Đỗ Hân không ngờ rằng đến cuối cùng, người gọi điện tới lại là bố cô: "Chỗ ngồi của con hiện tại không phải đã rất tốt rồi sao? Đừng có làm khó thầy cô, hơn nữa con cứ nhất định phải đổi chỗ làm gì? Có phải con thích ai rồi không?!"
"Tất nhiên là không ạ." Đỗ Hân phủ nhận.
"Thế thì cứ như vậy đi, bố còn có việc, bố cúp máy đây." Bố Đỗ nói xong, lập tức cúp máy.
Đỗ Hân tức đến nghiến răng, thế nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cùng mấy cô bạn thân chửi mắng Lý Lị.
Lý Lị không đổi chỗ ngồi cho cô, cô lại tự mình cầm mấy câu hỏi khó đi tìm Biên Tấn Nguyên, hỏi hắn: "Bạn học Biên, cậu có thể giảng giúp tớ câu này được không?"
Biên Tấn Nguyên đối với loại tình huống này vẫn luôn không ngẩng đầu mà trả lời: "Tôi không có thời gian."
Đỗ Hân giọng điệu dịu dàng: "Không tốn nhiều thời gian của cậu đâu mà, cậu xem qua một chút đi."
Cô vừa nói vừa đưa tờ đề tới trước mặt Biên Tấn Nguyên, tuy nhiên Biên Tấn Nguyên căn bản không thèm nhìn tới.
Đỗ Hân có chút lúng túng, Lục Vân Phi thấy vậy thì tốt bụng nói: "Câu hỏi gì vậy? Đưa tôi xem thử, tôi giảng cho cậu."
Đỗ Hân nghe vậy lập tức ngước mắt nhìn cậu một cái, trong mắt mang theo chút khinh miệt khó thấy, giọng điệu rõ ràng là chế nhạo: "Đọc hiểu tiếng Anh đấy, cậu có biết không?"
Lục Vân Phi không ngờ lòng tốt của cậu lại bị chế nhạo như vậy, cũng chẳng thèm để ý đến cô nữa mà đáp trả lại: "Thế thì tôi không biết, cậu tự nghĩ đi."
Đỗ Hân nhớ đến những chuyện trên diễn đàn, nhìn cậu với ánh mắt đầy chán ghét, cô thu lại tầm mắt, định tiếp tục khuyên Biên Tấn Nguyên nhưng lại thấy Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn Lục Vân Phi: "Cậu làm xong bài Toán chưa?"
"Làm xong rồi á."
"Đưa tôi đối chiếu đáp án."
Lục Vân Phi lục lọi trong đống sách, đưa tờ đề cho hắn, tiện thể cùng hắn đối chiếu.
Đỗ Hân không hài lòng: "Biên Tấn Nguyên, cậu giảng cho tớ câu này trước rồi hãy đối chiếu đáp án được không?"
Biên Tấn Nguyên quay lại nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Sao cậu còn ở đây, cậu không biết cậu rất chướng mắt sao?"
Nữ sinh ngồi đằng trước Biên Tấn Nguyên nghe như vậy suýt chút nữa thì bật cười, khẽ lắc đầu, cảm thấy Đỗ Hân quả thật là ngốc hết chỗ nói. Cả lớp ai mà không biết người duy nhất có thể nhờ cậy Biên Tấn Nguyên chỉ có một mình Lục Vân Phi, kết quả cô lại mở miệng chế nhạo Lục Vân Phi, đúng là tự chặn đường mình mà.
Đỗ Hân bị lời của Biên Tấn Nguyên làm cho nghẹn họng, một lúc cũng không biết phải nói gì, đúng lúc này, chuông vào học vang lên, cô đành phải cầm tờ đề tức giận trở về chỗ ngồi.
Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi đối chiếu xong đáp án toán, chỉ cho cậu hai chỗ viết không cẩn thận trên bài làm: "Bây giờ cậu biết tại sao mỗi lần đều bị trừ một hai điểm rồi chứ?"
Lục Vân Phi nhìn mà thở dài: "Tôi cũng không còn cách nào mà, đôi khi viết viết lại bỏ sót, lần sau tôi sẽ chú ý nha."
