Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 87: Sương mù






Editor: Jessi Mtw

---

Trong nháy mắt mặt Thời Tễ trắng bệch như không còn giọt máu nào, hắn nhìn tên hung thủ muốn giết mình đang cách hắn một cái tủ đầu giường, con ngươi nhẹ nhàng run rẩy, bàn tay trên ga giường vô thức siết chặt, thiếu niên dường như bị hắn nhìn đến hơi mất tự nhiên, ý cười trên môi dần biến thành sự bối rối.

Hệ thống...?

Hệ thống vậy mà dám quang minh chính đại ngồi đối diện hắn thế sao?!

Thời Tễ lặng lẽ hít hà một hơi, cảm giác vô lực khi sắp ngã cầu thang dường như chỉ vừa diễn ra ngay giây trước đó. Lê Thầm ngồi bên cạnh giường chú ý tới cảm xúc của Thời Tễ thay đổi, cậu hơi khó hiểu cau mày, quay đầu nhìn thiếu niên xa lạ ở giường cách vách. Sau đó giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Thời Tễ.

Lúc cậu muốn lên tiếng hỏi, thì đúng lúc thiếu niên bên kia đột nhiên mở miệng: "À thì, không biết anh có nhận nhầm —"

"Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì vậy hả?!!"

Thời Tễ buột miệng nói, trực tiếp cắt ngang lời nói của thiếu niên, âm lượng to không kiểm soát, thậm chí đã doạ luôn ba người còn lại.

Thiếu niên chớp mi, ánh mắt càng trở nên bối rối, cậu ta nghiêng đầu nhíu mày nói: "Chúng ta... gặp nhau ở đâu rồi sao?"

Ngắn ngủn năm chữ, lại giống như tảng đá lớn đè nặng Thời Tễ, hắn nghiến chặt răng, chẳng màn đến lớp mồ hôi trên mu bàn tay, hắn xoay người rời giường, tốc độ nhanh đến mức Lê Thầm cũng không kịp phản ứng để ngăn hắn lại.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy hắn đã đến trước mặt thiếu niên, dùng tay túm chặt lấy cổ áo đối phương, ánh mắt sắc bén loé lên mấy phần tàn nhẫn, sức lực mạnh đến mức khiến cổ áo thiếu niên nhăn nhúm, kim tiêm trên mu bàn tay hắn suýt chút nữa lại rơi xuống, dòng máu đỏ sẫm chảy ngược vào trong ống dẫn.

Ban đầu hệ thống xuất hiện với bộ dạng vô hại trước mặt hắn, thậm chí còn giúp hắn trong lúc nguy hiểm, cho nên hiện tại muốn giả bộ để đánh lừa những người khác sao?

Nhưng hắn đã bị lừa một lần, làm sao có thể bị lừa lần thứ hai!!

Thời Tễ nghiến răng nghiến lợi, hành động bộc phát này không giống tác phong của hắn, Lê Thầm bấy giờ mới tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới muốn giữ chặt Thời Tễ, giáo viên phòng y tế bên cạnh đang hoang mang bối rối cũng lại giúp đỡ: "Này, Thời tiên sinh, ngài vừa tỉnh, không thể kích động như vậy, còn bạn học Du Thượng, em có chuyện gì thì nói đi!"

"Thầy ơi, em thật sự không biết là em đã trêu chọc vị tiên sinh này lúc nào!" Thiếu niên được gọi là Du Thượng vẻ mặt hoảng sợ quay đầu nhìn về phía giáo viên y tế, hốc mắt cậu hơi phiếm hồng, một bộ dáng bị doạ sắp khóc.

"Thời tiên sinh! Trước hết Thời tiên sinh ngài hãy buông cậu ta ra đã." Giáo viên y tế ra sức gỡ tay Thời Tễ, dùng hết sức ba bò chín trâu hai hổ mới cứu được Du Thượng ra khỏi cánh tay Thời Tễ.

Lê Thầm kéo Thời Tễ về phía giường bệnh của hắn, một tay kéo nam nhân cảm xúc đang không ổn vào lòng, nhe nhàng vỗ vai trấn an, cậu không biết Thời Tễ rốt cuộc đã trải qua những gì, nhưng nam nhân luôn bình tĩnh lại kích động như vậy, hơn nữa vì liên kết cộng cảm, cậu hướng mắt nhìn Du Thượng đối diện, trong mắt vô thức mang theo chút địch ý.

"Anh."

Cậu nhỏ giọng gọi, ngón tay xoa bóp phần gáy Thời Tễ, đây là động tác Alpha sẽ làm cho Omega, giống như Omega ở trong kì phát tình sẽ xuất hiện cảm xúc bất an, xoa bóp phần tuyến thể chính là biện pháp tốt để trấn an bọn họ.

