Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 110: Hôn lễ trong cung




Bùi Huyền Trì giải thích: "Lúc tộc trưởng trông ngươi, ta liền ra ngoài giải quyết mấy chuyện vặt vãnh bên chỗ Ma tộc."

Tộc trưởng rất đề phòng hắn. Trên cơ bản lúc tộc trưởng ở đây, sẽ không để hắn đến gần Vân Lạc Đình.

Nếu không phải sự vụ trong tộc chồng chất. Có lẽ dù chỉ là một bước tộc trưởng cũng sẽ không rời khỏi mèo nhỏ.

Bùi Huyền Trì nhân lúc tộc trưởng đi ra ngoài. Hắn tính toán thời gian, chờ tộc trưởng vội vàng rời đi. Hắn sẽ chạy về từ chỗ Ma tộc.

Bên chỗ Ma tộc không có nhiều việc lắm. Hắn cũng không tính giải quyết từng việc một ở bên đó, nên giết thì giết, phản kháng cũng giết. Bên chỗ thế gia đã giải quyết hơn phân nửa.

Ma tu bình thường không dám tiến lên.

Hơn nữa dưới thủ đoạn lôi đình của Bùi Huyền Trì. Kẻ dám nói chữ "không" đều đã hồn phi phách tán. Nào có ai còn dám đụng vào hắn để gặp xui xẻo.

Vân Lạc Đình lắc đuôi. Vốn dĩ cậu còn đang nghĩ chờ Bùi Huyền Trì tỉnh rồi, sẽ cùng Bùi Huyền Trì quay về Ma tộc. Lại không nghĩ tới mới mấy ngày ngắn ngủi, Ma tộc đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Bùi Huyền Trì nắm chân mèo nhỏ. Ngón tay hắn cọ xát nhẫn trữ vật được đeo lên chân trước sau khi cậu biến lại, nói: "Ta luyện ít đan dược, đều đã bỏ vào trong."

"Meo meo ~"

"Còn có ít bùa chú, trận pháp khắc trên Pháp khí."

"Meo ~"

Vân Lạc Đình chớp mắt. Cậu giống như ý thức được cái gì, đứng dậy nhảy lên bờ vai của hắn.

Lúc Bùi Huyền Trì quay đầu nhìn qua, cậu tiến lên hôn hắn một cái: "Ta......"

"Tiểu tộc trưởng?!"

Vân Lạc Đình hoang mang ngẩng đầu lên. Chỉ thấy y tu đang ôm thảo dược, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu.

Vân Lạc Đình: "......?!"

Tệ quá.

Cậu quên mất ở trong phòng còn có người khác.

"Ngươi, ngươi, ngươi...... Cái tên ma tu không biết xấu hổ này, tiểu tộc trưởng mới bao lớn. Sao ngươi có thể... Có thể hôn hắn chứ?!" Y tu tức đến mức muốn dùng rổ thảo dược trên tay đánh hắn.

Nhưng trong này đều là những thứ mình cẩn thận lựa chọn mất nửa ngày. Được ông chuẩn bị để sắc thuốc cho tiểu tộc trưởng. Nếu ném ra sẽ không có phần thứ hai.

Y tu buộc mình phải bình tĩnh lại. Ông quay người sờ soạng những thứ khác: "Thật quá đáng! Hôm nay lão hủ nhất định phải dạy cho ngươi một bài học."

"Lão hủ. Ta...... Ta đi nói cho tộc trưởng."

Nhìn thấy y tu rất tức giận, Vân Lạc Đình thử nói: "Cái kia...... Là ta đứng lên......"

Chắc là ông ấy nhìn thấy đúng không? Y tu nhìn thấy đúng không?

Giọng nói bén nhọn của y tu nhất thời mềm đi vài phần: "Sao có thể. Tiểu tộc trưởng ngoan như vậy, nhất định là trong lòng tên ma tu này có ý xấu."

Tiểu tộc trưởng mềm như bông đứng lên muốn hôn ngươi. Ngươi không tránh được sao?!

Không biết hơi lui về sau hả?

Sao có thể để tiểu tộc trưởng hôn chứ.

Chắc chắn là tên ma tu kia sai!

Y tu xắn tay áo lên. Ông muốn ném cục đá nhưng lại sợ làm tiểu tộc trưởng bị thương, dứt khoát ném thảo dược vào trong ấm sắc thuốc, buồn bực nói: "Ngươi hôn tiểu tộc trưởng. Ta đi nói cho tộc trưởng biết!"

