Sau Khi Xuyên Thành Cánh Cụt Hoàng Đế Ta Bán Manh Thành Công

Chương 1: Chim cánh cụt hoàng đế con




Trên băng nguyên rộng lớn một mảnh tuyết trắng xoá, xa xa là dãy tường băng dựng đứng cao cao, gió lạnh phấp phới kèm theo bông tuyết mà bay lướt ngang mặt đất.

Chiếc đầu nhỏ bé đầy lông nhung xám trắng của Hạc Từ đã bị cậu làm loạn cả lên lại bị cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu giật mình một cái.

Hạc Từ cố hết sức bước những bước chân nhỏ xíu của mình để đi đến phạm vi lãnh thổ của đàn chim cánh cụt hoàng đế, cậu vừa đi vừa cố gắng tránh né đợt gió lạnh, lại tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành không có chim non.

Đây là ngày thứ ba mà Hạc Từ xuyên đến thành chim cánh cụt hoàng đế non.....

Ba ngày trước, Hạc Từ nhân dịp cuối tuần mà nằm trên chiếc giường nhỏ mềm mại ấm áp của mình ở nhà, kết quả vừa mở mắt ra.......

Một dòng sông băng mênh mông vô bờ cùng một đám thân thể to lớn màu đen trắng đập vào mí mắt cậu, trên mảnh tuyết trắng độc đáo kia lại nổi bật một nhúm lông màu da cam sáng ngời ngay bên gáy khiến Hạc Từ nhận ra, đây là, chim cánh cụt hoàng đế sao?

Cho là mình còn đang nằm mơ, Hạc Từ mơ mơ màng màng bước ra thêm một bước, ngay sau đó là đợt gió lạnh nhỏ kia khiến Hạc Tử trong nháy mắt thanh tỉnh, động tác nhanh chóng rút về lại túi ấp* của mình.

(*túi ấp trứng là một túi da dày dưới bụng của chim cánh cụt dùng để giữ ấm cho trứng và con non.)

Chim cánh cụt cha đang đứng thẳng cản gió liền cảm nhận được động tác của con nhà mình, gục đầu xuống đem Hạc Từ nhét vào túi ấp.

Cảm xúc chân thật khiến Hạc Từ sửng sốt một chút, cậu rốt cuộc đã biết bản thân mình không phải nằm mơ, mà đã biến thành chim cánh cụt hoàng đế.

Đã vậy còn là chim non!

Thân thể còn quá nhỏ khiến Hạc Từ thường thích ngủ, hơn nữa nằm trong túi ấp của chim cánh cụt cha có độ ấm thoải mái, tuy Hạc Từ rất muốn giữ vững tinh thần để tìm hiểu tình huống xung quanh, nhưng..... trước tiên cậu vẫn nên ngủ cái đã.

Ký ức cuối cùng của Hạc Từ là bản năng đói khát khiến cậu phát ra âm thanh chiêm chiếp non nớt, cánh cụt cha chỉ có thể gục đầu xuống cọ cọ đầu nhỏ Hạc Từ để trấn an.

Nhưng Hạc Từ thật sự quá đói.

Trong lúc Hạc Từ ngủ mơ mơ màng màng, cậu không phát hiện ra chim cánh cụt cha đang do dự và chần chừ, đem sữa của mình* đút cho Hạc Từ uống, đây cũng không được tính là đồ ăn, cũng chỉ có thể giảm bớt một chút cảm giác đói của Hạc Từ.

(Nếu chim cánh cụt mẹ không trở lại đúng thời gian sau khi trứng nở, chim cánh cụt cha sẽ tạo ta một chất giống như sữa đặc từ thực quản của chúng để nuôi con.)

Sau đó,.... Không thấy chim cánh cụt cha đâu nữa.

