộc sống mới mà bước xuống tàu điện ngầm, mở Alipay và quét mã QR tại lối vào nhà ga. Lúc thanh toán thành công, một thông báo pin yếu bất ngờ hiện lên trên màn hình, góc trên bên phải hiển thị lượng pin còn lại là 3%.

Một cuộc sống tốt đẹp sắp dừng lại khi điện thoại hết pin.

Giang Miểu sững người ngay lập tức.

Phắc!!!

Cái điện thoại dỏm gì vậy? Đã nói là sạc hai phút gọi điện thoại hai tiếng mà?! Mẹ nó hết pin nhanh quá rồi đó!

Trong nháy mắt, pin điện thoại lại giảm thêm 1%, Giang Miểu không nói nên lời, hoàn toàn mất bình tĩnh.

May mắn thay, chỗ này đi thẳng về phía bắc một đoạn ngắn, sau khi qua một ngã tư có thể nhìn thấy một cửa hàng ăn sáng được trang trí đẹp mắt. Trong cửa hàng hẳn là có cho thuê miễn phí các bộ sạc dự phòng và dù nó có tồi tệ đến đâu thì cũng sẽ có hai ổ cắm trên tường, đủ cho cậu sạc đầy.

Cậu sờ ví lần nữa, vẫn còn hai mươi tệ tiền mặt, vừa đủ để mua một lồng bánh bao hấp.

Bánh bao thịt heo tươi với nước súp có da mỏng và nhân mềm.

Nghĩ đến đây bụng Giang Miểu liền réo lên.

Cậu lao đi với tốc độ của một cuộc thi chạy 100 mét, vừa chuẩn bị qua ngã tư thì đèn giao thông đột ngột vọt lên chuyển thành đèn đỏ.

"..."

Cuộc sống khó khăn, Giang Miểu không còn lựa chọn nào khác ngoài cách phải đứng vững và hy vọng rằng chiếc điện thoại di động dỏm của mình có thể cố gắng thêm một phút nữa.

Cùng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen đi tới chậm rãi, dừng ở bên đường không một tiếng động.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái hạ cửa kính xe, ném lon Red Bull đã hết vào thùng rác tái chế bên đường, tay kia vẫn cầm điện thoại nói: "Tôi đã nhận được báo cáo rồi, tôi cho anh 30 phút. 8 giờ mở họp, tốt nhất là đừng tiếp tục đưa cho tôi một đống rác rưởi."

Không chờ phía bên kia điện thoại lên tiếng, Đoạn Hàm cực kỳ thiếu kiên nhẫn ngắt cuộc gọi.

Ngẩng đầu nhìn con số nhảy trên đèn đỏ giống như nhịp tim đập, không nhanh không chậm mà thay đổi: 44, 43, 42...

Đoạn Hàm xoa lông mày, dứt khoát quay đầu đi - hắn đang ở giai đoạn cuối của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi khi nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ không dừng lại ở số chẵn, hắn liền cảm thấy khó chịu.

Vừa quay đầu lại, một bóng người ở bên đường lọt vào tầm mắt của hắn.

Cậu thanh niên ở gần chiếc xe của hắn đến nỗi hắn vừa đưa tay là có thể chạm vào.

Có lẽ vẫn còn là một học sinh, trên người mặc một chiếc áo phông Pikachu nhăn nhúm và một chiếc quần tây màu xanh nhạt đã bạc màu, để lộ ra một đoạn cổ chân trăng trắng ở gần mắt cá chân. Toàn bộ dáng vẻ mang theo sự trẻ trung, hoạt bát và tràn đầy sức sống.

Đoạn Hàm không khỏi liếc nhìn thêm hai cái, người đối diện dường như đã nhận ra ánh mắt của hắn, hào phóng quay mặt lại, lộ ra vẻ tò mò và mờ mịt.

Một khuôn mặt đầy đặn, căng bóng collagen.

Da của cậu thanh niên này tốt đến bất ngờ, trơn như trứng gà bóc, khuôn mặt sạch sẽ, thậm chí không nhìn thấy một sợi lông tơ nào, cậu có mái tóc ngắn màu rám nắng với một chút xoăn tự nhiên, dáng đứng uể oải trông có vẻ hơi giống chó tha mồi vàng nằm phơi nắng bên đường.

Đôi mắt tròn xoe đó nhìn thẳng vào hắn như một tấm gương soi chứa đầy hơi nước, một mảnh sương mù mênh mông, nhìn ra một bóng người nhợt nhạt.

