"Hoắc Kiệu không tin vào tình yêu sao..."
Chử Duyên ngơ nhác nghĩ.
Tô Niệm Thanh cũng không tin. Cậu ta cũng giống Hoắc Kiệu vậy.
Nếu ngay cả Tô Niệm Thanh còn không thể đả động được Hoắc Kiệu thì cậu... Càng là không thể.
Nếu nói trước đó Chử Duyên còn ôm chút ảo tưởng, nghĩ rằng có lẽ Hoắc Kiệu sẽ đồng tình với lời tỏ tình của cậu, thì bây giờ Chử Duyên đã hoàn toàn mất đi dũng khí làm chuyện đó rồi.
Cậu cầm ly nước trái cây hồi nãy lấy, một mình lang thang khắp nơi mà không có mục tiêu cụ thể, cuối cùng lại trở về nơi lấy nước rồi vừa nãy rồi.
Chử Duyên hơi sửng sốt, cậu uống một hơi cạn ly nước ép trái cây.
Nước trái cây vốn mang vị ngọt giờ đây chỉ còn lại một vị chua chát.
Chử Duyên buồn rầu, trả lại cái ly lên trên giá.
Cậu đứng ngơ ngác ở đó một lúc. Khi định rời đi thì đột nhiên nghe thấy có người đang kêu cậu.
Chử Duyên quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ đẹp hòa nhã.
Người đàn ông này trông cũng hơn hai mươi tuổi, đeo kính gọng bạc, trên người có một loại khí chất của kẻ phong độ trí thức.
Chử Duyên không biết người này. Cậu không khỏi nghi hoặc mà nhìn y.
Người đàn ông đó cười nhẹ với cậu một cái, ôn hòa nói, "Xin chào, cho hỏi cậu là bạn của Tô Niệm Thanh phải không?"
Chử Duyên chớp mắt.
Cậu lại nghe người đàn ông nói tiếp: "Hồi nãy nhìn thấy các cậu đang chào hỏi nhau."
Chử Duyên nghĩ một lúc, cảm thấy chắc là người đàn ông này đang nhắc đến lúc cậu cùng Hoắc Kiệu vừa mới đi vào, thấy Tô Niệm Thanh đang giải thích với người ta, Tô Niệm Thanh chú ý tới bọn họ nên đã đi qua tiếp đón.
Vì thế cậu gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Người đàn ông dường như đã thở phào nhẹ nhõm. Y hỏi Chử Duyên: "Vậy tôi có thể nhờ cậu đem bó hoa này cho Tô Niệm Thanh được không?"
Chử Duyên đã sớm chú ý tới bó hoa trong tay người đàn ông này. Là một bó hoa bách hợp, cánh hoa lớn, màu trắng ngà, nhụy hoa nhỏ cùng cành lá xum xuê.
Rất đẹp, cũng rất phù hợp với Tô Niệm Thanh.
Chử Duyên không khỏi lại nhìn người đàn ông ở trước mắt, một cái tên từ đâu bỗng xông ra.
Cậu nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Em nghĩ anh tự đưa cho cậu ấy thì tốt hơn."
Người đàn ông ngẩn ra, cuối cùng vẫn nói: "Cảm ơn."
...
Chử Duyên không biết cuối cùng Tống Dực Tu có đưa bó hoa đó cho Tô Niệm Thanh được hay không, hay là vẫn lựa chọn yên lặng rời đi giống như trong tiểu thuyết.
Lúc trước cậu đọc tiểu thuyết cũng thấy tức giận vì tình cảm rối ren giữa hai người bọn họ. Cậu cảm thấy còn không bằng Tô Niệm Thanh về bên Hoắc Kiệu luôn đi.
Nhưng mà bây giờ cậu lại thích Hoắc Kiệu. Bản thân cậu cũng không thể hiểu rõ được.
Chử Duyên cảm thấy cậu không có tư cách đánh giá chuyện tình cảm của người khác nữa.
