Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng

Chương 45




Sau khi từ phía Tây trở về, đạo diễn rất hào phóng cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày, nói là chút xa cách còn hơn cả tân hôn, Mẫn Hạo Phong như biến thành kẹo cao su, dính chặt lấy Khúc Thiên Dao không buông.

Vì cảm thấy áy náy vì đã đánh mất chiếc nhẫn nên Khúc Thiên Dao cũng chiều theo hắn, muốn hôn thì cho hôn, muốn ôm thì cho ôm, muốn đụng chạm… vẫn chưa thể được.

Ngày thứ hai của ngày nghỉ, Khúc Thiên Dao nằm ườn trên giường đến trưa mới chịu dậy thì phát hiện điện thoại di động của mình hết pin. Cậu cắm điện sau đó bật lên, lập tức có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị ba chữ “Trần Đan Mạn” đập thẳng vào mắt cậu, sau đó ấn nút trả lời: “Chị Mạn? Sao vậy ạ?”

“Em lại ngủ tới giờ này.” Trần Đan Mạn thở dài, “Em biết có chuyện gì trên weibo chưa?”

“Chị là nói chuyện nào á?”

“Chuyện trang weibo của đoàn phim.”

“Em biết mà.” Khúc Thiên Dao mở loa ngoài, cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, vừa lấy kem đánh răng để đánh răng vừa nói: “Mình cũng đâu làm gì được, cứ để việc này cho bên công ty xử lý là được.”

“Vậy còn chuyện sau đó em có biết không?”

“Chị đừng úp úp mở mở nữa…” Khúc Thiên Dao đánh răng xong, phun bọt trong miệng ra mới nói tiếp: “Lần này lại xảy ra chuyện gì rồi?”

Giọng điệu Trần Đan Mạn nghe ra có chút mệt mỏi: “Rất nhiều người cho rằng diễn nữ chính là chị em song sinh của em, còn em thì nhận kịch bản cho một diễn viên phụ nào đó, không biết ai lại đột nhiên đề cập đến việc em nhận kịch bản của nữ chính. Và rồi tất cả sự phản đối vốn gần như đã lắng xuống bỗng nổi lên, thậm chí đã có người bắt đầu tẩy chay, ngay cả bên “Linh Lung Tâm” cũng bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định.”

“Đây không phải chuyện đã trong dự tính rồi sao?” Khúc Thiên Dao nói: “Chúng ta không phải đã thống nhất cách giải quyết rồi à?”

“Nói thì nói như vậy…” Trần Đan Mạn nói, “Ảnh chụp em và Mẫn tổng ở sân bay đã bị tuồn ra, giờ trên mạng đang thảo luận chuyện này…”

Khúc Thiên Dao nghe vậy cau mày, để lại một câu “Em chút nữa sẽ gọi lại cho chị sau” rồi cúp máy. Cậu nhanh chóng mở weibo, quả nhiên đúng như những gì Trần Đan Mạn nói, tình hình hiện giờ đã bùng nổ.

Trời xanh mây trắng 1995: Vì để thượng vị mà nam mặc nữ trang?? Có hèn quá không vậy?? Mẫn tổng vậy mà cũng làm được à??

Em gái tóc dài: Buồn nôn [nôn]

Phong Vân: Dù sao thì tắt đèn cũng như nhau cả thôi, nói không chừng người ta có cái ấy tốt á chứ [ngoáy mũi]

Tiểu Ngôn yêu Lương Gia Hứa: Thương Gia Gia nhà tôi, phải quay phim với một người như vậy

Anh Dĩnh 123456: Với khuôn mặt này thì tôi cũng có thể nha.

“A Dao.”

Khúc Thiên Dao càng xem càng nhíu chặt mày, lúc Mẫn Hạo Phong gọi, cậu giật mình suýt chút làm rơi điện thoại, cậu luống cuống tay vài cái mới chụp lại được, lập tức giấu nó ra sau lưng, sau đó nở nụ cười: “Hạo Phong, hôm nay anh không đi làm à?”

“Không phải anh nói ở cùng em à.” Mẫn Hạo Phong vào phòng đi đến bên cạnh Khúc Thiên Dao, tầm mắt lướt qua phía sau người cậu. Sau đó thấy cậu giấu đồ về hướng ngược lại, “Em đang xem gì đó?”

