Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 82: Phần thưởng






Editor: Jessie Mtw

---

"Thời tiên sinh tới đây lúc nào sao lại không báo trước cho tôi một tiếng?"

Khi Thời Tễ tới trước cổng trường của Lê Thầm, hiệu trưởng hay tin đã vội vã chạy từ trong trường ra, một thời gian dài không gặp, ông ta dường như mập lên không ít chiếc bụng tròn vo xông ra khiến tư thế chạy bộ của ông ta cực kỳ buồn cười.

Nhìn thấy Thời Tễ ngồi trên chiếc xe lăn, hiệu trưởng trợn to đôi mắt nhỏ hẹp của mình, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, hỏi: "Ngài đây là..."

Thời Tễ rũ mắt nhìn tấm chăn mỏng được đắp trên chân mình, sau đó khoé môi cong lên cười nhạt: "Không có chuyện gì lớn, hiệu trưởng không cần lo."

Hiệu trưởng không nói gì, ông ta đánh giá Thời Tễ từ trên xuống dưới, nam nhân trước mặt lúc này thoạt nhìn ốm yếu, ngay cả khi nói chuyện với ông ta cũng phải ngẩng đầu, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được khí chất trời sinh của nam nhân nọ, đôi mắt giấu sau cặp kính kia vẫn lóe lên sự sắc bén.

Ông ta vội chạy ra phía sau Thời Tễ tính giúp hắn đẩy xe lăn lại bị Lê Thầm bắt lấy trừng mắt liếc nhìn không cho động vào, hiệu trưởng ngại ngùng mà thu tay, sờ sờ mái đầu bóng loáng của mình, ông ta xấu hổ cười cười: "Vậy chúc Thời tiên sinh mau chóng bình phục."

Thời Tễ rũ mi, đối với lời chúc của hiệu trưởng không có bất kì phản ứng nào, hắn nâng tay lên cọ cọ vài cái lên ngón tay Lê Thầm, ý bảo cậu đẩy mình đi.

"Thời tiên sinh lần này tới đây là để kiểm tra gì sao?" Hiệu trưởng bước nhanh đến cạnh Thời Tễ, bởi vì thân hình mập mạp mà vừa đi được vài bước đã không ngăn được tiếng thở dốc, thái dương cũng toát một tầng mồ hôi mỏng, "Tôi dám đảm bảo với Thời tiên sinh, phong cách của trường trung học thập nhất đã thay đổi, các bạn học tương thân tương ái, thầy cô cùng các bạn học sinh đều tôn trọng lẫn nhau."

Ông ta nói rồi đột nhiên dừng lại, giống như không biết nên làm gì tiếp theo, Thời Tễ liếc nhìn hiệu trưởng một cái rồi khẽ cười một tiếng: "Hiệu trưởng không cần khẩn trương, lần này tôi đến không phải để kiểm tra."

Những tia nắng sớm mai đầu tiên chiếu xuống cơ thể tạo cảm giác dễ chịu, ánh sáng ấm áp như có thể xua tan cơn đau âm ỉ trong cơ thể, khi gió xuân thổi qua còn mang đến ảo giác như được ai đó khẽ hôn lên gò má.

Hiệu trưởng nghe Thời Tễ nói như vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta phản xạ có điều kiện mà nâng tay lau mồ hôi trên huyệt thái dương: "Vậy thì..."

"Em trai tôi sẽ thành là học sinh cuối cấp vào học kỳ này." Thời Tễ nhẹ giọng, "Thành tích học tập của em ấy thế nào?"

Cùng một câu hỏi nhưng thời điểm khác nhau, trước kia hiệu trưởng vẫn luôn có định kiến với Lê Thầm, nghe câu hỏi này, trên mặt không thể che giấu được sự phấn khích: "Bạn học Lê Thầm vẫn luôn có thành tích tốt, nếu một năm này có thể tiếp tục giữ vững phong độ, tôi tin chắc rằng em ấy sẽ có thể thi đậu vào một trường đại học danh tiếng."

Trong giọng điệu còn mang theo chút đắc ý khoe khoang, Thời Tễ mím môi, chờ sau khi hiệu trưởng nói xong, mới tiếp tục nói: "Cảm ơn hiệu trưởng đã giúp đỡ."