Điều đó dẫn đến tình huống hiện tại, mặc kệ Hạc Từ trốn chỗ nào cũng bị gió lạnh thổi qua cái đầu nhỏ đầy lông còn yếu ớt, độ ấm quá thấp khiến cậu chỉ có thể không ngừng run rẩy.

Chim cha duy nhất có thể bảo vệ cậu đã không còn ở đây nữa.

Chim cánh cụt cha hình như đã rời khỏi nơi này, mặc kệ Hạc Từ đã dựa vào trong trí nhớ để cất tiếng kêu gọi cha nhưng đều không được hồi đáp, hơn nữa điều không ổn chính là, vào lúc này nhiều chim cánh cụt mẹ đã đi săn trở về thế nhưng mẹ của Hạc Từ vẫn không có tin tức gì.

Cậu hình như là..... bị bỏ rơi rồi.

Ban đầu Hạc Từ còn đau khổ sau đó là khó hiểu, cậu có khiếm khuyết chỗ nào sao ta?

Hay là bị phát hiện cậu không phải con của họ?

Không đúng nha! Từ khi Hạc Từ ý thức được mình là chim cánh cụt liền vẫn luôn vô tri vô giác.

Hạc Từ chỉ có thể miễn cưỡng an ủi mình là không sao hết á, cậu có kinh nghiệm, chỉ cần cậu thông minh một chút hẳn là.... có thể sống được.

Hạc Từ bị gió thổi đến hoảng hốt, cố gắng rúc bản thân lại thành một cục lông nhỏ, cậu cũng từng nghĩ qua nếu như bản thân không kêu đói thì có phải chăng chim cha sẽ không bỏ rơi cậu.

Giống như hồi còn bé cậu cũng đã từng nghĩ là, có khi nào do hồi trưa cậu lỡ nhiều hơn một cái đùi gà nên mới bị cha mẹ vứt bỏ.

Tuy rằng sau này khi lớn lên, cậu đã hiểu rõ bữa ăn hôm ấy chính là bữa cuối cùng mà cha mẹ ăn cùng với cậu, nhưng tình huống này làm cậu cảm tưởng giống như ngày trước.

Những bé chim cánh cụt con khác đều đang nằm trong túi ấp ấm áp của chim mẹ, Hạc Từ thì đang cố gắng hết sức biến mình thành một cục lông nhỏ tránh gió, thường xuyên bị gió mạnh thổi qua làm chao đảo. Truyện Việt Nam

May mắn trong hai ngày này không có tuyết rơi, nhưng ở tại nam cực này thì độ ấm rất thấp, Hạc Từ cảm thấy mình sắp kiên trì không nỗi nữa rồi.

Cậu nghiêng đầu nhìn những chim cánh cụt con khác đang nhô đầu ra từ túi ấp của mẹ, làm nũng kêu chiêm chiếp mấy cái sau đó liền được chim mẹ mớm cho ăn.

Hạc Từ há miệng, bụng nhỏ càng thêm khó chịu.

Hiện tại không những cậu rất đói còn thêm rất lạnh nha.

Nếu không có chim cánh cụt trưởng thành nào chăm sóc cậu, cậu thật sự có thể bị đông chết hoặc đói chết. Bây giờ tuỳ tiện có một đợt gió lạnh thổi qua cũng đủ muốn mạng của cậu.

Hạc Từ khống chế tinh thần và sức lực, bước chân nhỏ yếu ớt, lại lần nữa đi vào trong đàn chim cánh cụt tìm kiếm chim cánh cụt độc thân không có con non để cậu nhào vô "nhận thân", nói không chừng còn có thể có một đường sống.

Hôm qua Hạc Từ còn thử tới gần những chim cánh cụt lớn thoạt nhìn không có con, nhưng mỗi lần bước tới đều sẽ phát hiện đối phương đã sớm có một nhóc con trong mình.

Sau mỗi lần bị phát hiện, cậu sẽ bị chim cánh cụt phụ huynh cho rằng cậu muốn bắt nạt con của họ liền đánh đuổi cậu đi chỗ khác.

