Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Chương 106




Edit: hanthy915

Nước mắt An Hà cuối cùng cũng rơi xuống.

Cố Tự chuẩn bị xe xong, vốn định vào thông báo một tiếng, thấy hai người ôm nhau khóc nức nở thì nhanh chóng lui ra ngoài, chừa lại không gian riêng tư.

Thẩm Vọng nhíu mày: "Sao lại khóc rồi?"

Cố Tự: "Cô gái tội nghiệp kia bị dọa sợ."

Người anh muốn hỏi là Cố Sanh Sanh mà! Thẩm Vọng lạnh lùng liếc Cố Tự: "Cô gái đó là bạn của Sanh Sanh."

Cố Tự kinh ngạc, trong chốc lát liền hiểu ý của Thẩm Vọng: "Em làm gì tới cỡ đó chứ."

Cố Tự rút thuốc lá đưa Thẩm Vọng một điếu, giúp anh châm lửa.

Đầu ngón tay của Thẩm Vọng vân vê điếu thuốc, chỉ ngửi một chút rồi thôi. Còn Cố Tự thì nhả khói rất thuần thục, hút xong một điếu lại lấy điếu thứ hai.

Thẩm Vọng nhắc nhở: "Hút ít thôi."

"Biết rồi thưa ba." Cố Tự hậm hực cất thuốc vào.


Thẩm Vọng: "Ngoan lắm."

Anh nói tiếp: "Học hút thuốc từ lúc nào vậy?"

Trước khi Thẩm Vọng về nước, cậu nhóc em trai bám đuôi này ngày nào cũng uống sữa tươi, trông cho chiều cao tăng lên.

Cố Tự trả lời: "Hồi cao trung, học với mấy thằng bạn, sau này nghiện mất. Còn anh thì sao, cai thuốc khi nào?"

Điếu thuốc trong tay Thẩm Vọng đã cháy được một đoạn dài, anh dúi nó vào cái gạt tàn bằng thủy tinh: "Chả có gì đáng để nghiện."

Cố Tự chế nhạo anh: "Chưa bao giờ thấy anh nghiện thứ gì luôn đấy. Không lẽ chỉ có công việc mới khiến anh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hả?"

Thẩm Vọng nhả một chữ: "Có."

"Đừng nói với em anh nghiện chị dâu. Mắc ói lắm." Cố Tự chịu không nổi nên chặn đầu trước.

Thẩm Vọng xì khẽ: "Hôm nào đến nhà ăn bữa cơm đi, chị dâu em nấu."

Cố Tự kinh ngạc: "Chị dâu biết nấu cơm á?"


Những cô gái xung quanh Cố Tự đều là tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước, huống hồ Cố Sanh Sanh trông rất sang chảnh, còn nhỏ tuổi nữa.

Thẩm Vọng đắc ý khoe khoang: "Chị dâu em nấu ngon lắm nhé."

Cố Tự chỉ chọc Thẩm Vọng "người tình trong mắt hóa Tây Thi" chứ không xem là thật. Với lại Thẩm Vọng đối với Cố Tự chẳng khác nào một người cha, trước lúc sự nghiệp của anh có khởi sắc vẫn là nên tránh đắc tội với Thẩm Vọng, không thôi sẽ lại bị anh giáo huấn cho mà xem.

Thật lâu về sau, lần đầu tiên Cố Tự đưa miếng thức ăn do Cố Sanh Sanh làm vào miệng liền rơi nước mắt hối hận.

Trong phòng bao, cảm xúc của An Hà đã bình thường lại, mặt mũi cũng được lau sạch sẽ.

Cố Sanh Sanh không yên tâm để An Hà về nhà một mình nên mời cô đến biệt thự ở một đêm. An Hà không đồng ý: "Cậu kết hôn rồi đó, không tiện đâu."


Cố Sanh Sanh lập tức gọi cho Tịch Tuyết Nhi, chung cư của cô cách trung tâm thành phố không xa, Tịch Tuyết Nhi biết chuyện còn rất kích động: "Mau tới đi, tớ ở nhà không chán muốn xỉu! Có cần tớ đến đón không?"

Cố Sanh Sanh: "Không cần đâu, tớ cho người đưa cậu ấy đi rồi, cậu xuống lầu chờ đi."

Cố Tự vinh dự tiếp nhận chức danh tài xế.

