Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 55: Thí nghiệm






Editor: tè ré re

---

Nụ cười trên môi Tần Triết dần dần tắt ngúm.

Hắn ta rũ mi, Thời Tễ không chớp mắt nhìn Tần Triết, khi hắn nói xong lời này, nhiệt độ trong phòng thí nghiệm không hiểu sao lại giảm xuống mấy phần.

Thời Tễ mím môi chờ Tần Triết trả lời, hồi lâu sau, biểu tình trên mặt người đàn ông rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, hắn đưa tay cầm lấy chiếc bánh mà Thời Tễ còn chưa động tới, tay cầm nĩa cắt một góc nhỏ rồi nhét vào miệng.

Khi kem hòa cùng hơi ấm trong miệng chậm rãi tan chảy, Tần Triết mới quay đầu nhìn Thời Tễ bên cạnh: "Xin lỗi, chỉ là đã lâu mới gặp lại cố nhân, không cẩn thận nói hơi nhiều."

Lời nói của hắn ta đi kèm với đuôi mắt cụp trời sinh, trong giọng nói mang theo điểm tiếc nuối.

"Giáo sư Tần hiểu lầm." Thời Tễ không khách khí vạch trần, "Hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu đúng không? Thế cho nên không tính là bạn cũ được."

Tần Triết nghe xong lời này, đôi mắt đen láy run rẩy trong chốc lát, tựa như lời nói của Thời Tễ thật tàn nhẫn, ngón tay run rẩy đặt nửa chiếc bánh còn lại xuống, thở dài thườn thượt: "Cũng đúng, chỉ là con giống mẹ con quá mà thôi."

"Nhưng vẫn không phải là cô ấy."

Thời Tễ hơi nghiêng đầu.

Sau đó Tần Triết ngước mắt nhìn qua, vẻ dịu dàng trong ánh mắt hóa thành hư không: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Thời Tễ khẽ mỉm cười: "Vì giáo sư Tần luôn nói về mẹ tôi nên hôm nay tôi đến đây chỉ để hỏi xem giáo sư Tần có biết gì về vụ tai nạn xe năm đó hay không."

"Theo tôi được biết, ngày đó hai người họ đã tới phòng thí nghiệm. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, giáo sư Tần ngài hẳn là đã nhìn thấy bọn họ."

Thời Tễ đang nói chuyện thì cửa phòng khách bị từ bên ngoài đẩy ra, một nhân viên nghiên cứu bưng hai chiếc cốc sứ bước vào, sau đó đặt chiếc cốc đựng trà lên bàn cà phê trước mặt Thời Tễ.

Tần Triết mỉm cười gật đầu với hắn, Thời Tễ kiên nhẫn ngậm miệng lại, sau khi nghiên cứu viên rời đi, hắn lại nói: "Ngày đó các người đã xảy ra mâu thuẫn gì sao?"

"Những chuyện này năm đó cảnh sát đã hỏi rất nhiều lần, ta cũng đã trả lời không biết bao nhiêu lần." Người đàn ông bên cạnh nói như vậy nhưng trong giọng điệu lại không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào. "Ta và giáo sư Thời cùng giáo sư Tống có quan hệ rất tốt, chưa từng có bất cứ mâu thuẫn nào, nhiều năm trôi qua rồi nhưng ta vẫn luôn cảm kích bọn họ đã bao dung ta, đối với tai nạn thình lình xảy ra này ta cũng cực kì đau lòng."

Câu trả lời của hắn hoàn toàn không có gì kỳ lạ, như thể đã được luyện tập vô số lần, cho dù đây là một câu nói vô căn cứ nhưng người ta vẫn không tìm được lý do nào để phản bác.

Kỷ Thời Sơ nói, cái chết của cha mẹ nguyên chủ có liên quan đến tổ chức, Tần Triết tất nhiên không thể nào tránh khỏi liên quan.

Thời Tễ kỳ quái nhìn hắn, trên đời này thật sự có người không thẹn với lương tâm đối với những chuyện mình đã làm sao?

Nhưng hiện tại hắn không có chứng cứ, nếu hắn hấp tấp vạch trần lời nói dối của đối phương, chẳng những sẽ rút dây động rừng mà còn gây thêm rất nhiều phiền toái không đáng có.