Mấy lần như thế cậu cũng không dám đến gần nữa, hiện tại chỉ dám đứng từ xa quan sát.

Hôm nay..... cũng như trước không có thu hoạch gì.

Vừa lạnh vừa đói Hạc Từ cúi đầu muốn làm ấm bản thân hơn một chút, cậu quả thực muốn khóc, nhưng là khóc cũng vô dụng!

Nếu khóc có thể sống sót, cậu sớm đã khóc từ lâu rồi! Còn sẽ chạy theo khóc siêu lớn tiếng!

Hạc Từ xiêu vẹo đi về, vào trong giữa hai khối băng lớn dựng thẳng đứng, khối băng này miễn cưỡng giúp cậu chống đỡ gió lạnh nhưng thật sự là rất lạnh.

Cậu tận lực cúi đầu, cố gắng khiến đầu dính vào bụng nhỏ, vừa lạnh vừa đói, cậu muốn ngủ một giấc, tốt nhất là khi tỉnh dậy liền thấy bản thân nằm trên giường, đến lúc đó cậu sẽ khóc thật lớn, còn sẽ ăn món súp cay thập cẩm mới được!

Hạc Từ chỉ nghĩ không dám làm, cậu biết mình chỉ đang nằm mơ, thậm chí cậu sợ hãi lỡ như đang ngủ có khi nào sẽ không tỉnh lại được không.

Cậu định nghỉ ngơi một lát rồi lại đi xa hơn một chút để thử vận may, thừa dịp mới vận động làm nóng người xong liền đi sớm rồi về sớm nghỉ ngơi.

Nhưng thân thể này thật sự quá nhỏ bé yếu ớt, Hạc Từ cuộn đầu nhỏ lại thành một nắm, vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhưng đáng tiếc là không có ai chú ý đến cậu cả.

Ngay tại lúc cậu kiên trì không nỗi muốn lập tức ngủ, phía sau lập tức truyền đến tiếng nước vang dội.

Hạc Từ đột nhiên bừng tỉnh, lắc lắc đầu, từ khe hở đống tuyết nhìn thấy từ đằng xa xuất hiện một chim cánh cụt to đang đi đến, lưng ngăm đen của đối phương dính nước bóng loáng, màu trắng trước bụng cực kỳ chói mắt.

Thân thể cao lớn cường tráng, hai mắt Hạc Từ toả sáng đầy vẻ hâm mộ.

Hạc Từ đơn phương nhìn về phía đối phương, bởi vì đây là lần thứ tư trong hai ngày này cậu để ý đến hắn.

Cánh cụt hoàng đế cũng có thể đẹp trai như vậy sao?

Từ từ, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Thẩm mỹ của cậu nhanh như vậy đã bị chim cánh cụt đồng hoá rồi hả?

Hạc Từ cho rằng con báo biển* kia chui ra từ lớp băng dày để thở, nhưng cậu không biết là, báo biển khác thường sống trong động băng, thậm chí chúng còn xuyên thủng tầng băng dày rắn chắc khiến đàn chim cánh cụt rất kinh hãi.

(Báo biển còn được gọi là hải cẩu biển, một loài động vật có vú trong họ Hải cẩu, bộ ăn thịt. Đây là loài hải cẩu lớn thứ hai ở Nam Cực chỉ sau hải tượng.)

Năm nay nhóm chim cánh cụt đã di chuyển thay đổi chỗ kiếm ăn cho con non trên diện rộng nhưng vẫn không cách nào tránh được những con báo biển biến thái kia.

Chim cánh cụt thường nhìn thấy báo biển ló đầu ở sau động băng, bọn họ tránh xa nơi đó, tình nguyện ở trên mặt băng, mất cả tháng để đến bãi biển khác xa hơn để xuống nước săn cũng không muốn đi xuống tầng băng này chịu chết.