"Vậy thì cậu nhớ đấy." Biên Tấn Nguyên nhấn mạnh nói.
Hôm nay là thứ Ba, Biên Tấn Nguyên không cần dạy kèm Lục Vân Phi mà phải đi làm thêm ở cửa hàng của Liễu Mạch. Hắn vừa thay xong đồng phục lại thấy từ phía không xa, Đỗ Hân đang ngồi ăn bánh ở bàn gần cửa sổ. Biên Tấn Nguyên không khỏi nhíu mày, đi tới quầy thu ngân bắt đầu làm việc.
Đỗ Hân vừa ăn bánh vừa nhìn hắn, thật ra mà nói, cô cũng không hẳn là thích Biên Tấn Nguyên lắm, chỉ là Biên Tấn Nguyên cũng xem như là nhân vật nổi bật trong trường, vừa đẹp trai lại học giỏi, còn là hot boy năm nay, người như vậy dùng làm bạn trai của cô tự nhiên là tốt nhất.
Cô vừa ăn vừa chờ Biên Tấn Nguyên tan làm, hơn 8 giờ Biên Tấn Nguyên cùng những người khác dọn dẹp xong tiệm bánh, thay đồ chuẩn bị về nhà, Đỗ Hân cũng lập tức đi theo.
"Tớ đưa cậu về nhé." Cô đi tới trước mặt Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên lười để ý đến cô, im lặng đi về phía trạm xe buýt.
Đỗ Hân đi bên cạnh hắn, dịu dàng nói: "Đừng lạnh lùng như vậy mà, dì của cậu không dạy cậu lễ nghi khi giao tiếp với người khác sao."
Biên Tấn Nguyên nghe đến hai từ "dì cậu" thì dừng lại nhìn cô. Người bình thường sẽ không nói như vậy, họ sẽ nói là bố mẹ cậu, chứ không phải là dì của cậu.
Đỗ Hân khẽ xoay người, làn váy bay lên như một đóa hoa, từng lời từng chữ rõ ràng: "Tớ biết chuyện của cậu, tất cả mọi chuyện. Điều kiện gia đình cậu không tốt lắm, không biết bố là ai, mẹ lại mất sớm, sống với dì và dượng, chỉ tiếc là dượng của cậu cũng mất rồi, trước khi mất còn tiêu hết tiền của nhà cậu, cho nên bây giờ cậu chỉ có thể ở trong căn nhà trọ 500 tệ một tháng với dì thôi, tớ nói đúng không?"
Biên Tấn Nguyên lạnh lùng nhìn cô ta: "Mục đích của cậu là gì?"
"Tớ chỉ muốn cậu làm bạn trai của tớ thôi." Đỗ Hân nghiêng đầu cười nói: "Tớ là hot girl của trường, cậu là hot boy, chúng ta chẳng phải rất hợp sao? Cậu yên tâm đi, làm bạn trai của tớ, chỉ cần cậu đối tốt với tớ thì tớ cũng sẽ đối tốt với cậu. Tớ sẽ cho cậu tiền, như vậy cậu sẽ không cần phải đi làm thêm sau giờ học nữa, còn có thể đổi chỗ ở tốt hơn với dì, nếu tớ vui, có khi tớ còn cho cậu một căn nhà nữa. Lục Vân Phi chẳng cho cậu những điều đó, có đúng không?"
Biên Tấn Nguyên cười lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Đỗ Hân đuổi theo phía sau hắn: "Chuyện này đối với cậu rất có lợi không phải sao? Cậu không cần phải trả giá thứ gì, còn có tiền nữa, cậu nên trân trọng mới đúng đấy."
Biên Tấn Nguyên không nói gì, đến trạm xe buýt, quẹt thẻ lên xe.
Đỗ Hân không lên xe, chỉ đứng dưới xe gọi: "Tớ cho cậu một đêm để suy nghĩ đó, đừng có mà không biết điều."
Biên Tấn Nguyên đi đến cuối xe rồi ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đỗ Hân nghiến răng nhìn xe buýt đi xa, hậm hực hừ một tiếng: "Còn thực sự coi bản thân là nhân vật quan trọng nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ."
