Editor: tè ré re
---
Thời Tễ và Lê Thầm đồng thời im lặng.
Thiếu niên đứng cách đó không xa mím môi khẽ nhấc mắt nhìn Thời Tễ, hầu kết gian nan lăn lộn, cậu thấp giọng gọi: "Anh ơi."
Giọng nói của Lê Thầm phá vỡ sự im lặng, Thời Tễ định thần lại rồi ngẩng đầu lên chớp mắt mấy cái, hốc mắt cũng đã bắt đầu khô khốc, không biết vừa rồi hắn đã nhìn tay mình bao lâu nữa.
"Anh..." Lê Thầm nuốt khan, lời nói nghẹn trong cổ họng, bàn tay buông thỏng bên người buông ra rồi lại siết chặt, qua hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
Thời Tễ nhìn vẻ bất an trong mắt cậu, Lê Thầm chắc chắn cảm nhận được hành vi kỳ lạ vừa rồi của hắn. Thời Tễ buông đôi môi đang cắn chặt, vết thương xẹt qua một trận đau đớn. Hắn xốc chăn lên, không thèm bận tâm tay mình còn đang bị cắm kim tiêm mà xuống giường, hai chân trần loạng choạng chạy về phía Lê Thầm.
Cơ thể vẫn còn kiệt sức, đôi chân giẫm trên nền đất lạnh bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khụy xuống, cũng bởi vì đứng dậy quá đột ngột mà hắn còn có chút choáng váng.
Lê Thầm đứng đó nhìn Thời Tễ đang đi về phía mình, khuôn mặt người đàn ông tái nhợt không chút sức sống, chỉ có đôi môi là bị cắn đến muốn bật máu, mái tóc vốn mềm mại theo động tác của hắn khẽ đung đưa. Thời Tễ cau mày duỗi tay nắm lấy quần áo của Lê Thầm, ép bản thân nhào về phía trước mấy bước sau đó trực tiếp lao vào trong lồng ngực của thiếu niên.
Hắn tựa vào ngực Lê Thầm há miệng thở hồng hộc, cơn đau vốn đã dịu đi lại bắt đầu mơ hồ lan rộng đến tận xương tủy.
Linh hồn của Thời Tễ dường như đang bị thứ gì đó áp chế khiến hắn không thể khống chế được thân thể này. Hai chân hắn nhũn ra như muốn quỳ thẳng trên mặt đất, cũng may Lê Thầm bên cạnh nhanh tay bắt được hắn, hai tay vòng qua vòng eo thon gọn đỡ hắn lên.
Dung hợp là đây sao?
Thời Tễ nghĩ, hai tay hắn dán trước ngực Lê Thầm, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của đối phương.
Sau khi dung hợp, hắn sẽ hoàn toàn chết ở thế giới hiện thực, còn hắn ở lại đây thì sao?
Sẽ biến thành Thời Tễ ban đầu sao?
Lê Thầm nhìn sắc mặt khó coi của Thời Tễ, đầu ngón tay đang nắm lấy vạt áo cậu khẽ run rẩy như đang sợ hãi điều gì đó. Cậu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, nâng tay vuốt ve gương mặt Thời Tễ: "Đừng sợ."
"Em ở đây."
Vừa nói ra những lời này, cậu liền cảm nhận được người đàn ông đang run rẩy trong lòng ngực mình thoáng dừng lại, sau đó Lê Thầm chậm rãi ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Thời Tễ.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cậu đã bị cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt kia làm cho chấn động.
Tham luyến, miễn cưỡng, thống khổ cùng giãy giụa.
Đôi mắt như một màn đêm tối ngày thường không hề gợn sóng, đây là lần đầu tiên Lê Thầm nhìn thấy được những cảm xúc mãnh liệt như vậy.
"Anh?" cậu vô thức gọi, ngón tay vuốt ve khóe mắt đỏ bừng của hắn, "Sao anh......"
Đột nhiên, Thời Tễ không biết lấy sức lực từ đâu, rõ ràng đang mềm yếu trong lồng ngực của Lê Thầm, hắn đột nhiên bắt lấy cổ áo cậu, kéo đầu Lê Thầm xuống.
Bên môi truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Thời Tễ chặn lời cậu, buộc cậu mở miệng thè đầu lưỡi liếm môi hắn, đôi môi ban đầu có chút lạnh lẽo bắt đầu nóng lên, nước bọt chạm đến vết thương trên môi khiến Thời Tễ không nhịn được phát ra vài tiếng hừ nhẹ.