Cậu rầu rĩ, cứ bước về phía trước mà không có mục đích rõ ràng, chỉ là như nước chảy bèo trôi đi theo dòng người xem triển lãm.
Đi rồi lại đi, bỗng nhiên cặp của cậu bị ai đó kéo lại.
Cậu mờ mịt mà quay đầu nhìn lại, thấy Hoắc Kiệu đang nhíu mày nhìn cậu.
Hoắc Kiệu hỏi: "Cậu đi đâu? Uống miếng nước thôi mà cần nhiều thời gian vậy à?"
Trên gương mặt anh tuấn của hắn hiện lên cảm xúc bực bội.
Chử Duyên bỗng nhiên cảm thấy lòng mình vừa chua vừa xót.
Cậu muốn nói cậu không có đi lâu, là Hoắc Kiệu đi với người khác trước, không ở yên tại chỗ đợi cậu.
Nhưng mà cậu không thể nói ra những lời này được.
Chử Duyên rất khó chịu mà phát hiện, từ khi xác định bản thân thích Hoắc Kiệu, mỗi lần cậu nhìn hắn là mỗi lần cậu càng thích hắn thêm một chút.
Cậu nhìn thấy Hoắc Kiệu thì sẽ thấy rất vui, nhưng cũng bởi vì Hoắc Kiệu không thích cậu mà cảm thấy đau khổ.
Chử Duyên hé miệng, rũ mắt nói: "Tớ lạc đường."
Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm cậu rất lâu, cuối cùng thì nói: "Đồ ngốc."
-
Hôm nay Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu đều không ở lại đây lâu quá.
Bọn họ xem tranh triển lãm cá nhân của Tô Niệm Thanh xong thì liền tìm cơ hội để tạm biệt cậu ta.
Tô Niệm Thanh cười, gật đầu với bọn họ.
Chử Duyên không gặp lại Tống Dực Tu, cũng không gặp lại bó hoa bách hợp kia. Trong lòng cậu khẽ thở dài một hơi.
Bọn họ đi ra khỏi khu triển lãm.
Hoắc Kiệu hỏi Chử Duyên muốn đi đâu tiếp.
Thật ra Chử Duyên muốn ở bên cạnh Hoắc Kiệu, nhưng cậu lại cảm thấy không thể buông thả bản thân như vậy tiếp được.
Nếu cậu không thể khống chế tình cảm của mình dành cho Hoắc Kiệu, vậy thì cậu phải cố khống chế khoảng cách giữa bản thân và Hoắc Kiệu. Có lẽ có thể tiếp tục làm bạn của nhau là kết quả tốt nhất rồi.
Bởi vậy Chử Duyên rũ mắt nói: "Tớ định về nhà học bài."
Hoắc Kiệu nhìn cậu, hỏi: "Muốn tôi về cùng cậu không."
Chử Duyên vội vàng xua tay.
Gần trung tâm nghệ thuật có trạm tàu điện ngầm. Cậu nói: "Tớ tự đi tàu điện ngầm về là được rồi."
Lúc này Hoắc Kiệu không kiên trì nữa, hắn "Ừm" một tiếng.
Chử Duyên cảm thấy, từ lúc bản thân xác định mình thích Hoắc Kiệu đến giờ, hình như Hoắc Kiệu liền xa cách cậu hơn.
Cậu không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng cậu cứ có cảm giác Hoắc Kiệu còn lạnh nhạt hơn thường ngày nhiều.
Nghĩ vậy, trong lòng Chử Duyên càng sợ hãi thêm. Cậu đành phải nỗ lực che giấu tình cảm của mình kĩ hơn nữa.
Hoắc Kiệu nhìn cậu đi vào tàu điện ngầm.
Đến khi đã đi rất xa, Chử Duyên mới dám quay đầu lại nhìn. Hoắc Kiệu đã không còn ở đó.