Bị lời cảm ơn của Thời Tễ đánh úp khiến hiệu trưởng bất ngờ, ông ta không biết phải làm sao mà nâng tay chà xát vào tây trang của mình, sau đó ngượng ngùng trả lời: "Nào có nào có, đều là do bạn học Lê Thầm tự mình nỗ lực."

Ba người trầm mặc đi về phía trước, bên tai quanh quẩn tiếng xe lăn ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh "lộc cộc".

Thời điểm đến gần sân thể dục, Thời Tễ nhìn đồ vật kỳ lạ đặt giữa sân thể dục, hắn cau mày khó hiểu, xoay đầu nhìn lại, hiệu trưởng kế bên đã nhận ra động tác của hắn, theo ánh mắt của Thời Tễ nhìn sang, sau đó ông ta nhướng mày, trong mắt loé lên tia sáng.

"Cái đó! Đó là bức tượng của tiên sinh mà chúng tôi đã cho điêu khắc." Hiệu trưởng vô cùng kích động, "Chúng tôi đã mời những nhà điêu khắc nổi tiếng đến, cho điêu khắc một bức tượng 'Thời tiên sinh' sinh động như thật..."

Ông ta đứng một bên không ngừng tung hô về bức tượng, Thời Tễ híp mắt nhìn khuôn mặt được điêu khắc tỉ mỉ, từ mi mắt đến môi, mỗi nơi trên mặt Thời Tễ đều được phác họa rõ nét, giống đến nỗi khi nhìn vào hắn không nhịn được mà run rẩy.

"Không tồi." Thật lâu sau đó, hắn mới nhịn không được nói ra hai từ, "Chỉ là......"

Rất quái lạ.

Nhìn nó như sắp 'sống' dậy vậy.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Thời Tễ đã cảm thấy sống lưng tê dại, từ xa nhìn bức tượng đang lom lom nhìn mình, đôi mắt đen như mực tựa như một vũng bùn, lại giống như nó sẽ nhanh chóng chui ra, rồi kéo 'bản thân' vào trong đó.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hoang mang hoảng hốt mà cúi đầu không nhìn bức tượng kia nữa, trái tim nơi lồng ngực không ngừng đập bùm bụp mãnh liệt, Thời Tễ nhìn chằm chằm đôi tay đang đặt trên đùi của mình, trong nháy mắt thái dương toát ra mồ hôi lạnh làm ướt tóc mai.

Thời Tễ cảm thấy tinh thần mình có hơi mẫn cảm quá, chỉ nhìn bức tượng điêu khắc kia thôi đã nghĩ đến một ý nghĩ khác lạ, nếu nói ra sẽ làm người khác bật cười, trong lòng hắn tự trách bản thân quá căng thẳng, nhưng thân thể đau nhức không thể cử động chân tay như đang thầm nhắc nhở bản thân.

Thời gian của hắn thật sự không còn nhiều.

Thời Tễ mở to hai mắt, run rẩy trong vô thức, phía sau Lê Thầm đã chú ý tới sự khác lạ của hắn, cậu hơi cúi người xuống, nhìn sườn mặt Thời Tễ, nhẹ giọng gọi: "Anh ơi?"

Giọng nói của thiếu niên như con dao sắt bén đánh vỡ khốn cảnh, đem chiếc lồng giam vô hình đang cầm tù hắn phá tan, hoá thành từng mảnh vụn nhỏ rơi xuống đất.

Thời Tễ quay đầu, giương mắt lên nhìn vào mắt Lê Thầm, đôi đồng từ run rẩy dừng lại trước tầm mắt của đối phương, Lê Thầm đột nhiên cúi người ôm lấy hắn, đem đầu hắn đặt lên vai mình.

"Anh à, không phải sợ." Thiếu niên đang ôm hắn vào lòng giơ tay xoa đầu Thời Tễ, hàng lông mi dày rũ xuống, che đậy sự đau thương trong ánh mắt.

"Em ở đây."

Giọng nói lôi cuốn trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi kéo trái tim đang hỗn loạn của Thời Tễ dần bình ổn trở lại, những suy nghĩ kì quái bị đánh đuổi, Thời Tễ hít một hơi thật sâu, tham lam mà ngửi mùi hương trên quần áo Lê Thầm.

