Editor: tè ré re
---
Nơi chân trời treo một mảnh đêm u lam có vầng trăng khuyết cong cong, ánh trăng mờ mịt lạnh lẽo rơi xuống nền đất.
Kỷ Thời Sơ dừng xe lại, tháo dây an toàn quay đầu nhìn Thời Tễ đang ngồi trên ghế phụ, sườn mặt người đàn ông giấu trong màn đêm, môi mỏng khẽ mím, trên khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra biểu cảm gì.
Hắn giơ tay bật đèn, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ làn da trắng nõn của Thời Tễ, hắn hơi cúi đầu xuất thần nhìn về phía trước, cần cổ giấu sau lớp cổ áo vest không cẩn thận lộ ra những vệt đỏ chói mắt.
Những vết đỏ dày đặc gần như bao phủ toàn bộ cổ của Thời Tễ, từng vết đậm nhạt đều tố cáo tính chiếm hữu của người khởi xướng.
Kỷ Thời Sơ liếc nhìn một cái sau đó quay đi, ngước mắt nhìn về phía cánh cổng cách đó không xa, ánh trăng rơi trên những thanh sắt phản xạ ra một chút ánh sáng.
Dòng chữ "Viện nghiên cứu gen sinh học ABO" được viết ở trên cũng không dễ nhìn thấy
"Thời tiên sinh." Kỷ Thời Sơ cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, "Chúng ta tới rồi."
Những suy nghĩ xa xôi của Thời Tễ bị kéo về, hắn chớp mắt vài lần, định xuống xe nhìn rõ tấm biển cách đó không xa.
Hắn kéo chốt mở vài lần nhưng cửa xe bên cạnh lại không hề chuyển động, Thời Tễ nhìn kỹ lại thì phát hiện Kỷ Thời Sơ không mở khóa cửa.
Thời Tễ cau mày quay lại nhìn Kỷ Thời Sơ với vẻ mặt khó hiểu, người đàn ông ngồi trên ghế lái cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
"Kỷ tiên sinh đây là có ý gì?"
Ánh mắt Thời Tễ dần lạnh lẽo, sau khi đồng ý hợp tác với Kỷ Thời Sơ, hắn ta nói với hắn rằng tối nay hắn sẽ được gặp Tần Triết, để tránh cho quan hệ hợp tác của hai người bị người thứ ba biết, Thời Tễ thậm chí còn không có ý định mang theo Nghiêm Quảng Thịnh.
Kỷ Thời Sơ dùng đôi mắt hồ ly đánh giá Thời Tễ, đôi mắt đỏ thẫm của hắn ta có phần thâm trầm đi một chút, trong mắt nhìn Thời Tễ ẩn chứa thần sắc không minh bạch mà Thời Tễ hoàn toàn không thể hiểu được, hiện tại hắn tương đối sợ Kỷ Thời Sơ sẽ lâm trận phản bội.
Bầu không khí trong xe có chút cứng ngắc, một lúc sau Kỷ Thời Sơ mới dời tầm mắt, thấp giọng nói: "Thời tiên sinh định đi một mình đi vào?"
Thời Tễ do dự nửa giây: "Tần Triết chỉ muốn gặp tôi."
"Vậy cứ như Thời tiên sinh nói đi." Kỷ Thời Sơ dừng một chút, "Tôi sẽ chờ ngài ở cửa."
"Nếu có tình huống gì đột ngột phát sinh, xin hãy lập tức cho tôi biết."
Kỷ Thời Sơ bình tĩnh nói, sau khi thấy Thời Tễ gật đầu đồng ý hắn đột nhiên đổi chủ đề: "Nhưng sau khi gặp mặt Tần Triết xong Thời tiên sinh thật sự định rời đi từ nơi này à?"
Thời Tễ không trả lời ngay, lời nói của Kỷ Thời Sơ khiến cổ tay hắn gần như theo phản xạ có điều kiện mà đau nhức.
Chuyện xảy ra đêm qua vẫn còn sống động trong đầu hắn, hơi thở của Lê Thầm, nhiệt độ của Lê Thầm, mọi thứ về Lê Thầm dường như đều được khắc sâu vào xương tủy trong tiềm thức của hắn.
