Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Chương 104




Edit: hanthy915

Hai người đồng loạt thở ra một hơi.

Trọng lượng toàn bộ cơ thể Cố Sanh Sanh đều dồn hết lên người Thẩm Vọng, cô đột nhiên ngồi xuống, cảm giác nóng bỏng kia càng rõ ràng hơn.

Cố Sanh Sanh cảm thấy xương hông mình tê dại ra, cả người mềm nhũn, giọng cô như sắp khóc đến nơi: "Sao... sao anh lại thế này!"

Cố Sanh Sanh rất giận, nhưng lời nói phát ra lại tan chảy tựa mạch nha, chút lực uy hiếp cũng không có. Thẩm Vọng xoa nắn Cố Sanh Sanh, vùi mặt vào mái tóc lành lạnh óng ả hít một hơi thật sâu, hơi thở nóng hổi ập thẳng vào sau gáy cô.

Cố Sanh Sanh bị Thẩm Vọng dày vò vừa nhột vừa nóng, cô sắp bị dương khí mạnh mẽ trên người anh hun choáng, tinh thần giống như lần ngâm suối nước nóng trước, mơ mơ hồ hồ, vừa nực vừa váng. Nhưng cô càng tránh, vật thể đang chống lên người cô kia chẳng những không mất đi, ngược lại còn hừng hực khí thế hơn.


Cố Sanh Sanh giãy ra theo bản năng. Thẩm Vọng nhíu mày, ngấm ngầm chịu đựng, cả thống khổ lẫn vui vẻ đều có đủ: "Đừng nhúc nhích!"

Cố Sanh Sanh run lên, ngửa người ra sau: "Anh mới nạt em đó hả?"

Thẩm Vọng: "... Không phải. Không có nạt em."

Ánh mắt Cố Sanh Sanh chuyển động, men theo khuôn mặt của Thẩm Vọng xuống sâu hơn. Trán anh lấm tấm mồ hôi, tóc tai được chải chuốt gọn gàng giờ phút này lung tung rối loạn, cổ áo sơ mi mở tung để trần xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc, yết hầu chạy lên chạy xuống, gợi cảm chết đi được.

Ánh mắt của cô quá nóng bỏng, rơi đến chỗ nào, chỗ đó liền như củi bén lửa bùng cháy lên.

Thẩm Vọng dúi cô vào lòng, bờ môi hờ hững dán bên tai cô, giọng điệu gần như cầu khẩn: "Xin em đấy, đừng nhúc nhích được không, để anh ôm một chút là ổn thôi."


Lỗ tai là bộ phận nhạy cảm nhất trên người Cố Sanh Sanh, cô run rẩy nghẹn ngào một tiếng, cuối cùng chỉ cắn chặt môi, không giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn tựa vào ngực Thẩm Vọng, lắng nghe tiếng thở dốc nặng nề kiềm chế của anh.

Trước kia Thẩm Vọng cảm thấy bản thân không phải là người ham muốn du͙ƈ vọиɠ gì mấy, nhưng hôm nay anh và Cố Sanh Sanh đã xác định tình cảm của nhau, du͙ƈ vọиɠ trào ra như thác lũ, không có cách nào nín nhịn được.

Thẩm Vọng ngửi mùi hương thoang thoảng của Cố Sanh Sanh, một lúc lâu sau mới bình thường lại, sau đó chợt nhận ra Cố Sanh Sanh nằm trong lòng mình yên tĩnh quá mức.

Thẩm Vọng nâng cằm cô lên, thấy hai mắt Cố Sanh Sanh ướt sũng, chóp mũi đỏ ửng, dáng vẻ hết sức tội nghiệp. Thẩm Vọng cực kỳ muốn cắn cái má phúng phính của cô một cái, để xem thử có vị ngọt thật hay không.


Chỉ mới nghĩ đến chút thôi mà ham muốn lại trồi lên rồi. Thẩm Vọng cố gắng quên đi suy nghĩ này, anh ôm mặt Cố Sanh Sanh: "Sợ rồi sao? Anh làm đau em hả?"

Mới đầu Cố Sanh Sanh không khóc đâu, nghe Thẩm Vọng hỏi như thế, nước mắt chất chứa trong vành mắt liền rơi xuống, giọt nước tròn trịa óng ánh lăn dọc theo gương mặt, đáp lên áo khoác vest đen của Thẩm Vọng tạo thành một vết đậm màu.