Trên đường về nhà, Cố Sanh Sanh liên tục nhắn tin với An Hà và Tịch Tuyết Nhi.

Nhấn tin nhắn giọng nói mới nhất, một tiếng hét phát ra: "Tớ được mà!!!"

Chấn động đến cả Thẩm Vọng đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh.

Cố Sanh Sanh hỏi Thẩm Vọng: "Cố Tự còn độc thân phải không anh?"

"Không được đâu." Thẩm Vọng xoa xoa thái dương, "Cô ấy không phải là gu của nó."

Cố Sanh Sanh: "Anh còn nhớ mặt Tuyết Nhi á?"

Thẩm Vọng mở mắt ra: "... Ý anh là Cố Tự chỉ thích một kiểu gương mặt nhất định thôi."
Cố Sanh Sanh à một tiếng, tiếp tục nhắn tin.

Thẩm Vọng nheo mắt nhìn sắc mặt cô rồi nhẹ nhàng thở ra.

Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên hỏi tiếp: "Kiểu gì thế? Tuyết Nhi bảo cậu ấy có thể chiều hết."

"..." Thẩm Vọng nhắm mắt lại giả điếc.

Cố Sanh Sanh dựa vào Thẩm Vọng, giảm âm lượng xuống: "Nói nhỏ thôi, Thẩm Vọng ngủ rồi, tớ sẽ gõ tin nhắn."

Khóe môi Thẩm Vọng hơi cong lên.

Đến khi về đến nhà, Cố Sanh Sanh đã thiếp đi trong lòng Thẩm Vọng, có dỗ thế nào cũng không chịu dậy.

Thẩm Vọng đẩy nhẹ vai Cố Sanh Sanh: "Ngoan, xuống xe đã."

"Không muốn đâu... anh ôm em xuống đi." Cố Sanh Sanh ngái ngủ nói không rõ, bàn tay nắm chặt áo Thẩm Vọng không buông.

Thẩm Vọng cứng đờ trong chớp mắt.

Cố Sanh Sanh "ưm" một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngủ, cô nhìn Thẩm Vọng, luống cuống nói: "Em... Anh đừng giận em."
Thẩm Vọng xoa đầu cô, chậm rãi nói: "Không giận đâu. Em xuống xe trước đi."

Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn xuống xe, cũng không cần Thẩm Vọng ôm nữa mà tự giác đẩy anh lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, bồn tắm đã được xả đầy nước nóng, nhiệt độ vừa phải, vô số cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Cố Sanh Sanh không tranh đi tắm trước, cô đẩy Thẩm Vọng vào phòng tắm: "Hôm nay em sẽ gội đầu cho anh."

Dáng vẻ nhỏ nhắn ân cần của Cố Sanh Sanh thật đáng yêu, Thẩm Vọng thuận miệng nói: "Còn không bằng vào tắm cùng anh."

Bình thường, Cố Sanh Sanh chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng sau chuyện vạ miệng làm Thẩm Vọng buồn lúc nãy... Cố Sanh Sanh nhỏ giọng đáp: "Được."

Bàn tay kéo cà vạt của Thẩm Vọng dừng lại, nhìn Cố Sanh Sanh không chớp mắt.

Cố Sanh Sanh cũng nhìn anh.

Thẩm Vọng kéo Cố Sanh Sanh ôm ngang hông cô: "Anh không giận em, cho nên em không cần phải dùng cách này để dỗ anh."
Cố Sanh Sanh cọ vào mặt Thẩm Vọng nói: "Nhưng anh không vui mà. Em biết khoảng thời gian gần đây anh vẫn không ngừng tập đi, em không cố ý nói như thế đâu."

"Anh đang giận chính mình." Ngữ khí Thẩm Vọng thấp xuống, "Nếu chân anh cứ như thế mãi, có phải em sẽ thất vọng lắm đúng không?"

"Không có đâu... cũng có một chút, nhưng mà không phải thất vọng về anh, mà thất vọng về chân." Cố Sanh Sanh trả lời theo cách nói của Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng suýt chút nữa bị chọc cười, anh vỗ nhẹ sau lưng Cố Sanh Sanh, nghiêm túc giải thích cho cô: "Chân anh được các bác sĩ trong nước ngoài nước chẩn đoán tỉ lệ hồi phục như cũ là bằng 0. Sanh Sanh, anh không muốn để em phải hy vọng trong vô vọng."

