Trần Lệ Vân là con gái bác cả của Trần Tư Niên, năm nay hai mươi lăm tuổi, làm nghề freelancer.
Từ nhỏ cô đã có cá tính mạnh mẽ, vì vậy lớn lên liền đi ra ngoài xã hội, rất ít khi về nhà, cũng bởi vậy nên một tháng qua Vương Anh chưa hề gặp cô.
Lần này cô trở về, đại khái là vì muốn thăm em họ Trần Tư Niên và em dâu mới, tiện thể nghỉ ngơi luôn, nhưng không ngờ lại có một thu hoạch lớn như vậy.
Trong hai thằng em, người cô thích nhất là Trần Tư Niên, nhưng hắn ta lại không may gặp chuyện. Lần này trở về nhìn thấy thái độ bảo vệ của Vương Anh thì cô liền an tâm.
Chị chồng, em dâu chỉ hơi gượng gạo lúc ban đầu, nhưng rất nhanh sau đó hai người liền trò chuyện khá thân thiết.
Trần Lệ Vân nói rất biết cách dẫn dắt người khác đi vào cuộc trò chuyện, Vương Anh cũng không phải là một người ít nói, thêm nữa cô còn hay nói đến những chuyện từ bé đến lớn của Trần Tư Niên mà cậu cũng muốn nghe nên hai người liền trò chuyện rất lâu.
Nhờ có Trần Lệ Vân, cậu liền biết được người con trai xuất sắc này hồi bé cũng có không ít tật xấu. Nghe nói năm mười tuổi có lần hắn còn học theo trong phim bỏ nhà đi bụi. Lúc ấy hắn đột nhiên biến mất khiến cả nhà đều hốt hoảng đi tìm, cuối cùng hắn được cha hắn tìm thấy ở một hẻm nhỏ cách nhà không xa, trên người đeo chiếc ba lô, đang ngồi chơi với mèo.
"Hồi bé nó là đứa quậy nhất trong nhà, không ai nghĩ khi lớn lên nó liền trầm tĩnh, chín chắn như vậy. Chỉ tiếc là nó lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nếu không có lẽ bây giờ đã là một người rất thành công." Trần Lệ Vân than thở với cậu.
Cậu thấy cô như vậy thì an ủi: "Chị đừng buồn, anh ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi."
Cô cười cười đáp lại: "Cũng mong là như vậy."
Cô chỉ nghĩ là cậu đang an ủi mình, cũng không thật sự tin em họ cô có thể tỉnh lại. Hai năm qua nhà họ đã chạy chữa ở rất nhiều nơi, nhưng đều nhận được kết quả không thể tỉnh lại. Bây giờ có lẽ chỉ có phép màu mới giúp được hắn thôi.
Trần Tư Niên cả buổi ở bên cạnh nghe vợ nhỏ và cô chị họ nói những chuyện trên trời dưới đất, ngay cả những chuyện mà hắn đã quên cũng lần nữa bị khui ra. Âm thầm nghiến răng gọi tên Trần Lệ Vân, hắn lo rằng vợ nhỏ sẽ bị cô dạy hư mất thôi. Hơn nữa, những chuyện mất mặt như vậy hắn không hề muốn cậu biết, hỏng hết hình tượng của hắn rồi.
Cũng không lâu sau thì đã đến giờ cơm, quản gia Hứa gọi hai chị em đi vào ăn cơm.
Vương Anh đưa ông xã đến một chỗ thoáng đãng, không bị ảnh hưởng nhiều bởi dầu, khói trong phòng ăn rồi mới ngồi vào bàn.
"Ai chà! Coi bộ em quan tâm chồng mình quá ha!"
Trần Lệ Vân ngạc nhiên khi thấy em họ cũng được đưa vào trong phòng ăn, cô cảm thấy hành động này của cậu là xuất phát từ sự quan tâm. Chậc chậc! Không ngờ Trần Tư Niên ngồi không cũng có thể cùng em dâu phát cơm chó để ngược chó độc thân như cô.
Vương Anh nghe cô nói chỉ cười cười, cậu cảm thấy việc này cũng rất bình thường, làm gì đến mức quá đâu nhỉ?
[Đúng không Thống ơi?] Cậu hỏi con mèo ở một góc bên kia.