Giọt nước mắt đánh thẳng vào trái tim Thẩm Vọng, anh lập tức cảm thấy hối hận: "Không vui sao? Lần sau sẽ không thế nữa, em nói dừng thì dừng..."

Thẩm Vọng dỗ nửa ngày trời, Cố Sanh Sanh chỉ lắc đầu nguầy nguậy, không nói tiếng nào.

Thẩm Vọng hôn lên mí mắt cô, mút đi một ít nước mắt, lại hôn tiếp lên khuôn mặt trắng nõn của cô. Hai má Cố Sanh Sanh lập tức hồng lên, cô chủ động tìm môi Thẩm Vọng hôn đáp trả lại.
Thẩm Vọng hôn xong môi thì nắm tay Cố Sanh Sanh, hôn lần lượt mười đầu ngón tay. Cuối cùng Cố Sanh Sanh cũng chịu cười một cái.

Bên ngoài văn phòng trời đã tối tự khi nào. Hai người náo loạn đến quên cả trời đất, quên luôn thời gian tan làm.

Thẩm Vọng: "Chuẩn bị một chút, anh đưa em đi ăn cơm."

"..." Cố Sanh Sanh ôm chặt cổ Thẩm Vọng, không chịu đứng dậy.

"Dính người quá." Thẩm Vọng khẽ cười thấp, nói: "Ăn xong dẫn em đi gặp bạn anh, ngoan, về nhà rồi ôm tiếp."

Cố Sanh Sanh vẫn chôn chặt trong lòng anh, có dỗ thế nào cũng không chịu đi. Thẩm Vọng bóp eo Cố Sanh Sanh cho cô đứng lên, Cố Sanh Sanh bị nóng gạt tay anh ra, gắt gao giữ chặt váy mình.

Thẩm Vọng phát hiện tay mình có chút ướt, liền sửng sốt một hồi.

"Em không cố ý đâu!" Cố Sanh Sanh cúi thấp đầu, bàn tay vò nhàu tà váy, hai tai đỏ như lựu.
"Anh không có cười em." Thẩm Vọng ho khan, tiếp tục giáo huấn cô: "Đến kỳ sinh lý không được uống lạnh, lúc nãy uống nhiều trà sữa như thế, sẽ lại đau bụng cho mà xem. Không đúng, kỳ của em mới hết đầu tuần này..."

Thẩm Vọng đưa tay lên đánh giá, không hề có màu đỏ, anh giật mình nhìn Cố Sanh Sanh: "Em..."

Cố Sanh Sanh òa khóc thành tiếng. Trước mặt Thẩm Vọng cô vốn chẳng còn miếng thể diện nào, giờ gặp chuyện nhục gần chết, cô thẹn quá hóa giận hét toáng lên: "Không được cười em! Không phải em tè ra quần đâu! Em... em cũng không biết sao nữa..."

Đáy mắt Thẩm Vọng hiện lên ý cười: "Thật ra nó là... được được được anh không nói nữa. Em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi."

"Không phải bảo đưa em đi ăn sao?" Cố Sanh Sanh vẫn còn nhớ.

Thẩm Vọng cạn lời, đành xoa đầu cô nói: "Thế thì để anh mua cho em bộ đồ mới."
Người trong công ty đã tan sở hết, ngoài cửa chỉ còn lại Lý Cạnh trấn thủ cho boss và phu nhân.

Thẩm Vọng không có ý định cho Lý Cạnh vào, chỉ gọi điện dặn dò: "Mua..."

Cố Sanh Sanh ghì chặt cổ anh: "Em không muốn Lý Cạnh đâu!"

Thẩm Vọng đang nói bỗng im bặt, đầu bên kia truyền đến tiếng vải ma sát và tiếng nói rất nhỏ, giọng điệu nhẹ dịu của Cố Sanh Sanh lúc ẩn lúc hiện, Lý Cạnh nghe mà nóng cả tai, vội vàng đẩy điện thoại ra thật xa.

Bảo sao boss không chết mê chết mệt, như thế ai mà chịu cho nổi?

Qua vài phút sau, trong điện thoại mới vang lên tiếng nói của Thẩm Vọng: đến cửa hàng mua một bồ đồ nữ mang về đây.

Lý Cạnh cầm kích cỡ, cũng không dám nhìn lâu, tìm một cửa hàng cao cấp gọi nhân viên chọn một bộ đồ. Thậm chí anh còn chẳng dám nghĩ đến rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong văn phòng.
Đưa quần áo xong liền bị đuổi đi.

