Buổi tối không có cảnh quay, Khúc Thiên Dao đã về phòng từ sớm, hơi ấm trong phòng làm cậu chỉ muốn nằm yên bất động.
“A Dao?”
“Hửm?” Khúc Thiên Dao nhìn qua máy tính bên cạnh, lười biếng hừ một tiếng, “Anh đang làm việc à?”
“Không ảnh hưởng.” Mẫn Hạo Phong đáp: “Ở bên đó vẫn chưa quen hửm?”
“Không quen, bên này lạnh lắm.” Khúc Thiên Dao điều chỉnh tư thế, “Hơn nữa còn rất buồn ngủ, mấy ngày tới phải thức mấy đêm, không biết có trụ nổi không nữa”
“Em có muốn…”
“Không muốn.” Khúc Thiên Dao lẩm bẩm nói: “Em nhất định phải hoàn thành cảnh quay trước khi bụng lớn, nếu không cả đời sẽ bất an.”
Mẫn Hạo Phong nghe vậy mỉm cười, nói: “Em biết hôm nay công bố poster nhân vật trong phim chưa?”
Khúc Thiên Dao vừa nghe liền phấn chấn lên, sờ điện thoại, bấm vào weibo chính thức của “Thủ Thiên Tâm”, hiện tại đã tung ra tổng cộng bốn bức ảnh, mỗi bài một bức.
Cậu bắt đầu xem cái mới đăng nhất, là của Hứa Khả Mật, người đóng vai Vân phi – Lý Mộ Uyển. Bài thứ ba là của Kha Húc, người đóng vai Lưu Trí Viễn. Bài thứ hai là của Lương Gia Hứa, người đóng vai nam chính Giang Việt, và Hoa Dung là bài đăng đầu tiên.
Khúc Thiên Dao bấm vào hình của chính mình, trước đó cậu đã chụp bốn tạo hình, nhưng cuối cùng bên Official chỉ đăng hình Hoa phi, nàng mặc trang phục cung đình màu đỏ trên nền vàng, vẻ mặt bởi vì đôi con ngươi trông hơi thờ ơ mà toát lên vẻ vừa lạnh lùng vừa khí thế.
Cậu xem đi xem lại mấy lần, vô cùng hài lòng gật đầu, cậu lưu về máy rồi cài làm màn hình khóa, sau đó mới mở khung trò chuyện của Mẫn Hạo Phong và bấm gửi, cậu nháy mắt với camera vài cái nói: “Anh xem đi, em đẹp không?”
Mẫn Hạo Phong rủ mắt nhìn điện thoại, cười nói: “Có một tấm đẹp hơn, nhưng góc độ không phù hợp.”
“Đệch, anh lại lạm dụng chức quyền.” Khúc Thiên Dao nói: “Như vậy không phải không còn cảm giác bất ngờ nữa sao.”
“Không sao, anh từng bất ngờ rồi.” Mẫn Hạo Phong vừa nói vừa thấy Khúc Thiên Dao lại đi kiểm tra điện thoại, liền ngăn cậu lại: “A Dao.”
“Hả?” Ánh mắt Khúc Thiên Dao vẫn đang nhìn vào điện thoại, vừa định bấm vào bình luận thì Mẫn Hạo Phong đột nhiên gọi điện, sau đó nhanh chóng cúp máy, lúc này cậu mới chuyển dời ánh mắt về phía màn hình máy tính.
“Em đừng nhìn điện thoại nữa, nhìn anh này.”
“Không nhìn, em sợ chán” Khúc Thiên Dao quay mặt lại tiếp tục nghịch điện thoại, kết quả Mẫn Hạo Phong lại gọi điện đến, sau đó lập tức cúp máy, sau mấy lần Khúc Thiên Dao cũng bực bội, “Anh làm gì vậy chứ!”
Mẫn Hạo Phong giọng dịu dàng nói: “Nghe lời anh, bây giờ em đừng xem weibo nữa.”
“Anh còn lo là em sẽ bị chọc tức hả?” Khúc Thiên Dao bất đắc dĩ cười cười, “Em đã sớm biết bình luận nói gì rồi, anh yên tâm đi.”
Khúc Thiên Dao nói xong lại đi xem bình luận, nhưng lần này Mẫn Hạo Phong không có gọi điện qua nữa.
