Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 88: Không thể phản bội





Editor: Jessie Mtw

---

"Cho nên ý của anh là... hệ thống của anh đã điều khiển cậu ta đó sao?"

Ban đêm trường học cực kì yên tĩnh, trên đỉnh đầu là không gian tối đen vô hình, gần như đều dựa vào ánh đèn đường lập loè để chiếu sáng, Thời Tễ và Lê Thầm sóng vai đi về phía trước, phía sau là hai bóng đen kéo dài, bởi vì khoảng cách quá gần nhau nên chúng hoà làm một.

Thời Tễ gật gật đầu, hắn rũ mắt, mũi chân đá văng viên đá trước tầm mắt: "Lúc trước căn bản nó không thể làm được điêu này, có lẽ là lần đó cưỡng ép nó offline khiến hệ thống của anh xuất hiện nhiều chức năng như vậy."

"Lê Thầm." Hắn nói, xoay qua đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, "0373 cũng có thể làm được việc này sao?"

Lê Thầm không nói, cậu mím môi, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay Thời Tễ, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy đầu ngón tay đối phương: "Không làm được."

Thời Tễ giật mình.

"Trước mắt 0373 chỉ có thể khống chế cảm giác của người khác." Lê Thầm trả lời, tiếp theo nâng mắt mắt đối diện với tầm mắt Thời Tễ, "Loại khống chế khiến người khác làm những điều nó muốn, đối với 0373 mà nói là quá khó khăn."

Thời Tễ nghe xong, đáy mắt hiện lên mấy phần kinh ngạc, hắn chỉ biết trong quyển sách này, hệ thống của Lê Thầm là một tồn tại vô địch nhất, không nghĩ tới hệ thống của hắn sau thời gian offline rồi onl lại, vậy mà có thể mạnh hơn cả 0373.

Lê Thầm nhìn ra sự bất an của hắn, liền cầm tay Thời Tễ trong lòng bàn tay, ý muốn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn: "Anh đừng sợ, có em ở đây, nó không dám làm gì với anh đâu."

Đây là lần thứ hai Lê Thầm nói với hắn điều này.

"Vậy hiện tại anh còn muốn tìm nó không?" Lê Thầm hỏi.

Thời Tễ lắc đầu: "Không cần tìm nữa, nó tự nhiên sẽ đến tìm anh thôi."

"Nó hẳn là ở xung quanh đây."

"Lê Thầm, em còn nhớ không, khi ngày đó hệ thống của em online, nhiệm vụ của anh đã hoàn toàn thất bại, hệ thống online tới giết anh, việc này là nhiệm vụ của nó."

Thời Tễ nói, đột nhiên thở dài một cái, dường như đã trút bỏ được gánh nặng: "Ngày này lẽ ra đã phải xảy ra lâu rồi."

Lê Thầm lại ôm chặt lấy hắn, lông mày nhíu chặt, rất bất mãn với lời hắn nói: "Nó tới giết anh, anh lại để nó tùy ý sát hại sao?"

"Dù sao thì em tuyệt đối sẽ không để nó động đến anh." Thiếu niên nghiến răng nói từng chữ. Trong mắt hiện lên màn sương, giống như cái hệ thống chết tiệt kia đang ở trước mặt cậu.

Thời Tễ không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cậu, tròng mắt đen nháy nhẹ nhàng lay động, giống như cảm xúc đang bị Lê Thầm ảnh hưởng mà lặng lẽ dao động.

"Anh." Lê Thầm lại lần nữa gọi, giọng nói trầm ổn từ trong đêm tối truyền đến, "Anh có biết em đã thích anh từ lúc nào không?"

Thời Tễ chớp chớp mắt: "Không biết."

Lê Thầm dựa sát lại gần hắn: "Anh đoán thử xem."

Thời Tễ cau mày cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Đoán không ra."

Thiếu niên cũng không quấn lấy hắn, môi dán bên tai Thời Tễ, nhỏ giọng trả lời: "Là lúc anh nói rằng em không thể chết."

Hàng mi Thời Tễ run lên.

"Là anh khiến em hiểu được, mạng sống của em cũng có ý nghĩa." Hơi thở ấm áp bao phủ vành tai Thời Tễ khiến làn da hắn dần trở nên ẩm ướt, "Cho nên hiện tại em cũng muốn cho anh biết, mạng sống của anh cũng có ý nghĩa."

"Không một ai hay cái hệ thống nào, nói muốn cướp là có thể lấy đi."

