Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi

Chương 65




Đồng hồ vừa điểm 5 giờ, sắc trời bên ngoài còn tờ mờ sáng, Vương Mai và Khuất Hướng Dân cũng còn chưa rời giường.

Chử Duyên thay quần áo xong, cậu hít một hơi thật sâu.

Cậu giống như kẻ ăn trộm mà thò đầu ra cửa phòng. Sau khi xác nhận bên ngoài không có ai xong, cậu mới dám khẽ khàng đi đến phòng vệ sinh, đỏ tai bắt đầu giặt sạch quần lót của mình.

Trong lòng Chử Duyên vẫn còn hơi ngơ ngác. Lúc giặt quần lót, cảnh trong mơ lại đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.

Tay cậu lập tức run lên một chút.

Cậu ngẩng đầu, vừa lúc thấy được bản thân đang hoảng loạn ở trong gương.

Chử Duyên không khỏi khẽ thở dài một hơi. Trong đầu cậu rối nùi, giống như có ngàn vạn sợi tơ quấn quanh nhau, mà mỗi một sợi đều mang tên của Hoắc Kiệu.

Cậu rầu rĩ nhíu mày. Khi đổ nước có pha lẫn dịch nhầy, Chử Duyên ý thức được rằng bản thân mình có suy nghĩ về tình dục không nên có với Hoắc Kiệu.

Nhận ra được điều này, Chử Duyên lập tức bị cảm giác hổ thẹn cuốn đi. Cậu mờ mịt mà chớp mắt, thầm nghĩ tại sao lại như vậy, sao cậu có thể như vậy chứ.

Hoắc Kiệu cậu ấy, là bạn của mình mà...

...

Chử Duyên rất hoảng loạn. Sau khi phơi quần lót xong, cậu trở về phòng vệ sinh rồi dùng nước lạnh rửa mặt.

Bởi vì sáng sớm nhiệt độ không khí thấp nên nước có vẻ rất lạnh.

Mặt Chử Duyên còn bị nước lạnh làm cho phiếm hồng, nhưng cũng may những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu cũng bị dòng nước lạnh cuốn đi một chút. Ít nhất thì sẽ không còn xuất hiện hình ảnh cậu và Hoắc Kiệu hôn môi nhau mỗi khi cậu nhắm mắt lại.

Chử Duyên rửa mặt sơ qua, rồi trở về phòng mặc áo khoác, sau đó mang theo tiền lẻ và điện thoại rồi nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

Bởi vì trời còn sớm, hơn nữa vào chủ nhật thì có rất nhiều người muốn ngủ nướng nên trong chung cư rất yên tĩnh, chỉ có người dọn vệ sinh dậy sớm để quét tước lá cây rơi.

Chử Duyên ra khỏi chung cư, đi qua một con đường, liền thấy được một công viên nhỏ.

Cây cối ở công viên rụng đầy lá, ánh vàng rực rỡ cả một khu.

Có người nuôi chó dắt chó đi dạo. Husky uy phong vui vẻ chạy phía trước, chủ nhân nắm dây thừng bị nó kéo đi.

Gần công viên, có người mặc đồng phục luyện kiếm. Lúc Chử Duyên đi học ngang qua khu này thì thường thấy ông ấy xuất hiện.

Ngoại trừ những ngày mưa thì sáng nào ông ấy cũng thản nhiên luyện kiếm ở công viên.

Chử Duyên đứng nhìn một lúc, cảm thấy tâm trạng cũng bình tĩnh lại theo những động tác luyện kiếm của ông.

Cậu cười mỉm, tiếp tục đi về phía trước. Qua khỏi công viên liền thấy được mấy quầy hàng bán sớm.

Bánh quẩy còn nóng hừng hực do vừa được vớt ra khỏi chảo dầu, bánh bao được lồng hấp hấp cho mềm xốp. Khi vừa mở lồng, hương thơm phức mũi liền xông thẳng ra ngoài.

Đây là một nơi chuyên buôn bán đồ ăn vặt. Buổi sáng bán đồ ăn sáng, buổi tối bán đồ ăn khuya. Những người trong mấy chung cư quanh đây đều có thói quen đến chỗ này mua.