Phần bình luận của ba bài sau đó gần giống như nhau, có phần khen có phần chê. Trong đó bình luận êm đẹp nhất chính là bức ảnh của Hứa Khả Mật, mà bức ảnh nhận được nhiều lời khen ngợi nhất từ fan truyện chính là ảnh của Lương Gia Hứa.
Về phần Khúc Thiên Dao, khó có thể nói là khen hay chê, đánh giá từ fan truyện rất tốt, nhưng phần nhiều vẫn là dấu chấm hỏi, đa phần là hỏi cậu là ai.
“Cũng đâu có chửi người đâu.” Khúc Thiên Dao lại lướt xuống dưới, thấy có người đăng một link video, nói là giới thiệu diễn viên. Cậu không suy nghĩ nhiều đã bấm vào, phát hiện ra đó là tuyển tập các tác phẩm của Khúc Thiên Dao ban đầu, lượt share video đã lên tới mười ngàn rồi.
Khúc Thiên Dao không chút do dự bấm vào, nghe thấy âm thanh, Mẫn Hạo Phong biết cậu đang xem cái gì, lo lắng gọi: “A Dao…”
Song, đáp lại hắn không ngờ lại là một tràng cười lớn của Khúc Thiên Dao: “Ôi mẹ ơi, đây là thứ gì đây?! Rốt cuộc là ai lựa chọn diễn viên vậy, đừng nói là anh nhé, vãi, cười chết em rồi, như vậy mà anh cũng đồng ý để cô ấy nhận kịch bản à, bây giờ em bắt đầu nghi ngờ có phải anh yêu thầm anh Thiên Tứ rồi không.”
“Em nghĩ vì để anh gật đầu, Thiên Tứ đã mất bao nhiêu mối làm ăn biết không?” Mẫn Hạo Phong cười nói: “Đặc biệt là kịch bản của Cảnh Vân, khi đó vì chuyện này mà cô ấy đã cãi nhau với Thiên Ca rất lớn.”
“Khúc Thiên Dao quá nửa là được anh ấy nuông chiều.” Khúc Thiên Dao tặc lưỡi mấy cái, “Kể ra thì anh lớn lên với ba người họ, sao thái độ của anh với Khúc Thiên Dao lại chênh lệch đến vậy chứ?”
“Em mà ở chung với cô ấy thì sẽ biết, tiếc là không có cơ hội, đến cả Thiên Tứ đôi lúc cũng sẽ bị cổ chọc cho tức nhảy dựng lên.” Mẫn Hạo Phong vừa nói vừa nhìn thấy Khúc Thiên Dao đã xem xong video, bèn cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu, xác định cậu bình thường mới thở phào một hơi, “Em không giận à?”
“Hở? Giận gì chứ?” Khúc Thiên Dao liếc mắt nhìn điện thoại, “Anh nói cái này hả? Cũng đâu phải chửi em đâu.”
“Nhưng hiện tại em là Khúc Thiên Dao.”
“Cũng đâu có sao đâu.” Khúc Thiên Dao cười đáp: “Về sau sẽ có nhiều hơn nữa, anh cứ chờ xem đi.”
Tuy rất muốn làm một người đàn ông tốt quan tâm đến người yêu, nhưng thấy Khúc Thiên Dao như vậy, Mẫn Hạo Phong cũng không thể nói gì thêm được nữa, đành phải chuyển chủ đề khác để dời sự chú ý của cậu.
Bên này có rất nhiều cảnh chiến đấu, Khúc Thiên Dao chưa từng sử dụng thương, nhưng cũng có biết chút ít, luyện tập hoàng cũng không có vấn đề gì, tốc độ cũng khá nhanh.
Ngoài ra còn có một số cảnh cưỡi ngựa, khi đạo diễn hỏi cậu có biết cưỡi ngựa không, Khúc Thiên Dao không hề suy nghĩ đã nói biết, kết quả bị Trần Đan Mạn ngăn lại, cô liên hệ với bác sĩ hỏi thăm, được cảnh cáo là không thể cưỡi ngựa nên đành thôi, tìm cách khác để giải quyết những vấn đề này.
Trong khoảng thời gian này, vì lý do an toàn, Khúc Thiên Dao đã đến bệnh viện địa phương làm kiểm tra hai lần, Trần Đan Mạn cũng đề cập đến dư luận trên mạng với cậu, sự phản đối vai diễn Hoa Dung của Khúc Thiên Dao gần như nhấn chìm weibo chính thức, có rất nhiều người đã phản đối đòi đổi diễn viên vân vân, mắng chửi rất khó nghe.
