Cố Yên Nhiên dự định làm món thịt kho tàu mà cô yêu thích nhất. Thịt kho tàu cô làm thả rất nhiều gia vị, cắn một miếng, nước sốt trong thớ thịt chảy ra, xâm chiếm khoang miệng. Lại nhai thêm hai lần, vị ngọt mà không ngấy đảo qua đầu lưỡi, đến khi miếng thịt rơi xuống cổ họng, vẫn còn đọng lại dư vị khiến người nhớ thương.
Không phải nói ngoa, nhưng Cố Yên Nhiên tự nhận món thịt kho tàu cô làm xứng đáng được đưa vào thực đơn của nhà hàng năm sao!
Nhìn nồi thịt kho tàu thơm lừng trước mặt, Cố Yên Nhiên hài lòng múc nửa non vào hai cái cặp lồng, lại cầm thêm ít hoa quả, bánh trứng, kẹo sữa bò, cô lên đường đến khu thanh niên tri thức.
"Thanh niên tri thức Lâm đó à.” Vừa đến nơi, Cố Yên Nhiên kinh ngạc khi phát hiện nữ chính cũng ở đây, nhưng cô thu hồi biểu cảm rất nhanh, ngó vào trong hỏi: "Không biết thanh niên tri thức Từ có ở đây không?”
Lâm Hiểu Nhan cười ngọt ngào: "Chào thanh niên tri thức Cố, A Cẩn đi làm đồng chưa về, cô tìm cậu ấy có chuyện gì không?”
Cố Yên Nhiên chép miệng, không khỏi cảm thán tác giả ưu ái cho nữ chính thật. Vào thời đại này, đa số con gái không có mỹ phẩm, kem dưỡng gia, kem chống nắng, thế mà nữ chính vẫn cứ xinh đẹp rạng ngời. Nguyên chủ xuống nông thôn hai tháng, không nói đến làn da vốn mềm mại nay có chút thô ráp, riêng màu da chuyển từ trắng hồng sang vàng vọt, là chuyện không thể tránh khỏi.
Còn nữ chính thì sao? Tóc đen mềm mại buông xõa sau lưng, làn da trắng ngần như tắm sữa, nhìn là biết xúc cảm rất tốt.
Cố Yên Nhiên nhịn xuống ghen tị trong lòng, tự nhủ trở về chậm rãi dưỡng là lại đẹp như xưa thôi.
"Cũng không phải chuyện gì to tát…” Cố Yên Nhiên thu hồi suy nghĩ linh tinh, định nhờ Lâm Hiểu Nhan đưa đồ cho Từ Cẩn, ai ngờ cánh tay vừa động đậy đã bắt gặp Từ Cẩn, Lục Trạm và Lục Diên Lễ mang theo dụng cụ trở về.
Dưới ánh chiều tà, ba nam nhân đẹp trai đi song song với nhau, nhỏ giọng nói gì đó. Không hiểu sao, Cố Yên Nhiên cảm thấy buổi chiều hôm nay đẹp lạ lùng.
Người đầu tiên trong số ba người họ phát hiện Cố Yên Nhiên là Lục Trạm, hắn cau mày, cố ý đi chậm hơn vài bước, núp sau lưng Lục Diên Lễ và Từ Cẩn.
Cố Yên Nhiên co giật khóe môi, bộ cô giống dịch bệnh lắm hả?
Nhưng cũng không trách hắn được, trước kia nguyên chủ thích hắn, phương thức theo đuổi quá điên cuồng, chỉ hận không thể dùng keo dán dính lên người Lục Trạm.
Thậm chí khi hồi tưởng lại, Cố Yên Nhiên có chút bội phục nguyên chủ. Với cái bụng đói, não yêu đương của nguyên chủ vẫn có thể hoạt động tốt, quả là đáng gờm.
"Thanh niên tri thức Cố.” Lục Diên Lễ đi đến trước mặt cô, chủ động chào hỏi: "Cô đến chơi à?”
"Không…” Cố Yên Nhiên nặn ra một nụ cười, đưa túi đồ trên tay bao gồm cặp lồng đựng thịt kho tàu cho Từ Cẩn: "Lần trước chưa kịp cảm ơn thanh niên tri thức Từ, lần này tôi đến để cảm ơn cậu ấy.”
Nói xong, không để Từ Cẩn kịp từ chối, cô đã nhét túi đồ vào tay hắn ta.
"Tôi còn có việc, đi trước đây.” Cố Yên Nhiên không muốn ở gần nam nữ chính và nam phụ quá lâu, người qua đường như cô, làm tròn bổn phận người qua đường mới là chân lý.
Bước nhanh ra khỏi khu thanh niên tri thức, lại đi thêm vài bước, Cố Yên Nhiên đến trước cửa nhà thím Thục Phân.
Người mở cửa là con gái sáu tuổi của thím Thục Phân, cô đưa quà cảm ơn cho cô bé, cũng không nán lại lâu, hỏi thăm vài câu rồi rời đi.