Có người hôn nhóc con của ngươi!

"Không phải, ngươi nhìn lầm rồi." Vân Lạc Đình vội vàng nói: "Ta nhìn thấy trên mặt hắn có một sợi lông mèo bị rớt lên. Ta chỉ giúp hắn nhặt xuống mà thôi."

Y tu dừng bước chân. Ông nheo mắt, tinh tế đánh giá Bùi Huyền Trì.

Linh thú làm sao có thể rụng lông.

Linh thú căn bản không rụng lông.

Nhưng tiểu tộc trưởng bảo vệ tên ma tu này.

Y tu nghĩ một chút, thở dài trong lòng. Chuyện này cứ đành bỏ qua vậy, ông nói: "Có lẽ là ta nhìn lầm rồi."

"Ta nói, vị ma tu này tuấn tú lịch sự. Tất nhiên hắn sẽ không làm ra chuyện bắt nạt con non như thế."

Y tu ôm ấm sắc thuốc của mình lên đi ra ngoài.

Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng một bên lông mày. Chóp đuôi cậu cọ cằm Bùi Huyền Trì, đùa giỡn: "Ông ấy khen ngươi đó."

Bùi Huyền Trì xoa mèo nhỏ, rồi cất cậu vào trong lồng ngực, quay người đi ra ngoài.

- --

Vừa qua buổi trưa tộc trưởng liền chạy qua đây. Hắn vừa mới vào cửa thì nhìn thấy bé con của mình đang bị tên ma tu kia ôm trong lồng ngực vuốt lông.

Mèo trắng lớn lao về phía trước, hét lớn: "Bỏ hắn ra!"

Tự nhiên Vân Lạc Đình cảm thấy mình giống như bị bắt cóc.

Bùi Huyền Trì nghe vậy buông tay xuống, chào hỏi: "Tộc trưởng."

Mèo trắng lớn nhìn kỹ hắn, trong mắt toàn là ta nhìn thấu suy nghĩ của ngươi. Ngươi đừng có mà mơ tưởng lừa bé con của ta, ta cũng không phải ăn chay.

"Tiểu Bạch, hắn......"

Mèo trắng lớn lập tức xù lông: "Tiểu Bạch? Kêu cái gì mà Tiểu Bạch. Kêu là Vân Lạc Đình, gọi là tiểu tộc trưởng cũng được."

Vân Lạc Đình nhìn hai người bọn họ náo loạn. Cậu vốn còn đang cười, nhưng nghe thấy thế đột nhiên sửng sốt.

Hắn...... Tộc trưởng vừa gọi mình là gì cơ?

Có vẻ như, không thể nào?

"Tên của ta......"

Mèo trắng lớn liếm móng vuốt: "Đây là cái tên ta khắc trên linh thể. Theo lý thuyết, cho dù con ở đâu, đều sẽ biết cái tên này. Nhưng ta đã nghe trưởng lão nói rất nhiều chuyện. Nếu con không nhớ rõ cái tên này cũng không sao cả, con có thể nghĩ một cái tên mà mình thích."

Lời này nói ra rất hào phóng. Cái đuôi mèo trắng lớn cọ mặt đất, nhìn qua có vẻ rất tủi thân.

"Tên của ta vốn là Vân Lạc Đình." Vân Lạc Đình nâng chân, khẽ chạm chạm vào tai mèo trắng lớn: "Ta cũng rất thích cái tên này."

Mèo trắng lớn đột nhiên mở to hai mắt, đôi mắt lại cong lên. Móng vuốt hắn khẽ giẫm lên mặt đất, giống như có hơi thẹn thùng: "Thích là được."

Lúc hắn nói ra lời này, lỗ tai đã nhuộm một tầng đỏ nhạt.

Hắn rối rắm tiến lên, cọ đầu mèo nhỏ, vui vẻ đến mức mắt híp hết lại thành một sợi dây.

Vân Lạc Đình ngồi không vững, bị cọ đến mức lắc lư trái phải. Bùi Huyền Trì đỡ vững Vân Lạc Đình.

Mèo trắng lớn chú ý đến tay Bùi Huyền Trì. Động tác của hắn cứng đờ, sau đó hắn cắn phía sau cổ mèo trắng nhỏ, ngậm mèo nhỏ lên.

"Meo?!" Tầm mắt của Vân Lạc Đình đột nhiên thay đổi. Cậu theo bản năng duỗi chân về phía Bùi Huyền Trì.

Mèo trắng lớn quay đầu bỏ chạy.

"Meo meo?"