Vì lý do này, Khúc Thiên Tứ và Khúc Thiên Ca cũng gọi điện đến an ủi cậu, còn Mẫn Hạo Phong thì trực tiếp bay tới ở cùng cậu cả đêm.
Sau khi cả nhóm người thức trắng nhiều đêm, tất cả các cảnh cuối cùng cũng được quay xong vào ngày cuối cùng của tháng 11 và mùa đông chính thức bắt đầu.
Đêm trước khi đi, Lương Gia Hứa định cùng Khúc Thiên Dao đi ra ngoài ăn bữa cơm nóng hổi, kết quả lại nhìn thấy người vốn nên đang thu dọn hành lý làm cả căn phòng trở nên bừa bộn, có chút khó hiều hỏi: “Thiên Dao? Cậu đang làm cái quỷ gì vậy?”
Trợ lý Tiểu Ngư trưng ra biểu cảm như sắp khóc: “Đang giúp anh Dao tìm đồ!”
“Tìm cái gì?” Lương Gia Hứa đi vào phòng, “Để tôi tìm giúp cho, tìm cái gì?”
“Chiếc nhẫn…” Khúc Thiên Dao nói rồi quay sang nhìn Lương Gia Hứa, đôi mắt đỏ hoe: “Nhẫn đính hôn của tôi.”
Lương Gia Hứa: “!!!”
“Đệch, đồ quan trọng như vậy mà cậu không cất cho kỹ sao?”
“Đương nhiên là có rồi!” Khúc Thiên Dao gần như muốn đập đầu vào tường, “Bởi vì không thể mang theo đi quay phim nên tôi giấu nó trong vali, ngày nào cũng xem, buổi sáng lúc tôi ra ngoài vẫn còn ở đó mà.”
Cậu vừa nói vừa chỉ vào vali, quần áo đã bị lật lên ném hết xuống đất, hộp đựng nhẫn vẫn còn đó, nhưng chiếc nhẫn thì không thấy đâu nữa.
“Cần gọi cảnh sát không?”
“Tôi đã báo rồi.” Trần Đan Mạn đứng lên, thở dài nói: “Thẻ ngân hàng và tiền mặt của Thiên Dao đều ở trong phòng, cũng không phải bị lấy trộm, người đó chỉ lấy một chiếc nhẫn, có lẽ ngay từ đầu là vì nó mới tới.”
Lương Gia Hứa nghe vậy cau mày: “Vậy còn camera giám sát của khách sạn thì sao?”
“Tôi hỏi thì họ nói không thể cho chúng tôi xem, phải đợi cảnh sát đến rồi nói.” Trợ lý mới tên là Bộ Phàm, Tiểu Ngư hay kêu cậu là “Bất Phàm”*, “Chúng tôi định quay lại tìm thử lần nữa.”
*Bộ Phàm: Pinyin là bùfán mà Bất Phàm cũng đọc là bùfán nên về mặt nghĩa theo chữ thì Tiểu Ngư gọi trợ lý mới là Bất Phàm.
“Chính là vì chiếc nhẫn?” Lương Gia Hứa có chút khó hiểu, “Tôi cũng đã nhìn thấy chiếc nhẫn đó. Ý nghĩa kỷ niệm hẳn phải lớn hơn giá trị của chiếc nhẫn thì phải?”
Khúc Thiên Dao gật đầu: “Chiếc nhẫn đó là do Hạo Phong mời người thiết kế, quý ở chỗ thiết kế, nếu viên đá trên đó không có giấy chứng nhận thì sẽ hạ giá rất nhiều. Điều quan trọng nhất là tính độc đáo của nó, về cơ bản là không thể bán được. Nếu đơn thuần là muốn tiền thì thà lấy ví của tôi còn tốt hơn”.
“Vậy rốt cuộc người này có âm mưu gì…” Tiểu Ngư ngồi xổm trên mặt đất có ý định từ bỏ, hai tay bụm mặt cảm thấy rất phiền não, “Trừ anh Dao và chị Mạn ra, cũng chỉ có bên Khách sạn là có chìa khóa phòng, bên phía họ cũng không cho chúng ta coi camera giám sát, có lẽ nào là do người của họ làm.”
“Bỏ đi, trước mắt đừng tìm nữa.” Khúc Thiên Dao thở dài: “Đợi cảnh sát tới rồi nói sau.”