Vì thế Thời Tễ gật đầu, không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của Tần Triết.

Hắn cố tình nói sang chuyện khác, hướng sự nghi hoặc về những chiếc đĩa patri ở phía ngoài: "Hiện tại hạng mục đào tạo Omega đỉnh cấp do Tấn giáo sư phụ trách sao?"

Tần Triết không cần suy nghĩ mà"ừm" một tiếng, cười nói: "Bên ngoài luôn có tin đồn nói rằng chúng ta là một tổ chức thần bí bồi dưỡng Omega đỉnh cấp, không thể tra được nhân viên có những ai, kỳ thật đâu đến mức như bọn họ nói, cơ cấu của chúng ta là hợp pháp, đương nhiên chúng ta cũng muốn được tiếp xúc trực tiếp với công chúng."

"Tuy nhiên mấy năm trước, lãnh đạo đã coi dự án nghiên cứu của chúng ta là dự án bí mật cấp cao. Để đảm bảo tính bảo mật của nghiên cứu, chúng ta đã thực hiện thỏa thuận bảo mật." Tần Triết nhấp một ngụm trà, "Nếu con tìm kiếm trên các trang web có liên quan, con sẽ có thể tìm thấy được tên của ta."

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu kết quả nghiên cứu và dự án nghiên cứu của mình.

Khi Tần Triết nói ra lời này, trong đôi mắt đen của hắn ta hiện lên một tia sáng khó hiểu, những kết quả nghiên cứu này dường như là đứa con kiêu hãnh của hắn, hắn không khỏi nói thêm: "Nâng cao tỷ lệ sinh sàn của Omega đỉnh cấp luôn là chuyện mà ta muốn làm, lúc còn đi học ta đã đưa ra ý tưởng này với giao sư Tống và giáo sư Thời."

"Đáng tiếc, bọn họ kịch liệt phản đối ý tưởng của ta." Tần Triết sắc mặt tối sầm, "Họ nói nghiên cứu của ta vi phạm chủ nghĩa nhân quyền, làm thí nghiệm trên cơ thể người sẽ rất dễ dàng bị kiển trách và lên án."

"Ta không hiểu, với tư cách là nhà nghiên cứu di truyền sinh học, chúng ta dành cả đời để cống hiến cho sinh học."

"Con người cũng là sinh vật sống. Nếu muốn đạt được đột phá lớn về công nghệ, chẳng phải chúng ta nên hy sinh một chút sao?"

Sau khi nghe Tần Triết nói những lời này, Thời Tễ cuối cùng cũng hiểu tại sao người này lại có cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt như vậy.

Chẳng lẽ thật sự có loại người sinh ra đã là người tốt hay sao? Hoặc là trời sinh đã đóng vai một người tốt?

Khi Tần Triết nói ra lời này, vẻ mặt giống như một vị thần đồng cảm với vạn vật, nhưng nội dung mà hắn thốt ra lại vô cùng máu lạnh, tạo cảm giác xung đột khắp cả người hắn.

"Con nói xem......" Tần Triết đột nhiên quay sang Thời Tễ hỏi: "Ta nói có đúng không?"

Trong lòng Thời Tễtrầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào sự điên cuồng không hề che giấu trong mắt đối phương, trầm ngâm một hồi mới trả lời: "Tôi không phải người trong lĩnh vực này, cho nên đối với vấn đề mà giáo sư Tần đề ra, tôi không thể trả lời."

Hắn hiển nhiên né tránh, Tần Triết cũng không ép hắn quá nhiều, người đàn ông thở dài một hơi, giữa hai hàng lông mày nhíu lại: "Kỳ thật ta luôn cho rằng giáo sư Tống là người hiểu rõ ta nhất."

"Nhưng đó là lần duy nhất cô ấy mắng ta." Tần Triết thấp giọng nói.

"Nếu giáo sư Tống còn ở đây, cô ấy có vì thành tựu hiện tại của ta mà kiêu ngạo hay không?"

Ánh mắt của hắn ta dần trở nên nóng rực, như thể muốn xuyên qua Thời Tễ tìm một linh hồn khác. Sự kiên trì của Tần Triết nằm ngoài dự kiến của Thời Tễ, hắn ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hưng phấn nói: "Sau khi kế hoạch đào tạo của ta được nhiều người chú ý, ta liền nói cho giáo sư Tống đầu tiên."