Có đôi khi hai người Vương Mai đóng cửa hàng quá muộn, buổi sáng không dậy nổi để nấu ăn thì bà sẽ kêu Chử Duyên tới đây mua đồ ăn sáng.

Chử Duyên mua sữa đậu nành, bánh bao, bánh quẩy, còn mua bánh rán đường, đựng trong rất nhiều bọc.

Lúc cậu về nhà, hai người Vương Mai cũng vừa lúc thức dậy.

Chử Duyên liền giơ mấy cái bọc trong tay lên, "Con mới mua đồ ăn sáng, mọi người cũng nhanh tới ăn nhân lúc còn nóng đi."

Cậu đi vào phòng bếp, lấy thức ăn bày ra chén dĩa.

Còn dư một chai sữa đậu nành. Chử Duyên nghĩ một lúc rồi trở về phòng ngủ lấy cái bình Hoắc Kiệu tặng cậu ra, cẩn thận mà rửa sạch sẽ, sau đó đổ sữa đậu nành vào trong bình.

—— Chử Duyên cảm thấy sữa đậu nành ở đây rất ngon, vừa hay cái bình mà Hoắc Kiệu tặng cho cậu có thể giưc ấm được.

Ăn sáng xong, Chử Duyên muốn đi rửa chén, nhưng lại bị Vương Mai cản lại.

"Duyên Duyên, con cứ làm việc của con đi, để mẹ rửa cho."

Bà nhìn Chử Duyên, lại hỏi: "Hôm nay là chủ nhật mà, sao con không ngủ thêm một chút?"

Chử Duyên lập tức cảm thấy ngượng ngùng. Cậu sợ Vương Mai phát hiện nên chỉ nói một câu có lệ rồi vội vàng trở về phòng mình.

Sau khi vào phòng, bả vai Chử Duyên lập tức sụp xuống.

Cậu thở dài một hơi rồi chậm chạp đi lên giường, sau đó vùi mặt vào bụng con gấu Đại Bạch ở đầu giường.

—— Sau khi trời lạnh, Chử Duyên đang ngủ thì cũng bò dậy lấy con gấu Đại Bạch từ trên ghế đặt sang bên cạnh gối đầu.

Chử Duyên vùi mình trong Đại Bạch một hồi lâu.

Cậu như trở về năm cậu mười bốn tuổi.

Khi đó là lần đầu tiên Chử Duyên phát hiện hình như bản thân thích người đồng tính hơn. Cậu đã có vài hôm thức trắng đêm liên tiếp vì khó ngủ. Rồi sau đó cậu nghiên cứu rất nhiều tài liệu, rốt cuộc cũng xác định được chuyện bản thân là đồng tính luyến ái.

Chử Duyên không thích chồng chất vấn đề.

Từ lúc tỉnh dậy tới giờ Chử Duyên luôn tự hỏi rằng tại sao bản thân lại mơ thấy giấc mơ thế này. Vì sao không phải là cùng những người khác, mà là cùng Hoắc Kiệu.

Chử Duyên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho ra một kết luận —— hình như cậu đã thích Hoắc Kiệu mất rồi.

Vào giây phút kết luận được đưa ra, Chử Duyên mờ mịt mà mở to hai mắt.

Cậu hoang mang mà nghĩ, nhưng mà đây khác hoàn toàn chuyện thích mà cậu nghĩ.

Những điều cậu nghĩ như chỉ cần từ ánh nhìn đầu tiên là cậu đã biết đó chính là người mà mình thích cũng không xảy ra.

Thậm chí cậu còn không biết cậu thích Hoắc Kiệu từ khi nào.

Chử Duyên khẽ nhíu mày.

Cậu bắt đầu hồi tưởng kĩ lưỡng những lần mình ở bên cạnh Hoắc Kiệu. Những hành động khi ở cạnh nhau hồi trước vốn rất tự nhiên, nhưng giờ lại khiến tim cậu tăng nhanh gia tốc.

Chử Duyên bỗng nhiên nhớ tới ngày mà cậu xuyên vào quyển sách này. Cậu vừa mờ mịt vừa sợ hãi mà ngồi trong phòng học xa lạ, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Hoắc Kiệu cao gầy đứng trên bục giảng.