Lương Gia Hứa hỏi: “Cậu và Mẫn tổng có đắc tội với ai hay là ai đó có thù hằn với hai người không?”
“Đắc tội?” Khúc Thiên Dao nhíu mày, “Cái này tôi thật sự không thể trả lời anh. Dù sao anh cũng biết tình huống của tôi, trước đây chắc chắn là đã từng đắc tội người ta rồi, Hạo Phong thì khỏi phải bàn, chuyện trong giới kinh doanh… nhưng cách làm này cũng quá nhỏ nhen rồi đi!”
“Nhưng làm cậu khó chịu cũng có hiệu quả đấy.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy gần như sắp khóc tới nơi: “Đúng vậy, sớm biết vậy là tôi đã đeo trên người rồi.”
Mãi đến khi cảnh sát tới khách sạn, camera giám sát mới được bật lên, kết quả khiến Khúc Thiên Dao không khỏi kinh ngạc.
Máy giám sát ở hành lang khách sạn không thu được gì, nhưng máy giám sát bên ngoài đã bắt được người, người lấy chiếc nhẫn là một tên xã hội đen người bản địa, thường xuyên thực hiện các vụ trộm cắp vặt, cũng coi như là khách thường xuyên đến trại tạm giam.
Khi hỏi chiếc nhẫn ở đâu, hắn khẳng định mình đã vứt nó đi vì sợ, cảnh sát đã tìm kiếm ở nơi hắn chỉ nhưng không tìm thấy, cuối cùng cảnh sát phải làm thủ tục trước và bảo Khúc Thiên Dao đợi. Họ sẽ tìm lại, cũng bảo sẽ chú ý đến các cửa hàng gần đó.
Dù biết không có hy vọng nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, vì vậy Khúc Thiên Dao không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lời đề nghị và cùng đoàn phim trở lại thành phố A vào ngày hôm sau.
Biết Khúc Thiên Dao trở về, Mẫn Hạo Phong đã nhín chút thời gian chờ cậu ở sân bay, song người mà Khúc Thiên Dao sợ nhìn thấy nhất chính là Mẫn Hạo Phong, khi nhìn thấy hắn, cậu bỏ chạy như chuột gặp phải mèo, cuối cùng trước khi chạy vào nhà vệ sinh cậu đã bị ngăn lại.
“A Dao.” Mẫn Hạo Phong nhìn Khúc Thiên Dao cau mày, cả người cậu lúc này đang dồn hết lên vách tường và thu mình lại hết mức có thể. Mẫn Hạo Phong không còn cách nào khác ngoài việc xách cổ áo cậu lên để cậu quay người lại, kết quả vừa nhìn đã thấy đôi mắt đẫm nước của cậu, hắn tức khắc hoảng hốt, lời trách móc cũng nuốt lại vào trong, “Em sao vậy? Sao lại khóc? Em không khỏe chỗ nào sao?”
“Hạo Phong…” Khúc Thiên Dao dùng giọng ấm ức nói: “Em xin lỗi.”
“Sao vậy?” Mẫn Hạo Phong ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, “Có khó chịu chỗ nào thì nói với anh.”
“Nhẫn.” Khúc Thiên Dao khịt mũi, “Em làm mất rồi.”
“Chỉ vậy thôi à?” Mẫn Hạo Phong khẽ cười, nắm lấy tay Khúc Thiên Dao, nhẹ nhàng xoa xoa trên đầu ngón tay cậu, “Không sao mà, mình mua cái khác là được.”
“Nhưng đó là nhẫn đính…”
“Chỉ cần người không lạc mất là được rồi.” Mẫn Hạo Phong kéo tay Khúc Thiên Dao qua, “Mình tới bệnh viện trước được không?”
“Em mới đi bệnh viện hai ngày trước…”
Thấy Khúc Thiên Dao vẫn không vui, Mẫn Hạo Phong đưa tay ra chọt chọt eo cậu vài cái, chờ cho cậu không nhịn được nữa bật cười mới nói: “Chỉ làm kiểm tra đơn giản thôi, sau đó anh đưa em đi ăn món ngon.”
“Được.” Tâm trạng Khúc Thiên Dao tốt hơn một chút, đi theo Mẫn Hạo Phong, lại không chú ý tới trong góc có người đang lén lút ấn nút chụp ảnh.