“Đâu có.” Khúc Thiên Dao nhấn nút HOME để điện thoại trở lại giao diện chính trước khi đưa ra, “Vừa nãy em đang nói chuyện điện thoại với chị Mạn, bị anh làm cho giật mình, hình như chị ấy cúp máy rồi.”

“Vậy hả?” Mẫn Hạo Phong lấy điện thoại của Khúc Thiên Dao, sau đó bấm vào lịch sử cuộc gọi. Quả thực có lịch sử cuộc gọi của Trần Đan Mạn. Hắn “Ừm” một tiếng, ngay khi Khúc Thiên Dao nghĩ hắn sẽ trả lại điện thoại cho mình thì hắn đột nhiên bấm trở lại giao diện chính, tiếp đến bấm vào biểu tượng weibo, lúc này giao diện vẫn ở nguyên chỗ cậu vừa nhìn thấy, “Vì sao lại giấu anh?”

“Em sợ anh không vui ấy mà.” Khúc Thiên Dao lấy lại điện thoại, tắt đi rồi mới ôm lấy cánh tay Mẫn Hạo Phong: “Em đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?”



“Anh đương nhiên không vui rồi.” Mẫn Hạo Phong ngồi xuống mép giường, kéo Khúc Thiên Dao ngồi lên đùi mình, “Anh không chịu được người khác bắt nạt em.”

“Làm nghề này là vậy đấy.” Khúc Thiên Dao tiến lại gần, chóp mũi cậu quẹt nhẹ chóp mũi Mẫn Hạo Phong, “Chỉ là bọn họ không nên lôi cả anh vào…”

“Em nói không vui là chỉ vấn đề này?” Mẫn Hạo Phong hỏi xong, thấy Khúc Thiên Dao gật đầu, có chút bất đắc dĩ, “Chút nữa công ty sẽ đăng bài làm rõ trên weibo, sau đó chúng ta đăng bài công khai mối quan hệ là được rồi.”

Khúc Thiên Dao lắc đầu: “Hiện giờ bị chửi cho khó nghe vậy rồi, nếu công khai thì sẽ càng tệ hơn, công ty xử lý ổn thỏa là được, nếu cần thì em sẽ lên tiếng xin lỗi, những cái khác thì cũng không cần quan tâm, dù sao thì chờ họ mắng chửi xong, có drama mới thì bọn họ cũng sẽ ngưng nói mình thôi, chỉ là có thể đến lúc lúc “Linh Lung Tâm” sẽ xảy ra vấn đề, công ty cũng…”

“Không sao đâu, cơ nghiệp nhiều năm như vậy sẽ không chỉ vì em mà bị hủy hoại được.” Mẫn Hạo Phong nhẹ nhàng vỗ về lưng Khúc Thiên Dao, “Hôm nay chúng ta về Mẫn gia nhé?”

Khúc Thiên Dao lắc đầu: “Không, em không dám về.”

“Có gì mà em không dám chứ.” Mẫn Hạo Phong cười nói: “Hôm nay ông nội cũng ở nhà, nói muốn gặp cháu dâu rồi, ông nội hiếm lắm mới đến, chúng ta cũng không thể để mình ông vậy được đúng không?”

Khúc Thiên Dao lúc này mới gật đầu, thay quần áo rồi lo lắng đi theo Mẫn Hạo Phong trở về Mẫn gia.

Đến nơi, cậu mới phát hiện ra Khúc Hạo, Dịch Phi Đình cùng với Khúc Thiên Tứ và Khúc Thiên Ca đều ở đó, bọn họ đều đang nói cười trong phòng khách, khiến Khúc Thiên Dao càng thêm căng thẳng.

“Ba, mẹ, anh, chị.” Khúc Thiên Dao chào từng người một: “Chú, dì, ông nội.”

Diêm Phương Tuyết mỉm cười vẫy tay với cậu: “Sao còn gọi chú dì nữa? Con mau tới đây.”

Nhìn thấy Khúc Thiên Dao, Mẫn Vĩnh Diên cũng mỉm cười, hai người đã không gặp nhau kể từ lần đó, sau khi nghe về Khúc Thiên Dao trong khoảng thời gian này, rồi nghĩ đến biểu hiện của Khúc Thiên Dao trong vài ngày qua, ông vẫn rất hài lòng với đứa cháu dâu này.

“Gần đây sức khỏe của A Dao thế nào rồi?”