Khuôn mặt anh tuấn của nam sinh mang theo một ít biểu cảm không để ý gì cùng không kiên nhẫn, vẻ đẹp không thực như bước ra từ trong tranh.

Lúc đó là tiết cuối cùng của buổi chiều. Hoàng hôn đang buông xuống, ánh chiều tà của mặt trời lặn rọi vào phòng học qua khung cửa sổ. Ánh sáng trên sàn bị bóng của thanh sắt cắt ra thành khung, có loại cảm giác như một thước phim điện ảnh cũ.

Chử Duyên nhịn không được mà nhìn chằm chằm Hoắc Kiệu. Ánh mắt của cậu cùng Hoắc Kiệu giao nhau trong nháy mắt.

Rồi sau đó cậu hoảng loạn mà cúi đầu, nghe thấy tiếng trái tim mình đang nảy lên kịch liệt.

—— Chử Duyên mở to hai mắt, rốt cuộc cũng chắc chắn được rằng cậu thật sự thích Hoắc Kiệu.

Chử Duyên cắn môi dưới, mở Send ra.

Đối tượng nói chuyện phiếm cuối cùng trong ngày hôm qua là Tô Niệm Thanh. Tô Niệm Thanh nhắc cậu hôm nay đừng quên tới xem triển lãm của cậu ta.

Sau khi xác định thời tổ chức triển lãm, Tô Niệm Thanh liền đến tòa nhà khoa học tự nhiên một chuyến, đưa vé vào cửa cho cậu và Hoắc Kiệu.

Ngày hôm qua cậu cũng hẹn với Hoắc Kiệu rằng hôm nay sẽ đi cùng nhau.

Nhưng đột nhiên mơ thấy giấc mơ như vậy, cậu cũng biết được rằng mình thích Hoắc Kiệu, thế nên cậu cũng không biết phải đối mặt với Hoắc Kiệu và Tô Niệm Thanh như thế nào.

Số lần Chử Duyên thở dài trong sáng hôm nay còn nhiều hơn trong cả tuần nữa.

Cậu thích Hoắc Kiệu, nhưng mà Hoắc Kiệu sẽ thích cậu sao?

Nghĩ đến Tô Niệm Thanh cùng Hoắc Kiệu, Chử Duyên cảm thấy có chút khó chịu.

Cậu không muốn thích người sẽ không thích mình chút nào.

-

9 giờ rưỡi, Hoắc Kiệu gửi tin nhắn cho Chử Duyên, nói hắn đã đến cửa chung cư rồi.

Lúc này Chử Duyên mới chợt nhận ra cậu đã lãng phí cả một buổi sáng, không học bài cũng không làm bài gì cả.

Cậu không khỏi chán nản mà rũ mí mắt, trả lời tin nhắn của Hoắc Kiệu nói cậu sẽ xuống ngay.

Chử Duyên mặc áo khoác vào, rồi bỏ cái bình đựng đầy sữa đậu nành vào trong cặp, sau đó nói với Vương Mai và Khuất Hướng Dân một tiếng rồi vội vã đi ra ngoài.

Cậu chạy nhanh cả một đoạn đường. Đến khi chạy gần đến cửa chung cư thì đột nhiên thở hổn hển một hơi to, vừa ngẩng đầu lên liền thấy được Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu mặc áo khoác gió dài màu xám nhạt cùng đôi giày bốt Martin đen. Trông vừa đẹp lại vừa ngầu.

Chử Duyên nghĩ trong lòng, cậu ấy đẹp thật đó.

Nhưng cậu lại không dám nhìn Hoắc Kiệu nhiều.

Chử Duyên cố gắng làm chính mình trông bình thường một chút.

Hoắc Kiệu vừa thấy cậu, chưa nói gì cả, chỉ kéo cửa xe ra cho cậu đi lên.

Chử Duyên liền chui vào trong xe.

Hoắc Kiệu thấy cậu còn quải cặp theo thì nhướng mày hỏi: "Mang theo cái gì?"

Chử Duyên hơi do dự.

Dừng lại một chút, cậu vẫn lấy cái bình giữ nhiệt ở trong cặp ra đưa cho Hoắc Kiệu.

"Sáng nay tớ mua sữa đậu nành. Tớ thấy nó rất ngon, cho cậu đấy."