Trong ba trợ lý, Chu Vị là người đi theo Thẩm Vọng nhiều nhất. Ngày trước Lý Cạnh thường ngầm cảm thấy bất công vì boss thiên vị Chu Vị, còn mình thì khổ cực xã giao bên ngoài, giờ mới thấu hiểu được cái gọi là sức nặng của vương miện.

Lý Cạnh gọi điện thoại cho Chu Vị: "Mau về đi, tôi phải ra ngoài làm việc rồi!"

Giọng Chu Vị rất hớn hở: "Tôi đang ăn cơm với gái, cậu muốn tới không?"

Lý Cạnh gào lên: "Tôi không muốn lại phải ăn cơm chó đâu!!! Cút đi!!!"

Cố Sanh Sanh rề rà trong toilet thật lâu, lúc đi ra ngoài cũng không thèm liếc Thẩm Vọng lấy một lần.

Thẩm Vọng giang tay: "Đến đây."

Cố Sanh Sanh chậm chạp đi qua.

Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh, ánh mắt lưu luyến trên người cô không rời.

Váy mới của Cố Sanh Sanh có màu đen, chất lông mềm mại ôm sát cơ thể làm hiện ra đường cong quyến rũ. Vẻ ngoài Cố Sanh Sanh kinh diễm, bình thường mặc đồ đỏ trông rất yểu điệu thục nữ, hôm nay đột nhiên đổi sang đen, ngược lại mang một vẻ đẹp lạnh lùng kinh động lòng người.
Thẩm Vọng vòng tay ngang eo cô: "Em mặc thế này đẹp lắm."

Cố Sanh Sanh cũng tự biết mình đẹp, cô không muốn ngồi xuống vì sợ váy bị nhàu, nhưng vẫn phấn khích đáp lại: "Đi thôi, đi ăn cơm, em đói lắm rồi."

Thẩm Vọng: "Tài xế đang chờ dưới lầu."

Chợt Cố Sanh Sanh kéo Thẩm Vọng lại: "Chờ đã. Còn bảo em không cẩn thận, anh xem anh kìa."

Thẩm Vọng nhướn mày đầy nghi hoặc.

Cố Sanh Sanh chỉ cà vạt của Thẩm Vọng, ra vẻ ông cụ non dạy dỗ: "Cà vạt thắt không kỹ."

Thẩm Vọng cũng thay đồ mới, vẫn là dáng vẻ cấm dục cao cao tự đại như cũ, có điều cà vạt bị lỏng một chút. Nghe vậy Thẩm Vọng liền sửa lại cà vạt nhưng sửa mấy lần vẫn không được.

Cố Sanh Sanh nhìn không nổi nữa, cô nhào đến gạt tay Thẩm Vọng ra, cúi người nghiêm túc thắt cà vạt cho anh. Dạo gần đây Cố Sanh Sanh thường xuyên thắt cà vạt cho Thẩm Vọng, động tác đã thành thạo hơn rất nhiều.
Thẩm Vọng nhìn Cố Sanh Sanh không chớp mắt, đáy mắt hiện tia đắc ý vì đạt được ý đồ xấu. Sức chú ý của Cố Sanh Sanh đều dồn hết lên chiếc cà vạt, hai hàng mi như cái quạt nhỏ run nhẹ, thổi một làn gió mỏng manh quét lên da thịt Thẩm Vọng làm người anh như có dòng điện chạy qua.

Cố Sanh Sanh thắt xong cà vạt, vuốt lại cổ áo sơ mi, cẩn thận đánh giá một vòng từ đầu xuống chân, càng nhìn càng thấy Thẩm Vọng siêu siêu đẹp trai, thế là nổi hứng hôn anh cái chụt.

Thẩm Vọng hít sâu một hơi, vừa định hôn trả lại, Cố Sanh Sanh đã bước lui đi. Cô vòng ra phía sau đẩy xe cho anh: "Đi thôi đi thôi, đói chết em rồi."