“Cũng khá tốt ạ.” Khúc Thiên Dao đáp xong, nghĩ một hồi lại bổ sung thêm: “Đứa nhỏ cũng tốt lắm ạ.”

Khi nhắc đến đứa bé, những người khác bắt đầu hỏi han ân cần, một đám người vây quanh làm cậu có chút không biết phải làm sao.

“A Dao à.”

“Ông nội, ông nói đi ạ.”

“Sự việc trên mạng ông đều biết cả rồi.” Mẫn Vĩnh Diên nhẹ nhàng xoa đầu Khúc Thiên Dao, “Việc của con, công ty sẽ giải quyết. Con muốn làm gì thì cứ làm đi, nếu cảm thấy chán rồi thì bọn ta cũng đã tính hết cả, nhà họ Mẫn nuôi nổi con mà.”

“Đúng vậy.” Dịch Phi Đình nói: “Mặc dù chúng ta tiếp xúc với nhau chưa lâu, nhưng nếu con đã nhập vào hộ khẩu nhà chúng ta rồi, thì chính là người nhà, nếu con có việc gì cần giúp thì cứ nói, biết không con?”

Khúc Thiên Dao lúc này mới hiểu được vì sao Mẫn Hạo Phong đặc biệt đưa cậu trở về, hốc mắt cậu lập tức ươn ướt, khụt khịt mũi gật đầu, chờ đến lúc ăn cơm cậu mới kéo tay Mẫn Hạo Phong, thấp giọng nói cảm ơn.

Khúc Thiên Dao đêm đó ở Mẫn gia, ngày hôm sau được Mẫn Hạo Phong đưa thẳng đến phim trường, đến nơi không quên quấn lấy cậu hôn một cái, nhìn thấy ánh mắt tránh né của người khác mới hài lòng rời đi.

“Lúc này rồi mà hai người vẫn còn tươi tắn như vậy?” Nhìn thấy Khúc Thiên Dao mặt đỏ bừng, Lương Gia Hứa không khỏi lắc đầu thở dài: “Thật là, nếu cần thì cậu cứ nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, đạo diễn cũng sẽ đồng ý mà.”

Khúc Thiên Dao xua tay, lại sờ bụng mình: “Tôi không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy, tới khi bụng tôi lớn rồi, anh muốn quay cũng không quay được.”

Nghe cậu nói vậy, Lương Gia Hứa không thể nói thêm gì nữa nên đổi chủ đề, sau đó cả hai cùng nhau đi thay đồ và hóa trang.

“Linh Lung Tâm” cũng chỉ dài hai mươi bốn tập, không yêu cầu hiệu ứng đặc biệt gì, nếu chúng ta tăng ca trong giai đoạn hậu kỳ để chỉnh sửa thì rất nhanh. Nhưng lúc này bộ phim đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, bị mắc kẹt ngay khúc xét duyệt, vốn dĩ dự định phát sóng vào tháng 12, chỉ có thể hoãn lại, cuối cùng đã lên lịch phát sóng vào tháng 1.



Khúc Thiên Dao nói không quan tâm thì thật sự không quan tâm, mỗi ngày đều chạy từ nhà đến phim trường, trong khoảng thời gian này, nhiệt độ liên quan đến cậu quả thực vẫn luôn giảm, hơn nữa công ty cũng đang đè xuống. Tuy vẫn có người liên tục nhắc lại nhưng cũng không thể ngăn được nhiệt độ giảm dần, sau đó lại có tin một ca sĩ hạng A nào đó ngoại tình, sự việc này đã hoàn toàn bị áp chế.

Đoàn làm phim hiếm có kỳ nghỉ Giáng sinh vào cuối tháng 12, những người thức nhiều đêm liền, thậm chí không ai còn sức để cổ vũ, đạo diễn vừa gật đầu thì mạnh ai nấy chạy.

Khi Khúc Thiên Dao quay lại tẩy trang, trong phòng thay đồ không có bao nhiêu người, cậu lúc này đang mang thai hơn ba tháng, đã có thể sờ được bụng mình một chút, nhưng quần áo rộng rãi vẫn có thể che được, huống chi là mùa đông.

Biết Khúc Thiên Dao nghỉ lễ, Mẫn Hạo Phong đẩy nhanh tốc độ giải quyết hết công việc xong thì chạy đến phim trường, khi đến nơi, hắn nghe thấy Khúc Thiên Dao đang cãi nhau với ai đó ở cửa phòng thay đồ.