Hoắc Kiệu có hơi ngoài ý muốn. Hắn nhận lấy bình nước rồi mở ra, hương thơm của sữa đậu nành liền bay ra ngoài, vẫn còn bốc hơi nóng hổi.

Chử Duyên thấy hắn nhận rồi thì vội vàng nói: "Sáng tớ có rửa sạch bình nước rồi."

Hoắc Kiệu ngước mắt nhìn cậu, im lặng một chút rồi nói: "Cảm ơn."

Chử Duyên lại cảm thấy thấp thỏm. Cậu nhìn thấy Hoắc Kiệu là nhớ ngay tới giấc mơ diễm tình kia. Nghĩ tới chuyện cậu có tình cảm vượt rào với Hoắc Kiệu, cậu lại không biết nên đối mặt với Hoắc Kiệu thế nào.

Thậm chí cậu còn cho rằng, ánh nhìn của Hoắc Kiệu khi nãy giống như là đã nhìn thấu cậu vậy.

Chử Duyên rất sợ Hoắc Kiệu sẽ biết những suy nghĩ quá mức đó của cậu. Cậu cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào gánh vác nổi hậu quả khi Hoắc Kiệu biết được những điều đó.

Cậu có thể không làm người yêu của Hoắc Kiệu, nhưng cậu không muốn tới bạn bè mà cũng không làm được đâu.

Trong lòng Chử Duyên khổ sở, đành phải ngoảnh mặt ra bên ngoài cửa sổ để tránh mình bị bại lộ quá nhiều.

Hoắc Kiệu an tĩnh uống xong một bình sữa đậu nành.

Hắn đóng nắp lại kĩ, rồi để lại cái bình vào cặp của Chử Duyên.

Hành động này kinh động tới Chử Duyên. Cậu hốt hoảng nhìn sang Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu thấy Chử Duyên giống như một con đà điểu bị kinh động tới vậy. Hắn rũ mắt, không nói gì.

...

Triển lãm cá nhân của Tô Niệm Thanh được mở trong một trung tâm nghệ thuật rất có danh tiếng.

Triển lãm tổng cộng bảy ngày. Hôm nay là ngày đầu tiên.

Toàn bộ tranh triển lãm đều có chủ sắc là màu trắng linh hoạt kỳ ảo, trưng bày tác phẩm của Tô Niệm Thanh từ lúc bảy tuổi đến mười tám tuổi năm nay.

Lúc Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu đến, trong khu triển lãm đã có không ít người tới.

Hai người đưa vé ở cửa, rồi đi vào trong theo những người khác.

Bọn họ thấy được Tô Niệm Thanh ở phòng triển lãm thứ nhất. Tô Niệm Thanh ăn mặc lễ phục gọn gàng nhưng rất có cảm giác nghệ thuật, rất phù hợp với không khí ở khu triển lãm.

Bên cạnh cậu ta còn có một số người đang vây quanh, hỏi một số vấn đề về một tác phẩm của cậu ta.

Tô Niệm Thanh vẫn luôn treo nụ cười nhã nhặn trên môi. Câu trả lời của cậu ta khiến những người đó không khỏi gật đầu.

Chử Duyên cũng thăm dò nhìn thử. Đó là một bức tranh sơn dầu về quả cầu pha lê. Nhìn thì đơn giản, nhưng quả cầu pha lê lại giống như kính vạn hoa, tựa như chứa đựng rất nhiều thứ kỳ diệu ở bên trong nó.

Cậu cũng không am hiểu nghệ thuật, nhưng cảm thấy bức tranh này có thể được xưng là tác phẩm nghệ thuật.

Bên cạnh bức tranh này còn để thông tin về bức tranh. Nó tên là 《 Đồng Thú* 》, là tác phẩm năm Tô Niệm Thanh bảy tuổi.

*Theo tui nghĩ thôi nhé. Đồng ở đây là chỉ trẻ nhỏ, trẻ con; còn thú thì là thú vui, ham thích. Vậy nên Đồng Thú có nghĩa là "Thú vui của trẻ con" hoặc tựa tựa như vậy. Tên này khá thích hợp với bức tranh và số tuổi lúc đó của Tô Niệm Thanh nên tui lý giải theo hướng như vậy á.