Cố Sanh Sanh nói rất dứt khoát: "Em mặc kệ bọn họ nói thế nào, em tin anh chắc chắn sẽ tốt lên!"
Không biết lòng tin của Cố Sanh Sanh từ đâu mà ra nữa, Thẩm Vọng bất đắc dĩ vuốt ve cô, trong lòng lại ấm áp vô cùng: "Được. Chờ một thời gian nữa anh sẽ mời nhân viên chuyên nghiệp về nhà tập phục hồi chức năng."

Rốt cuộc Thẩm Vọng cũng chịu chấp nhận tập phục hồi, Cố Sanh Sanh vui vẻ kêu meo meo, ôm Thẩm Vọng hôn lấy hôn để. Thẩm Vọng tất nhiên không chịu thua, ôm chặt Cố Sanh Sanh làm một nụ hôn thật sâu.

Thẩm Vọng không cho Cố Sanh Sanh giúp mình tắm rửa, Cố Sanh Sanh bảo cô có thể kỳ lưng cho anh, Thẩm Vọng từ chối, cũng tỏ ý anh còn chuyện quan trọng phải làm.

Cố Sanh Sanh mơ hồ nhận ra chuyện gì đó nhưng không dám chắc lắm, nên đành phải sang phòng tắm bên cạnh tắm rửa, đến lúc xong xuôi về phòng, Thẩm Vọng vẫn chưa ra.

Trước giờ Thẩm Vọng tắm rửa rất tốc độ, có chuyện gì phải làm mà lâu thế nhỉ? Cố Sanh Sanh nằm bò ra giường nghịch điện thoại.
Trong group chat chị em Tranh Ninh, Tịch Tuyết Nhi và An Hà nhắn tin kín cả màn hình.

Tịch Tuyết Nhi: "Tới với anh đẹp trai kia thật sự không có cơ hội sao? Tớ có thể mà! Rất rất có thể luôn!"

An Hà: "Toang rồi toang rồi, ngày đầu tiên đi lặn đã bị Thẩm Vọng bắt gặp, có khi nào anh ấy cấm Sanh Sanh chơi với tớ luôn không? *Mỹ nữ rơi lệ.jpg*"

Tịch Tuyết Nhi: "Toang rồi toang rồi, tớ yêu anh ấy cmnr. Không cưa đổ được anh đẹp trai thì sống làm gì nữa?! *Chảy nước miếng.jpg*"

An Hà: "Cậu gọi đó là yêu á hả? Đấy là thèm khát body của người ta, cậu là đồ đê tiện!"

Tịch Tuyết Nhi: "Tớ thèm body của anh ấy! Tớ đê tiện!"

Cố Sanh Sanh vội vàng gửi một biểu tượng cảm xúc rồi nói một câu: "Thẩm Vọng không nói gì hết, anh ấy không có cấm tớ nha."

Cô nói tiếp: "Có nghĩ cũng đừng nghĩ Tuyết Nhị ạ, tớ hỏi Thẩm Vọng rồi, cậu ấy đang bao nuôi cô diễn viên nào đó. Không phải là đàn ông tốt!"
Tịch Tuyết Nhi hét lên: "Tớ không cần tiền!"

Cố Sanh Sanh: "... Mau mặc đồ vào đi."

"Anh có mặc qυầи ɭóŧ." Giọng nói trầm thấp từ sau lưng vang lên.

Cố Sanh Sanh quay đầu, thấy Thẩm Vọng để trần nửa người trên săn chắc, phần eo trở xuống có khăn tắm bao bọc, mái tóc ướt sũng chảy nước không ngừng.

Thẩm Vọng chần chừ, dừng cách giường một đoạn nhìn cô.

Cố Sanh Sanh hiểu ra: "Em không có nói anh."

Ánh mắt Thẩm Vọng tức khắc lạnh đi: "Vậy em đang xem ai không mặc đồ?!"

Cố Sanh Sanh cười rung cả giường: "Há há há há há ngốc quá đi mất, không lẽ anh không bao giờ lên mạng à!"