"Vào thời điểm đó, tin tức về ta có ở khắp nơi, ta đã chôn tờ báo đầu tiên đăng tải sự việc này dưới bia mộ của giáo sư Tống."

Vẻ mặt hắn đặc biệt vui mừng nhảy nhót, nhưng Thời Tễ nghĩ đến nửa đêm hắn chạy đến nghĩa trang đào mộ, trong lòng không khỏi ớn lạnh.

Thời Tễ nuốt nước bọt, cảm giác ở bên Tần Triết khiến hắn càng ngày càng cảm thấy khó chịu, hắn chỉ có thể mạnh mẽ đè nén ý định trốn thoát, tiếp tục cùng Tần Triết nói chuyện: "Giáo sư Tần có thể nói cho tôi biết thí nghiệm đầu tiên của ngài được không?"

Tần Triết nghe xong có chút không hiểu: "Ý của con là gì?"

"À, là cái này." Thời Tễ lấy điện thoại mở ảnh ra, "Mấy ngày trước tôi đã nhìn thấy bức ảnh này."

"Đây hẳn là một bức ảnh nhóm ngài chụp trước khi tiến hành thí nghiệm đi."

Tần Triết cầm lấy điện thoại, dùng ngón tay không ngừng phóng to thu nhỏ, cẩn thận nhìn hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn ngọn đèn treo trên đầu.

"Đúng, đây là lần duy nhất chúng ta chụp ảnh tập thể." Người đàn ông chậm rãi nói, trên mặt có ánh sáng chói lóa chiếu vào, "Lúc đó nhiều công nghệ còn chưa tốt bằng bây giờ, chúng ta trên đường đã gặp phải rất nhiều chuyện."

"Vì vậy sau ngần ấy năm, ta có cảm tình khắc sâu nhất đối với lứa thí nghiệm đầu tiên."

"Vậy bây giờ bọn họ ở đâu?" Thời Tễ thẳng thừng hỏi.

Tần Triết dừng một chút, sau đó lại chú ý tới bức ảnh, chỉ vào thiếu niên bên cạnh Lê Thầm nói: "Đứa này còn sống."

Sau đó, hắn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ, chỉ vào Lê Thầm nhỏ tuổi trên bức ảnh: "Chúng ta vô tình nhặt được đứa này... hắn đã chết chưa đầy nửa tháng sau khi thí nghiệm bắt đầu vì một căn bệnh bẩm sinh."

Nhặt được?

Thời Tễ nhạy bén nhận được có điều gì đó không đúng.

Mặc dù nguyên văn không giới thiệu chi tiết về thân thế của Lê Thầm nhưng Thời Tễ chắc chắn rằng Lê Thầm có cha mẹ.

Rất nhanh, câu nói tiếp theo của Tần Triết đã đáp lại thắc mắc của Thời Tễ.

"Cả hai đứa này đều là trẻ mồ côi."

"Chúng ta đã từng tìm kiếm cha mẹ bọn họ nhưng đáng tiếc nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức gì."

Trong mắt người đàn ông tràn ngập sự tiếc nuối.

Trong lòng Thời Tễ lại chấn động, đây lại là một giả thiết không xuất hiện trong nguyên văn.

"Sau lại có người nói cho ta biết, cái chết vì bệnh tật của nó chỉ là một trò lừa bịp, đứa trẻ thông minh đó đã trốn thoát. Sau này ta lại phát hiện có người đã nhận nuôi nó, lòng tốt treo lơ lửng của ta rốt cuộc cũng đã rớt xuống. Phải biết rằng, nếu đã tiếp thu thí nghiệm cải tạo Omega của ta thì rất nguy hiểm, ta cảm thấy thật may mắn khi nó không có hiện tượng bị mất khống chế, cũng không có làm hại gì đến cha mẹ nuôi của nó."

"Nhưng ta phải đưa nó trở về."

Ánh mắt Thời Tễ thay đổi.

"Điều đáng tiếc là sau một tai nạn, nó đã biến mất."

"Nhưng......" Tần Triết đột nhiên dừng lại, ánh mắt từng chút một dời về phía Thời Tễ: "Gần đây ta phát hiện, hình như nó vẫn còn tồn tại."