Tim Đoạn Hàm đập nhanh hơn một cách khó hiểu.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung chỉ hai ba giây, Giang Miểu đột nhiên quay mặt đi, lặng lẽ lùi lại vài bước.

Khói của chiếc xe này cũng quá nặng rồi đấy? Ô tô dừng gần lối đi bộ như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Cậu lặng lẽ lui về phía sau hai bước, tấm lưng gầy không chạm đến không khí, đột nhiên va phải thứ gì đó thật mạnh, sau lưng liền có tiếng thở hổn hển bất mãn.

"Thực xin lỗi!" Cậu vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông say rượu, râu quai nón đứng ở phía sau, cậu lùi lại hai bước xin lỗi nói: "Thực xin lỗi anh trai, tôi không cố ý đụng vào anh."

" Không có mắt à? Nhìn đi đâu vậy?" Người say phiền chán ngẩng đầu nhìn lên, thời điểm nhìn thấy Giang Miểu, đôi mắt đục ngàu của gã ta đột nhiên phát sáng.

Gã ta ợ một cái đầy mùi rượu, cười lộ ra hàm răng ố vàng, "Em gái, cú va vừa rồi của em làm ngực anh đau, ôi trời, hiện tại vẫn còn đau, em phải xoa cho anh."

... Đây là gặp phải tên lưu manh đấy à?

Sắc mặt Giang Miểu nhất thời thay đổi, "Chú gọi ai là em gái?"

Gã say liếc mắt nhìn cậu, haha cười cợt, miệng tràn đầy mùi rượu, "Há, lại còn tức giận? Tính tình cũng lớn thật, đến đây để chú thương em."

Gã nói xong còn duỗi tay ra, đặt ở trên vai Giang Miểu, tự ý nhéo nhéo.

Chết tiệt...

Đây không phải là lần đầu tiên cậu bị hiểu lầm là phụ nữ, nhưng lại là lần đầu tiên cậu bị quấy rối bởi một tên khốn nạn như vậy.

"Tiên sư nhà mày!"

Giang Miểu tức giận đến mức khóe mắt đỏ lên, không muốn nói điều vô nghĩa với tên ngốc này nữa, một tay túm lấy tay tên lưu manh, trực tiếp đè đầu đối phương, nện lên cột điện thoại bên cạnh. Cậu chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, đầu gã say rượu đập vào cột điện, hai vết máu trên trán gả ta chảy xuống ngay lập tức.

"... Mẹ mày dám đánh tao à?"

Gã đàn ông say rượu sững sờ hai giây, cũng khó chịu, trong tiềm thức muốn vươn tay muốn túm cô gái nhỏ đang phát điên kia xuống. Tuy nhiên, Giang Miểu đã chuẩn bị từ lâu, thấy gã ta vùng vẫy hai cái, như có dấu hiệu chống trả, cậu liền đá vào đầu gối của gã.

Gã đàn ông say rượu không kịp phản ứng, không tự chủ được mà quỳ một chân xuống. Ngay sau đó, cú đá thứ hai liền theo sau, Giang Miểu không chút khách khí mà giẫm lên lưng gã, người đàn ông nặng 75kg đột ngột bị giẫm trên mặt đất đến mức không thể nhúc nhích.

"Mắt bị mù hay sao mà dám ghẹo bố mày?" Giang Miểu lạnh lùng hỏi: "Còn dám tùy tiện động tay động chân không? "

Động cái quần què! Cô gái này đánh người còn rất lợi hại đấy nha?

Gã đàn ông say rượu vùng vẫy nhiều lần nhưng không thoát ra được liền tức giận. Dù sao thì ông ta cũng là một kẻ già đời, đầu trọc nên đâu sợ bị nắm tóc. Dứt khoát quỳ rạp xuống đất rên rỉ: " Giết người, cứu mạng với — có ai không, giúp tôi với, ôi không, tim tôi đau quá, tôi bị bệnh tim - tôi, tôi sắp chết..."

Fuck!

Gã côn đồ này vừa nãy vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, đánh không lại cậu còn giả bộ đau tim mà đánh lừa người ta?

Giang Miểu tức giận đến nỗi máu trào lên, cúi xuống túm lấy cổ áo gã, đè mạnh nắm đấm xuống, cánh tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, dừng lại ở giữa không trung

Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh trai chạy Bentley vừa rồi mới phun khói xe vào cậu đang đứng ở phía sau, nửa ống tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cổ tay mạnh mẽ.

