Sau Khi Xuyên Thành Cánh Cụt Hoàng Đế Ta Bán Manh Thành Công

Chương 2: Ta không phải baba




Edit by Dalia _ Wattpad.

*************

Tuy rằng những chim cánh cụt đó đã khắc chế ánh nhìn về phía Hạc Từ nhưng loại hiện tượng kì quái này cũng đủ khiến Hạc Từ giật mình.

Lông trên người Hạc Từ như muốn nổ tung, tinh thần nháy mắt khẩn trương di chuyển đầu nhỏ, bộ dạng làm như không phát hiện ra điều gì, ý đồ hướng về phía đàn chim cánh cụt.

Đến chỗ có nhiều chim cánh cụt..... hẳn là sẽ an toàn một chút.......

Nhưng Hạc Từ không ngờ tới, những chim cánh cụt mẹ thấy cậu vừa tỉnh đột nhiên liền động đậy còn đi thẳng đến chỗ cậu!

Hạc Từ:!!!!!!

Nhìn tư thế nhóm chim cánh cụt mẹ rào rào đi đến, Hạc Từ ngay lập tức xuất ra toàn bộ khí lực hướng về phía nhiều chim cánh cụt mà chạy!!

Hạc Từ không hiểu vì sao, các bà ấy là đang muốn làm gì!?? Là cậu vừa mới làm sai điều gì sao!???

Thể tích chênh lệch rất lớn, hơn nữa trong khoảng thời gian này thân thể cùng tinh thần của Hạc Từ thực sự rất yếu, đương nhiên một hồi sau liền bị đuổi kịp.

Có một vài chim cánh cụt còn phi tới muốn chặn Hạc Từ lại, nhét vào trong túi ấp của mình.

Chính là Hạc Từ không biết điều đó, cậu cho rằng mình sắp bị nhiều chim cánh cụt đè chết, càng liều mạng chạy về phía đàn chim cánh cụt kia.

Dựa vào thân hình khéo léo, Hạc Từ tránh thoát mấy lần "truy bắt", nhưng cậu rốt cuộc bị chặn lại.

Ngay khi Hạc Từ bị chặn lại bên trong vô cùng tuyệt vọng thì cậu bị trượt chân, bên trong chật chội bị đụng trúng một cái, trực tiếp bị bay đi xa thật xa.

Nhóm chim cánh cụt vẫn luôn đuổi theo cậu sững sờ đứng tại chỗ, do dự không biết có nên tiến lên không, thì ra chỗ ấy chính là phạm vi gần động băng kia, bây giờ vừa lúc có báo biển ló đầu ra như là xem náo nhiệt nhìn về phía này.

Các bà mẹ lo lắng nhìn Hạc Từ, lại một bước cũng không dám đến gần.

Hạc Từ không phát hiện ra điều đó, cậu mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chợt phát hiện cách đó không xa có chim cánh cụt..... nhìn trông thật quen mắt!

Đế Khuyết:.....

Đế Khuyết ngẩng đầu nhìn nhóm chim cánh cụt mẹ vì nỗi đau mất con mà đối với Hạc Từ "như hổ rình mồi", cúi đầu nhìn cục lông nhung nhỏ lộn xộn đang nằm trên mặt đất run rẩy, hoàn toàn hiểu ra tình huống lúc này của cục lông nhỏ.

Trên lý thuyết hắn không nên nhúng tay vào tình huống ngoài ý muốn này, nhưng là hắn muốn bé con này có thể..... chăm nhà cho hắn.

Đế Khuyết bắt đầu tìm cái cớ cho chính mình, hắn cảm thấy đây chính là định mệnh mà tộc trưởng tiền nhiệm đã từng nói.

Hạc Từ và Đế Khuyết mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi, bên cạnh là nhóm chim cánh cụt mẹ đang âm thầm quan sát báo biển nhưng cũng không tránh ra.

Đế Khuyết rối rắm hồi lâu vẫn là tiến lên một bước, xốc lên túi ấp ý bảo Hạc Từ đứng lên, ngữ khí còn chút cứng nhắc nói: "..... tiến vào, ta nuôi nhóc."

Đế Khuyết không thể nói rõ mình đang nghĩ cái gì, có lẽ cảm thấy..... nhóc con này có chút giống hắn.

Những lời này của Đế Khuyết khiến Hạc Từ đầu óc đang hồ đồ liền thanh tỉnh một chút.

