Không biết là ai nuốt nước miếng, khiến người phụ nữ cảm thấy nguy cơ. Bà ta vội vàng che khăn lại, mắng Cố Yên Nhiên: "Con nhỏ này, sao mày có thể vô liêm sỉ như vậy?!"
Cố Yên Nhiên vờ như bị dọa sợ, che miệng: "Cháu vô liêm sỉ? Lúc nào? Không phải vừa rồi bác gái cũng muốn xem trong giỏ của cháu có gì sao?"
Lời cô vừa dứt, tiếng cười chế nhạo từ bốn hướng truyền tới, khiến người phụ nữ không biết giấu mặt đi đâu.
"Ai nha, mẹ Đại Cường mua thịt sao? Đúng là đồ tốt, thịt này để dành đến ngày Đại Cường lấy vợ ăn hả? Vậy thì chúng tôi sắp có lộc ăn rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, hôm đó tôi nhất định phải ăn nhiều mấy ngụm canh thịt!"
"Tôi cũng thế, nhưng có phải thịt này hơi ít không? Còn chẳng đủ cho A Bảo nhà tôi ăn hai miếng. Mẹ Đại Cường này, chuyện hôn nhân đại sự, không thể qua loa thế được đâu."
Người tung kẻ hứng, khiến mặt mẹ Đại Cường tái mét.
Miếng thịt này vốn để cho nhà bà ta ăn, còn ngày cưới của Đại Cường, xào mấy cọng rau, thêm ít bánh ngô, bánh khoai là được rồi. Dù sao người đến tặng lễ không phải rổ rau thì cũng là nắm hành, bà ta ngu gì mang thịt mời bọn họ ăn?
Nhưng bây giờ bị người khác nhìn thấy, ngày cưới không có thịt, cũng không dễ ăn nói.
Nghĩ đến đây, mẹ Đại Cường nhìn Cố Yên Nhiên với ánh mắt như muốn giết người. Cố Yên Nhiên lười để ý bà ta, nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, xe bò dừng trước cửa thôn Du Thủy, người dân trong thôn lục tục xuống xe, đưa cho ông Trần hai xu, riêng chỉ có mẹ Đại Cường vờ như không nhìn thấy, mang theo gùi của mình quay lưng bỏ đi.
Đáng tiếc, ông Trần cũng không phải quả hồng mềm, mặc bà ta nắn bóp.
"Mẹ Đại Cường, bà không quên gì chứ?"
"Hả? Tôi quên gì?" Mẹ Đại Cường giả ngu, nhìn khuôn mặt vốn đanh đá kết hợp với biểu cảm ngu ngơ của bà ta, Cố Yên Nhiên chợt hiểu vì sao Thẩm Đại Cường lớn lên đã xấu lại còn vô sỉ như thế.
"Hai xu!" Ông Trần mỉa mai: "Bà nên đến trạm xá khám não đi, chưa già đã lú lẫn, không biết lúc về già còn nhớ được ai với ai không."
Mẹ Đại Cường bị phỉ báng, khuôn mặt tỏ vẻ ngu ngơ thoáng cái vặn vẹo: "Ông Trần, hai xu mà thôi, có cần ăn nói khó nghe đến vậy không?"
Ông Trần nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Chỉ có hai xu, nhưng đây là lần thứ bao nhiêu bà quên rồi? Số lần bà quên trả tiền xe còn nhiều hơn số cơm ông đây ăn, trong bụng bà nghĩ gì, tôi tin tưởng mọi người đều không phải kẻ ngốc!”
"Ông!” Mẹ Đại Cường tức giận lườm ông Trần, không cam lòng móc từ trong túi ra hai xu, ném qua: "Đúng là keo kiệt, có hai xu cũng tính toán.”
Cố Yên Nhiên co giật khóe môi, phải khống chế lắm mới không chửi thành tiếng.
Bà đang mắng chính mình à?
Nhìn mẹ Đại Cường ngúng nguẩy bỏ đi, Cố Yên Nhiên nhịn xuống cơn buồn nôn trong lòng, chào hỏi mọi người rồi xách giỏ trở về nhà.
Gần đến nhà đại đội trưởng, cô thò tay vào trong giỏ, thu hết rau dại quả rừng vào không gian, đổi thành bột mì, thịt, hoa quả nhập khẩu, đồ ăn vặt ngon lành.
Nhìn chiếc giỏ nặng trĩu, Cố Yên Nhiên hài lòng đẩy cửa, bước vào nhà bếp, cô chuẩn bị trổ tài nấu ăn, thiết đãi vợ chồng đại đội trưởng một bữa thịnh soạn. Trước tiên phải cảm ơn họ vì đã cưu mang cô, cho cô một nơi để ở, thứ hai là cảm ơn họ vì đã chăm sóc cô vào thời gian cô ốm yếu, không thể làm việc nặng.