"Vậy thì cậu thay đồ đi."
Biên Tấn Nguyên không còn cách nào khác, đành phải bắt đầu thay đồ. Nhưng khi vừa định cởi chiếc áo len, hắn bỗng nhận ra điều gì đó mà nhìn sang Lục Vân Phi: "Cậu cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào tôi thế này à?"
Lục Vân Phi ngạc nhiên: "Không thì sao? Chúng ta đều là con trai mà, cậu có phải con gái đâu, tôi không được nhìn à?"
Biên Tấn Nguyên:...
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Được thôi, nếu cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi.
Thế là hắn bình tĩnh tiếp tục thay đồ, Lục Vân Phi đứng bên cạnh nhìn chăm chú, không kìm được buột miệng khen: "Cậu cũng có dáng người khá đấy."
"Tốt hơn của cậu à?"
Lục Vân Phi mắc cỡ không dám thừa nhận: "Tất nhiên là không rồi, mỗi người một vẻ thôi."
Biên Tấn Nguyên bật cười khẽ, dịu dàng nhìn Lục Vân Phi.
Sau khi hắn thay xong một bộ, Lục Vân Phi ngắm nghía, rồi chụp một tấm hình, sau đó ngay lập tức lôi ra một bộ khác bảo Biên Tấn Nguyên mặc thử. Thấy Lục Vân Phi có vẻ rất hào hứng, Biên Tấn Nguyên chợt nghĩ tới trò chơi mà các cô gái hay thích: "Tôi giống nhân vật trong
"Kỳ Tích Noãn Noãn"(*) nhỉ?"
(*) Tương tự như game Ngôi sao thời trang."Cậu còn biết cả "Kỳ Tích Noãn Noãn" nữa cơ à?" Lục Vân Phi cười: "Cậu không phải Noãn Noãn, cậu là "Kỳ Tích Biên Biên"."
"Thôi đi ăn đã, lát nữa cậu còn phải làm bài tập tiếng Anh mà."
"Đợi cậu thay nốt bộ này đã, xong rồi chúng ta đi." Lục Vân Phi thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên."
Biên Tấn Nguyên đành phải thay thêm một bộ nữa, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của người chơi Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi thấy Biên Tấn Nguyên mặc bộ này cũng đẹp, quyết định tặng luôn cả hai bộ cho hắn: "Đi thôi, chúng ta đi ăn nào."
Tối đó, Biên Tấn Nguyên về nhà với hai bộ quần áo trên tay. Thật ra hắn không định lấy, nhưng Lục Vân Phi lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ, gần như sắp giở trò mè nheo, thế nên Biên Tấn Nguyên không còn cách nào khác, phải chiều lòng "người chơi nạp tiền" này, hơn nữa sáng hôm sau đã mặc một trong hai bộ đó đến trường.
Lục Vân Phi thấy "Kỳ Tích Biên Biên" mặc quần áo do mình chọn, vô cùng hài lòng, ngay lập tức hiểu ra lý do tại sao các cô gái lại mê mẩn những trò chơi thay đồ như vậy.
Hết giờ học buổi sáng, vừa định đi tập thể dục, Lục Vân Phi nghe thấy cô giáo Lý Lị gọi cậu và Biên Tấn Nguyên lại. Lục Vân Phi khó hiểu, đi cùng Biên Tấn Nguyên đến hỏi cô: "Có chuyện gì vậy cô Lý?"
"Đỗ Hân đang khóc trong văn phòng, nói rằng hai em bắt nạt bạn ấy."
Lục Vân Phi:... Đây đúng là kẻ ác mà còn đi kiện trước!
"Là bạn ấy nói lời không hay trước, còn động tay động chân nữa."
"Cứ vào văn phòng nói rõ hơn đi." Lý Lị nói: "Bạn ấy đang ở trong văn phòng mà."
"Được thôi ạ."
Lục Vân Phi liếc nhìn Biên Tấn Nguyên, rồi cùng hắn bước vào văn phòng.
Trong phòng không có giáo viên nào khác, chỉ có Đỗ Hân đang ngồi trên ghế với đôi mắt đỏ hoe.
Lý Lị đóng cửa, bảo Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên ngồi xuống, sau đó cô ngồi đối diện bọn họ: "Nào, rốt cuộc chuyện là thế nào?"
"Cậu ấy bắt nạt em." Đỗ Hân vừa khóc vừa nói.