Trong nháy mắt đó thậm chí Hạc Từ cảm thấy như mình đang nằm mơ hoặc là hồi quang phản chiếu*.

(Hồi quang phản chiếu là cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời)

Thật sự..... là nói cậu sao!!!

Nhìn đối phương thật sự là muốn chăm sóc mình, Hạc Từ hai mắt sáng ngời, vui vẻ đưa đầu qua: "Baba!!"

May mắn là vì cậu thiếu chất dinh dưỡng nên hình thể nhỏ hơn một nửa so với các chim cánh cụt con khác, mặc dù Đế Khuyết là một newbie thuần tuý mới nhậm chức baba vẫn có thể thuận lợi cất vào túi.

Thấy một màn như vậy, những chim cánh cụt mẹ liền hiểu rõ, các nàng chỉ có thể mất mát kêu to.

Báo biển chỗ hang băng cũng lẻn vào dưới nước, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Newbie Đế Khuyết này miễn cưỡng nâng Hạc Từ đi vài bước, tránh được những ánh mắt của nhóm chim cánh cụt mẹ.

Thật ra đối với loại ý tưởng xúc động này Đế Khuyết cũng có chút do dự, kết quả hắn cúi đầu liền thấy được cái đuôi nhỏ đang lắc lư qua lại......

Đế Khuyết nhớ đến xưng hô vừa rồi của Hạc Từ, hạ giọng nói: "Ai là baba của nhóc chứ, gọi là anh."

Hạc Từ nhu thuận chiêm chiếp hai tiếng.

Tâm trạng này coi như không tồi, Đế Khuyết cúi đầu đánh vào cái đuôi nhỏ: "Đừng lộn xộn."

"Vâng!" Chim cánh cụt lớn chỉ là đánh nhẹ vào lớp lông của cậu, lần này căn bản không đau, đây là người tốt!

Không đúng, là siêu cấp người tốt!

Cục lông run rẩy một lát liền không động, còn ngoan ngoãn nằm sấp, không mang đến chút gánh nặng nào cho Đế Khuyết.

Đế Khuyết ngẩng đầu, phát hiện những chim cánh cụt khác đều đã trở về liền thở phào một hơi.

Còn tốt chán.

Chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, hắn vẫn nuôi tốt được, dù sao cũng không tốn nhiều thời gian, lớn một chút có thể tự mình sinh tồn.

Dù sao năm đó Đế Khuyết cũng là như vậy.

Chỉ cần Đế Khuyết đừng bại lộ trước mặt nhóc con kia..... A, có chút khó.

Bé con nằm trong túi cảm nhận được ấm áp đã lâu không nhận được, một câu còn chưa kịp nói với người nuôi mới liền nằm sấp như vậy mà ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, Hạc Từ bị gió lạnh thổi tỉnh.

Hạc Từ phát hiện mình nằm trên một khối băng được san bằng phẳng, xung quanh đều là những khối băng to, cậu đứng thẳng người, nhìn xuyên qua khe hở thấy đàn chim cánh cụt xa xa.

Phản ứng đầu tiên của cậu đây chính là chỗ nghỉ ngơi bình thường của chim cánh cụt lớn kia, bởi vì cách đó không xa trên khối băng đè nặng một chút lông chim.

Hạc Từ nhìn chân trời sáng ngời phía xa.

Thiếu chút nữa quên...., đây là Nam Cực, bây giờ mặt trời không lặn đều là ban ngày.

Nhưng anh trai đâu rồi? Cậu còn chưa biết tên anh ấy!?

Hạc Từ do dự một hồi, chuẩn bị ra ngoài xem, cậu không thể xác định chim cánh cụt kia có về hay không, nếu cậu vẫn cứ ngốc ở đây.... Chẳng phải là bị đông chết sao.

Hơn nữa cậu thật sự đói lắm rồi.

Hạc Từ dùng đôi chân non nớt cùng với đôi cánh nhỏ bé cố gắng đào tuyết hướng ra phía ngoài, lại không biết bên ngoài là một sườn dốc, đối với cậu bây giờ thì đó như là đường đi xuống quỷ môn quan!!

Không hề có phòng bị gì, Hạc Từ một đường đâm đầu xuống! Tạo thành một cục tròn nghiêng ngả lảo đảo lăn xuống dưới...

Sau đó đụng trúng vật gì đó!