Nói xong, Lê Thầm dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn vành tai Thời Tễ, ban đêm tiếng gió lặng lẽ lướt qua, lại không cách nào cuốn đi sự ái muội ướt át này.

Thời Tễ không có phản ứng gì nhiều.

Thật ra mà nói, lúc đó hắn nói những lời ấy với Lê Thầm là gần như vì cậu là vai chính, nếu cậu chết thì cốt truyện sẽ không thể phát triển mà sụp đổ. Thời Tễ chưa từng nghĩ mình chỉ thuận miệng nói một câu vậy mà có thể cứu được một người đang rơi vào đầm lầy sâu thẳm,

Yết hầu của hắn lăn lộn một vòng, Thời Tễ giơ tay nắm lấy vạt áo Lê Thầm, nghiêng đầu hôn lên khoé môi hơi lạnh của thiếu niên.

"Được."

--

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

"Cho nên ý của anh là... hệ thống của anh đã điều khiển cậu ta đó sao?"

Ban đêm trường học cực kì yên tĩnh, trên đỉnh đầu là không gian tối đen vô hình, gần như đều dựa vào ánh đèn đường lập loè để chiếu sáng, Thời Tễ và Lê Thầm sóng vai đi về phía trước, phía sau là hai bóng đen kéo dài, bởi vì khoảng cách quá gần nhau nên chúng hoà làm một.

Thời Tễ gật gật đầu, hắn rũ mắt, mũi chân đá văng viên đá trước tầm mắt: "Lúc trước căn bản nó không thể làm được điêu này, có lẽ là lần đó cưỡng ép nó offline khiến hệ thống của anh xuất hiện nhiều chức năng như vậy."

"Lê Thầm." Hắn nói, xoay qua đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, "0373 cũng có thể làm được việc này sao?"

Lê Thầm không nói, cậu mím môi, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay Thời Tễ, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy đầu ngón tay đối phương: "Không làm được."

Thời Tễ giật mình.

"Trước mắt 0373 chỉ có thể khống chế cảm giác của người khác." Lê Thầm trả lời, tiếp theo nâng mắt mắt đối diện với tầm mắt Thời Tễ, "Loại khống chế khiến người khác làm những điều nó muốn, đối với 0373 mà nói là quá khó khăn."

Thời Tễ nghe xong, đáy mắt hiện lên mấy phần kinh ngạc, hắn chỉ biết trong quyển sách này, hệ thống của Lê Thầm là một tồn tại vô địch nhất, không nghĩ tới hệ thống của hắn sau thời gian offline rồi onl lại, vậy mà có thể mạnh hơn cả 0373.

Lê Thầm nhìn ra sự bất an của hắn, liền cầm tay Thời Tễ trong lòng bàn tay, ý muốn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn: "Anh đừng sợ, có em ở đây, nó không dám làm gì với anh đâu."

Đây là lần thứ hai Lê Thầm nói với hắn điều này.

"Vậy hiện tại anh còn muốn tìm nó không?" Lê Thầm hỏi.

Thời Tễ lắc đầu: "Không cần tìm nữa, nó tự nhiên sẽ đến tìm anh thôi."

"Nó hẳn là ở xung quanh đây."

"Lê Thầm, em còn nhớ không, khi ngày đó hệ thống của em online, nhiệm vụ của anh đã hoàn toàn thất bại, hệ thống online tới giết anh, việc này là nhiệm vụ của nó."

Thời Tễ nói, đột nhiên thở dài một cái, dường như đã trút bỏ được gánh nặng: "Ngày này lẽ ra đã phải xảy ra lâu rồi."

Lê Thầm lại ôm chặt lấy hắn, lông mày nhíu chặt, rất bất mãn với lời hắn nói: "Nó tới giết anh, anh lại để nó tùy ý sát hại sao?"

"Dù sao thì em tuyệt đối sẽ không để nó động đến anh." Thiếu niên nghiến răng nói từng chữ. Trong mắt hiện lên màn sương, giống như cái hệ thống chết tiệt kia đang ở trước mặt cậu.

Thời Tễ không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cậu, tròng mắt đen nháy nhẹ nhàng lay động, giống như cảm xúc đang bị Lê Thầm ảnh hưởng mà lặng lẽ dao động.

"Anh." Lê Thầm lại lần nữa gọi, giọng nói trầm ổn từ trong đêm tối truyền đến, "Anh có biết em đã thích anh từ lúc nào không?"

Thời Tễ chớp chớp mắt: "Không biết."

Lê Thầm dựa sát lại gần hắn: "Anh đoán thử xem."