Lục Vân Phi "A" một tiếng: "Ai là người chửi trước? Ai là người ra tay trước? Có phải là cậu không, bạn học Đỗ Hân?"
"Những gì tôi nói đều là sự thật."
"Những gì Biên Tấn Nguyên nói cũng là sự thật."
"Rõ ràng cậu ấy đang sỉ nhục tôi."
Lục Vân Phi không muốn vòng vo với cô ta nữa, trực tiếp nói thẳng: "Nếu cậu không nói những lời đó thì cậu ấy có làm thế với cậu không? Đã mở miệng xúc phạm người khác còn định đổ lỗi cho người ta, cậu đúng là giỏi thật đấy."
"Tôi giỏi? Tôi làm sao giỏi bằng cậu được, cậu chỉ biết bắt nạt con gái thôi!"
"Đừng." Lục Vân Phi vội nói: "Đừng gắn cái mũ to thế lên đầu tôi, tôi không chịu nổi đâu."
Đỗ Hân nhìn Lục Vân Phi, nước mắt cứ chảy mãi.
"Vậy nên, hôm qua Đỗ Hân mắng người trước, rồi Biên Tấn Nguyên cũng đáp lại, sau đó Đỗ Hân ra tay, rồi các em cũng đã ra tay?" Lý Lị hỏi.
"Không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu ạ." Lục Vân Phi giải thích: "Cậu ấy tạt nước vào người Biên Tấn Nguyên, em thấy bất bình nên cũng tạt lại một chút thôi."
"Cậu ta tạt cả chậu nước vào người em!" Đỗ Hân tức giận nói, "Cô Lý, không quan trọng là em đã làm gì, cậu ta cũng không thể tạt nước vào mặt và người em như vậy trước mặt bao nhiêu người được. Mặt mũi em còn đâu, cậu ta phải xin lỗi em chứ?"
"Có phải tôi tạt trước đâu, nếu cậu không tạt nước vào tôi trước thì tôi có làm vậy không?"
"Tôi chỉ tạt một ít nước trong cốc, hơn nữa cậu còn tránh được mà."
"Nhưng cậu là người ra tay trước, có đúng không?"
"Lục Vân Phi, có phải cậu nghĩ tôi không làm gì được cậu đúng không?"
"Thế cậu định làm gì?" Lục Vân Phi lạnh nhạt nói: "Muốn đe dọa tôi à?"
"Cô ơi." Đỗ Hân quay sang Lý Lị rồi khóc lóc: "Cô nhìn cậu ấy đi."
Lý Lị đau đầu. Cô thực sự không hiểu tại sao Đỗ Hân lại gây ra lắm chuyện như vậy. Từ khi vào lớp, em ấy đã không chịu yên ổn, hơn nữa lần nào cũng có liên quan đến Biên Tấn Nguyên.
"Đỗ Hân này." Lý Lị nhẹ nhàng khuyên: "Chuyện này không thể đổ hết lỗi cho Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên được. Em là người ra tay trước, cũng là người xúc phạm trước, chẳng lẽ họ cứ phải đứng im để em đánh mắng hay sao? Lần sau đừng hành động nóng nảy như vậy nữa."
Đỗ Hân không thể tin vào tai mình: "Cô đang bênh bọn họ sao?"
"Không phải bênh bọn họ." Lý Lị kiên nhẫn giải thích: "Em không thể vì họ là con trai mà yêu cầu bọn họ phải chịu đựng không phản ứng. Bản chất của sự việc này là lỗi của em, chứ không phải của bọn họ."
Lục Vân Phi cảm thấy lời này nói quá đúng, cậu suýt nữa muốn vỗ tay tán thưởng cho Lý Lị.
Nhưng Đỗ Hân lại thấy mọi chuyện quá vô lý: "Nhưng người bị thương là em mà! Cô Lý, cô không thể bênh họ chỉ vì họ học giỏi và em là học sinh mới được."
Lý Lị thầm nghĩ chuyện này liên quan gì đến học giỏi hay mới vào lớp chứ?
"Cô không bênh họ chỉ vì họ học giỏi, càng không phải vì em là học sinh mới. Trong mắt cô, tất cả các em đều là học sinh của cô. Chỉ là trong chuyện này, họ không sai hoàn toàn, em cũng có phần trách nhiệm. Vậy nên, nếu em muốn họ xin lỗi thì em cũng phải xin lỗi."