"Nhóc thích..... lăn lộn trên tuyết?"

Hạc Từ miễn cưỡng từ từ đứng lên, ngửa đầu nhìn thấy thân hình cao lớn của đối phương, đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, bao phủ lấy hắn trông như cái bóng đen.

Nhận ra người đi tới là ai làm cậu nhất thời vui vẻ cái cánh phe phẩy đầu nhỏ lắc lư: "Anh trở về rồi sao!"

Đế Khuyết sửng sốt một chút, sau đó có chút không được tự nhiên hướng tới mảnh đất bằng phẳng mà đi tới: "Đúng vậy...... anh đi bắt cá, nhóc vừa mới...... nói là đói bụng, không phải sao?"

Hắn nhớ rõ con non thường xuyên cảm thấy đói......

Hạc Từ hai mắt sáng ngời, bản năng há ra chiếc mỏ nhỏ, nhưng vẫn kiềm chế mà nói: "Tốt quá....! Em ăn rất ít.....!"

Đế Khuyết quay đầu lại cậu một cái.

Đứa nhỏ này gầy tong teo, so với các đứa nhỏ khác nhỏ hơn một vòng lớn, hơn nữa bộ lông nhung trên người đều không mọc tốt, lộn xộn bừa bãi, đi đường cũng cong cong vẹo vẹo, thấy thế nào trông cũng rất tội nghiệp....

Đế Khuyết nghe Hạc Từ nói thế liền có chút nghi hoặc, theo lý thuyết thì bây giờ độ ấm thấp như vậy, con non rời khỏi cha mẹ thì không thể sống được bao lâu..... nhóc con kia có thể sống đến bây giờ thật sự là kì tích.

Sở dĩ hắn ngoại lệ nhận nuôi Hạc Từ cũng là nghĩ đến loại khả năng này.

"Lại đây." Đế Khuyết không nghĩ nhiều nữa mà thả chậm tốc độ chờ Hạc Từ đuổi kịp mình: "Ăn xong nhóc phải nghỉ ngơi cho tốt, chờ baba của nhóc về đón nhóc."

"Baba sẽ đến đón em sao?" Hạc Từ chống mông nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh Đế Khuyết, "nhưng rõ ràng baba....."

Cậu chưa nói xong đã bị Đế Khuyết gặm lấy xách đến trên giường băng lúc ban đầu cậu tỉnh lại, "Tốt lắm, có vấn đề gì thì đợi đến lúc baba nhóc về thì hỏi ông ấy đi, hiện tại ăn trước đã rồi sau đó nghỉ ngơi."

Mấy ngày hôm trước Đế Khuyết nhìn thấy một chim cánh cụt hoàng đế một mình đi đến đại đội hồi lâu rồi mới đi ra, đây là đối phương mà hắn lựa chọn.

Hạc Từ lập tức im miệng nhu thuận đứng vững, còn đến bên người Đế Khuyết cọ cọ lấy lòng: "Cảm ơn!"

Cuối cùng cậu nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm từ xưng hô.

"Anh trai!"

Đế Khuyết dịch chuyển mình, nhỏ giọng lên tiếng, cúi đầu đem đồ ăn đã được nghiền nát trong túi bán tiêu hoá* mà mớm cho Hạc Từ.

(Chim cánh cụt non được cho ăn cá, chim cha mẹ ói thức ăn thẳng vào mỏ của con.)

Hắn cảm thấy hơi cô đơn, nếu nhóc con này đã kêu hắn một tiếng anh trai thì cũng không thể nhìn tên nhóc này chết đói được, nhưng Hạc Từ nhỏ quá, ăn không hết được tôm cá có sẵn.

Đế Khuyết nhìn chim cánh cụt non đã ăn uống no say đang thích ý mà quơ quơ cái thân thể bé nhỏ, tâm trạng đã trầm tĩnh lại từ lâu, khống chế tốt sức lực của mình, tận lực dùng cái bụng mềm mại đem lông nhung hỗn độn của Hạc Từ chải vuốt lại, dặn dò: "Nhóc còn quá nhỏ, trong khoảng thời gian này phải ăn thật nhiều đồ ăn ngon."

Hạc Từ cứng đờ không dám động đây, thụ sủng nhược kinh chiêm chiếp hai tiếng thể hiện cậu nhớ rõ.