Thời Tễ cau mày cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Đoán không ra."

Thiếu niên cũng không quấn lấy hắn, môi dán bên tai Thời Tễ, nhỏ giọng trả lời: "Là lúc anh nói rằng em không thể chết."

Hàng mi Thời Tễ run lên.

"Là anh khiến em hiểu được, mạng sống của em cũng có ý nghĩa." Hơi thở ấm áp bao phủ vành tai Thời Tễ khiến làn da hắn dần trở nên ẩm ướt, "Cho nên hiện tại em cũng muốn cho anh biết, mạng sống của anh cũng có ý nghĩa."

"Không một ai hay cái hệ thống nào, nói muốn cướp là có thể lấy đi."

Nói xong, Lê Thầm dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn vành tai Thời Tễ, ban đêm tiếng gió lặng lẽ lướt qua, lại không cách nào cuốn đi sự ái muội ướt át này.

Thời Tễ không có phản ứng gì nhiều.

Thật ra mà nói, lúc đó hắn nói những lời ấy với Lê Thầm là gần như vì cậu là vai chính, nếu cậu chết thì cốt truyện sẽ không thể phát triển mà sụp đổ. Thời Tễ chưa từng nghĩ mình chỉ thuận miệng nói một câu vậy mà có thể cứu được một người đang rơi vào đầm lầy sâu thẳm,

Yết hầu của hắn lăn lộn một vòng, Thời Tễ giơ tay nắm lấy vạt áo Lê Thầm, nghiêng đầu hôn lên khoé môi hơi lạnh của thiếu niên.

"Được."

--

Đến đêm tiếng gió còn lớn hơn nữa, Thời Tễ từ trong mông bừng tỉnh, theo bản năng quay đầu nhìn về người bên cạnh.

Từng rạn mây đen chậm rãi lướt qua, Lê Thầm đang ngủ say, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu xuống vừa lúc dừng lại bên sườn mặt cậu, đôi môi đỏ mọng vô thức mím lại, tóc mai tinh nghịch trên trán bay tán loạn, lộ ra vầng trán trơn bóng, giống như một đứa nhỏ vô tư không có khả năng tự vệ.

Thời Tễ vươn tay xoa bóp mi tâm, hắn đã mất ngủ hơn nửa tháng nay, mỗi đêm đều sẽ mơ thấy ác mộng, khi mở mắt ra trời còn chưa sáng.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy đêm tối lại dài như thế.

Thời Tễ hít một hơi sâu, xoay người đối mặt với Lê Thầm, ánh mắt từng chút một phác họa gương mặt xinh đẹp tinh tế của thiếu niên, sau đó hắn nâng tay lên, đầu ngón tay chậm rãi chạm lên má Lê Thầm.

Đúng lúc này, Thời Tễ lại trơ mắt nhìn ngón tay mình đột nhiên trở nên trong suốt, đầu ngón tay trực tiếp xuyên qua gương mặt Lê Thầm.

Hắn giật mình, hai mắt mở to đầy vẻ hoang mang sợ hãi ngồi dậy, động tác quá mức kích động đã đánh thức Lê Thầm bên cạnh dậy, thiếu niên mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Thời Tễ sau đó ngồi dậy, tựa đầu vào vai hắn, nói với giọng điệu ngái ngủ: "Làm sao vậy?"

Trong lời nói Lê Thầm còn mang theo chút giọng mũi, Thời Tễ nhìn chằm chằm đôi tay của mình, đôi môi run rẩy mà mở miệng: "Lê, Lê Thầm... Anh vừa rồi hình như không chạm được vào em."

Một bàn tay hắn tự cầm lấy tay còn lại, ngón tay trong suốt lúc trước bây giờ mới khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhưng vừa rồi Thời Tễ thấy hình ảnh ấy rõ mồm một, hắn có thể xác định đây không phải ảo giác.

Lê Thầm cảm thấy kì lạ khẽ "ừm" một tiếng, cậu xoa hai mắt đang buồn ngủ, sau đó cúi đầu nhìn sắc mặt khó coi của Thời Tễ, trong đôi mắt nam nhân không che giấu được vẻ sợ hãi, biểu cảm khi nhìn ngón tay mình giống như đang nhìn vào một thứ kỳ dị nào đấy.

"Anh chỉ đang mơ ngủ thôi." Cậu dịu dàng nói, song dùng tay vén phần tóc trên cổ Thời Tễ sang một bên, rồi chạm vào làn da đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

"Là thật đó, Lê Thầm." Thời Tễ đảo mắt nhìn về phía cậu, hô hấp thậm chí bắt đầu trở nên dồn dập mất kiểm soát, "Lúc nãy anh... thật sự không thể chạm vào em!"