Chỉ là không biết việc này dùng cho Beta có ổn không.

Nhưng mà đúng là Thời Tễ sau khi bị kéo về đã bình tĩnh hơn một chút, hắn nâng tay lên xoa xoa huyệt thái dương đang giật thình thịch của mình, sau đó nhướng mi nhìn Du Thượng hỏi: "Cậu không nhớ rõ việc hai chúng ta đã gặp nhau sao?"

Hai mắt Du Thượng mở to, nét sợ hãi trên mặt còn chưa biến mất, khi Thời Tễ nói còn hơi run rẩy theo phản xạ có điều kiện, cậu ta không hiểu tại sao, rõ ràng nam nhân trước mặt lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng khí chất xung quanh hắn, đặt biệt là lúc hắn lao về phía cậu ta khiến trái tim Du Thượng như sắp nhảy ra ngoài.

Thiếu niên lắc đầu, trong một phút khi đối diện với tầm mắt Thời Tễ, cậu ta lại càng thêm hoang mang rối bời.

"Vậy những gì cậu đã làm với tôi cậu cũng không biết?" Thời Tễ nhìn cậu ta chằm chằm, như muốn nhìn ra sơ hở trên mặt đói phương, nhưng thiếu niên trước mặt lại dường như chẳng biết cái gì, gương mặt mờ mịt lại có gì đó rất chân thành, nó làm cho Thời Tễ cảm thấy có hơi nản chí.

Du Thượng tiếp tục lắc đầu, còn không hiểu vấn đề Thời Tễ đang nói là gì mà vô cùng hoài nghi: "Cái này... Em, sau khi em hôn mê, đã làm gì ngài sao?"

Hôn mê?

Thời Tễ nhạy bén nắm được điểm mấu chốt.

"Cậu hôn mê từ lúc nào?" Hắn hỏi.

Du Thượng suy nghĩ: "Ký ức của em dừng lại lúc em trên đường về phòng học lấy sách giáo khoa."

"Có lẽ là lúc 5 giờ." Thiếu niên nghiêm túc trả lời, rồi sau đó lại sợ Thời Tễ hỏi cậu ta cái khác, vội vàng bổ sung, "Bởi vì khi ấy trên sân thể dục có đội bóng rổ đang huấn luyện, mỗi lần đều bắt đầu lúc 5 giờ, trước kia em từng tham gia, cho em với cái này thì nhớ rất rõ."

Thời Tễ nhíu mày.

Lúc ấy trong đầu hắn đang nghĩ chuyện khác, hoàn toàn không chú ý tới cái này.

Nhưng lần đầu tiên hắn gặp Du Thượng, khoảng thời gian hắn được cứu, hẳn cũng không cách nhau nhiều.

Nhưng lúc đó Du Thượng không ngất xỉu, ngược lại rõ ràng còn nói chuyện phiếm với hắn....

Không đúng.

"Chậu hoa." Trầm mặc hồi lâu Thời Tễ đột nhiên mở miệng, ánh mắt một lần nữa đặt trên người Du Thượng, "Cậu có nhớ rõ chậu hoa từ trên trời rơi xuống không?"

Du Thượng nghiêng đầu, lại không hiểu.

Thời Tễ nhìn biểu tình của hắn, đáy lòng trầm xuống.

Xem ra không phải hệ thống tự tiện biến thành người, lấy năng lực trước mắt của nó, hẳn không thể làm ra loại chuyện này.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, hiện tại nó có thể điều khiển bất cứ ai trừ Thời Tễ.

Hắn cụp mi, lại không mở miệng nữa, giáo viên y tế một bên thấy mâu thuẫn giữa hai người bằng cách thần kỳ nào đó đã được giải quyết ổn thỏa, cô khẽ nuốt nước miếng, sau đó quay đầu nhìn Du Thượng: "Bạn học Du Thượng, không còn việc gì thì em về kí túc xá trước đi."

Du Thượng liên tục gật đầu, cậu ta nhanh chóng thuần thục mặc áo khoác, xoay người xuống giường, hai chân vừa tiếp xúc với mặt đất đột nhiên mềm nhũn, cả người mất khống chế mà ngã quỳ trên đất.

Giây tiếp theo, cậu ta cảm giác có người nắm cánh tay mình kéo dậy, Du Thượng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt Thời Tễ, đồng tử đen nhánh của nam nhân tựa như đêm tối tĩnh lặng, tựa như bộ dạng kích động lúc trước với bây giờ là hai người khác nhau.