Một lát sau, hiệu trưởng cũng giới thiệu xong bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ. Cùng lúc đó, Lê Thầm vừa lúc buông Thời Tễ ra, hiệu trưởng không phát hiện bầu không khí ái muội giữa hai người, chỉ hưng phấn mà tiếp tục giới thiệu mọi thứ xung quanh.

"...... Chỉ tiếc."

Ông ta đột nhiên thở dài, Thời Tễ nghiêng đầu, nghi hoặc nhướng mày: "Hiệu trưởng muốn nói gì thì cứ nói thẳng ."

Hiệu trưởng nhíu chặt mày, do dự nhìn Thời Tễ, một lúc lâu sau mới tiếp tục mở miệng nói: "Chỉ tiếc...... Mảnh đất sau núi vẫn bị bỏ hoang."

Chỉ một câu, Thời Tễ đã nghe ra ý tứ trong lời nói của ông ta, lông mi hắn run lên, cười một tiếng: "Ý của hiệu trưởng, là muốn khai hoang để xây dựng sân vận động cho học sinh?"

"Phải, phải!" Hiệu trưởng liên tục gật đầu, tiếp đó cẩn thận hỏi, "Thời tiên sinh, lần này...."

"Tôi biết, tôi sẽ tìm người sắp xếp."

Không đợi hiệu trưởng nói xong, Thời Tễ đã đánh gãy lời nói của ông ta.

Hiệu trưởng sửng sốt vài giây, cuối cùng khó có thể tin được mà mở to hai mắt, tiến lại gần Thời Tễ ân cần mà bắt lấy tay hắn: "Tốt, tốt quá, cảm ơn Thời tiên sinh, tôi, tôi..."

Ông ta kích động đến nổi hai mắt nhoè nước, khoé miệng trề ra, nắm chặt lấy tay Thời Tễ, cảm giác xương cốt bị bóp làm Thời Tễ không thoải mái, thậm chí còn khiến Thời Tễ thấy đau, hắn theo bản năng hít một ngụm khí lạnh, muốn rút tay về.

Nhưng hắn làm không được, hắn hiện tại ngay cả động tác đơn giản như vậy cũng không làm được, may mắn Lê Thầm một bên nhìn thấy, bắt lấy vị hiệu trưởng mưu mô, khuôn mặt lạnh lùng mở miệng: "Buông ra."

Khí chất của thiếu niên chưa đến tuổi mười chín lại giống hệt như anh trai mình, hai từ ngắn ngủi cũng đủ khiến hiệu trưởng trố mắt nhìn.

Chờ đến khi hiệu trưởng lấy lại tinh thần, phát hiện bàn tay đã tự động buông lỏng Thời Tễ, biểu tình dại ra thoạt nhìn rất chật vật lại vô cùng ngu ngốc, ông ta chớp mắt hai lần rồi hắn giọng, sau đó lắp bắp mà nói với Lê Thầm nhằm giữ chút mặt mũi: "Bạn học Lê Thầm, sao em lại nói năng như vậy với hiệu trưởng chứ?"

Lê Thầm không nói một lời mà liếc nhìn ông ta, tiếp theo đẩy Thời Tễ tiến về phía trước, để lại cho hiệu trưởng một tấm lưng thờ ơ.

"Thằng nhóc cậu......!!"

Hiệu trưởng tức giận vội vàng đuổi theo, đang muốn nói gì đó thì đúng lúc chuông tan học vang lên, âm thanh phá vỡ không gian yên tĩnh của trường học, không đợi đám Thời Tễ bọn họ vào khu dạy học, giây tiếp theo đã có hai bóng dáng nhanh chóng từ bên trong chạy ra.

"Thời tiên sinh!!!"

Hai người kia chạy rất nhanh, Thời Tễ căn bản không nhìn rõ được họ là ai, nhưng âm thanh quen thuộc truyền đến, Lâm Dật và Giang Mặc thở hồng hộc không ngừng xuất hiện trước mặt hắn, nhìn nam nhân ngồi trên xe lăn, hốc mắt Lâm Dật bỗng chốc ửng đỏ.

"Này... Có chuyện gì vậy?" Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Lê Thầm, "Không phải, không phải đã nói vì não thiếu oxy nên mới dẫn đến hôn mê sao? Sao hiện lại lại ngồi trên—"

Hai chữ xe lăn này dù thế nào cậu ta cũng không nói được nên lời, Lâm Dật ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thời Tễ, hai mắt rưng rưng: "Thời tiên sinh, Thời tiên sinh sẽ tốt lên chứ?"