Cô quay người đi tới chiếc xe riêng luôn đi theo mình, mở cửa lên xe.
Hôm sau khi đến trường, Đỗ Hân lại đến tìm Biên Tấn Nguyên, Biên Tấn Nguyên vẫn tỏ vẻ không thèm để ý, làm Đỗ Hân tức giận than phiền với mấy cô bạn thân một hồi lâu.
Trong lớp, nhiệm vụ trực nhật liên tục luân phiên, hôm nay đến lượt nhóm của Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên, hai người một người quét nhà, một người lau sàn. Lục Vân Phi đang quét nhà thì nghe thấy nữ sinh lau kính gọi tên cậu.
"Sao vậy?" Lục Vân Phi hỏi.
"Cậu giúp bọn tôi lau phía trên với." Nữ sinh nói: "Cao quá, bọn tôi không với tới."
Lục Vân Phi nghe vậy thì đi qua, nhận lấy khăn lau từ tay cô nàng, cậu định lau nhưng phát hiện nước trong chậu hơi bẩn, lập tức xách chậu đi ra ngoài, chuẩn bị thay nước sạch.
Biên Tấn Nguyên lau đến chỗ ngồi của Đỗ Hân, Đỗ Hân nhấc chân đạp lên cây lau nhà.
Biên Tấn Nguyên ngước mắt nhìn cô ta, Đỗ Hân hỏi hắn: "Câu trả lời của cậu đâu?"
Biên Tấn Nguyên nhìn cô ta, môi mỏng khẽ mở: "Cút."
Nói xong, hắn mạnh mẽ kéo cây lau nhà ra.
Đỗ Hân bị chữ "cút" của hắn làm cho tức giận đến quát lên: "Cậu đừng có mà không biết điều!"
Những bạn học khác trong lớp bị lời nói của Đỗ Hân làm cho giật mình, không tự chủ được mà quay sang nhìn về phía họ.
Biên Tấn Nguyên lười nói lời vô nghĩa với cô ta, tiếp tục lau sàn.
Đỗ Hân cảm nhận được ánh mắt của mọi người, một lúc lại thấy hơi mất mặt, chỉ muốn giữ lại chút thể diện cho bản thân, lập tức buông lời cay nghiệt: "Thôi, chẳng cần so đó với cậu làm gì, cậu chẳng qua chỉ là một con chuột thôi, bề ngoài thì có vẻ hào nhoáng, thật ra không phải là sống trong cống rãnh bẩn thỉu sao? Đừng có tỏ vẻ nữa, ra ngoài cái trường này, cậu cũng chẳng là cái thá gì cả."
Biên Tấn Nguyên lạnh lùng ngẩng đầu lên, mỉa mai nói: "Vậy thì cậu là cái thá gì? Cứ bám đuôi con chuột như tôi không buông, còn không tiếc tiền bỏ ra, cậu là con giòi núp trong bóng tối à? Hay là con sên bò dưới đất?"
Đỗ Hân lớn lên đến giờ chưa từng bị ai mỉa mai như vậy, tức đến nỗi giơ tay định tát hắn, nhưng Biên Tấn Nguyên nhanh chóng nắm lấy tay cô ta, mạnh mẽ hất sang một bên.
Đỗ Hân tức giận đến cực điểm, vớ ngay chiếc cốc nước trên bàn mình tạt vào Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên né sang một bên nhưng vẫn bị ướt vai, ánh mắt nhìn cô ta lập tức trở nên sắc bén.
"Đỗ Hân."
Đúng lúc Biên Tấn Nguyên định trả đũa, một giọng nói bất chợt vang lên.
Đỗ Hân theo phản xạ mà quay đầu lại, ngay sau đó, một chậu nước lạnh tạt vào người cô ta, tạt thẳng vào mặt rồi từ đầu xuống chân, lạnh lẽo tê buốt tới xương.