Dấu vết để lại trên cổ tay vẫn còn rõ ràng, Thời Tễ dùng ngón tay chạm vào làn da đỏ bừng của mình sau đó trầm giọng trả lời: "Không dối gạt ngài, tôi cùng Kỷ tiên sinh giống nhau, đều bị tổ chức theo dõi."
"Tuần trước tôi bị tai nạn ô tô." Thời Tễ bình tĩnh nói: "Không có biển số, phanh bị hư hỏng nặng, không có người lái xe. Tôi suýt chết trong vụ tai nạn xe đó."
Kỷ Thời Sơ nghe xong, biểu tình buông lỏng vài phần: "Tai nạn xe cộ?"
Một giây tiếp theo, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt trở nên phức tạp: "Là..."
"Đúng như ngài nghĩ." Thời Tễ xác nhận suy nghĩ của Kỷ Thời Sơ: "Giống hệt những gì cha mẹ tôi gặp phải năm đó, không chút sai lệch."
"Thật trùng hợp, tôi tình cờ gặp được viên cảnh sát phụ trách vụ tai nạn năm đó của cha mẹ tôi."
"Kết hợp với những lời nhắc nhở mà Kỷ tiên sinh đã cảnh báo tôi---" Thời Tễ dùng dư quang liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng, "Tôi khó có thể không liên tưởng những cái gọi là sự trùng hợp này với tổ chức."
Kỷ Thời Sơ không nói gì, chỉ siết chặt tay lái, các đốt ngón tay nhô ra trở nên trắng bệch.
Thời Tễ liếc nhìn hắn rồi nói tiếp: "Thành thật mà nói, tôi là một người rất sợ chết."
"Trước khi đi, tôi sẽ giúp Kỷ tiên sinh đạt được vật mà ngài mong muốn."
Hắn thở ra một hơi, gió đêm từ cửa sổ xe lướt qua hắn.
"Nhưng tôi hu vọng Kỷ tiên sinh cũng có thể giúp tôi rời đi."
"Tôi vẫn chưa hiểu lắm." Kỷ Thời Sơ chậc lưỡi, "Thời tiên sinh lợi hại như vậy, tại sao còn cần tôi giúp đỡ mới có thể rời đi?"
Thời Tễ im lặng.
Nếu Lê Thầm không có hệ thống, hắn quả thật có thể muốn chạy liền chạy.
Nhưng hiện tại đã khác, hắn biết rõ cho dù có trốn thoát, Lê Thầm cũng có thể dễ dàng tìm được hắn.
Nhưng Thời Tễ không có cách nào khác, Lê Thầm càng ngày càng mất khống chế, hắn sợ cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ bị một thằng nhóc tra tấn đến chết.
Chỉ cần chờ cho tất cả cốt truyện kết thục, hắn cho dù không có hệ thống hắn cũng có thể rời khỏi nơi này.
"Nguyên nhân nằm ở tôi." Thời Tễ nhắm mắt, giọng điệu bất đắc dĩ, "Tôi không thể để người khác phát hiện ra tôi đã mất tích."
Kỷ Thời Sơ nghe hắn nói như vậy thì coi như đã hiểu rõ, hắn ngậm miệng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói "Chú ý an toàn" rồi mở cửa xe.
Hắn nhìn Thời Tễ xuống xe, bóng dáng người đàn ông biến mất trong bóng tối trông cực kỳ đơn bạc, Thời Tễ chậm rãi từng bước một đi về phía trước, ngọn đèn đường ở lối vào Viện Nghiên cứu Thực nghiệm nhấp nháy, ánh sáng của ngọn đèn chiếu sáng viên đá lót dưới đường làm nó càng thêm sáng bóng.
Tim Thời Tễ chậm rãi gia tốc, mỗi lần hắn bước tới một bước thì tim hắn lại đập mạnh hơn.
Hắn cố tình đề nghị địa điểm gặp mặt làở phòng thí nghiệm của Tần Triết.