Cậu chán nản thở ra một hơi, tự cảnh báo mình trong lòng lần nữa.
"Đừng tham lam quá. Chử Duyên, đừng tham lam."
—— Có thể làm bạn với nhau thôi cũng đã rất tốt rồi.
-
Chử Duyên không đi về nhà, mà là đi tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.
Bây giờ đã hơn nửa tháng 11 rồi, sinh nhật Hoắc Kiệu ngay ngày Giáng Sinh.
Cậu muốn tặng cho Hoắc Kiệu món quà sinh nhật thật tốt.
Chỉ là hầu như cái gì Hoắc Kiệu cũng không thiếu. Còn thứ gì có thể quý giá hơn nhà và xe mà cha mẹ Hoắc Kiệu tặng cho hắn đâu chứ?
Chử Duyên đi dạo quanh trung tâm thương mại một lần, lưu luyến không thôi với những quần áo dành cho nam giới được trưng bày.
Mắc quá thì cậu mua không nổi. Thứ có thể mua nổi thì cậu lại thấy nó không phù hợp với khí chất của Hoắc Kiệu.
Chử Duyên nhíu mày, trong chốc lát cậu cũng không biết bản thân nên làm gì mới tốt.
Ở trong tiểu thuyết, Hoắc Kiệu không thích thứ gì quá. Chử Duyên có muốn tham khảo thì cũng không tìm được cái để tham khảo.
Đi quanh trung tâm nhiều đến mức làm cậu cảm thấy choáng váng đầu óc. Chử Duyên định đi tới khu ẩm thực tìm đồ ăn vặt để lót bụng trước.
Tầng hai của trung tâm thương mại cũng có rất nhiều cửa hàng. Có rất nhiều quán ăn, cũng có cửa hàng đồ trang sức.
Lúc Chử Duyên đi ngang qua một gian hàng nhỏ thì nhìn thấy chủ nhiệm đang ngồi ở cửa đan áo len.
Bên cạnh bà còn treo một ít mũ len, bao tay len, còn trưng bày cả vài cuộn len lớn và dụng cụ đan len để bán nữa.
Chử Duyên lập tức sáng mắt, cậu nghĩ ra được mình sẽ tặng gì cho Hoắc Kiệu rồi.
—— Cậu định tự tay đan khăn quàng cổ cho Hoắc Kiệu!
Chử Duyên nhìn một lúc, cảm thấy len trong gian hàng này không quá mềm mại. Cậu liền đi thang máy lên trung tâm thương mại mua.
Đi theo hướng dẫn, cuối cùng cũng tìm được một tiệm bán len lông dê. Chử Duyên lựa một hồi, cuối cùng quyết định chọn màu xám.
Cậu cũng không biết đan khăn quàng cổ, thế nên đã đi hỏi nhân viên trong cửa hàng.
Nhân viên trong cửa hàng thấy một nam sinh như cậu tới hỏi cách đan khăn quàng cổ thì liền cười tinh tế mà chỉ cho cậu.
Chử Duyên cất túi đựng cuộn len lông dê cùng dụng cụ đan len vào cặp. Lúc ngồi trên tàu điện ngầm, cậu còn không ngừng tìm kiếm họa tiết đẹp trên mạng, cùng với kinh nghiệm đan khăn quàng cổ từ những người khác.
Cậu cảm thấy có lẽ cậu sẽ đan xong được trước khi tới sinh nhật của Hoắc Kiệu.
...
Chủ nhật trôi qua, rất nhanh lại đến thứ hai.
Tất cả học sinh đều mặc đồng phục thu đông. Chủ nhiệm giáo dục cũng phát biểu dưới quốc kỳ trong những cơn gió lạnh lẽo.
Chử Duyên hơi thất thần. Đêm qua cậu đan khăn quàng cổ sai một chỗ, đến lúc phát hiện ra thì đã không thể sửa lại được nữa rồi.