Động tác của hắn quá nóng nảy, Lê Thầm trước nay chưa từng trải qua cảm giác này. Người đàn ông trước mặt thậm chí còn chủ động cạy răng, vội vàng ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, nước bọt trong suốt từ khóe miệng chảy xuống, nhuộm đỏ đôi môi cùng chiếc cổ thon dài.
Vết thương vốn đã ngừng chảy máu trên môi lại bị Lê Thầm cắn phá, máu đỏ mang mùi vị kim loại cứ quẩn quanh trong khoang miệng của hai người.
Thời Tễ khẽ mở mắt nhìn Lê Thầm đang thuận theo hắn, trái tim dưới lồng ngực như được một bàn tay ấm áp bao bọc, xua tan đi cảm giác ớn lạnh khắp trong cơ thể.
Hắn vừa định nâng tay chạm gương mặt của đối phương, thế nhưng ngay lúc này, một đạo bạch quang thình lình lóe lên trong đầu hắn, ngay sau đó, một cảm giác kỳ lạ tràn đến, ngón tay sắp chạm vào làn da của Lê Thầm bỗng dưng sinh ra cảm giác chán ghét vô tận.
Thật ghê tởm.
Hắn đang hôn môi với Lê Thầm.
Sau đó, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, vòng tay qua cổ Lê Thầm, cưỡng ép làm nụ hôn trở nên sâu hơn.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng nước ái muội, hai thân ảnh chồng lên nhau, Thời Tễ không biết hắn đã hôn Lê Thầm bao lâu, linh hồn của hắn cùng ý thức của nguyên chủ đang tranh đấu trong cùng một cơ thể, hai loại cảm xúc bất đồng khiến Thời Tễ như muốn hỏng mất.
Lê Thầm cụp mắt nhìn Thời Tễ chăm chú, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ của người đàn ông, cậu luôn có thể cảm nhận được ánh mắt chán ghét của hắn, nhưng mỗi lần như vậy, người đàn ông trong ngực lại hôn cậu sâu hơn.
Hai loại cảm xúc mâu thuẫn hiện lên trên người Thời Tễ, Lê Thầm không rõ, cũng không hiểu được cảm giác kỳ quái này.
Thời Tễ như thể vừa chán ghét mình, vừa yêu mình say đắm.
Lê Thầm muốn hỏi nhưng lại bị Thời Tễ ngăn lại, cậu thở dốc, những lời định nói nhanh chóng bị Thời Tễ ép nuốt trở lại, đôi môi bị hôn đến tê dại, nóng bừng như muốn thiêu cháy.
Thời Tễ liếm khóe môi cậu, khắp miệng hắn tràn ngập mùi tin tức tố của cậu, hương hoa diên vĩ tràn ngập khắp phòng bệnh, Lê Thầm bị hắn kích thích, hai tay ái muội mà nhéo eo hắn.
Sắp bị ăn thịt rồi
Sắp bị anh ấy ăn hoàn toàn rồi.
Đầu óc bọn họ đều choáng váng vì thiếu oxy nhưng cả hai không ai nghĩ đến việc buông tha đối phương.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ đang dần buông xuống, đám mây đỏ rực nơi chân trời cuối cùng cũng chìm vào màn đêm tối tăm tĩnh mịch, tiếng ván giường khẽ đong đưa, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng thở dốc khe khẽ khiến tai người khác nóng bừng.
Thời Tễ tựa đầu vào chiếc gối mềm mại, hắn nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, cơn đau trong cơ thể dần dần biến mất, từng nơi từng nơi đều được Lê Thầm xoa dịu vuốt ve. Đầu hắn choáng váng nặng nề, màn đêm đen tối lúc đó trong mắt hắn dường như biến thành vực sâu vô hình của biển cả, mà hắn đang lê lết chính bản thân mình tiến vào đó.
"Anh." Lê Thầm nghiêng người về phía hắn, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng bao trùm lấy Thời Tễ, cậu nhìn chằm chằm những vết đỏ mình để lại trên người Thời Tễ giống như những đóa hoa rực rỡ được trồng trên mảnh đất cằn cỗi, đẹp đến lạ thường.
Cậu ghé sát vào tai Thời Tễ, liếm vành tai mềm mại của đối phương, giọng nói trầm khàn vang vọng trong không khí: "Anh thật đẹp."
Nói xong, Lê Thầm áp đầu vào ngực hắn, xuyên qua làn da mỏng manh cảm nhận từng nhịp đập trái tim của Thời Tễ.
"Em nguyện ý chết trên người anh."
Cậu đột nhiên nói một câu như vậy.
Chỉ một câu nói ngắn ngủn, từng âm tiết đều đập vào màng nhĩ của Thời Tễ, hắn mở to mắt, dùng hết sức nâng tay lên ôm đầu Lê Thầm.