Ngoại trừ chim cánh cụt hoàng đế cao to đặc biệt này.

Đối phương nhiều lần xuống nước, thậm chí có lần hắn đang lên bờ, báo biển ngay sau đó từ trong động ló đầu ra, nhìn thấy mặt chim cánh cụt này liền sợ hãi mà rút đầu lại ngay lập tức, còn hắn thì chậm rì rì chỉnh lại bộ lông, dường như không nhìn thấy bên cạnh có động vật săn mồi.

Khoan đã!!!

Hạc Từ bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần, đi mòn giày sắt chẳng thấy đâu! Đối phương hình như không có con nhỏ!!

Mỗi lần chim cánh cụt hoàng đế này lên bờ rất nhanh liền không thấy tăm hơi, khẳng định là bản thân hắn tìm chỗ nghỉ ngơi, nhất định đây là cơ hội tốt!

Hạc Từ nhìn đối phương sửa soạn tốt bộ lông của mình, hình như lại muốn đi đến bãi tuyết xa xa để nghỉ ngơi, cậu lập tức giữ vững tinh thần, xử lý bộ lông nhung trên người loạn cả lên, muốn làm cho mình thoạt nhìn rất chật vật, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Nếu là Hạc Từ có thể từ trên cao nhìn thấy vị trí của chim cánh cụt hoàng đế thì cậu sẽ biết chim cánh cụt này rất khác, bởi vì toàn bộ đàn chim cánh cụt dưới tình huống không tự giác đều tập trung vây quanh mà những con chim cánh cụt to lớn sẽ bao quanh chim cánh cụt này bên trong vòng tròn.

Chỉ là, phía ngoài vòng tròn.

Hạc Từ sợ đối phương đột nhiên biến mất nên đi đặc biệt nhanh, cuối cùng đầu váng mắt hoa đụng trúng vào người của đối phương.

Chim cánh cụt hoàng đế kia sửng sốt một chút, chậm rãi cúi đầu nhìn cục lông nhỏ đang mơ hồ, sau đó chần chừ, chậm rãi..... đi ra chỗ khác.

Hạc Từ ổn định cái đầu nhỏ xong lại tiếp tục chạy tiếp, hô lên lời kịch đã chuẩn bị tốt từ trước: "Baba, người rốt cuộc cũng trở về rồi!"

Chim cánh cụt bị đụng trúng không khỏi ngây ngẩn cả người, mà ngay cả chim cánh cụt đặc biệt to lớn ở ngoài đàn chim cánh cụt cũng ngừng đi, chớp mắt một cái, ngẩng đầu nhìn lại.

Nhất là chim cánh cụt lớn đang hướng đến chỗ này, bước chân cũng ngừng lại, không biết có nên kéo xách tên nhóc kia ra ngoài nữa hay không.

Lỡ như nhóc đó thật sự là con của tộc trưởng thì sao?

Đế Khuyết bị bộ dạng "người thân không nhận" của bé con doạ, lùi về sau hai bước: "nhóc là ai?"

Hạc Từ biết cách này không dễ dàng thành công được nhưng cậu không còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục mặt dày mày dạn khóc ròng nói: "mama đã bỏ đi không thấy đâu, baba cũng đừng bỏ rơi con!"

Đế Khuyết cảm nhận được ánh mắt của những tộc nhân khác, hiếm khi có chút không tự nhiên, đẩy cục bông nhỏ nhỏ: "Nhóc nhận nhầm rồi, ta không có con nhỏ, đừng có đi theo ta."

Hiện tại Hạc Từ quá yếu quá nhỏ bé, tuy rằng chim cánh cụt hoàng đế chỉ đẩy nhẹ cậu ra một chút nhưng cậu lại lảo đảo thiếu chút nữa té nhào trên mặt đất.

Hạc Từ không buông tha, ổn định thân thể liền chạy theo Đế Khuyết, đôi mắt chờ mong nhìn về phía đối phương: "Baba...."