Chỉ là hôm qua cậu vẫn đan không đẹp. Sáng nay nhìn lại, thấy đường len ngả nghiêng không ngay hàng thẳng lối đó, Chử Duyên không khỏi cảm thấy hơi nhụt chí.
Cậu nghĩ xấu vậy thì sao tặng cho Hoắc Kiệu được đây...
Chử Duyên cân nhắc xem buổi tối sẽ gỡ ra làm lại tất cả một lần nữa.
Cậu nhịn không được mà lặng lẽ nhìn Hoắc Kiệu đang đứng cuối cùng ở hàng khác.
Hoắc Kiệu rất ít mặc đồng phục, nhưng thân hình hắn đẹp, đồng phục rộng thùng thình ở trên người hắn cũng vẫn rất đẹp trai.
Tim Chử Duyên nhảy lên bình bịch. Cậu cảm thấy Hoắc Kiệu thế nào cũng đẹp. Một tuần mới vừa bắt đầu, cậu đã thích Hoắc Kiệu hơn một chút nữa.
Hoắc Kiệu hời hợt đút tay vào túi áo khoác. Có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Chử Duyên, hắn ngước lên nhìn sang bên cậu.
Chử Duyên hơi ngẩn ra, vội vàng ngưng nhìn mà ngoan ngoãn đứng đó, không dám quay đầu sang nhìn lén Hoắc Kiệu nữa.
Chỉ là cậu không nhìn, còn Hoắc Kiệu thì lại lâu lâu nhìn sang cậu một lần, hơi nhíu mày lại.
...
Ngày hôm nay của Chử Duyên trôi qua rất khó khăn.
Bởi vì cậu và Hoắc Kiệu là bạn cùng bàn, không thể tránh tiếp xúc với Hoắc Kiệu được.
Rõ ràng hồi đó ở cạnh nhau rất tự nhiên, nhưng từ khi Chử Duyên hiểu được tâm tư của mình, cậu luôn lo lắng tình cảm cậu dành cho Hoắc Kiệu sẽ bị bại lộ mỗi khi cậu đối diện với hắn.
Sơ ý tiếp xúc thân thể với nhau càng làm tăng gia tốc đập của tim Chử Duyên. Cậu đã phản ứng mạnh mà rụt tay về không chỉ có một lần.
Chử Duyên thật sự rất cố gắng, nhưng mà càng lúc cậu càng khống chế bản thân không được.
Bởi vậy mà cậu rất uể oải, cả ngày cũng không nói với Hoắc Kiệu được mấy câu.
Vốn dĩ Hoắc Kiệu cũng ít nói, Chử Duyên không chủ động nói chuyện thì Hoắc Kiệu cũng không có nói chuyện với Chử Duyên.
Chử Duyên cảm thấy cách ở chung này làm cậu rất khó chịu, nhưng cậu cũng không có cách giải quyết.
Đến khi tan học, Chử Duyên do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nói với Hoắc Kiệu rằng: "Hoắc Kiệu, gần đây tớ phải giúp mẹ trông tiệm, không thể qua phụ đạo cho cậu được."
Cậu lấy nội dung phụ đạo mà mình viết gần cả ngày đưa cho Hoắc Kiệu: "Vốn là muốn phụ đạo cho cậu dựa trên mấy nội dung này. Nhưng mà giờ tớ không giúp cậu học phụ đạo được, nên là mấy nội dung này... Ừm, cậu có thể tham khảo thử xem."
Chử Duyên rũ mắt, cúi thấp đầu, làm cho Hoắc Kiệu nhìn không ra biểu cảm của cậu.
Hoắc Kiệu nhìn cậu, một lúc lâu sau mới "Ừm" một tiếng.
Hắn không hỏi Chử Duyên gần đây là bao lâu, không thể phụ đạo tới khi nào. Hắn chỉ bình tĩnh mà tiếp nhận lý do của cậu.
Chử Duyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng càng nặng nề thêm.