Thời Tễ thầm thở dài một hơi.
"Nếu một người đến từ bên ngoài ở lại đây quá lâu, thế giới này sẽ hợp nhất người đó với chính nó."
"Quá trình hợp nhất vạn lần thống khổ, nó sẽ cướp đoạt hết thảy ý thức của người đến từ bên ngoài, làm kẻ ngoại lai đó trở thành nhân vật nguyên bản trong câu chuyện."
"Tính cách của ngươi, vui buồn của ngươi, mọi thứ đều biến mất."
"Ngươi sẽ không còn là chính mình nữa."
Bất tri bất giác, những âm thanh nghe được trong mơ như vang lên bên tai hắn một lần nữa.
Thời Tễ chớp chớp mi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Lê Thầm.
Mình có thế tiếp tục yêu Lê Thầm sao?
Thời Tễ tự hỏi, hắn cố mở to hai mắt như muốn tìm câu trả lời.
Nhưng đáp án duy nhất hắn nhận được chỉ là sự im lặng.
--
Tình trạng hôn mê của Thời Tễ xảy ra quá đột ngột, sau vài ngày, bác sĩ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cụ thể, Lê Thầm ban đầu muốn hắn ở lại vài ngày để theo dõi, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Thời Tễ, cậu đánh phải ngoan ngoãn làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Sau khi hôn mê, thân thể Thời Tễ không còn tốt như trước, giống như mắc phải một căn bệnh lạ, thỉnh thoảng lại cảm thấy đau đớn, Lê Thầm không biết cơn đau đó nặng đến mức nào, cậu chỉ biết mỗi lần phát bệnh, khuôn mặt của Thời Tễ trở nên xám trắng trông như sắp chết.
Điều này khiến Lê Thầm cảm thấy bất an, trực tiếp khiến cậu mất ngủ mấy ngày liền. Mỗi khi bừng tỉnh lúc nửa đêm, Lê Thầm lại hoảng loạn sờ mũi Thời Tễ, khi cảm nhận được hô hấp của đới phương cậu mới rụt tay lại, vừa oán trách bản thân nghĩ quá nhiều, vừa cố chấp mà nắm lấy ngón tay Thời Tễ.
Cậu quá sợ hãi, sợ sẽ có một ngày mình tỉnh lại chỉ thấy Thời Tễ không còn hô hấp. Cậu muốn tìm cách ngăn cản suy yếu của Thời Tễ, nhưng tất cả đều vô ích.
Sinh mệnh của Thời Tễ đang chậm rãi tiêu tán.
Không hẳn là sinh mệnh, mà là linh hồn của hắn đang chậm rãi tiêu tán.
Lê Thầm sợ rằng một ngày nào đó, Thời Tễ đứng trước mặt cậu sẽ hoàn toàn là người xa lạ.
Cậu không ngừng ôm lấy thân thể của người đàn ông. Bởi vì bị đau đớn tra tấn mà Thời Tễ vẫn chưa ăn được gì, cơ thể tụt cân hơn phân nữa, toàn thân đều là xương cốt chạm vào có chút cộm tay. Lê Thầm cố chấp mà ôm chặt hắn, hận không thể hòa cùng làm một với Thời Tễ.
Tuyết bên ngoài dần tan, nước tuyết lạnh lẽo từng giọt từng giọt chôn vùi trong nền đất, cây cối trơ trụi ngoài nhà đâm chồi mới, màu xanh tràn đầy sức sống hé ra trong không khí se lạnh.
Mùa đông lặng lẽ trôi đi, làn gió đầu xuân thổi vào khiến Thời Tễ cảm thấy có chút ấm áp.
Hắn ngồi trên xe lăn ngơ ngác bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn những nụ hoa xanh non mới mọc, tay Thời Tễ nắm lấy tay cầm xe lăn, không biết từ khi nào hắn đã không thể tự mình bước đi.
Phỏng chừng sau khi linh hồn của hắn tiêu tán, thân thể này sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu, có điều quá trình thống khổ ở giữa chỉ có mình hắn phải chịu đựng mà thôi.
Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ vào miếng đệm trên tay cầm, giây tiếp theo, có một chiếc áo khoác lên người Thời Tễ, sau đó cánh tay của Lê Thầm vòng qua hắn từ phía sau ôm lấy vai Thời Tễ. Chiếc áo khoác trên người còn vương nhiệt độ của thiếu niên, cùng lúc cơ thể cậu còn mang theo khí lạnh áp vào lưng hắn.
