Sau Khi Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 9: Có khách




Nhà họ Vương đợi mãi cũng không đợi được Vương Anh trở lại, còn cậu thì đang ở trong nhà tiếp xúc làm giàu với ông xã.

Thời gian thoáng cái đã qua một tháng. Trong một tháng này phía nhà họ Vương vẫn tìm cách để gặp cậu nhưng không được, đến nhà vẫn là quản gia tự mình tiếp đón.

Phía công chính trong thời gian qua đều rất chăm chỉ điểm danh bằng cách mỗi ngày đều tặng quà cho cậu, nhưng tất cả đều bị cậu trả về.

Còn về phía Vương Anh, sau một tháng cậu đã kiếm được kha khá. Có một căn nhà là quà cưới mà ông nội Trần cho cậu, cậu liền lên mạng mua rất nhiều đồ đạc gửi qua đó, để người làm bên đó sắp xếp.

Chỉ có một điều khiến cậu hơi phiền muộn, đó là dường như Trần Tư Niên sắp tỉnh lại rồi. Tuy rằng những người khác không phát hiện, nhưng cậu là âm dương sư, khả năng phán đoán đều rất cao, mấy ngày hôm nay nhìn thấy hào quang trên người ông xã càng nồng đậm cậu liền biết hắn sắp tỉnh lại.

"Haizz, anh tỉnh lại rồi có phải sẽ ly hôn với tôi hay không?" Cậu buột miệng hỏi người đang ở trên xe lăn đón nắng chiều, sau đó lại tự lẩm bẩm: "Quên mất là anh không thể trả lời, tôi đúng là lo tới phát ngốc mà."

Trần Tư Niên ở trong lòng nghe được lời cậu thì rất muốn lập tức tỉnh lại để nói với cậu rằng hắn sẽ không ly hôn. Nhưng hắn không tỉnh lại ngay được.

Một tháng qua, hắn đã quen với cậu. Quen việc sẽ bị cậu đụng tay đụng chân, quen việc nghe cậu đọc sách hay than thở. Hắn phát hiện ra bản thân hình như nảy sinh tình cảm với cậu mất rồi.

Cậu sẽ ở bên hắn mỗi ngày, thậm chí còn hận không thể dính lên người hắn. Cậu tắm rửa cho hắn, mặc dù rất vất vả nhưng vẫn không than thở. Cậu sẽ đưa hắn đi vào phòng ăn, đưa hắn đi dạo, v.v... Những việc mà trước nay chưa từng có ai làm. Hắn không thể tưởng tượng được nếu bây giờ không có cậu hắn sẽ làm sao?

Hơn nữa Trần Tư Niên còn phát hiện cậu vợ nhỏ rất yêu hắn. Cậu không mong hắn sớm tỉnh lại, vì sợ hắn sẽ ly hôn với cậu. Nếu hắn tỉnh lại thật sự ly hôn cậu sẽ như thế nào? Hẳn là rất đau khổ đi!

Vương Anh không biết được bản thân đã gây nên một hiểu lầm. Cậu vẫn đang cầm điện thoại lướt xem tin tức, một bên thì sờ mèo đen cũng đang hóng hớt ghé đầu qua nhìn.

Lúc này, bỗng dưng có âm thanh ầm ĩ ở bên dưới phòng khách. Cậu nhíu mày, lập tức dẫn Trần Tư Niên cùng đi xuống xem xảy ra chuyện gì.

"Vương Anh đâu rồi? Tôi muốn gặp cậu ta!"

Một cô gái trang điểm đậm, ăn mặc theo phong cách Punk lớn tiếng đòi gặp cậu, cũng không biết là vì sao.

Quản gia ở bên cạnh nói: "Tiểu thư, phu nhân đang ở trên phòng với cậu cả."

"Kêu cậu ta ra gặp tôi!" Cô ngồi xuống bàn trong phòng khách, tay cầm ấm trà tự rót một ly rồi uống.

"Nhưng..."

"Có chuyện gì vậy?" Vương Anh đẩy xe lăn tiến đến hỏi quản gia, sau đó lại nhìn cô gái trước mặt: "Xin chào, cô là?"

Cô gái không trả lời câu hỏi của cậu, mà hếch mặt lên nói: "Vương Anh phải không? Tôi là người yêu trước kia của Tư Niên. Tôi cho cậu năm triệu, cậu hãy rời khỏi nhà họ Trần này."

Vương Anh ngây ra, chưa hình dung được lời cô vừa nói. Đây là tình tiết kinh điển trong tiểu của các bà mẹ mà? Người này là ai? Tại sao lại muốn chia rẽ uyên ương?

Mãi vẫn không thấy cậu trả lời, cô gái nhướng mày: "Này, có nghe thấy tôi nói gì không hả?"

Đôi mắt cậu nheo lại, tiến đến chắn trước ông xã, cảnh giác nhìn cô: "Tôi không cần tiền."

Như là nghe được điều gì đó buồn cười, đối phương cười nói: "Haha, không cần tiền? Cậu đây là đang chê ít à? Tôi nói này, cậu ở cái nhà này cũng không thể lấy được gia sản đâu, ông cụ Trần sẽ không đưa tiền cho một người ngoài như cậu. Mười triệu! Tôi cho cậu mười triệu, cậu rời khỏi cái nhà này. Giá cuối, không thể tăng thêm được nữa. Biết điều thì mau cầm tiền rồi đi đi."

Cậu nhíu mày, giọng điệu âm trầm: "Tôi đã nói tôi không cần tiền, cô không hiểu tiếng người hả? Tôi ở cái nhà này là vì Tư Niên chứ không phải vì tiền bạc, nên cô làm ơn ngưng cái giọng điệu đó giùm!"

Cô gái nghe xong thì ngơ luôn, sau đó mới bật cười thành tiếng, quản gia ở bên cạnh cũng nhịn cười đến run rẩy.

Vương Anh chẳng hiểu chuyện gì hỏi: "Hai người... làm sao vậy?"

"Hahahaha, em dâu, chị duyệt em rồi đấy!" Trần Lệ Vân cười nói, ánh mắt nhìn cậu nào còn vẻ kênh kiệu trước đây. Em dâu này quá được, sao cô có thể ghét cơ chứ?

"E-em dâu? Chuyện này..." Cậu lắp ba lắp bắp không nói được hết câu. Hình như cậu đã bị chơi một vố rồi!

Quản gia lúc này mới lên tiếng: "Phu nhân, đây là cô Lệ Vân, chị họ của cậu cả."

Lời của quản gia xác thực suy nghĩ của cậu. Hai tai cậu đỏ lên, tay chân cũng trở nên lóng ngóng, không biết hiện tại là cảm giác gì?

Trần Tư Niên ngồi nghe nãy giờ thì muốn từ chối nhận người thân. Cô chị họ này của hắn quả thật đầu óc không bình thường, chắc chắn là đã doạ sợ vợ nhỏ rồi.

Nhưng mà... thái độ vừa rồi của vợ nhỏ thật sự quá đáng yêu.

Vừa rồi vợ nhỏ có phải đang khẳng định chủ quyền không?

Như vậy là vợ nhỏ đang muốn chiếm mình làm của riêng sao?

Sao vợ nhỏ lại có thể dễ thương đến như vậy chứ?

Thật muốn! Hắn thật muốn tỉnh lại để nhìn vợ nhỏ.