Thời Tễ dừng lại, ngẩng đầu nhìn chiếc camera thu nhỏ giấu phía trên cánh cửa, vài giây sau, cánh cửa máy móc khổng lồ tự động tách ra, phòng thí nghiệm đối lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài từng chút từng chút lộ ra trước mắt Thời Tễ.
Đứng ở cửa đón hắn là một nhân viên nghiên cứu mặt blouse trắng, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang cùng một đôi găng tay trắng, Thời Tễ liếc hắn một cái, phát hiện mặc dù đối phương đã che kín gần hết khuôn mặt nhưng từ đôi mắt đó, hắn nhận ra tuổi tác của đối phương có lẽ nhỏ hơn hắn một chút.
Bên cạnh nhân viên nghiên cứu là một con robot cao bằng nửa người, thân hình bán trụ được hỗ trợ bởi một đường tín hiệu dạng vòng, hai chấm nhỏ màu đỏ nhấp nháy giữa màn hình, nửa thân dưới chỉ được làm bằng một sợi dây sắt, nó chỉ đơn giản được tạo thành bởi một thân trụ và một vòng lăn.
Sau khi Thời Tễ bước vào, con robot quay xung quanh hắn vài vòng, đôi mắt đỏ phát ra ánh sáng đỏ bao bọc Thời Tễ, sau khi quét lên xuống vài lần, hai chấm đỏ trên màn hình biến thành hai chữ "an toàn".
Sau khi robot kiểm tra đo lường xong, nhân viên nghiên cứu bên cạnh tiến tới cung kính cúi đầu với Thời Tễ, cậu ta không nói một lời đã xoay người, trực tiếp dẫn Thời Tễ vào trong.
Phòng thí nghiệm cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng động nhẹ nhàng của máy móc, Thời Tễ nhìn xung quanh, dọc đường hắn quả thực đã nhìn thấy rất nhiều đĩa petri, nhưng những đĩa petri này bên trong đều sạch sẽ và trống rỗng, chẳng có gì cả.
Cho đến khi Thời Tễ vô tình nhìn thấy một chiếc đĩa petri được giấu ở phía sau, chiều cao của chiếc đĩa petri này trông hoàn toàn khác với những chiếc khác. Nhìn từ bên ngoài vào, nó dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, Thời Tễ không tự chủ được đứng nhìn chiếc đĩa petri kia một lúc lâu.
Đột nhiên, một bóng đen bất ngờ xẹt qua tầm nhìn của Thời Tễ.
Thời Tễ sửng sốt một lúc, hắn vô thức dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm vào đĩa petri bên trong sâu nhất.
Hắn tuyệt đối không nhìn nhầm, vừa rồi đúng thật là có cái gì đó vừa hiện lên.
Nhân viên nghiên cứu dẫn đường phía trước nhận ra Thời Tễ có gì đó không ổn, lập tức quay người đi đến trước mặt Thời Tễ chặn tầm nhìn của hắn.
"Xin hãy đi lối này."
Cậu ta lạnh lùng nói, giơ tay chỉ về phía trước.
"Tiên sinh tốt nhất đừng đi lạc khỏi tôi, đường đi ở phòng thí nghiệm rất phức tạp, nơi nơi đều là những vật dụng thí nghiệm nguy hiểm."
Nhân viên nghiên cứu liếc nhìn Thời Tễ với ánh mắt bình tĩnh màu xám nhạt: "Nếu bị lạc, ngài rất có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Giọng điệu của cậu ta nghe có vẻ rất bình tĩnh nhưng lời nói lại có chút đáng sợ, Thời Tễ nuốt khan, quay mặt qua mỉm cười xin lỗi với đối phương.
Ánh mắt của thanh niên không dừng lại ở Thời Tễ lâu thêm một khắc nào, sau khi nói xong, cậu ta nhanh chóng quay lại và tiếp tục đi về phía trước.
Không biết qua bao lâu, nhân viên nghiên cứu dẫn đường dừng lại trước một cánh cửa, giơ tay chạm vào bức tường bên cạnh, một mảng nhỏ trên tường đột nhiên lún xuống.
Ngay sau đó, một màn hình chậm rãi hiện lên, thanh niên bước tới giơ tay vuốt màn hình vài cái, chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" nhè nhẹ, cánh cửa trước mặt hắn từng chút một mở ra.
Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là bảng điều khiển được đặt ở trung tâm, vô số ống nghiệm các loại gần như bao quanh toàn bộ phòng thí nghiệm, các ống nghiệm đủ loại kích cỡ chứa đầy chất lỏng đủ loại màu sắc.
Thời Tễ mở to mắt, trước khi đi vào, hắn thấy một người đàn ông nghiêng ngả loạng choạng từ bên trong lao ra, trên mặt cũng đeo mặt nạ, mái tóc đen có chút lộn xộn, một tay nắm lấy cánh tay còn lại, thần sắc hoảng loạn mà chạy ra phía cửa.
Hắn không chú ý đến Thời Tễ bước vào nên vô tình va phải vai của Thời Tễ, cơn đau nhức ngắn ngủi đánh thẳng đỉnh đầu, Thời Tễ và người đàn ông đồng thời quay lại nhìn nhau, sau đó người đàn ông quay đầu lại rồi bỏ chạy thật nhanh ra ngoài.
Các nhân viên nghiên cứu khác trong phòng thí nghiệm lần lượt bị đuổi ra ngoài, từng người từng người lướt qua Thời Tễ, hắn quay người lại nghi hoặc nhìn những bóng dáng lướt qua mình, ngay sau đó, bỗng nhiên bả vai của Thời Tễ bị người nào đó phía sau vỗ nhẹ.
"Thời."
Giọng nói xa lạ khiến hô hấp Thời Tễ cứng lại, hắn nhanh chóng quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau cong mày nhìn hắn, ông ta ăn mặc giống hệt những người khác, người đàn ông chắp tay sau lưng, Thời Tễ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ này, theo phản xạ trở nên cảnh giác.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt không mấy thân thiện của Thời Tễ, người đàn ông vội vàng xua tay cười khúc khích rồi kéo mặt nạ trên mặt xuống.
Sau đó, một khuôn mặt nhìn như chưa đến bốn mươi tuổi xuất hiện trước mắt Thời Tễ, khuôn mặt của người đối diện trông cực kỳ ôn hòa, khóe mắt trời sinh cụp xuống lại tăng thêm vẻ thân thiết cho vẻ ngoài vốn dĩ vô hại này. Thời Tễ không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, tóm lại vừa nhìn thấy người này, tâm tình nôn nóng lúc đầu vô thức được thả lỏng.
Nhưng sau khi nhìn thấy bảng tên trên ngực của người đàn ông, trái tim vốn đã buông lỏng của Thời Tễ lại trỗi dậy.
--Tần Triết.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Người đứng trước mặt hắn là Tần Triết.
Điều khác biệt so với trong ảnh là người đàn ông trước mặt đã rút đi vẻ ngây ngô, động tác, cử chỉ đều đầy vẻ chững chạc và lão luyện, hắn ta tràn ngập ý cười nhìn Thời Tễ, ánh mắt vô cùng ấm áp, tựa như thông qua Thời Tễ mà nhớ đến một người khác.
Cảm xúc ẩn chứa trong biểu cảm này đặc biệt phong phú, như thể hắn ta đang nhìn người mà mình ngưỡng mộ đã lâu.
Kỳ quái.
Thời Tễ cau mày, đây thực sự không giống biểu cảm của một giáo sư.
"Xin chào, Tần giáo sư." Ánh mắt của đối phương khiến Thời Tễ cảm thấy khó xử, hắn cau mày mím môi cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Triết: "Tôi là Thời Tễ."
Hắn chủ động đưa tay ra đứng trước mặt Tần Triết, Tần Triết chớp mắt vài cái, vẻ ngoài của người đàn ông này vẫn như cũ, thứ duy nhất khác biệt chính là vài nếp nhăn tích tụ nơi khóe mắt.
"Con vừa tới ta đã nhận ra con rồi." Tần Triết nắm lấy tay Thời Tễ nói: "Con rất giống mẹ của con."
Thời Tễ cụp mi, khóe môi nhếch lên thành một vòng cung nhẹ khiến Tần Triết khẽ run rẩy, hắn lùi lại tránh thoát khỏi tay đối phương.