Sửa soạn xong bề ngoài của Hạc Từ sau đó lại một lần nữa cho cậu vào trong túi ấp, độ ấm ấm áp khiến cả người cậu đều thư thái không ít.

Chim cánh cụt nhỏ bị sự mệt mỏi trầm trọng kéo dài đưa vào trong giấc mộng, khi đang chuẩn bị ngủ, Hạc Từ bỗng nhiên nghĩ tới cảm giác khi thức dậy sẽ không tìm thấy đối phương đâu nữa!

Cậu không do dự, trực tiếp há mỏ cắn vào hai miếng lông chim của thân chủ, lúc này mới yên tâm đi ngủ.

A, vẫn là lúc tỉnh dậy nên hỏi tên.

Đế Khuyết không biết hành động của Hạc Từ, hắn chỉ nghĩ đến loại tình huống nào có thể làm cho người cha bỏ rơi con non của mình.

Hiện tại xem ra, mẹ của tên nhóc này đi săn không trở về đúng hạn, có thể là lạc đường, cũng có thể trên đường gặp nguy hiểm gì đó.......

Bây giờ chỉ hy vọng cha của nhóc con bình an trở về. Trong thời gian này hắn tạm thời chăm sóc cũng có thể được.

Nếu không phải bọn báo biển đến khu này sinh sản thì Đế Khuyết đã mang theo tộc nhân đi ra biển săn mồi, dù sao mỗi lần hắn dẫn dắt đoàn đội đi săn thì sẽ giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất.

Nhưng bây giờ vì đang trong mùa sinh sản mà càng cần hắn hơn.

Đế Khuyết nắm giữ tình huống trước mặt, không chỉ bộ tộc của hắn mà cả các loại động vật khác cũng đếu có biến hoá, chính là loài báo biển này năng lực cũng tăng lên quá nhanh, kỳ sinh sản sau nói không chừng phải đổi đến chỗ khác.

Đế Khuyết duy trì thân hình thẳng đứng mà "ngủ", theo sự tuần hoàn của đồng hồ sinh học mà tỉnh lại, hắn cảm thấy không thể đứng đây được nữa.

Lần đi săn trước hắn mang về không ít thức ăn, trên lý thuyết hôm nay không cần xuống biển nữa, nhưng mà.....

Hắn bị căng cơ........

Tuy chim cánh cụt bố có thể vì con non mà đứng yên không động suốt mấy tháng liền nhưng Đế Khuyết thấy mình không thể.

Mặt khác, nguyên nhân khiến chim cánh cụt bố không động đậy là vì con non mà rời khỏi túi ấp sẽ bị đông lạnh mà chết, nhưng tên nhóc hắn nhặt về không giống vậy!

Đúng, tuyệt đối không sai.

Tên nhóc kia rời khỏi người baba đều có thể sống một mình trong vài ngày, nếu rèn luyện tốt thì rất có thể trong tương lai sẽ trở thành chim cánh cụt đứng đầu tộc.

"Khụ, nhóc con?" Đế Khuyết nghĩ thông suốt cũng không do dự, cúi đầu nhẹ nhàng kéo cái đầu nhỏ đầy lông mềm lộ ra bên ngoài của Hạc Từ, trong giọng nói hiếm khi mang theo chút xấu hổ: "Tỉnh rồi sao? Có muốn...... đứng lên hoạt động chút không?"

Hạc Từ bị thế lực bên ngoài mạnh mẽ kéo ra khỏi giấc mộng, hoàn cảnh thoải mái khiến cậu trong nhất thời cho rằng mình còn nằm trong ổ chăn ấm áp, vừa định lăn một cái ngủ tiếp liền nghe được giọng nam trầm thấp xa lạ, đồng thời cũng cảm nhận được không khí lạnh bên ngoài.

Nhận ra tình cảnh của mình, Hạc Từ giật mình một cái từ trong túi ấp nhô đầu ra, vừa lúc đối diện với ánh mắt phức tạp của Đế Khuyết.

Hạc Từ trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, chỉ có thể ngưỡng cổ chột dạ kêu chiêm chiếp vài tiếng.

Nhưng lúc đó, Hạc Từ rốt cuộc đã phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Cậu đem hai nhúm lông chim ngậm trong miệng trước khi ngủ.........nhổ ra rồi!!!!!

Hạc Từ: Chết cha!!!!!

*************

Tác giả có lời muốn nói:

Đế Khuyết:............? [Mỹ nam cạn lời] 31501