Lục Vân Phi vứt cái chậu, vỗ vỗ tay, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà bước đến trước mặt Đỗ Hân. Cậu nhìn cô ta đang bị chậu nước làm cho ngây ngốc chưa kịp phản ứng, lạnh lùng lên tiếng: "Đừng có mà giở thói tiểu thư ở cái lớp 1 này, tôi còn chưa ra oai, đến lượt cậu sao?"
Đỗ Hân cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ cú sốc bị tạt nước, đôi môi run rẩy nhìn cậu: "Cậu... cậu..." Cô ta chỉ tay vào Lục Vân Phi: "Tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
"Vừa hay, tôi cũng chẳng cần cậu tha." Lục Vân Phi cười nhạt.
Sau đó, ánh mắt cậu rời khỏi Đỗ Hân, chuyển sang Biên Tấn Nguyên đang bị hành động của cậu làm cho kinh ngạc, né Đỗ Hân mà bước tới. Đang định nói gì đó, cậu đã bị Biên Tấn Nguyên kéo vào lòng.
Lục Vân Phi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu lại mới phát hiện Biên Tấn Nguyên đang nắm chặt cánh tay của Đỗ Hân.
Biên Tấn Nguyên nhìn cô ta, mắt không chút gợn sóng, nhưng chỉ có Đỗ Hân biết cánh tay của cô ta hiện tại đang đau đến mức nào.
"Buông tay." Nước mắt cô ta gần như trào ra ngoài.
Biên Tấn Nguyên nắm chặt cô ta, lực tay càng lúc càng mạnh: "Đừng có mà đánh lén sau lưng."
Nói xong, hắn buông tay Đỗ Hân, hốc mắt cô ta đầy nước mắt, chỉ thấy bản thân thật sự quá mất mặt, còn Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên lại quá ức hiếp người khác. Cô ta thu dọn sách vở rồi chạy ra khỏi lớp.
Lục Vân Phi nhìn trên vai Biên Tấn Nguyên vẫn còn ướt, hỏi hắn: "Có lạnh không?"
"Không sao." Biên Tấn Nguyên nói nhỏ: "Ngược lại cậu tạt hết cả chậu nước, lấy gì lau cửa sổ đây?"
Lục Vân Phi kêu lên một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Lại phải đi lấy nước rồi."
"Đi đi." Biên Tấn Nguyên nói.
Lục Vân Phi thấy hắn không bị Đỗ Hân ảnh hưởng, lúc này mới yên tâm, quay lại nhặt cái chậu vừa ném rồi đi lấy nước. Những người khác sau khi xem một buổi kịch, thấy kịch tàn cũng quay lại công việc của mình, chỉ thầm cảm thán trong lòng: đúng là quá xuất sắc rồi.
Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên dọn dẹp xong, ra khỏi cổng trường lại lên xe của chú Lý. Lục Vân Phi sờ vai hắn: "Vẫn còn ướt nè."
"Không sao." Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi đã không còn cảm giác gì rồi."
"Chút nữa về nhà tôi thay áo nhé." Lục Vân Phi gợi ý: "Vừa hay mấy cái áo tôi mua vào dịp lễ độc thân nhiều quá, lười trả lại, đều để trong tủ làm cảnh cả."
"Để sau đi."
Lục Vân Phi nghe lời này, không từ chối thì xem như đã đồng ý rồi, cậu nghĩ vậy.
Về đến nhà, Lục Vân Phi không tháo ba lô mà chạy ngay lên tầng hai tìm áo cho Biên Tấn Nguyên. Cậu nhanh chóng lục ra một đống, từ áo len đến áo khoác và quần bò, thậm chí còn có mấy đôi giày nữa.
"Cậu thử xem, thích cái nào nè?" Lục Vân Phi nói: "Mấy cái này tôi mua tùy hứng, mua về rồi để đó cũng không dùng."
Nói xong cậu còn chọn mấy cái phối cho Biên Tấn Nguyên một bộ: "Cậu thử bộ này đi, nhanh lên."
Biên Tấn Nguyên tính từ chối, Lục Vân Phi đã giơ tay định giúp hắn cởi áo ra, làm cho Biên Tấn Nguyên giật mình lùi lại một bước: "Tôi tự làm được rồi."