Chử Duyên nhịn không được mà nói: "Lợi hại ghê."

Cậu nhìn Hoắc Kiệu, thầm nghĩ Hoắc Kiệu sẽ động tâm với Tô Niệm Thanh vì sự ưu tú của cậu ta sao?

Hoắc Kiệu hời hợt "Ừm" một tiếng, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm dư thừa nào.

Nếu là bình thường thì chắc chắn Chử Duyên sẽ đuổi theo Hoắc Kiệu nói những lời mà cậu muốn nói. Nhưng bây giờ trong lòng Chử Duyên còn có bí mật, cậu không biết phải làm gì nên chỉ đành phải giảm bớt tần suất nói chuyện.

Bọn họ tiếp tục đi thưởng thức các tác phẩm khác. Chử Duyên thấy được bản hoàn chỉnh của avatar của Tô Niệm Thanh trên Send, bức ánh trăng này tên là 《 Xưa Nay 》.

Bên cạnh giới thiệu đây là tác phẩm năm 16 tuổi của Tô Niệm Thanh.

Dù nhìn bao lâu lần thì Chử Duyên vẵn luôn bị bức tranh này chạm đến.

《 Xưa Nay 》 bản hoàn chỉnh càng thêm chấn động, nghệ thuật truyền đến cảm tình. Cậu nhìn ánh trăng này, giống như là cũng có thể cảm nhận được cảm xúc nặng trĩu bên trong nó.

Nghĩ đến năm 16 tuổi, Tô Niệm Thanh chia tay mối tình đầu Tống Dực Tu, sau đó Tống Dực Tu đi ra nước ngoài.

Chử Duyên cảm thấy cậu có thể biết được điểm xuất phát của bức tranh do Tô Niệm Thanh sáng tác này.

...

Bọn họ tiếp tục đi vào bên trong, thấy được rất nhiều tác phẩm kinh diễm lòng người.

Đi tới đi lui, đột nhiên Chử Duyên cảm thấy hơi khát. Cậu nhớ vừa rồi có chỗ tự phục vụ rượu, liền nói với Hoắc Kiệu: "Tớ đi uống nước chút. Hoắc Kiệu, cậu có muốn uống không?"

Khi nãy Hoắc Kiệu đã uống sữa đậu nành mà Chử Duyên mang cho rồi nên cũng không thấy khát.

Chử Duyên liền nói: "Vậy tớ đi một mình, cậu đứng đây đợi tớ nha."

Hoắc Kiệu nhìn cậu, "Ừm" một tiếng.

Chử Duyên liền chạy tới bên kia khu triển lãm lấy nước uống. Nhưng mà khi quay lại thì cậu không thấy Hoắc Kiệu đâu cả.

Chử Duyên cảm thấy kỳ lạ, bèn đi tìm xung quanh.

Chỗ này đã là nơi cuối cùng của khu triển lãm rồi, bên cạnh còn có một hành lang nhỏ phía sau.

Chử Duyên cảm thấy hẳn là Hoắc Kiệu sẽ không đi đến chỗ này. Nhưng lúc cậu vừa định rời đi thì lại đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong.

Cậu nghe ra tiếng của Tô Niệm Thanh, liền theo bản năng mà nhìn sang bên kia thử.

—— cậu thấy Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu quay lưng về phía bên này, đang đứng cùng Tô Niệm Thanh.

Chử Duyên hơi ngẩn ra.

Cậu nghe thấy Tô Niệm Thanh hỏi: "Cậu có tin vào tình yêu không?"

Chử Duyên biết nghe lén là không tốt, nhưng cậu vẫn nín thở, cậu muốn nghe đáp án của Hoắc Kiệu.

Ngay sau đó, cậu liền nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của Hoắc Kiệu, "Không tin."

Sau đó Tô Niệm Thanh cười, cậu ta nói: "Tụi mình giống nhau nhỉ, tớ cũng không tin."

Trong đầu Chử Duyên trống rỗng. Cậu chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trầm đi.

Cậu muốn không thở nổi.

Cậu sững sốt một lát, rồi sau đó liền rũ mắt đi về đường cũ mà không phát ra chút tiếng động nào.