Cậu cảm thấy cậu với Hoắc Kiệu giống như hai đường thẳng giao nhau. Tại khoảnh khắc nào đó, hai người bọn họ giao nhau, nhưng hiện giờ thì lại càng ngày càng xa nhau.
Nhưng mà, Chử Duyên cũng không còn cách nào khác.
Cậu không thể tham lam hơn được.
...
Vừa tan học, Chử Duyên liền quải cặp rời đi, như là đi đào vong vậy.
Cậu đi lên tàu điện ngầm, rồi xuống tàu ở trạm gần tiệm lẩu cay của Vương Mai và Khuất Hướng Dân nhất. Sau đó cậu đi bộ đến tiệm lẩu.
Lúc cậu đẩy cửa tiệm ra, Vương Mai đang vội vàng chế biến món ăn rất kinh ngạc mà kêu cậu.
"Duyên Duyên, sao con lại đến đây?"
Chử Duyên cười nói: "Con tới giúp mọi người."
"Có cần con tới giúp đâu chứ?"
Vương Mai nhíu mày, "Con đã lên 12 rồi, chỉ cần cố gắng học tập là được. Con đạt thành tích tốt là mẹ đã cảm ơn trời đất rồi."
Bà oán trách nhìn Chử Duyên: "Đừng chạy tới tiệm hoài, mẹ với bác Khuất của con cũng không phải là không lo liệu được."
"Đúng vậy đó."
Khuất Hướng Dân cũng nói. Ông ấy nhìn Chử Duyên bị Vương Mai răn dạy một hồi, liền tới hoà giải: "Thôi thôi, để cặp xuống đi con, con chưa ăn cơm đúng không? Để bác làm cơm cho con ăn."
Ông ấy đẩy Chử Duyên đi, nói với Vương Mai: "Để bé Duyên ăn xong đi rồi hãy kêu thằng bé về nhà học. Ngày nào cũng ăn đồ ăn ở trường, chắc chắn cũng ngán rồi."
Chử Duyên ăn một bữa trong tiệm, rồi bị Vương Mai cùng Khuất Hướng Dân đuổi về nhà.
Cậu đi ra cửa tiệm, thở dài một hơi. Cảm giác như cậu chẳng làm tốt được việc gì cả.
Chử Duyên chỉ có thể đi tàu điện ngầm về. Trong lòng chia thời gian cả tối ra làm hai, một nửa dùng để học bài, một nửa dùng để đan khăn quàng cổ.
...
Hoắc Kiệu ngồi trong xe, thông qua cửa sổ xe nhìn Chử Duyên ủ rũ đi ra khỏi tiệm lẩu cay, rồi đi đến trạm tàu điện ngầm.
Cảm xúc trong mắt hắn thực tĩnh lặng, chỉ nhìn Chử Duyên đi ngang qua.
Hoắc Kiệu rũ mắt, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Đêm thứ bảy ở quán bar, hắn đã dọa đến Chử Duyên thật rồi.
Bởi vì hắn không kiềm chế nổi bản thân mình, từ đêm đó Chử Duyên liền trở nên khác lạ.
Chủ nhật càng là trốn tránh hắn.
Tới hôm nay, hắn chờ tới một bất ngờ khác.
—— Chử Duyên dáng thà nói dối cũng muốn từ chối tiếp xúc với hắn.
Hoắc Kiệu vốn anh tuấn, xuất thân làm cho hắn có loại khí chất tự phụ mà những người khác mong mỏi cũng không có.
Khi hắn ngồi trong xe với đôi mắt nặng nề, quanh thân như đang tỏa ra áp suất thấp.
Ngay cả tài xế cũng không tự chủ được mà ngừng thở, không dám làm phiền hắn.
Rốt cuộc, tài xế nghe thấy giọng nói của Hoắc Kiệu.
Nam sinh như rất mệt mỏi, chỉ nói một câu, "Đi thôi."