Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 111: Ta muốn lập khế ước với hắn




Cho dù quá trình như thế nào, kết quả chỉ có thể là tộc trưởng đồng ý hai người bọn họ lập khế ước, hoặc là hai người bọn họ tự lập khế ước.

Chuyện này không nên để trễ.

Lúc trước có nhiều việc, hơn nữa khắp nơi đều có người nhìn chằm chằm. Lập khế ước quá nguy hiểm. Nếu lúc đang lập khế ước có người đánh lén, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Bây giờ mọi chuyện đã ổn định, hai người bọn họ cũng nên định ra khế ước.

Vừa nãy Bùi Huyền Trì chỉ dùng một tia ma khí để dẫn Vân Lạc Đình hóa hình. Ma khí nhẹ nhàng tiến vào đan điền của Vân Lạc Đình hóa thành linh lực. Sau khi ma khí biến mất, Vân Lạc Đình lại biến lại thành bộ dáng mèo nhỏ.

Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ ra khỏi áo ngoài, nói: "Ngươi uống thuốc đi. Ta đi tìm tộc trưởng."

Vân Lạc Đình lắc đuôi, cuốn lấy cổ tay Bùi Huyền Trì: "Hay là ta đi nói chuyện với ngươi."

Cho dù chỉ là đùa giỡn. Nhưng nếu Bùi Huyền Trì chỉ trốn không ra tay, chưa chắc đã có thể bảo vệ được bản thân mình.

Bùi Huyền Trì xoa gương mặt mèo nhỏ: "Đừng lo lắng, tộc trưởng là người có chừng mực."

Vân Lạc Đình chớp mắt: "Meo?"

- --

Bát thuốc kia, Vân Lạc Đình uống rất chậm rãi. Uống vào không có vị thuốc, càng giống như nước linh quả ngọt hơn.

Lúc bát thuốc còn thừa hơn nửa, đột nhiên Vân Lạc Đình nghe thấy tiếng nổ lớn truyền đến từ cách đó không xa.

"Ầm"

Vân Lạc Đình sửng sốt, lông trên người cậu lập tức xù hết cả lên. Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, hình như truyền ra từ thư phòng của tộc trưởng.

Chỉ nhìn thoáng qua từ bên ngoài sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Linh lực trong trận pháp rung chuyển, trong đó còn kèm theo một chút ma khí.

Có cảm giác giống như là nó bị đánh vào trận pháp.

Vân Lạc Đình không ngồi yên được nữa. Cậu trực tiếp nhảy xuống khỏi nóc nhà.

Hẳn là...... Sẽ không xảy ra chuyện đâu.

Nhưng cậu phải tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.

Càng tới gần tiểu viện của thư phòng, càng có thể cảm nhận được linh lực nồng đậm. So sánh ra, chút ma khí ngẫu nhiên tràn ra, giống như có hơi đáng thương, bị đè đến mức không thở nổi.



Linh thú trong tộc cũng nhận ra có chỗ không ổn. Lúc Vân Lạc Đình đến, xung quanh tiểu viện đã có không ít người.

Nhìn thấy Vân Lạc Đình qua đây, bọn họ liền nhao nhao ngẩng đầu lên chào hỏi.

"Thiếu tộc trưởng."

"Chào tiểu tộc trưởng!"

......

Trưởng lão Phượng Tự tiến lên nói: "Tiểu tộc trưởng cũng lo lắng cho tộc trưởng sao? Hoa văn trên trận pháp này quỷ dị lại linh động. Trận pháp sư trong tộc của ta đã tìm khắp nơi, cũng không thể tìm ra cách phá vỡ trận pháp."

Người có thể tùy ý sử dụng ma khí trong tộc linh thú mà không bị bắt lại, cũng chỉ có thể là Bùi Huyền Trì.

Hơn nữa, trưởng lão Phượng Tự cũng có thể cảm nhận được. Ma khí bị linh lực của tộc trưởng trấn áp, căn bản không dám phản kháng.

Tộc trưởng đột nhiên động thủ với tên ma tộc này. Nguyên nhân là gì cũng không cần nói nhiều, khẳng định là tộc trưởng đã biết được trái tim đen của Ma tộc, bắt cóc tiểu tộc trưởng!

Thật vất vả mới có thể gặp mặt bé con, bé con vừa mới về nhà đã bị sói ngậm đi mất. Hơn nữa nếu nói chuẩn ra thì, trước khi về nhà đã bị con sói kia ngậm đi mất rồi.