"Em xin lỗi? Tại sao em phải xin lỗi chứ, người bị tạt nước là em mà, có phải bọn họ đâu!"
Lý Lị thấy Đỗ Hân không hề nhận ra lỗi lầm của bản thân, cũng bỏ cuộc không khuyên cô ta nữa, chỉ nói: "Vậy coi như chuyện này kết thúc ở đây đi, đừng bận tâm nữa, có được không?"
Đỗ Hân cười nhạt: "Cô Lý thật thiên vị quá nhỉ."
Lý Lị:...
Đỗ Hân thấy Lý Lị không đứng về phía mình thì lập tức gọi điện cho bố, khóc lóc kể lể về sự oan ức của cô ta, còn tố cáo cô giáo thiên vị. Bố của Đỗ Hân, Đỗ Hạo, vô cùng tức giận, ngay tại chỗ yêu cầu cô ta đưa điện thoại cho Lý Lị, ông muốn nói chuyện trực tiếp với cô.
Lý Lị định đưa tay nhận điện thoại, thế nhưng Lục Vân Phi lại đột ngột giật lấy.
"Cậu làm cái gì vậy?" Đỗ Hân hét lên.
Lục Vân Phi bước một bước dài, tránh xa cô ta, rồi nói với đầu dây bên kia: "Cháu là Lục Vân Phi. Là cháu đã tạt nước vào con gái bác. Chính cậu ta là người chửi bới trước, cũng chính cậu ta động tay trước. Thế cậu ta còn ấm ức gì nữa ạ? Bác đừng làm khó cô giáo chủ nhiệm nữa, cô ấy không đủ sức hầu hạ nhà bác đâu. Bác hãy trực tiếp đến tìm Lục Hướng Minh, nói với ông ấy rằng con trai ông ấy đã tạt nước vào người con gái bác, xem thử ông ấy nói thế nào."
Nói xong, Lục Vân Phi dứt khoát cúp máy, rồi ném điện thoại vào tay Đỗ Hân: "Đừng có gặp chuyện gì cũng tìm bố mẹ. Cậu 17 tuổi rồi chứ không phải 7 tuổi đâu. Đến khả năng tự giải quyết vấn đề cũng không có sao? Nói thật nhé, tôi còn chưa phô trương quyền lực mà cậu đã muốn tác oai tác quái thế này rồi à?"
Đỗ Hân hoàn toàn sững sờ.
Lúc này, Lý Lị mới chợt nhớ ra rằng, đúng thật nhỉ, nhà Lục Vân Phi so với nhà Đỗ Hân còn có thế lực hơn nhiều. Nếu thực sự so bì, Đỗ Hân căn bản không là cái gì so với Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi thấy cả Lý Lị lẫn Đỗ Hân đều không nói thêm gì nữa, lập tức nói tiếp: "Nếu không có chuyện gì khác, vậy em xin phép về trước. Cô Lý, nếu bố Đỗ Hân có gây khó dễ cho cô, cô cứ nói với em, chuyện này không liên quan đến cô, cứ bảo ông ta đến tìm em là được."
Lý Lị:... Lời này nghe cũng bá đạo quá rồi đấy.
Cô ho khẽ một tiếng, rồi quay sang Biên Tấn Nguyên, người từ nãy giờ vẫn im lặng không nói gì kể từ khi bị gọi ra: "Biên Tấn Nguyên, em có điều gì muốn bổ sung không?"
"Có ạ." Biên Tấn Nguyên nhìn Lý Lị, cuối cùng cũng mở miệng: "Em ghét Đỗ Hân. Em mong sau này cậu ta có thể tránh xa em và Lục Vân Phi ra. Nếu cậu ta tiếp tục quấy rối em, em mong cô có thể nói chuyện với bố mẹ cậu ta. Có lẽ Đỗ Hân không quan tâm đến kỳ thi đại học, chỉ một lòng muốn yêu đương, nhưng em thì quan tâm. Em ghét bị làm phiền."
Những lời này gần như khẳng định rõ việc Đỗ Hân đang có tình cảm với Biên Tấn Nguyên.
Lý Lị lập tức lên dây cót, quả nhiên Đỗ Hân có tình ý với Biên Tấn Nguyên, đây chính là điều mà cô không muốn xảy ra nhất. Vì vậy cô nghiêm túc cam đoan: "Cô hiểu rồi. Nếu Đỗ Hân còn tiếp tục quấy rối em, em cứ nói với cô, cô sẽ xử lý."