"Thật tốt, đứa trẻ này vẫn còn sống."

Ma xui quỷ khiến làm sao, Thời Tễ nghe ra ý tứ khác từ câu cảm thán của Thời Tễ, người đàn ông này không vì Lê Thầm còn sống mà cảm thấy vui mừng, ngược lại, hắn thấy được trong mắt Tần Triết chợt lóe lên vẻ chán ghét.

Sắc mặt Tần Triết nhanh chóng thay đổi.

"Con có biết ai đã chụp bức ảnh này không?"

Thời Tễ lắc đầu.

Tần Triết trầm mặc nửa giây rồi mới trả lời: "Là cha của con."

"Thời Hãn Thành."

"Đứng bên cạnh là mẹ của con, Tống Ngưng."

Thời Tễ trong giây lát mở to hai mắt.

Tần Triết nói điều này là có ý gì?"

Chẳng lẽ muốn nói cho hắn biết, lúc hắn tiến hành thí nghiệm đầu tiên cha mẹ nguyên chủ luôn bày tỏ sự phản đối kịch liệt, cũng tham gia hay sao?

Tại sao lại không ngăn cản.

Chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó khiến hai người cho phép Tần Triết tiếp tục ?!

Thời Tễ cảm thấy đầu óc đột nhiên tê dại, người đàn ông ngồi bên cạnh giống như một con hổ đang cười có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào, hắn càng biểu hiện bình tĩnh thì hệ số nguy hiểm càng cao.

"Không còn sớm nữa." Tần Triết uống hết chỗ trà còn lại trong cốc, dừng chủ đề lại, "Ta còn có thí nghiệm phải hoàn thành, nếu có thắc mắc thì đợi đến lần sau đi."

Tần Triết đã ra lệnh đuổi khách, Thời Tễ gật đầu đồng ý, sau đó đứng dậy đi ra khỏi viện nghiên cứu cùng với Tần Triết.

Người đàn ông đứng bên trong cánh cửa, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa, con robot mà Thời Tễ đã nhìn thấy trước khi bước vào đang đứng cạnh Tần Triết, chấm đỏ trên màn hình không ngừng biến đổi thành nhiều hình dạng khác nhau làm Thời Tễ ảo giác như nhìn thấy được 0373.

Trước khi rời đi, Tần Triết nói với Thời Tễ: "Sau này nếu muốn gặp ta thì cứ việc trực tiếp đến phòng thí nghiệm, ta sẽ mở cửa cho con, nếu con nhớ ta thì có thể đến đây bất cứ lúc nào."

"Chỉ là nó cách xa trung tâm thành phố một chút thôi." Tần Triết vẻ mặt lo lắng, "Con phải cẩn thận một chút."

Thời Tễ mỉm cười bắt tay Tần Triết, sau đó nhìn cánh cửa máy móc từ từ khép lại, sau khi khuôn mặt của Tần Triết hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác áp bức khi ở cùng không gian với Tần Triết khiến Thời Tễ cảm thấy ngột ngạt hít thở không thông.

Hắn lo lắng quay lại nhìn bóng tối dày đặc trước mặt, Thời Tễ trước tiên gửi tin nhắn cho Kỷ Thời Sơ sau đó nhấc chân đi về phía trước.

Còn chưa đi được mấy bước, Thời Tễ đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có một tiếng động nhỏ, giống như tiếng chân ai đó vô tình dẫm phải lá khô, toàn thân căng thẳng, hắn dừng lại, khẩn trương nhìn xung quanh.

Vào lúc đó, Thời Tễ đã nghĩ rằng Tần Triết sắp xếp người đến để đối phó với hắn.

Yết hầu hắn lăn vài vòng, Thời Tễ nhìn xung quanh rồi đột nhiên nhận thấy một tia lửa nhỏ khó thấy xuất hiện trong bóng tối.

Ánh lửa này như từ trên không trung rơi xuống, giây tiếp theo, tiếng lòng bàn chân giẫm đất trở nên rõ ràng hơn.

Một bóng đen lóe lên trong đêm, cho đến khi đối phương từng bước đi dưới ánh đèn ở cổng viện nghiên cứu, Thời Tễ mới nhận ra đó chính là người đàn ông mình đã gặp trước khi tiến vào phòng thí nghiệm.