"Cảm...... cảm ơn." Du Thượng lắp bắp mà mở miệng, nhanh chóng ổn định thân thể, rút cánh tay khỏi bàn tay Thời Tễ, vội vội vàng vàng rời đi, thế cho nên không nghe được tiếng xin lỗi của Thời Tễ.

Sau khi Du Thượng rời đi, lửa giận của giáo viên y tế bấy giờ mới chuyển lên người Thời Tễ, nàng đi qua giúp Thời Tễ tháo kim truyền nước, nói: "Thời tiên sinh, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm! Sao lại đột nhiên động thủ với học sinh thế, hơn nữa ngài còn đang truyền dịch, nếu kim rớt ra thì làm sao bây giờ!"

"Xin lỗi." Thời Tễ nhàn nhạt mở miệng, hắn liếc nhìn nữ giáo viên mấy lần, hơi hé môi, giống như đứa nhỏ phạm lỗi cúi đầu, "Lần sau sẽ không vậy nữa."

"Lần sau?!!!" Giọng nói của nữ giáo viên đột nhiên cao vút.

Thời Tễ cứng đờ, khoé môi giật nhẹ: "À, sẽ không có lần sau."

Nữ giáo viên lúc này mới vừa lòng gật đầu.

"Cô là người mới tới sao?' Thời Tễ đột nhiên không báo trước hỏi, ngay từ đầu hắn đã phát hiện, vị giáo viên y tế này so với người trước hắn chưa từng gặp bao giờ.

Nữ giáo viên 'ừm' một tiếng, một lần nữa sửa lại ống truyền dịch của Thời Tễ: "Mấy năm trước tôi làm chủ nhiệm lớp, nhưng làm việc không thích hợp với vị trí này nên bị điều đến đây hỗ trợ."

Chẳng trách, cái cảm giác sợ hãi này là quen thuộc đến như vậy, chính là cái kiểu như gặp phải giáo viên chủ nhiệm.

"Được rồi." Nàng đứng dậy, thở phào ra một hơi, "Chờ sau khi truyền hết dịch, ngài có thể về rồi."

Dứt lời, nữ giáo viên xoay người, chỉ vào phòng khám cách đó không xa: "Đó là nơi tôi trực ban, có chuyện gì thì Thời tiên sinh có thể gọi tôi."

Đến khi nghe Thời Tễ đáp lại nàng mới rời đi.

--

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Lê Thầm lại kéo màn giường xuống lần nữa, ngồi bên cạnh Thời Tễ, thiếu niên mở to mắt, nhìn Thời Tễ từ trên xuống dưới, ánh mắt trần trụi rõ ràng, nhìn chằm chằm Thời Tễ khiến hắn đặt biệt lúng túng, mất tự nhiên nhíu mày, nhịn không được mở miệng hỏi: "Sao lại nhìn anh thế?"

Thiếu niên chớp chớp đôi mắt, hàng mi dài rung rinh, sau đó thiếu niên dường như không nhịn được nữa, "phụt" cười một tiếng.

Thời Tễ không biết hắn đã chọc trúng điểm cười nào của Lê Thầm, nhưng thấy thiếu niên vui vẻ đến mức nhào cả người lên đùi Thời Tễ cười đến run rẩy, tiếng cười không ngừng truyền đến tai Thời Tễ.

Cậu dường như rất vui khi thấy hắn gặp rắc rối.

Thời Tễ cảm thấy huyệt thái dương của mình lại giật giật, Lê Thầm cười lại làm hắn đặt biệt không vui, vì thế Thời Tễ nắm lấy tóc Lê Thầm ép cậu ngẩng đầu, cúi người cắn lấy môi đối phương, đem ý cười trên môi đôi phương chặn trong cổ họng.

Hàm răng của hắn không sắc bén như Lê Thầm - cậu luôn có thể dễ dàng đem miệng hắn phá mở, cho nên hắn chỉ có thể hung hăng cắn một cái, cho đến khi khoang miệng bắt đầu thoang thoảng mùi máu hòa lẫn với nước bọt, tiếng cười của Lê Thầm đã biến thành hừ nhẹ vì ăn đau.

Giây tiếp theo, Thời Tễ cảm giác miệng mình lại truyền đến cảm giác đau nhói, giống như là bị người cắn, mạch máu dưới làn da mỏng manh bắt đầu rách ra chảy máu, hắn vội vàng buông Lê Thầm ra, một tay che miệng, hai mắt trừng lớn kinh ngạc nhìn cậu.

Lê Thầm nhướng mày nhìn hắn, tiếp theo đó chậm rãi đứng lên cúi người đè Thời Tễ xuống giường, cánh môi cậu vẫn còn lưu lại vệt máu đỏ sẫm, thời điểm khoé môi cong lên, nhìn như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

"Anh quên rồi sao?" Cậu thấp giọng nói, "Em đã liên kết cảm giác tinh thần của chúng ta, khi anh cắn em, chính anh cũng có cảm giác đau."