"Ngồi ở đây có lạnh không?" Lê Thầm khẽ hỏi, cậu nhìn theo ánh mắt của Thời Tễ, tình cờ nhìn thấy nụ mới nở trên cành cây vừa nảy mầm.
Thời Tễ lắc đầu, giơ tay chạm vào cánh tay của Lê Thầm. Mấy ngày nay cậu đã cao hơn một chút, cơ bắp trên cánh tay săn chắc, hình dáng cơ thể trông không khác gì một Alpha trưởng thành.
"Em đi học về à?" Thời Tễ hỏi, hạ mắt nhìn chằm chằm cúc áo đồng phục trên cổ tay Lê Thầm.
"Ừ." Lê Thầm đáp, cúi người xuống tựa cằm lên vai Thời Tễ.
Là học sinh cuối cấp, Lê Thầm phải trở lại trường trước Tết. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, thành tích học kỳ trước của cậu thuộc loại tốt nhất, tất nhiên phải làm học sinh tiêu biểu lên đài diễn thuyết.
Đây là điều mà Lê Thầm chưa bao giờ nghĩ tới, thầy cô và bạn học cũ coi thường cậu, thậm chí còn lấy danh dự của người khác thay thế cậu, cho nên khi cậu đứng một mình trên bục diễn thuyết rộng rãi, đối mặt với đám đông nghịt người, trong lòng cậu chỉ có Thời Tễ.
Sự xuất hiện của Thời Tễ đã mạnh mẽ thanh đổi tương lai của cậu.
"Hôm nay em đã rất căng thẳng." Lê Thầm nói, vòng tay ôm lấy Thời Tễ có chút siết chặt, "Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh thì sẽ không căng thẳng nữa."
Thời Tễ nghe vậy thì nhếch khóe môi vỗ vỗ cánh tay Lê Thầm: "Em nói bừa gì vậy."
"Thật mà." Lê Thầm mở to mắt, quay đầu nhìn mặt Thời Tễ, sau đó đưa tay tháo kính mắt của người đàn ông xuống, cúi người hôn lên hàng mi dài của hắn.
Yết hầu cậu khẽ lăn vài cái, cậu thấp giọng nói: "Anh là tất cả đối với em."
Tim thiếu niên đập cực kỳ nhanh, lông mi Thời Tễ khẽ run lên, sau đó đôi môi mỏng mấp máy: "Nếu anh biến mất......"
Hắn dừng lại một giây rồi tiếp tục nói: "Ý anh là, nếu anh vẫn ở đây, nhưng linh hồn anh biến mất, em có yêu thân thể này không?"
Khi chữ cuối cùng rơi xuống, Thời Tễ mới ý thức được mình đã nói vấn đề không thể hiểu được này với Lê Thầm, hắn vội vàng muốn giải thích: "Không, ý anh là......"
"Sẽ không."
Thời Tễ chưa kịp nói xong, Lê Thầm đã ngắt lời hắn không chút do dự.
Thiếu niên bước tới trước mặt Thời Tễ rồi ngồi xổm xuống, cậu nắm lấy tay Thời Tễ: "Em không yêu thân thể này."
"Em yêu anh."
"Nếu linh hồn của anh biến mất." Lê Thầm cụp mi xuống, nhấc tay Thời Tễ lên đặt một nụ hôn: "Em sẽ đi theo linh hồn của anh."
"Anh, em không sợ chết."
Cậu nói.
"Cuộc đời của em đã vì anh mà thay đổi."
"Cho nên thứ em sợ nhất là không có anh bên cạnh."
Thời Tễ cảm thấy trái tim trong lồng ngực run lên, hốc mắt cũng bất giác mà nóng lên, một giây trước khi nước mắt rơi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn giọt nước trong suốt rơi xuống từ mái hiên.
Lê Thầm nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay Thời Tễ áp vào má mình.
Sau đó, ánh mắt Thời Tễ chậm rãi quay về phía Lê Thầm.
"Lê Thầm."
"Dẫn anh đến trường của em."
---
Editor: Chào các bạn, cảm ơn các bạn vì đã thông cảm vì sự vắng mặt trong thời gian vừa qua của mình nhe
Từ giờ mình sẽ bắt đầu đăng lại truyện, có điều không đều được một ngày một chap như ngày trước nữa, dạo này công việc của mình có hơi bất ổn nên lịch ra truyện sẽ không đều nha mn :" (
Tính dành cho các bạn bất ngờ bằng việc đăng một lèo 10 chương nhưng mà vỡ kế hoạch mất rồi huhu. Cảm ơn mọi người đã vẫn ủng hộ sau một thời gian dài nghỉ làm của mình, chúc các bạn một ngày vui vẻ