"Vâng."
"Thế thì các em có thể đi rồi. Đỗ Hân ở lại, cô cần nói chuyện với em."
Biên Tấn Nguyên đứng dậy, nhìn Lục Vân Phi một cái rồi cùng cậu rời khỏi phòng.
Lý Lị nhìn Đỗ Hân trước mặt: "Em thích Biên Tấn Nguyên?"
"Em không có."
"Vậy sao em cứ quấy rầy cậu ấy?"
"Em chỉ hỏi cậu ấy những bài không hiểu thôi."
"Nếu chỉ là hỏi bài, Biên Tấn Nguyên sẽ không nói những lời như thế. Cô đã dạy cậu ấy một năm rưỡi, cô biết rất rõ tính cách của cậu ấy. Em chắc chắn đã từng làm phiền cậu ấy rồi."
Đỗ Hân nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
"Vậy cô mong rằng, từ hôm nay trở đi, em đừng làm phiền cậu ấy nữa." Lý Lị tiếp tục: "Trường học cấm học sinh yêu sớm. Nếu em tiếp tục như vậy, không chỉ bị phê bình giáo dục, em còn có thể bị chuyển trở lại lớp cũ."
Đỗ Hân sững người.
Cuối cùng, Lý Lị nhắc nhở cô ta: "Cô không muốn gọi phụ huynh em lên, cũng không muốn đến lúc đó em khóc lóc với họ rằng bởi vì yêu đương sớm mà bị kỷ luật. Cho nên cô mong em tự chú ý đến hành vi cử chỉ của bản thân, đừng quấy rối Biên Tấn Nguyên nữa. Được vào lớp chọn không dễ dàng, em cũng không muốn quay lại lớp 6, đúng chứ?"
Đỗ Hân gật đầu.
"Vậy thì tốt nhất là làm theo lời cô."
Đỗ Hân ấm ức, thế nhưng điện thoại của cô ta bỗng reo lên. Cô ta nhấc máy, nghe tiếng bố mình ở đầu dây bên kia: "Con gây chuyện với cậu nhóc nhà họ Lục à? Cậu ấy không phải nổi tiếng là học sinh ngoan hay sao? Lại còn là học sinh lớp chọn của trường con, điểm Toán và Khoa học tự nhiên có thể đạt tối đa, tính cách lại nghĩa hiệp. Con làm sao lại gây xung đột với người ta được?"
Nước mắt Đỗ Hân lại chảy ra, Đỗ Hạo vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ: "Con đừng giận dỗi với cậu ấy nữa. Bố nghe nói cậu nhóc Lục kia tính tình rất tốt. Con hãy đi nói chuyện tử tế với cậu ấy đi, xin lỗi một câu, chắc chắn cậu ấy sẽ bỏ qua thôi."
Đỗ Hân khóc càng nhiều hơn. Tại sao cô ta phải xin lỗi chứ? Tại sao ngay cả bố cô ta cũng bắt cô ta phải xin lỗi? Tại sao không phải là Lục Vân Phi xin lỗi cô ta?
Lục Vân Phi bỗng "hắt xì" một cái. Biên Tấn Nguyên hỏi: "Cậu bị cảm cúm à?"
"Không, chắc là có ai đó đang mắng tôi thôi." Cậu tiếp tục: "Chắc là Đỗ Hân nhỉ."
"Chuyện này vốn không liên quan đến cậu." Biên Tấn Nguyên thấp giọng nói.
Lời này Lục Vân Phi không thích nghe, cậu đáp lại ngay: "Chuyện của cậu chẳng phải cũng là chuyện của tôi sao, làm sao mà không liên quan được chứ."
"Thực ra lúc đó cậu không tạt nước vào cô ta thì tôi cũng sẽ ra tay thôi." Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi không phải người hiền lành nhẫn nhịn, tôi không để bản thân chịu thiệt."
Lục Vân Phi nhìn hắn: "Vậy thì trùng hợp thật, tôi cũng sẽ không để cậu phải chịu thiệt."
Biên Tấn Nguyên sửng sốt một chút.
Lục Vân Phi cười rạng rỡ mà nhìn hắn: "Vậy nên đừng có khách sáo với tôi như thế nữa."