Đồng tử Thời Tễ co rút, quả thật hắn quên mất việc Lê Thầm đã làm ra việc như thế.

Gọi là gì nhỉ......

Cộng cảm.

"Vừa rồi không phải anh hỏi em cộng cảm là gì sao?" Lê Thầm cúi đầu xuống, chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát vào gáy Thời Tễ, tinh tế cảm nhận được mạch máu đang chảy dưới làn da Thời Tễ.

"Đơn giản mà nói, chính là em cảm nhận được gì, anh cũng có thể cảm nhận được điều đó."

Cậu lại cúi xát vào Thời Tễ hơn mấy lần, ngón tay đặt sau gáy Thời Tễ, ấn hai cái lên nơi cậu đã đánh dấu cách đó không lâu.

"Lúc anh tức giận, em cũng cảm nhận được.

Lòng bàn tay mềm mại chạm vào tuyến thể khiến nó nổi lên một cơn đau nhói, Thời Tễ cau mày, theo bản năng mà run rẩy.

"Anh cảm nhận được cơn đau, em cũng có thể."

Sau đó, một cánh tay khác của Lê Thầm chui vào vạt áo Thời Tễ, đầu ngón tay cố ý vuốt ve eo hắn, trong nháy mắt cơn đau biến mất sạch sẽ, thay vào đó là một cảm giác kì lạ thế chỗ.

Lê Thầm nhìn chằm chằm gương mặt đang dần đỏ lên có thể nhìn bằng mắt thường của Thời Tễ, cậu khẽ cười một tiếng, tiếp cận vành tai hắn, giọng khàn khàn nói tiếp: "Anh hưng phấn, em có thể cảm nhận được gấp đôi."

Hô hấp thiếu niên dần dần trở nên nặng nề, hơi thở nóng rực phả vào gáy Thời Tễ, người đang nằm trên người hắn như dã thú động dục, vào lúc Lê Thầm nói xong câu cuối cùng, Thời Tễ đúng thật là cảm nhận được trong cơ thể truyền đến một cảm giác ** tán loạn khắp nơi trong cơ thể.

Đối phương dùng hành động thực tế để giải thích rốt cuộc cộng cảm là gì, hắn sợ tới mức hô hấp dồn dập, hoảng hốt vươn tay đẩy Lê Thầm ra.

"Được, được! Anh biết rồi."

Thời Tễ đỏ mặt, ánh mắt nhìn loạn, giống như con non không biết làm sao khi rơi vào bẫy rập, hắn nâng tay che mặt, ý đồ che giấu sự hoảng hốt của mình, Lê Thầm nhìn hắn, rồi lại cong môi, khoé mắt cong cong mở miệng nói: "Anh hiện tại, là rất sợ phải không."

Nam nhân trố mắt nhìn.

"Người bình thường đều sợ chết." Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm mà trả lời.

Lê Thầm nghiêng đầu: "Em sẽ không sợ."

Thời Tễ liếc nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng: "Em không bình thường.'

Lê Thầm nghe xong cũng không giận, ngược lại cười đến vô cùng vui vẻ, cậu cúi người lại tiếp cận hắn, xé nát 'lớp mặt nạ' của đối phương: "Thừa nhận đi anh ơi, hiện tại bởi vì em nên anh mới sợ chết."

Yết hầu Thời Tễ lăn lộn.

Chính xác, Tề Quy sớm đã nói cho hắn biết, biện pháp duy nhất để trở về thế giới hiện thực là cái chết, nếu là hắn của trước kia mà nói, không chừng còn không chút do dự mà tìm đến cái chết.

Nhưng hiện tại, cho dù biết mình đang chậm rãi dung hợp với thế giới, hắn vẫn cứng đầu liều mạng giãy dụa, vì cái chính là có thể ở bên cạnh Lê Thầm lâu bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Một ngày, một giờ, một giây cũng được.

Hắn so với tưởng tượng lại càng không muốn rời xa Lê Thầm.

Một làn hơi ấm truyền đến bên môi, chờ đến khi Thời Tễ lấy lại tinh thần, hắn đã bị Lê Thầm kéo vào lòng ngực, thiếu niên tựa đầu vào vai hắn, đôi đồng tử màu lam phản chiếu sườn mặt Thời Tễ.

Cậu dùng môi cọ cọ vành tai nam nhân, cắn lấy phần dái tai mềm mại đến khi nó đỏ ửng, Lê Thầm mới nói: "Mất kiểm soát vì em đi."

"Chủ nhân."