Điểm gây cười của Cố Sanh Sanh vốn rất thấp, cô cười đến nước mắt đầm đìa. Thẩm Vọng thấy cô cười như thế liền kéo chân cô gãi gãi. Cố Sanh Sanh lăn lộn đập giường rầm rầm như bị điện giật, luôn miệng xin tha: "Ha ha ha nhột nhột, em sai rồi! Em biết sai rồi mà ha ha ha..."
Thẩm Vọng lên giường phủ trên người Cố Sanh Sanh, hai tay chống bên mặt cô: "Sai ở đâu?"

Cố Sanh Sanh thở gấp, lồng ngực phập phồng, cổ áo rộng lệch qua để lộ khu vực trắng nõn chập trùng. Nửa ngày sau cô mới ngừng cười được, đôi mắt hạnh vẫn cong cong: "Em không nên cười anh. Không nên chê anh ngốc."

Thẩm Vọng nói: "Chưa đủ."

Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi: "Em múa tay* cho anh xem nhé?"

*Này là kiểu múa tay giống trong phim kiếm hiệp, cũng gần gần giống múa quạt á quý dị :v

Rồi cuối cùng em lấy đâu ra tư cách chê anh ngốc vậy? Thẩm Vọng mặt không biến sắc nhìn cô: "Em dám làm anh trói tay em ngay đấy."

Cố Sanh Sanh đỏ mặt: "Hả? Anh hạ lưu quá đi!"

"... ?" Thẩm Vọng nheo mắt: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Cố Sanh Sanh vội vàng che miệng, ra sức lắc đầu.

Thẩm Vọng cười, bắt hai tay Cố Sanh Sanh giam trên đỉnh đầu, sức lực rất mạnh: "Là thế này sao?"
Tay Cố Sanh Sanh bị khống chế, cảm giác thiếu an toàn liền dâng lên, nhưng vì người đó là Thẩm Vọng, trái tim cô nhịn không nổi mà rung động mãnh liệt, cả người mềm nhũn ra: "Không muốn đâu."

"Mấy bộ truyện em mua đều viết vậy đó." Thẩm Vọng nói từng chữ: "Miệng thì không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật."

Tiếng Thẩm Vọng trầm thấp hấp dẫn, quấn quýt bên tai Cố Sanh Sanh: "Để anh kiểm tra một chút, xem cơ thể em... có thành thật hay không."

Cố Sanh Sanh thật thà hôn Thẩm Vọng một cái.

Thẩm Vọng chấn động, quên luôn phản ứng.

Cố Sanh Sanh giành quyền chủ động, đầu lưỡi liếm dọc theo khóe miệng Thẩm Vọng, hai mắt nhìn anh sáng rực: "Em có thành thật không?"

Ánh mắt Thẩm Vọng tối xuống, nháy mắt giữ chặt gáy Cố Sanh Sanh, đoạt lại quyền chủ đạo.

Hơi thở bị rút cạn, Cố Sanh Sanh vô lực nằm trong vòm ngực của Thẩm Vọng. Cơ bắp tay Thẩm Vọng cứng như sắt, hô hấp nặng nề, đôi mắt dán chặt trên mặt Cố Sanh Sanh, tựa như muốn xé nát cả người cô.
Thẩm Vọng thở dốc mấy hơi, cuối cùng cũng chịu thả Cố Sanh Sanh ra: "Chờ... chờ đến khi chân anh được chữa khỏi, anh sẽ cho em những điều tốt nhất."

Dư vị trong văn phòng vẫn còn tồn lại trong thân thể, Cố Sanh Sanh chợt thấy song tu cũng không đáng sợ như vậy: "Vâng."

Cố Sanh Sanh nằm trong cái ôm nóng hổi của Thẩm Vọng, trái tim đập cuồng loạn không yên. Cô quấn Thẩm Vọng, ngửa đầu tìm môi anh trong vô thức: "Hôn em đi."

Khó khăn lắm Thẩm Vọng mới trấn áp được du͙ƈ vọиɠ dữ dằn xuống, con mèo nhỏ lại hôn anh, Thẩm Vọng bèn đẩy Cố Sanh Sanh ra, ôm cô từ phía sau: "Ngoan ngoãn ngủ đi. Không phải sáng mai em có hẹn với bạn sao?"

Cố Sanh Sanh ngậm tay Thẩm Vọng, miệng thì thầm: "Thế thì anh đừng quên gọi em dậy nhé?"

"Ừ." Thẩm Vọng hôn lên đỉnh đầu cô, "Ngủ đi."