"Đều do em, còn đòi đi suối nước nóng, rõ ràng là biết Thời tiên sinh không thoải mái..." giọng nói thiếu niên vừa chậm rãi lại nghẹn ngào, cậu hít hít mũi, nỗ lực ngăn không để nước mắt chảy ra, "Xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Hốc mắt Lâm Dật càng ngày càng đỏ bừng, Giang Mặc đứng cạnh cậu, môi mỏng giật giật, cuối cùng hắn đem những lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng nuốt ngược vào trong, chỉ lặng lẽ giơ tay xoa đầu Lâm Dật.

"Ngốc." Thời Tễ dịu dàng rũ mắt, khó khăn mà cử động ngón tay chạm vào lòng bàn tay Lâm Dật, "Cơ thể của tôi thế này cũng không phải do cậu gây ra, xin lỗi cái gì."

"Nhưng... Nhưng..." Hàng mi của Lâm Dật run rẩy, nước mắt trào ra.

"Nghe này, tình huống của tôi lúc này không liên quan đến các cậu."

Thời Tễ thấp giọng nói.

"Tôi sẽ khoẻ hơn."

"Nhưng không phải hiện tại."

Gió xuân lướt qua hoà lẫn với tiếng nức nở của thiếu niên, Lâm Dật nâng mắt nhìn về phía Thời Tễ: "Thật ư? Thật sự có thể tốt lên sao?"

Đôi mắt màu nâu sẫm ngập nước trông rất đáng thương, Thời Tễ "ừm" một tiếng: "Thật."

Lâm Dật lúc này mới đứng lên, dựa vào vai Giang Mặc mà rớt nước mắt, cậu khóc thê thảm đến mức những người đi ngang qua đều nhịn không được mà quay đầu nhìn Lâm Dật.

Cùng Lâm Dật và Giang Mặc trò chuyện một lúc, Thời Tễ cùng Lê Thầm mới rời đi, trước tiên họ về ký túc xá — là khu ký túc xá giáo viên lúc trước, hiệu suất của trường thập nhất vẫn luôn rất tốt, thời điểm Thời Tễ thông báo muốn đến đây, chỉ trong thời gian nửa tiếng ngắn ngủi, họ đã dọn dẹp sạch sẽ cả căn phòng.

Lê Thầm đỡ Thời Tễ ngồi lên sô pha, sau khi để Thời Tễ ngồi ngay ngắn, cậu bắt đầu đi quanh phòng quan sát, Thời Tễ nhìn cậu, trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó nhịn không được mà lên tiếng gọi: "Lê Thầm."

Bước chân của thiếu niên lập tức dừng lại, giống như vẫn luôn chờ hắn lên tiếng.

"Em..." Thời Tễ liếm liếm môi dưới, "Hôm nay không phải em muốn đi học sao?"

Lê Thầm quay đầu nhìn hắn, bình tĩnh mà đáp: "Em đã xin chủ nhiệm lớp nghỉ học, hôm nay ở với anh."

Thời Tễ nghe xong cau mày, sau đó lắc đầu: "Anh không cần em ở cùng, em về phòng học học đi."

Thiếu niên đứng yên bất động tại chỗ nửa ngày, cậu vẫn luôn làm trái với mong muốn của Thời Tễ ở phương diện này.

Thời Tễ biết hắn lại bắt đầu bướng bỉnh, vì thế bất đắc dĩ thở dài: "Em đi học đi, trở về anh sẽ thưởng cho em."

"Thưởng?" Lê Thầm nghe đến đây, đôi mắt lập tức sáng lên.

Thời Tễ lên tiếng, cún con đã chạy đến trước mặt hắn, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn: "Thưởng cái gì?"

Sóng mũi của cậu gần như chạm vào mặt Thời Tễ, hô hấp nóng rực phả ra khi cậu nói chuyện, Thời Tễ hơi nghiêng đầu, cố ý không trả lời câu hỏi của cậu: "... Em đi học trước cái đã."

"Nếu không sẽ không có."

Những lời này vừa thốt ra, Lê Thầm không nói hai lời đứng lên, cầm lấy cặp sách bước ra ngoài, nhưng vừa tới cửa, cậu lại lui về từng bước, ngồi xổm trước mặt Thời Tễ, trầm giọng nói: "Anh ơi, hôn em một cái."