Bữa tối diễn ra tại một nhà hàng tư nhân. Mặt tiền có kiến trúc kiểu cổ phổ thông, mở cửa vào mới là một khoảng trời mới, giữa trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này mà có thể xây dựng được một cây cầu nhỏ, bên dưới trồng hoa sen trái mùa, để ý kỹ sẽ thấy đến cả bình hoa trên bàn cũng là đồ cổ. Thú hưởng lạc của kẻ có tiền đúng là vô hạn, nếu bắt Cố Sanh Sanh phải tự tìm thì chắc chắn cô sẽ không tài nào tìm ra.
Điểm đặc biệt của nhà hàng này là mô phỏng theo bữa ăn cung đình, món nào cũng khiến Cố Sanh Sanh thèm đến chảy nước bọt. Cố Sanh Sanh cầm menu đánh loạn một lúc, lại bị Thẩm Vọng cướp về, hủy hết mấy món điểm tâm ngọt, chỉ để lại duy nhất món phô mai chưng đường.

Cố Sanh Sanh vội nói: "Em muốn xin ứng trước hạn mức ăn đồ ngọt!"

Thẩm Vọng bình tĩnh khép menu lại, bảo nhân viên phục vụ rời đi: "Em đã dùng quá nửa tháng rồi."

Cố Sanh Sanh chột dạ, nhưng vẫn cố nài nỉ Thẩm Vọng: "Em đói lắm, cho em thêm món nữa đi mà."

Thẩm Vọng không hề bị lung lay: "Ăn không hết đâu."

Cố Sanh Sanh liến thoắng không ngừng: "Sẽ hết sẽ hết!"

Thẩm Vọng vạch trần cô: "Mắt to bụng nhỏ."

Cố Sanh Sanh đảo mắt, nhớ tới chiến lược làm nũng trên mạng, liền nũng nịu nói: "Nhưng mà bụng người ta đói lắm ớ, cho ăn đi mà~"
Thẩm Vọng sặc trà, ho khù khụ mấy tiếng, bả vai chấn động dữ dội.

Cố Sanh Sanh thấy hiệu quả khá tốt bèn tiếp tục làm nũng: "Không cho người ta ăn, người ta giận~"

Thẩm Vọng cố gắng lấy lại nhịp thở, anh nhéo gò má mềm mại non nớt của Cố Sanh Sanh, nhả chậm từng chữ: "Anh thấy em ngứa da lắm rồi đúng không?"

Cố Sanh Sanh làm nũng không thành, liền nằm nhoài lên tay vịn ghế, vứt cho Thẩm Vọng một bóng lưng giận dỗi.

Thẩm Vọng cũng không vội dỗ cô, anh nghe điện thoại rồi nói với Cố Sanh Sanh: "Anh có bạn đang ăn cơm ở đây, em muốn gặp không?"

Cố Sanh Sanh lập tức quay đầu: "Bạn của anh á?"

Thẩm Vọng trời sinh tính cách nhạt nhẽo, cộng thêm sau khi bị thương phải ngồi xe lăn, cho nên càng tích cực giảm thiểu việc xã giao với bên ngoài. Có thể khiến anh tự giới thiệu là bạn của mình, ắt hẳn mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Có điều khoản thời gian Thẩm Vọng dưỡng thương trước kia, sao không thấy người đó xuất hiện nhỉ? Bạn bè kiểu gì vậy?

Dường như Thẩm Vọng nhìn thấu được suy nghĩ của cô, anh mỉm cười, nói: "Trước đây cậu ấy ở nước ngoài, mới về nước gần đây thôi."

Cố Sanh Sanh nghe thấy thế thì gật đầu: "Vậy gặp đi."

Chốc lát sau, cửa phòng bị kéo ra. Bước chân của chàng trai có chút vội vàng, đi thẳng một mạch đến trước mặt Thẩm Vọng: "Anh!"

Thẩm Vọng ngồi trên xe lăn gật đầu với anh: "Cố Tự."

Ánh mắt Cố Tự lướt nhanh qua chân Thẩm Vọng, cơ hàm căng chặt: "Ở bên đó không ai nói cho em nghe chuyện gì hết..."

"Anh biết." Hiếm được thấy thái độ của Thẩm Vọng ôn hòa như vậy, "Chuyện qua rồi."

Cố Sanh Sanh nhìn Cố Tự đến xuất thần. Anh chàng này trông khá trẻ tuổi, khí thế cùng nhan sắc đều cực kỳ xuất chúng, nhưng không hiểu sao cô lại thấy anh hơi quen thuộc.
Cố Tự nhận ra cô đang quan sát mình, anh bỗng nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.

Cuối cùng Cố Sanh Sanh cũng biết cảm giác quen thuộc kia là gì rồi --- chân mày của anh ta và Thẩm Vọng có nét tương đồng, hiện tại anh và Thẩm Vọng người ngồi người đứng, hệt như đang soi gương.