Cổ tay rất đẹp.

Đoạn Hàm nắm lấy tay cậu nhóc kéo lên, kéo người ra phía sau lưng mình, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ."

"..."

Giang Miểu vẫn chưa biết anh trai Bentley này đến từ đâu. Cậu ngốc ngốc mà lắc đầu.

"Tôi đã gọi cảnh sát rồi, đợi một lát cảnh sát sẽ đến xử lý."

Vẻ mặt hắn thờ ơ, thậm chí không thể nhìn thấy một vết nhăn trên bộ đồ hắn đang mặc, trông giống như một người có địa vị cao.

"Có ai không? Giúp tôi một tay với?" Gã đàn ông say rượu lăn lộn trên mặt đất, vốn muốn ôm chân hắn chơi xấu, nhưng nhìn thấy đôi giày da cao cấp sáng bóng, gã ta liền sợ hãi, âm thầm thu tay lại, xoay người đến bên cạnh Giang Miểu, thô bạo nói: "Chờ cảnh sát đến, tôi sẽ đến bệnh viện giám định thương tích trên cơ thể, tôi sẽ kiện cô đến táng gia bại sản!"

"Muốn kiện tôi sao?" Giang Miểu lên tiếng. Nhướng mày chế nhạo, " Có thể lật đổ gia đình tôi ngoài kia không có mấy người đâu. Nào, làm đi, tôi muốn xem ông có bản lĩnh không!"

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Đoạn Hàm không làm việc vô nghĩa, hắn vặn âm lượng điện thoại ở mức tối đa và nhấn phím play.

"Em gái, vết sưng vừa rồi của em làm ngực của anh đau... Lại còn tức giận à? Đến đây nào, để chú thương em."

Giọng nói đáng khinh phát ra từ loa điện thoại rành mạch rõ ràng, sắc mặt người đàn ông say rượu đột nhiên thay đổi.

"Ăn vạ, quấy rối, làm loạn trên đường phố." Đoạn Hàm cất điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng có lực răn đe khó giải thích: " Gần đây tiến hành bầu cử thị trưởng, những hành vi liên quan làm làm ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố tất cả đều bị trừng phạt nghiêm khắc... Ông không biết sao?"

"......" Gã say tức khắc im lặng, không một chút tự tin mà nói: "Tôi không biết. Là cô ta động thủ trước, tôi cũng chưa đánh trả. Cậu xem trán của tôi vẫn còn đang chảy máu. "

" Vậy thì sao? "Đoạn Hàm cong môi cười đầy ẩn ý:" Chờ giám định thương tích, hết thảy mọi chuyện không phải sẽ sáng tỏ sao?"

Mười lăm phút sau, một chiếc xe cảnh sát và một chiếc Bentley màu đen lần lượt đi vào đồn cảnh sát.

Sáng sớm không có ai trong văn phòng, nữ cảnh sát đưa gã đàn ông say rượu đi giám định thương tích, Giang Miểu ngồi sang một bên chờ làm biên bản. Điện thoại đã tắt nguồn hoàn toàn, không còn phần trăm pin nào cả.

Thật là nhàm chán, giá như có cục sạc thì tốt rồi.

Cậu quay đầu đi, tầm nhìn thăm dò của cậu thường xuyên rơi vào người chạy chiếc Bentley kia.

"?"

Đoạn Hàm cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng, không khỏi quay đầu lại.

"Xin lỗi, anh có cục sạc dự phòng không?" Cậu ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói chuyện thật cẩn thận còn mang theo giọng nói mềm mại: "Điện thoại của tôi hết pin rồi..."

Đoạn Hàm cảm thấy hô hấp hơi chậm lại.

" Có, ở trong xe." Hắn đột ngột đứng dậy, không biết vì sao khuôn mặt trở nên nghiêm túc, giọng hơi cứng ngắc: "Tôi đi lấy."

"Được rồi, cảm —"

Mắt Giang Miểu sáng lên. Nhưng cậu còn chưa nói hết thì anh trai Bentley đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Cậu thực tập sinh lề mề nãy giờ nhìn thấy Đoạn Hàm rốt cuộc cũng rời đi, ho khan hai tiếng, rót nước sạch từ trong cốc giấy đưa cho Giang Miểu: "Cho cậu."

"À... Cám ơn. "

Giang Miểu cảm thấy bất ngờ nhận lấy, nói cảm ơn.