Bùi Huyền Trì vội vàng đứng dậy đuổi theo.

"Tộc trưởng!"

- --

Thân thể của Vân Lạc Đình không có vấn đề gì, nhưng lại không thể biến lại thành hình người.

Tộc trưởng nói, có thể bởi vì cậu quay lại Tộc linh thú. Hoàn cảnh thay đổi dẫn tới việc linh thú càng thích duy trì hình thú, chờ đến lúc quen thuộc hoàn cảnh nơi này là được.

Vân Lạc Đình cảm thấy biến thành mèo không có gì không tốt. So với lúc biến thành người thì tiết kiệm được nhiều sức lực hơn.

Lúc cậu đi ra ngoài không phải được ngậm thì chính là được ôm. Mặc dù lúc cậu biến thành hình người đi ra ngoài. Nếu cậu kêu Bùi Huyền Trì ôm, hắn vẫn sẽ ôm, nhưng rất gây chú ý, biến thành mèo rồi sẽ không như vậy nữa.

Vân Lạc Đình nằm trên nóc nhà phơi nắng, mái hiên nhô lên vừa vặn có thể để cậu nằm trên đó. Cái đuôi cậu rũ xuống, chóp đuôi thỉnh thoảng lại run lên, chờ lông một bên được ánh mặt trời hong ấm áp, thì xoay người lại tiếp tục phơi nắng.

"Tiểu Bạch, thuốc sắc xong rồi."

Nghe thấy giọng nói của Bùi Huyền Trì, tai Vân Lạc Đình run lên, nhưng không có đáp lại. Cậu đưa lưng về phía giọng nói Bùi Huyền Trì truyền đến, làm bộ mình không ở đây.

"Ta nhìn thấy ngươi rồi."

"......"

"Meo meo ~" Vân Lạc Đình nghiêng đầu nhìn hắn: "Ta không bị bệnh, vết thương cũng đã tốt, không cần uống cái này."

Bùi Huyền Trì nhảy lên nóc nhà, ngồi bên cạnh Vân Lạc Đình, nói: "Hôm nay đã đổi loại linh quả khác, hẳn là vị sẽ càng ngon hơn một chút."

Vân Lạc Đình cọ đến trên đùi hắn, đặt cằm lên, nheo mắt nói: "Không uống."

Ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn. Vân Lạc Đình hít hít cái mũi, hỏi: "Vừa nãy ngươi đi sắc thuốc sao?"

Bùi Huyền Trì nói: "Ta đi làm chút việc. Lúc đi ngang qua y tu thì thuận tiện mang thuốc qua đây."

Vân Lạc Đình gật đầu: "Bên chỗ Ma tộc lại xảy ra chuyện sao?"

"Không."

Hoàn toàn ngược lại, mọi thứ đã được sắp xếp xong.

Ma tộc không có những nghi lễ phiền phức như chính đạo.

Hơn nữa trước Ma Tôn đời trước có để lại ý chỉ, nói rõ phải làm thế nào để trở thành Ma Tôn đời kế tiếp.

Hiện tại đại ấn Ma tộc ở trong tay Bùi Huyền Trì. Ma cung đã tỉnh lại, mười hai vị thủ vệ kia cũng đều nghe lệnh hắn.

Trên dưới Ma tộc tất nhiên an phận.

Chủ yếu vẫn là...... Đều đã chết gần hết rồi.

Số còn lại đã sớm tôn sùng hắn.

Vân Lạc Đình nghi ngờ nhìn hắn, lặng lẽ dò hỏi.

Tay Bùi Huyền Trì ôm nửa gương mặt bé của mèo trắng nhỏ. Ngón cái nhẹ nhàng theo hướng lông lên cổ cậu: "Hôn lễ sẽ bày tiệc trong cung. Mặc dù bây giờ không ở trong cung. Nhưng chuyện phải làm không khác là bao. Ta đã chuẩn bị một chút lễ mọn, nghĩ một lát nữa sẽ thương lượng chuyện ta và ngươi kết thành đạo lữ với tộc trưởng."

Cái đuôi đang đong đưa của cậu đột nhiên dừng hẳn lại. Cái nóng lan khắp mặt, cũng may bây giờ cậu đang ở bộ dáng mèo, nên không nhìn ra cái gì.

Vân Lạc Đình ho nhẹ, tất cả lời Bùi Huyền Trì nói đều là trọng điểm. Trong lúc nhất thời cậu cũng không biết nên nói cái gì.