Từ cuối cùng hắn nói ra vô thức mang theo sự run rẩy nức nở nhẹ, giống như sợ rằng Lê Thầm không tin hắn, một bên hoảng loạn luống cuống khoa tay múa chân nói lại chuyện vừa xảy ra, giải thích bằng logic khó hiểu: "Anh tận mất nhìn thấy, ngón tay của anh... dần trở nên trong suốt, nó đã, nó đã xuyên qua má em mà."

Rồi sau đó, Thời Tễ lại đột nhiên bình tĩnh lại, hắn khó khăn thở dốc.

"Giống như là...... một linh hồn vậy."

Thái dương hắn dần xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, từng giọt từng giọt chảy xuống, đôi mắt vì thiếu ngủ mà tròng trắng mắt đầy tơ máu, mái tóc dài dính trên sườn mặt, làm cả người hắn nhìn vô cùng chật vật.

Giây tiếp theo, Lê Thầm đưa tay nắm lấy mu bàn tay Thời Tễ, lòng bàn tay mềm mại áp lên má hắn, Lê Thầm nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay hắn hai cái, sau đó cậu cúi đầu, dùng chóp mũi chạm vào hổ khẩu Thời Tễ.

"Em có thể chạm vào anh." Khi nói chuyện hơi thở của cậu phả vào lòng bàn tay Thời Tễ, Lê Thầm nhướng mi, hơi cau mày, "Anh xem, bây giờ anh chạm vào em rồi đấy."

Thần kinh anh trai cậu vẫn luôn căng chặt, mất ngủ triền miên, hơn nữa hôm nay còn sợ hãi, tinh thần căng thẳng đến mức sắp không chịu nổi.

Thời Tễ cảm nhận được hơi ấm truyền trên tay, sắc mặt hắn tái nhợt, ngẩng đầu, ngón tay cẩn thận cử động, dùng lòng bàn tay chạm vào gương mặt Lê Thầm.

"Anh gặp ác mộng."

Lê Thầm lại lần nữa mở miệng, đầu lưỡi thè ra giống như vô tình hữu ý mà liếm nhẹ vào lòng bàn tay hắn, người đàn ông trước mặt như muốn xác nhận điều gì đó, hắn tiến lại gần thiếu niên, hai tay ôm lấy đầu Lê Thầm, đầu ngón tay di chuyển từ trán cậu, dọc theo mi cốt, sống mũi và bờ môi một cách chậm rãi, miêu tả theo từng đường nét.

Mãi cho đến khi hắn chạm vào yết hầu thiếu niên, Thời Tễ bỗng nhiên cảm giác được sức lực của mình như bị rút sạch, thoáng cái lảo đảo ngã vào lòng Lê Thầm, trái tim trong ngực đập "bùm bụp" mạnh đến lợi hại, hốc mắt hắn nóng lên, hỏi lại lần nữa: "Là mơ thật sao?"

"Là mơ thôi." Lê Thầm trả lời, cậu gục đầu xuống, môi ngậm lấy vành tai Thời Tễ, cậu chưa từng kiên nhẫn mà dỗ một người như vậy, mà anh trai cậu, là người duy nhất mà cậu muốn dâng hiến mọi thứ mình có cho đối phương.

Thời Tễ thở ra một hơi, đầu hắn choáng, có lẽ vì vừa nãy ngồi dậy quá mức đột ngột nên trong thời gian ngắn máu không thể lưu thông, giọng nói Lê Thầm vang vẳng bên trai, trong một thoáng đã làm dịu trái tim đang hoảng loạn của hắn.

Nhưng hắn vẫn không khống chế được mà run lên, dưới phản ứng cộng cảm, cảm xúc của Thời Tễ lúc này lập tức truyền thẳng tới tâm trí của Lê Thầm, Lê Thầm ôm chặt lấy Thời Tễ , trong nháy mắt cậu cảm thấy mình dường như đang nhìn thấy một đoá hồng đang hấp hối giãy dụa trước cái chết.

Thời Tễ quá đáng thương.

Giống như bất cứ thứ gì bây giờ đều có thể khiến linh hồn hắn dao động.

Và người có thể ở bên bảo vệ hắn mãi mãi không phản bội hắn.

Chỉ có mình cậu thôi.