Hắn ta vẫn đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, chiếc cổ mảnh khảnh được quấn chặt trong băng, có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Thời Tễ, hắn quay đầu lại liếc nhìn Thời Tễ.

Sau vài giây, người đàn ông mở cửa viện nghiên cứu rồi nhanh chóng bước vào.

Khi Kỷ Thời Sơ lái xe dừng lại trước mặt Thời Tễ, hắn đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín của viện nghiên cứu, hắn ta phải mở cửa sổ xe hô to với Thời Tễ hai tiếng, lúc này hắn mới kéo suy nghĩ trở về và ngồi vào ghế phụ lái.

Dù sao đây cũng là địa bàn của Tần Triết, để tránh cho bị camera ẩn giấu đâu đó theo dõi, Kỷ Thời Sơ không nói một lời nhấn ga nhanh chóng rời khỏi đây.

Cho đến khi hắn càng ngày càng rời xa viện nghiên cứu, Kỷ Thời Sơ mới liếc nhìn Thời Tễ hỏi: "Mọi chuyện ổn chứ?"

Thời Tễ trả lời với vẻ mặt đờ đẫn.

"Ngài nói cái gì?" Kỷ Thời Sơ tiếp tục hỏi.

Thời Tễ không nói gì mà lấy ra chiếc máy ghi âm mini giấu trong túi mà Kỷ Thời Sơ đã đưa cho hắn trước khi đến gặp Tần Triết.

"Đều ghi âm rồi." Thời Tễ đáp: "Ngài lấy về nghe đi."

Nói xong, hắn đưa máy ghi âm vào tay Kỷ Thời Sơ.

Thông tin mà hắn biết được tối nay làm cho Thời Tễ càng thêm bối rối, cảm giác kiệt sức mãnh liệt như thủy triều quét qua toàn bộ cơ thể hắn, suốt đường đi Thời Tễ không nói chuyện với Kỷ Thời Sơ nữa.

Kỷ Thời Sơ tiễn hắn ra cửa, Thời Thế mở cửa xuống xe, trước khi vào cửa, Kỷ Thời Sơ từ phía sau hắn nói: "Thời tiên sinh, có chuyện gì thì liên lạc với tôi."

Nói xong hắn ta lên xe phóng đi.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Khi Thời Tễ trở lại Thời gia, hắn đi thẳng đến cửa phòng, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa vặn vặn, chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", cánh cửa không khóa từ từ mở ra.

Giây tiếp theo, một bàn tay mảnh khảnh thò ra từ cánh cửa mới mở, nó nắm lấy cổ tay của Thời Tễ một cách chính xác, sau đó hung bạo kéo Thời Tễ vào trong.

Thời Tễ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, khi tỉnh táo lại, hắn đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, thiếu niên ôm hắn gần đây luôn thích mặc đồ của Thời Tễ, bộ vest khiến cậu trông đẹp trai hơn, chỉ có điều chiếc quần hơi ngắn so với cậu.

"Tại sao lại thích mặc quần áo của tôi như vậy?" Thời Tễ không hiểu lắm.

Lê Thầm không trả lời hắn, chỉ vùi đầu vào cổ Thời Tễ, không ngừng ngửi mùi hương của anh.

"Sao anh về muộn thế?" Một lúc sau Lê Thầm trầm giọng nói, Thời Tễ cảm thấy ngứa ngáy khi mái tóc mềm mại của hắn cọ vào mình.

"Hôm nay anh lại gặp rất nhiều người."

Thời Tễ cụp mi xuống, nửa đùa nửa thật nói: "Thông minh như vậy? Cậu thật sự có mũi chó sao?"

Lê Thầm ngẩng đầu, đôi mắt u lam dừng trên người Thời Tễ.

"Anh đi gặp ai vậy?"

Cậu thẳng thắn dò hỏi.

Thời Tễ quay đi, theo bản năng muốn qua loa vài câu nhưng không ngờ Lê Thầm lại nắm lấy vai hắn, hơi cúi người nghiêm túc nhìn hắn.

"Nói cho em đi anh."

"Em ngửi thấy được một mùi rất quen từ trên người anh."