Chuyện giữa đạo lữ nên làm, bọn họ đều đã làm không biết bao nhiêu lần, thần hồn đều đã giao hòa.

Có một số đạo lữ ở chung phòng trăm năm, cũng chưa chắc có thể làm được.

Giữa bọn họ, hình như chỉ thiếu một cái lễ trang trọng nữa thôi.

Ý thức của Thiên Đạo đã chết. Ý thức mới của Thiên Đạo còn chưa được sinh ra. Hiện tại bái đường, chính là việc vô cùng chính đánh.

Nhưng mà!

Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên, đúng lý hợp tình mà nói: "Chuyện lớn như vậy ngươi không thương lượng một chút với ta sao. Không hỏi qua ta có đồng ý hay không sao?"

Đáy mắt Bùi Huyền Trì toàn là ý cười, rõ ràng mèo nhỏ cực kỳ bối rối, lại vẫn muốn ra vẻ trấn định nói chuyện với hắn, nhìn cực kỳ đáng yêu. Đôi tay của hắn nâng mèo trắng nhỏ lên, vừa với tầm mắt của mình. Hắn giấu đi ý cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Vậy ngươi có bằng lòng trở thành đạo lữ của ta không?"

Những lời này, không chút do dự được nói ra.

Đôi mắt Vân Lạc Đình mở to, không hiểu sao mà tim cậu đập nhanh lên. Khi bắt gặp ánh mắt của Bùi Huyền Trì, hô hấp của cậu liền chậm lại một chút.

Hắn rất nghiêm túc hỏi cậu chuyện này.

Đồng thời, Vân Lạc Đình cảm giác ma khí hoàn toàn đi vào đan điền, kéo theo linh lực vận chuyển. Cơ thể cậu có hơi thay đổi. Sau khi vuốt mèo biến thành năm ngón tay. Cậu theo bản năng nâng lên bám vả vai Bùi Huyền Trì.

Cậu hóa thành hình người.

Trong đầu Vân Lạc Đình chỉ có một ý nghĩ. Có phải bây giờ mặt cậu rất đỏ......?

Bùi Huyền Trì lấy áo ngoài từ trong túi trữ vật ra mặc vào cho cậu. Giống như hắn hoàn toàn không để ý đến gương mặt của cậu.

Vân Lạc Đình duỗi tay xuyên qua tay áo, không khỏi cong mắt: "Có bằng lòng kết thành đạo lữ với ngươi không sao......" Khóe môi cậu cong lên nói: "Ta tất nhiên bằng lòng."

Vừa chuyển lời, Vân Lạc Đình lại nói: "Nhưng muốn trở thành đạo lữ phải vượt qua cửa ải của trưởng bối. Hình như tộc trưởng vẫn chưa biết chuyện giữa hai chúng ta. Được rổi...... Có khả năng hắn đã đoán được một ít, nhưng sự việc vẫn chưa rõ ràng."

"Ngươi nói vội quá. Ta cũng chưa chuẩn bị cái gì. Lễ khế ước kết thành đạo lữ, ta cũng nên chuẩn bị chút gì đó mới tốt......"

Vân Lạc Đình nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Không bằng như vậy, ngươi nghĩ cách thuyết phục tộc trưởng. Trong thời gian ngươi nỗ lực thuyết phục tộc trưởng, ta sẽ chuẩn bị hạ lễ cho ngươi."

"Hẳn là ngươi đã chuẩn bị xong hết rồi. Nhỡ đâu bị phá hủy thì phải làm sao bây giờ."

Tộc trưởng nhìn thấy cậu và Bùi Huyền Trì dựa vào nhau đã không vừa mắt. Mỗi lần đều nén tức giận gọi Bùi Huyền Trì đi ra ngoài. Bây giờ cậu mới quay về tộc linh thú không được mấy ngày. Bùi Huyền Trì đã tìm tộc trưởng nhắc đến chuyện đạo lữ, chỉ sợ......

Bùi Huyền Trì ung dung sửa sang lại cổ tay áo. Hắn nghe vậy nói: "Trước khi ta đi vào sẽ bày trận pháp trong sân."

Tránh linh lực tán ra, làm người vô tội bị thương.

Vân Lạc Đình nghe ra ý của hắn. Cậu không khỏi cười to nói: "Ha ha, ngươi tính đánh nhau với tộc trưởng sao?"

Bùi Huyền Trì lắc đầu, nếu dựa theo tu vi mà tính. Hắn tất nhiên có thể đánh thắng. Nhưng...... Hắn chỉ có thể bị động chịu đánh.