Đế Khuyết có thể ở trong biển có kẻ săn mồi tuỳ ý tẩu thoát, nhưng khi bị nhóc con không đứng đắn này bắt lấy...... hắn lại không né tránh.

Đế Khuyết da mặt dày trực tiếp không thèm để ý đến ánh mắt tộc nhân, dù sao bình thường chim cánh cụt làm gì cũng không cảm thấy ngại.

Chim cánh cụt còn do dự kia thấy thế liền làm bộ dạng hiểu rõ, đi trở về.

Đế Khuyết âm thầm nhìn phản ứng của Hạc Từ, ở mặt ngoài động động cánh, làm ra bộ dạng đuổi cậu đi: "Ta nói lại lần cuối, nhóc nhận sai rồi, đừng đi theo ta nữa."

Đáy lòng Hạc Từ hạ xuống, cậu lại thất bại.

Dựa theo thất bại trong quá khứ, cậu sẽ bị chim cánh cụt mẹ liên tục "oánh", nhưng chim cánh cụt này không có con non, bây giờ cậu thức thời rời đi hẳn là..... sẽ không bị đánh đâu ha.

Hạc Từ ỉu xìu lui mình lại thành một cục lông, kết quả đứng không vững liền té lăn trên đất.

Thiên địa đảo lộn một hồi, cậu nhận thấy cái tên chim cánh cụt lớn vừa từ chối cậu bỗng nhiên đến gần mình, cậu theo phản xạ có điều kiện đem lưng hướng về phía Đế Khuyết, cậu bị chim cánh cụt lớn xua đuổi đến phát sợ rồi.

Bởi vì vậy, cậu không chú ý tới Đế Khuyết chính là cúi đầu mượn bụng để dìu cậu dậy.

Hạc Từ cố gắng phe phẩy cánh nhỏ của mình, miễn cưỡng đứng lên muốn đi, cậu không còn sức lực ngẩng đầu lên, hữu khí vô lực nhận sai: ".....Xin lỗi, xin lỗi, đừng đánh con..... Con hiện tại liền rời đi ngay....."

Nói là nói như vậy, nhưng hiện tại Hạc Từ ở đâu đều như nhau cả.

Cậu khập khiễng rời đi, lần này lại thất bại, kế tiếp nên làm gì đây......

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình Hạc Từ hoàn toàn không phát hiện Đế Khuyết phía sau tính bước lên một bước nhỏ thăm dò, cuối cùng vẫn là lui về.

Đế Khuyết cúi đầu nhìn túi ấp trắng trắng trước bụng mình, lại ngẩng đầu nhìn nhúm lông màu xám trắng nhỏ xíu kia.

Hắn không nên nhúng tay vào cuộc sống của chim cánh cụt bình thường hơn nữa nhóc con nhỏ bé này thật sự rất phiền toái, hẳn là sẽ có người khác nuôi dưỡng nhóc đi....... Chắc là vậy.

Hạc Từ về tới nơi tránh gió của mình, ỉu xìu nuốt hai nắm tuyết đỡ đói.

Cậu suy sụp ỉu xìu, run rẩy một hồi, lần thứ hai cổ vũ chính mình, trước tiên nghỉ ngơi đã, cậu đã biến thành chim cánh cụt khẳng định là có biện pháp sống sót!

Thái dương sáng chói lọi tại chân trời, nhưng hơi ấm của mặt trời cũng không thể khiến gió biển Nam Cực ấm hơn.

Ngay lúc Hạc Từ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cậu cảm thấy xung quanh có chút yên tĩnh.

Vừa mở mắt chợt phát hiện, mấy chim cánh cụt cách đó không xa đang "trộm" quan sát cậu!

***********

Tác giả có lời muốn nói:

Đế Khuyết: Ta không thể nhúng tay vào! Ta không..... tính.....