Tộc trưởng yêu con sốt ruột, tất nhiên sẽ ra tay.

Trưởng lão Phượng Tự đương nhiên cũng sốt ruột, muốn đi vào giúp tộc trưởng.

Nhưng mà, trận pháp này lại bài xích tất cả mọi người ở bên ngoài.

Vân Lạc Đình nhìn ra trưởng lão Phượng Tự nóng lòng muốn thử. Cậu bất đắc dĩ nói: "Ta vào xem."

Trận pháp này đối với Vân Lạc Đình mà nói, không cần phá trận, cứ trực tiếp đi vào là được.

Trưởng lão Phượng nhìn thấy Vân Lạc Đình giơ tay lên. Đầu ngón tay cậu đã đi vào bên trong trận pháp. Không hề có chút trở ngại nào, nhưng mặt ông lại xanh mét.

Cái này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là linh lực bên trong trận pháp đã không phân biệt được ta - ngươi.

Trưởng lão Phượng Tự thở dài, nhìn cánh tay cậu đã hoàn toàn đi vào trong. Ông vội vàng nhắc nhở nói: "Tộc trưởng và Ma tộc đánh nhau túi bụi. Lúc tiểu tộc trưởng đi vào nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị linh lực lan đến gần."

Nếu tộc trưởng nổi giận đánh nhau quá ác. Có khả năng ngài ấy sẽ không chú ý đến tình hình xung quanh.

Lúc nói chuyện, Vân Lạc Đình đi vào bên trong trận pháp.

Phóng tầm mắt nhìn ra, cảnh tượng bên trong khác hoàn toàn với bên ngoài.

Thư phòng đã sập hơn nửa. Đá vụn linh tinh bị cắt thành hai nửa bị nóc nhà đè lên. Trên mặt đất có vô số sách vở, còn có trang giấy bay tán loạn. Nó bị linh khí vây quanh, nên hiện tại vẫn chưa rơi xuống đất.

Bãi cỏ bị lật lên, trên mặt đất có mấy cái động lớn. Linh quả trên cây đã rụng hết, có vài quả thì rơi xuống hố.

Tiểu viện tinh xảo trở lên rách nát, giống như bị thổ phỉ cướp bóc qua.

Vân Lạc Đình đứng tại chỗ, không cần đi vào bên trong. Cậu liếc mắt một cái là có thể thấy cửa sau của tiểu viện, hàng rào kia đã vỡ thành mấy đoạn.

"Ầm"

"Ầm!"

Tộc trưởng vừa đuổi vừa đánh, mệt đến mức thở hồng hộc: "Bùi Huyền Trì! Ngươi đứng đó đừng có nhúc nhích cho ta!"

Trên mặt Bùi Huyền Trì đã có mấy chỗ bầm tím. Nghe vậy hắn lập tức dừng bước chân, cực kỳ cung kính nói: "Nhạc phụ đại nhân, ngài cứ nói."

"Bùi Huyền Trì!!!"

Tộc trưởng nghe theo lời kia chạy qua đây. Thiếu chút nữa bị một câu này của Bùi Huyền Trì làm tức đến ngã ngửa.



"Đừng có gọi lunh tung! Ai muốn gả nhóc con cho ngươi." Dừng một chút, tộc trưởng lại cảm thấy lời này của mình có chỗ nào đó không đúng, lại nói: "Nhóc con của ta...... Ngươi, hắn......"

Lời này có nói như thế nào cũng cảm thấy không đúng. Tộc trưởng dứt khoát tức giận nói: "Ai là nhạc phụ của ngươi! Ngươi đừng có mà nhận người thân linh tinh!"

Bùi Huyền Trì: "Vâng, nhạc phụ nói có lý."

Tộc trưởng: "......"

Nào, mạng, đến!

Lúc Vân Lạc Đình nhìn thấy tộc trưởng. Tộc trưởng đã không còn sức lực, linh lực khô kiệt, bắt đầu nhặt linh quả dưới đất lên ném hắn.

Bùi Huyền Trì cũng không né, đứng đó cho tộc trưởng trút giận.

"Trời đã không còn sớm, tìm người dọn dẹp lại chỗ này một chút đã." Vân Lạc Đình đi lên trước, nói: "Những quyển sách này đều là đồ mà Tộc linh thú tích lũy nhiều năm. Cứ bị huỷ như vậy thì quá đáng tiếc."

Tộc trưởng ho nhẹ, phủi đi bụi đất dính trên người. Áo trắng trên người lập tức sạch như mới. Hắn chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: "Con nói đúng."