Tai cậu thực tập sinh hơi đỏ lên, chưa kịp nói thì gã đàn ông say rượu đã từ chỗ giám định quay lại, vừa đi vừa hét lên một cách vô tội: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật oan uổng mà. Cô ta xông tới đánh tôi trước. Tôi không sai, tôi không có đau tim, nhưng cô ta đã đánh tôi đến chấn động não. Tôi nghĩ chúng ta nên đi đến bệnh viện chính quy để kiểm tra..."

"Chú không có vấn đề gì, chỉ bị một chút tổn thương ngoài da." Các nữ cảnh sát cười, "Bác sĩ pháp y của chúng tôi rất chuyên nghiệp, chú không cần phải nghi ngờ."

Gã đàn ông say rượu cắn răng im lặng.

Sau khi thực tập sinh xem xong náo nhiệt, mặt mày hớn hở đi tới, "Tôi viết biên bản cho cậu nha, tên gì?"

"Được rồi." Giang Miểu ngồi ngay ngắn, "Giang Miểu, Miểu của ba bộ thủy " (này là bộ thủy 水, còn đây là tên của thụ nè 淼.)

Thực tập sinh gật đầu, cố gắng để ghi ngay ngắn tên cô gái nhỏ vào biên bản.

Không phải nói, nghe khá hay.

"Sinh năm mấy? Bao nhiêu tuổi?"

"Năm 98, 21 tuổi."

Thực tập sinh nghĩ, cậu còn khá trẻ, chắc là vừa mới ra trường.

Giang Miểu nghiêng đầu nhìn anh ta điền thông tin của mình, càng xem càng cảm thấy không đúng. "Đồng chí cảnh sát, thông tin anh ghi sai rồi. Cột giới tính nên điền là nam."

Người thực tập: "...À? "

Anh cho rằng mình nghe nhầm, biểu tình hoảng hốt muốn đi vào ngăn kéo lấy tăm bông ngoáy tai, nhưng vừa duỗi tay đến phía dưới, Giang Miểu đột nhiên đập bàn một cái nghiêng người lên phía trước với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi nói" Ngón tay cậu đặt chính xác vào biên bản, nhìn chằm chằm vào người thực tập: "Chỗ này phải điền là nam."

Người thực tập: "???"

... Sao?

Anh ấy không có nghe lầm đúng không? Cô gái nhỏ xinh này nói rằng cô ấy là nam??

Gã đàn ông say rượu bên cạnh nghe rõ ràng mọi chuyện, không khỏi khịt mũi nói: "Đồng chí cảnh sát, vừa rồi tôi giải thích cho cậu, thật sự không phải tôi động tay, rõ ràng là cô gái này...đầu óc có bệnh...".

Thực tập sinh ngừng nói, nhìn cậu một cái từ đầu tới chân với ánh mắt nghi ngờ.

Quả nhiên, không ai nhận ra cậu là nam.

Không một ai trong số họ.

"..." Giang Miêu chậm rãi rút tay về, kiềm chế thất vọng trong lòng, dần dần lộ ra ý cười, "Đùa với anh thôi, đương nhiên tôi là con gái."

Bên ngoài đồn cảnh sát.

Đoạn Hàm nhận được điện thoại của thư ký, nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, trễ giờ mở cuộc họp.

Người thư ký cuối cùng cũng gọi được cho hắn, sốt ruột đến mức nói với giọng điệu nôn nóng, "Đoạn tổng, ngài làm sao vậy?? Vừa rồi tôi gọi cho ngài mãi không ai nghe máy, làm tôi vội muốn chết. Hiện tại mọi người đang đợi ngài trở về mở họp! "

" Tôi lúc 8 giờ 30... " Đoạn Hàm suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên thay đổi, "Không, nói với mọi người rằng cuộc họp buổi sáng hôm nay sẽ bị hủy."

Thư ký: "...?"

Nguyên một năm trời, ngoại trừ kỳ nghỉ thì không bao giờ bỏ qua cuộc họp nào, vậy mà hôm nay lại hủy bỏ?

Cô sửng sốt, trong tiềm thức hỏi: " Đoạn tổng, có thể cho tôi hỏi tại sao không? Hiện tại ngài rất vội sao? Có cần tôi làm gì cho ngài không?"

"Không, không phải làm gì cả." Hắn nhẹ giọng nói: "Tôi đang chăm sóc người bị thương."

Thư ký: "???"