Nói chính xác hơn là nghe thấy Khúc Thiên Dao đơn phương hét lên, cậu nắm chặt tay đối phương, mà người đó chính là Hứa Khả Mật.

“A Dao, có chuyện gì vậy?”

Khi nghe thấy giọng nói của Mẫn Hạo Phong, cả hai đều chuyển dời tầm mắt lại. Hứa Khả Mật là người lên tiếng đầu tiên, cô ta chạy đến chỗ Mẫn Hạo Phong, nước mắt vẫn còn vương nơi khóe mắt. Cô ta nhẹ nhàng gọi “Hạo Phong”, rồi sau đó nuốt lại những gì muốn nói trở lại như thể đã chịu ấm ức dữ lắm.

Mẫn Hạo Phong do dự một lát, sau đó chuyển sự chú ý về phía Khúc Thiên Dao, hắn đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, hỏi: “Sao vậy?”

“Nhẫn.” Khúc Thiên Dao chỉ vào tay Hứa Khả Mật nói: “Chiếc nhẫn ở trên tay cô ấy!”

Mẫn Hạo Phong nghe vậy cau mày, nhìn Hứa Khả Mật: “Có thật không?”

“Không phải! Đây là của tôi!” Hứa Khả Mật giấu hai tay sau lưng, như sợ bị người ta cướp đi.

Khúc Thiên Dao nói: “Em vừa mới nhìn thấy, kiểu dáng giống hệt nhau! Nếu thật sự là của cô thì cô cứ trực tiếp đưa tôi nhìn thử là được rồi, tôi cũng đâu có giật đồ của cô!”

“Nhưng tôi không muốn cho cậu xem…” Giọng nói của Hứa Khả Mật vô cùng ủy khuất, cô mím môi, nức nở khe khẽ: “Đây là tự do của tôi.”

“Đó là quyền tự do của cô không sai.” Mẫn Hạo Phong thở dài, vỗ về lưng Khúc Thiên Dao, “Chiếc nhẫn đó A Dao vẫn luôn mong nhớ, khi nhìn thấy khó tránh khỏi kích động, tôi thay mặt em ấy nhận lỗi với cô, cô có thể đưa nhẫn cho A Dao em qua một chút không?”

Giọng nói của Mẫn Hạo Phong rất dịu dàng, Hứa Khả Mật nghe vậy tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, cô gật đầu rồi đưa tay ra: “Nhìn đi.”

Khúc Thiên Dao lúc này mới nhìn rõ ràng chiếc nhẫn trên tay Hứa Khả Mật, đúng như lời cô ta nói, chiếc nhẫn trông rất giống, thậm chí có thể nói là giống y như đúc, chỉ có một số chi tiết khác nhau, nhìn sơ qua không thể nhận ra là chuyện bình thường.

Khúc Thiên Dao cũng sửng sốt: “Xin… Xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi.”

Mẫn Hạo Phong ánh mắt sa sầm, hỏi: “Cô Hứa, tôi có thể hỏi cô mua chiếc nhẫn này ở đâu không?”

“Gọi tôi Mật Mật là được rồi.” Hứa Khả Mật cười ngọt ngào, “Là bạn tôi tặng quà sinh nhật, hôm nay là sinh nhật của tôi.”

“Vậy à, sinh nhật vui vẻ.” Mẫn Hạo Phong mỉm cười gật đầu, “Trợ lý của tôi lát nữa sẽ gửi quà cho cô.”

“Thật sao? Tôi rất…” Hứa Khả Mật vừa nói vừa định nắm lấy cánh tay Mẫn Hạo Phong, đã bị Mẫn Hạo Phong né đi, sắc mặt cô khi đó cứng nhắc, sau đó lại mỉm cười, “Cảm ơn.”

“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Mẫn Hạo Phong nhéo nhéo khuôn mặt không vui của Khúc Thiên Dao, mang cậu rời khỏi phòng thay đồ, sau đó nhỏ giọng dỗ dành, “Anh sẽ kêu người tiếp tục điều tra, nếu như có đang bán trên thị trường, có lẽ là hàng giả, vậy thì mình có thể tìm về được.”

“Thật sao?”

Nhìn thấy tâm trạng Khúc Thiên Dao tốt hơn, tâm trạng của Mẫn Hạo Phong cũng tốt hơn rất nhiều, gật đầu nói: “Thật mà, nên em đừng lo lắng nữa.”