Bùi Huyền Trì nhướng mày, nhìn bộ dáng của tộc trưởng lúc này. Đã không thể nhìn ra bộ dáng vừa nãy nóng nảy đuổi theo mình làm hỏng cả viện lúc vừa nãy.

Khế ước là chuyện quan trọng. Nhưng Bùi Huyền Trì cũng không nghĩ tới. Chuyện này có thể làm linh lực chưa bình phục của tộc trưởng tức đến mức bùng nổ, trực tiếp hóa thành hình người.

Có thể thấy được, tộc trưởng cực kỳ để ý việc này.

Linh thú thượng cổ muốn thai nghén ra đời sau đúng là không dễ. Vả lại cho đến bây giờ, linh thú thượng cổ còn dư lại trên đời đã không còn lại mấy con. Linh thể phải trải qua rất nhiều thăng trầm mới sinh ra được. Tộc trưởng biết cậu và người khác đã định ra chung thân rồi, tất nhiên sẽ không vui.

Đây là lần đầu tiên Vân Lạc Đình nhìn thấy hình người của tộc trưởng. Mèo trắng lớn ở trước mặt mình rụt rè, tính tình ôn hòa. Làm Vân Lạc Đình nghĩ rằng tính cách tộc trưởng cũng là như thế.

Nhưng người trước mắt làm cậu nhìn ra hắn không hề giống một chút nào.

Trên mặt tộc trưởng nhàn nhạt. Nhưng trong lòng lại đang lo lắng bé con của mình bị lừa, liền nói: "Lạc đình, tuổi con còn nhỏ. Mặc dù thời gian con ở bên ngoài rất dài. Nhưng so với ma tộc, với Bùi Huyền Trì mà nói, thứ con nhìn thấy vẫn là quá ít."

Hắn sẽ không can thiệp vào chuyện bé con thích ai. Nhưng điều này chỉ được thành lập khi bé con lớn lên, đã tự có phán đoán về tốt xấu. Hiện tại bé mèo con vẫn rất dễ bị lừa!

Vân Lạc Đình nghĩ một chút: "Nhưng......"

"Tuổi của linh thú có thể bắt đầu tính từ lúc thức tỉnh thần thức. Cũng có thể là sau khi linh thể sinh ra. Còn có thể là sau khi phá vỡ linh thể, về chuyện này khác hoàn toàn với nhân tu."

"Có thể ở mặt nào đó con đã trưởng thành. Nhưng nếu muốn nói, trước khi con thật sự lớn lên, ta sẽ không đồng ý chuyện lập khế ước." Dừng một chút. Hắn lại cảm thấy mình nói quá tuyệt đối, sợ dọa bé con, tộc trưởng lại nói: "Trừ phi mẫu thân của con đồng ý."

"Mẫu thân con? Nàng cũng là linh thú thượng cổ sao?" Vân Lạc Đình chưa trở lại Tộc linh thú được mấy ngày. Mẫu thân vẫn chưa từng xuất hiện, tộc trưởng cũng chưa bao giờ nhắc đến. Vân Lạc Đình cho rằng trong này có chuyện không thể nói, còn sợ chọc trúng chỗ đau lòng của tộc trưởng, cho nên vẫn không nhắc đến.

"Linh thú thượng cổ chỉ có lác đác mấy con. Ta càng chưa bao giờ gặp qua linh thú thượng cổ khác, đều là dựa vào truyền âm của linh thú."

Vân Lạc Đình nghi ngờ: "Vậy......"

"Linh thú thượng cổ muốn thai nghén đời sau. Đều là dùng linh lực của bản thân. Lấy linh vật của thiên địa làm vật dẫn, ngưng tụ lại linh lực nhật nguyệt. Ngưng tụ thành linh thể."

Vân Lạc Đình: "......?"

Tộc trưởng nhìn ra vẻ cứng ngắc trên mặt Vân Lạc Đình. Hắn tiến lên vỗ bả vai của cậu: "Ý của ta chính là, không thể nào."

Vân Lạc Đình nghẹn.

Bùi Huyền Trì đi đến bên cạnh Vân Lạc Đình. Hắn rũ mắt nhìn người bên cạnh. Nhưng lúc mở miệng ra, lời nói lại nói với tộc trưởng: "Ta có thể lấy tâm ma ra thề, vẽ trận pháp, uống thuốc độc, thuốc giải giao cho Tiểu Bạch."

Nói cách khác, hắn có thể giao mạng của mình cho Vân Lạc Đình.