Cậu luôn yêu cầu Thời Tễ hôn mình mỗi ngày, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thời Tễ khiến hắn không có cánh nào từ chối, hầu kết Thời Tễ lăn lộn một chút, hắn cảm giác mặt mình sắp bị thiêu cháy, cuối cùng trước ánh mắt nóng rực của thiếu niên, hắn cúi đầu hôn lên khoé môi của Lê Thầm.

"Được rồi, còn không đi thì em sẽ muộn học..."

Giọng nói ấm áp của Thời Tễ chìm trong cánh môi, Lê Thầm nhắm mắt lại khẽ liếm môi hắn, cho đến khi đôi môi Thời Tễ đều ướt đẫm, cậu mới lưu luyến mà buông hắn ra.

"Chờ em về nha anh."

Hơi thở ấm áp phả vào tai Thời Tễ, lúc Thời Tễ chớp chớp mắt hoàn hồn, Lê Thầm đã ra khỏi cửa.

Hắn vô thức giơ tay sờ vào khóe môi ướt át, hơi thở thuộc về Lê Thầm vẫn còn mơ hồ quanh quẩn trên mặt.

Quá dính người.

Cái này chẳng phải... cún con dính người sao.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Cả ngày hôm đó tâm tình của Lê Thầm không lúc nào yên bởi vì lời nói úp úp mở mở của Thời Tễ, hơn nữa lo sợ Thời Tễ ở một mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên khi chuông tan học vừa vang, cậu liền lao nhanh hướng về phía ký túc xá giáo viên.

Ánh chiều tà màu cam phủ lên người cậu, bóng đen dưới chân không ngừng kéo dài, Lê Thầm đẩy cửa phòng, thấy trong phòng không một bóng người, trong lòng chùng xuống một giây.

Ngay sau đó, khi đại não của cậu vẫn còn trống rỗng, cậu liền thấy bóng dáng khẽ động trong phòng, Lê Thầm khẽ nhíu mày, rảo bước hướng về phía phòng ngủ.

Cửa phòng không hoàn toàn đóng kín mà còn để lộ khe hở tầm hai ngón tay, theo khe cửa này Lê Thầm có thể thấy người bên trong đang làm gì.

Cậu rũ mi, nâng tay lên nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, tiếng "kẽo kẹt" nhỏ vang lên, khiến Thời Tễ bên trong chợt cứng đờ, vội vàng quay đầu nhìn qua, trong ánh mắt còn không giấu được tia hoảng loạn.

Mà Lê Thầm nhìn thấy khung cảnh trước mắt, đầu óc cậu trực tiếp chết máy, cả người sững sờ tại chỗ.

—— Chỉ thấy Thời Tễ không biết tìm đâu được bộ đồ hầu gái mà mặc vào, quỳ gối ngồi trên chiếc giường mềm mại, chiếc váy không tính là dài chỉ có thể khó khăn che lấp được một ít ở phần đùi, cẳng chân thon dài bị đôi vớ màu trắng dài đến đầu gối bao bọc, dư ra phần đùi trắng mềm, trên đầu hắn còn đeo tai mèo lúc trước Lê Thầm đã tặng cho.

Hắn đưa lưng về phía Lê Thầm, hai tay nỗ lực mà kéo khoé kéo bên hông, nhưng lúc này hoàn toàn không kéo được, khiến một phần lớn da thịt bại lộ.

Nhưng mà thứ khiến Lê Thầm không rời mắt được, chính là chiếc đuôi mèo lông xù đang không ngừng lắc lư phía sau.

"Tại sao, tại sao em lại về nhanh như vậy!"

Gương mặt Thời Tễ đỏ lên, luống cuống tay chân mà khéo khoá váy, động tác gấp gáp khiến cả phần cơ bắp phát đau, Thời Tễ cắn răng nhịn lại, sau đó chậm rì rì xoay người, một bàn tay túm lấy làn váy ngắn ngủn, giương mắt đón nhận tầm mắt nỏng bỏng của Lê Thầm.

Hắn mím môi, vì mất tự nhiên mà hàng mi run rẩy.

Sau đó Thời Tễ chậm rãi mở miệng.

"Cái này là phần thưởng ——"

"Em thích không?"

---