Người trong lòng ngực dần bình tĩnh lại, âm thanh nức nở nho nhỏ chậm rãi chuyển thành tiếng hô hấp đều đặn, Lê Thầm rũ mắt nhìn nam nhân đã ngủ say, trên má còn lưu lại nước mắt chưa khô, trên lông mi còn đọng lại giọt lệ càng khiến người ta đau lòng.

Lê Thầm nhẹ nhàng nhấc tay lên, động tác nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, da Thời Tễ rất trắng, hơn nữa vì sống trong nhung lụa mà trưởng thành, ngày thường nếu chạm mạnh một chút có thể thấy vệt đỏ được lưu lại trên da.

Mà Lê Thầm thích trên người hắn có dấu vết của cậu, như vậy có thể chứng minh người đàn ông mà mọi người đều kính trọng cố tình lại là của cậu, chỉ có cậu, có thể thấy mặt yếu ớt như thế này của Thời Tễ.

Nhưng mà điều Lê Thầm nghĩ lúc này là liệu có cách nào tốt hơn so với việc đánh dấu không? Như thế nào mới khiến thời gian tin tức tố lưu mùi càng dài, vết cắn trên tuyến thể càng sâu, tốt nhất là có thể vĩnh viễn tồn tại trong cơ thể Thời Tễ.

Cậu trầm mặc giải phóng tin tức tố của bản thân làm người đàn ông trong lòng được bao bọc bởi mùi hương của cậu, mùi đậm đến mức gió lạnh bên ngoài phòng cũng không thể thổi đi.

Tiếp theo, Lê Thầm buông Thời Tễ ra, giúp hắn đắp chân đàng hoàng sau đó xoay người xuống giường, hắn đi chân trần đến bên cửa sổ, cầm ly nước trên bàn uống, lúc này Lê Thầm chú ý tới một bóng người đứng lặng lẽ dưới ký túc xá.

Cậu rũ mi, buông ly nước xuống cúi đầu gần cửa sổ nhìn lại, cho dù lúc này màn đêm tăm tối, chỉ có thể dựa vào ánh đèn đường yếu ớt chiếu tới, Lê Thầm cũng có thể thấy rõ đối phương rốt cuộc là ai.

—— Tề Quy.

Lê Thầm kinh ngạc chớp mắt một cái, không nghĩ đến người mà cậu không thích nhất vậy mà lại tự tìm đến đây.

Người đàn ông dưới lầu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lê Thầm sau cửa sổ phòng bọn họ, cơn gió đang thổi mạnh bên ngoài giống như đang che chắn cho gã, rõ ràng những cành cây cách đó không xa bị gió thổi đến ngã trái ngã phải, nhưng Tề Quy bên này một sợi tóc cũng không lay động.

Ngay sau đó, Tề Quy mấp máy môi vài cái, thoạt nhìn giống như đang nói gì đó, Lê Thầm nheo mắt nhìn.

Sau đó, Tề Quy xoay người, từng bước đi về phía trước.

Tiếng gió bên tai lại mạnh lên vài lần, gã nhìn chằm chằm cái bóng của mình đang di chuyển theo dưới chân gã, phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, nhưng gã không quan tâm mà tiếp tục tiến về phía trước.

Tiếp theo, một con dao sắc bén lướt qua như cơn lốc, từ phía sau đâm tới, dừng lại trên yết hầu gã, mũi dao lạnh lẽo kề sát vào làn da gã, chân Tề Quy dừng bước, dùng ánh mắt liếc nhìn Lê Thầm phía sau.

"Nói, mày muốn làm gì."

Giọng nói Lê Thầm trầm thấp đến đáng sợ, đôi đồng tử màu lam bị bóng đêm nhiễm đen, cuồn cuộn không nhìn ra cảm xúc.

Tề Quy không nói chuyện, chỉ cong môi cười cười, tiếng cười nhẹ nhàng lập tức bị gió thổi tan.

Lê Thầm không mấy kiên nhẫn mà nhíu mày, đem cây dao áp sát vào cổ Tề Quy, cây dao này so với những loại dao khác có phần khác biệt, chỉ cần di chuyển một chút là có thể cắt đứt cổ Tề Quy.

Gã đàn ông trước mặt lại bình tĩnh đến lạ, không hề tỏ ra sợ hãi khi bản thân đang đối diện với cái chết, gã ngẩng đầu,đôi mắt đen như mực nhìn vào không trung, sau đó chậm rãi mà mở miệng.

"Nếu cậu giết tôi..."

"Thì trên thế giới này sẽ chẳng còn người thứ hai biết cách để cứu Thời Tễ."