Vân Lạc Đình có thể khống chế sống chết của hắn.

Tộc trưởng sửng sốt, lời vốn còn muốn nói lại không nói thành lời. Bùi Huyền Trì trực tiếp cắt ngang chuyện này, làm hắn không thể làm ra sai lầm.

Người có tu vi càng cao càng để ý đến sống chết. Kéo dài luân hồi. Biến thành thần tiên, là cảnh giới mà rất nhiều tu sĩ nằm mơ cũng muốn đạt đến.



Tu vi cao, chỉ cách cảnh giới kia nửa bước, tất nhiên càng cẩn thận hơn.

Nhưng Bùi Huyền Trì......

Chủ động nhắc đến việc lấy tâm ma ra thề. Một khi vi phạm, đừng nói là không thể thành tiên, còn có khả năng sẽ chết vì nổ tan xác, thần hồn câu diệt. Ngay cả cơ hội đi vào luân hồi cũng không có, cứ thế biến mất khỏi thế gian.

Nói vào trận pháp, chính là tự mình nhập trận, còn tàn nhẫn hơn cả tâm ma.

Uống thuốc độc càng hơn thế. Ma tộc có rất nhiều độc dược khống chế người khác, đúng giờ phải đưa thuốc giải. Nếu là bỏ lỡ canh giờ, lúc độc phát tác sẽ rất tra tấn. Sau khi tra tấn mấy ngày mới thất khiếu đổ máu, thần hồn vỡ vụn.

Vân Lạc Đình không biết lời Bùi Huyền Trì nói cụ thể là cái gì. Nhưng từ trong biểu cảm của tộc trưởng cậu cũng có thể đọc hiểu được đại khái.

Cậu không khỏi siết chặt tay Bùi Huyền Trì, đau lòng nhìn vết thương trên mặt hắn, trầm giọng nói: "Con muốn lập khế ước với hắn."

Tộc trưởng: "Lạc Đình......"

"Phụ thân." Vân Lạc Đình ngước mắt lên, thái độ cậu càng thêm kiên định hơn. Cậu nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Con muốn lập khế ước với hắn."

Tộc trưởng bỗng dưng sửng sốt. Trong lòng hắn kích động đến tột đỉnh. Nhưng biểu cảm trên mặt lại không hề biến hóa, bởi vì cảm xúc thay đổi mà ảnh hưởng đến độ ổn định của linh lực, đã hơi có ý khôi phục lại hình thú.

Vân Lạc Đình nhìn gương mặt không hề thay đổi của phụ thân đang nhìn chằm chằm mình. Nhưng tốc độ của cái đuôi lông trắng phía sau lưng lại lay động không hề chậm, đã sắp có thể nhìn thấy bóng chồng lên nhau.

Tộc trưởng bình tĩnh lại. Xem ra, bé con thực sự thích cái tên tu sĩ Ma tộc này.

Thế gian vạn vật chỉ có tình là thứ khó hiểu nhất. Nửa đời của hắn bôn ba vì Tộc linh thú, chưa bao giờ dính vào tình yêu. Mặc dù không hiểu, nhưng cũng không muốn làm bé con nhà mình khó xử.

Chỗ quan trọng chính là......

Bé con gọi ta là phụ thân rồi!

Tộc trưởng tiến lên, giơ tay sờ đầu bé con: "Ta đi thương nghị ngày tháng với trưởng lão trong tộc. Nhưng trong tộc có quy củ, trước ngày định ra khế ước, lập thành khế ước hai bên không được gặp mặt. Con đi về trước, ta sắp xếp chỗ ở cho hắn."

Vân Lạc Đình lắc đầu: "Con giúp hắn bôi thuốc lên mặt đã. Chờ sau khi chuẩn bị xong sẽ quay về."

Tộc trưởng sửng sốt. Hắn là Ma tộc, ta đánh hắn mấy cái mặc dù nhìn qua thì tàn nhẫn. Nhưng sau khi vận chuyển ma khí vết xanh tím hay vết bầm tím gì đó sẽ tự biến mất, không cần phải bôi thuốc.

Bùi Huyền Trì che chỗ mặt bị thương. Lời hắn nói đã có hơi không rõ, nghe ra còn có hơi tủi thân: "Không sao, ta không thấy đau.". Truyện Khoa Huyễn

Tộc trưởng: "???"

Ngươi có bản lĩnh thì đừng trốn sau bé con của ta. Để ta đánh ngươi thêm một trận nữa.