Hệ thống nghe cậu hỏi thì trong lòng khinh bỉ, cậu đã như vậy rồi còn nói là không quan tâm, thử nhìn xem còn ai đối xử như vậy với Trần Tư Niên không? Nhưng nó vẫn thuận theo mà trả lời: [Đúng rồi, cậu chỉ hơi quan tâm thôi, chứ không phải quá quan tâm.]
Giọng điệu của hệ thống hình như có hơi quái, cậu nghe xong thì có hơi nghi hoặc, nhưng lại lười hỏi lại.
Bữa cơm này nhờ có Trần Lệ Vân mà không khí sôi nổi hơn mọi ngày. Cô không giống như quản gia, thường thường sẽ nói chuyện khi ăn cơm, vậy nên cậu rất vui vẻ đáp lại.
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một lúc cho tiêu cơm, Vương Anh mới cùng ông xã đi vào thang máy để quay về phòng tắm rửa.
Đây là công đoạn mà Trần Tư Niên cảm thấy mong đợi nhất trong ngày. Mỗi khi vợ nhỏ cẩn thận tắm rửa cho hắn, lại kinh ngạc vì kích cỡ của hắn là hắn lại cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Có lẽ lúc này hắn đã không còn nhớ là ai đã nghiến răng, nghiến lợi khi lần đầu tiên bị vợ nhỏ nhà mình đụng vào.
Vương Anh đẩy ông xã vào phòng tắm, lại quen thuộc mà giúp hắn tắm gội, lau mình. Làm xong tất cả mọi chuyện lại ra ngoài dùng khăn cẩn thận giúp hắn lau tóc, rồi đưa hắn lên giường, chỉnh lại tư thế ngủ. Vì quen thuộc nên hiện tại những chuyện chăm sóc cho hắn đã không quá vất vả nữa.
Khi chuẩn bị ngủ thì bỗng dưng điện thoại đổ chuông. Vương Anh cầm lấy điện thoại nhìn, tên người gọi là chị Lưu.
Cậu tự hỏi chị Lưu là ai vậy?
Cả tháng nay rất ít người liên hệ nên cậu chẳng có ấn tượng với người quen của nguyên chủ.
Hệ thống nhanh chóng nói: [Là người đại diện của nguyên chủ. Cậu quên nguyên chủ là diễn viên rồi sao?]
[À.] Cậu à một tiếng, nhấn nhận cuộc gọi: "Em nghe này chị Lưu."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói: "Tiểu Vương hả? Dạo này thế nào rồi?"
Hệ thống vội chen vào: [Cô ấy biết việc cậu kết hôn.]
"À, em vẫn ổn chị ạ." Cậu nghe hệ thống nói liền đoán được hàm ý của người đại diện nên đáp lại.
Lưu Thư Thư nghe nghệ sĩ nhà mình nói vậy thì bán tín bán nghi, trong lòng có chút thương cảm: "Ừ, ổn là tốt rồi. Chị mới vừa nhận được một kịch bản, chị thấy khá tốt, ba ngày nữa em đi thử vai nhé?"
Thử vai? Vậy là bắt Vương Anh cậu phải đi diễn hả?
Cậu nghĩ lại trong nguyên tác, chị Lưu đối với nguyên chủ khá tốt, luôn tìm kiếm tài nguyên tốt nhất có thể cho cậu, lời từ chối chưa xuất hiện trong đầu đã bị bác bỏ. Kịch bản chị Lưu nói là khá tốt, có lẽ rất khó mới kiếm được, cậu không nỡ từ chối.
[Vậy thì cậu nhận đi.] Hệ thống nói. Kì thật cá hệ thống khác, kí chủ đều rất có thành tựu, chỉ riêng kí chủ nhà nó là lười chảy thây. Nếu cậu đi làm diễn viên biết đâu lại nổi? Đến lúc đó nó còn có mặt mũi đi khoe với chúng anh em hệ thống.
Có hệ thống ở bên xúi giục, Vương Anh liền miệng nhanh hơn não nói: "Vâng, ba ngày sau em đi thử."
Nhưng nói xong mới phát giác một chuyện nghiêm trọng.
Toi rồi! Cậu đi rồi sao kiếm tiền? Bây giờ rút lại có còn kịp không?
Nhưng chị Lưu nghe cậu đồng ý thì nhanh chóng nói lát sẽ gửi kịch bản rồi cúp máy luôn, không để cho cậu có cơ hội rút lời.
Mang theo tâm trạng mất mát, cậu nằm về giường, đưa tay sờ sờ ông xã để được an ủi.