"Năm đó khi ta còn là học sinh của mẹ con, bà đã đối xử với ta rất tốt." Tần Triết nhìn Thời Tễ, phảng phất như đang chìm trong ký ức, "Trong khoảng hơn chục học sinh, ta là người có tính cách quái gở nhất nên cô Tống luôn lo lắng ta sẽ bị các học sinh khác bắt nạt, còn lo ta sẽ nghĩ quẩn nên luôn hỏi thăm khuyên bảo ta."
Người đàn ông nói, lùi lại một bước nhường đường cho Thời Tễ: "Mau vào trong đi, trung tâm thành phố cách đây rất xa, ngồi trên xe có mệt không?"
Hắn vòng tay qua vai Thời Tễ một cách trìu mến như thể đã quen biết Thời Tễ nhiều năm rồi dẫn hắn vào khu vực nghỉ ngơi trong phòng thí nghiệm, chiếc ghế sô pha phủ chăn nhung cực kỳ mềm mại, Thời Tễ vừa ngồi xuống lập tức liền chìm sâu vào nó.
Một nơi nhỏ trên bàn trà lún xuống, sau đó một miếng bánh anh đào chợt hiện ra trước mặt Thời Tễ, hắn kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, Tần Triết ở một bên chú ý thấy vẻ khó tin của Thời Tễ thì mìm cười, nhẹ giọng nói: "Đây thực ra là những đồ dùng ban đầu còn sót lại."
"Có điều đã qua nhiều năm rồi nên ta có cải tiến đôi chút, trông có vẻ giống ma thuật lắm sao?" Tần Triết tự nhiên ngồi ở bên cạnh Thời Tễ, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vẻ mặt có chút cô đơn: "Thiết bị này là của cô Tống trong lúc rãnh rỗi nghiên cứu được, lúc đó cô ấy đã khoe khoang với ta trong một khoảng thời gian rất lâu."
Thời Tễ quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này dường như rất dễ chìm vào hồi ức quá khứ, hoặc có thể nói trong ký ức hắn ta luôn ẩn chứa một cố nhân có thể dễ dàng trói buộc hắn.
Hắn cụp mắt nhìn chiếc bánh anh đào trên bàn cà phê, mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi Thời Tễ, Tần Triết định thần lại, nhìn thấy Thời Tễ không hề động đậy, lúc này hắn mới phản ứng lại, gãi đầu ngượng ngùng, động tác như một chàng trai trẻ đang yêu: "Xin lỗi, chiếc bánh này trước đây là món cô Tống thích nhất."
"Cho nên......ở đây ta chuẩn bị rất nhiều."
Vừa nói, vẻ mặt Tần Triết dần dần trở nên thống khổ.
"Hẳn con cũng đã phát hiện, đối với ta mà nói cô ấy là một người cực kỳ quan trọng."
"Có điều......"
Đối phương thẳng thắn thừa nhận, lông mi của Thời Tễ run lên mấy lần, hắn suy nghĩ một lúc rồi vươn tay bưng miếng bánh lên, dùng ngón tay thon dài vặn xoắn hai quả nhỏ màu đỏ trên mặt bánh, nhúng một ít kem cho vào miệng.
Hương vị ngọt ngào trong miệng lập tức tràn ra, Thời Tễ nhướng mày: "Hương vị đúng thật là không tồi."
Tần Triết nghe vậy, khói mù vây lấy hắn lập tức tiêu tan, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, trong giọng điệu xen lẫn hưng phấn không giấu được: "Con và mẹ con quả thực rất giống nhau."
Đôi mắt hắn ta sáng lên, đôi môi mỏng mấp máy, chuẩn bị tiếp tục nói những chuyện không quan trọng với Thời Tễ.
Thời Tễ đặt chiếc bánh trên tay xuống, chặn lại ý định tiếp tục nói mấy chuyện xưa vô nghĩa của Tần Triết.
"Giáo sư Tần, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện chính trước thì tốt hơn."
Hắn nói.
"Tôi không biết giáo sư Tần mất nhiều thời gian như vậy để nói chuyện với tôi..."
"Là đang muốn che giấu điều gì?"