Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 19: Hoa diên vĩ






Editor: tè ré re

---

"Thế không phải càng chứng minh thứ này là do Lê Thầm trộm sao?" Chủ nhiệm lớp gào lên, "Ai mà không biết Lê Thầm là Omega?"

"Không đúng." Giang Mặc nói, "Mùi này khác với mùi tin tức tố của Lê Thầm, theo như em biết thì Ôn Tiểu Nhất là Beta, ví tiền quan trọng với cậu ấy như vậy khẳng định cậu ấy sẽ không để người khác ngoài mình chạm vào."

Lông mi cậu ta run run: "Điều này có nghĩa là trước đó đã có người khác chạm vào ví của Ôn Tiểu Nhất."

Ôn Tiểu Nhất nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, nuốt nước bọt, vẻ mặt có chút bối rối: "Tôi..."

"Làm sao em biết đây không phải là tin tức tố của Lê Thầm?" Chủ nhiệm dùng ánh mắt sắc bén nhìn Giang Mặc từ trên xuống dưới, "Giang Mặc, em chỉ mới chuyển đến đây không lâu."

Giang Mặc quay đầu cười với cô chủ nhiệm: "Em vô tình ngửi thấy, hơn nữa em là Alpha nên càng nhạy cảm hơn với tin tức tố của Omega. Tin tức tố của bạn học Lê Thầm rất đặc biệt, giống như là..."

Cậu ta đột nhiên dừng lại, không tìm được từ nào thích hợp, lúc này Thời Tễ vốn nãy giờ vẫn đang im lặng đột nhiên lên tiếng: "Hoa diên vĩ."

"Đúng! Hoa diên vĩ!" Giang Mặc phụ hoạ, cảm kích nhìn Thời Tễ.

Lê Thầm bên kia bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn qua, cậu gắt gao nhìn sườn mặt người đàn ông, mồ hôi đọng trên trán.

Sao Thời Tễ lại biết tin tức tố của cậu là gì?

Anh ta không phải là Beta sao?

Càng ngày càng nhiều bí ẩn chồng chéo lên nhau làm Lê Thầm muốn trực tiếp nắm cổ áo Thời Tễ mà hỏi ra từng cái đáp án.

Cậu lặng lẽ nắm vạt áo mình, lòng bàn tay cọ xát vải dệt, trái tim dưới lồng ngực nảy lên từng hồi, âm thanh lớn tới mức cậu không nghe được tiếng của kẻ nào khác.

"Mà tin tức tố dính trên ví tiền của bạn học Ôn Tiểu Nhất không phải là mùi hoa diên vĩ." Giang Mặc giơ giơ ví tiền trong tay, "Giống như là......bạc hà, nếu cô không tin có thể tìm một bạn học Alpha hoặc Omega nào đó trong lớp tới phân biệt một chút."

Cậu ta một hơi nói xong liền đem ví tiền trả cho Ôn Tiểu Nhất, động tác thân sĩ nhẹ nhàng, nhìn kiểu gì cũng giống một tiểu công tử khiêm tốn lễ độ.

Giang Mặc giải thích một phen làm chủ nhiệm lớp nửa ngày không nói được gì, Thời Tễ nhìn gương mặt chủ nhiệm lớp đang dần dần đỏ lên, trong lòng yên lặng mà tán thưởng Giang Mặc.

Không hổ danh là vai chính công, phó thác Lê Thầm cho cậu thì tôi an tâm rồi.

Thời Tễ nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Giang Mặc lại có vài phần khen ngợi, đúng lúc này hắn cảm thấy một ánh mắt hùng hổ sắc bén không biết từ đâu bắn lại đây, giống như một thanh chuỷ thủ sắc bén thẳng tắp chọc vào ót Thời Tễ.

Hắn kỳ quái mà nhíu mày, cảm giác này thật sự quái dị, Thời Tễ nhịn không được mà quay đầu, nhưng phía sau mình ngoài thằng nhóc Lê Thầm kia thì có ai nữa đâu.

Ảo giác hả ta?

Thời Tễ lẩm bẩm.

Lực chú ý của hắn lại lần nữa dời về mấy người đang ở trên hành lang---trên mặt Giang Mặc không có biểu tình gì; Ôn Tiểu Nhất không biết có phải có quỷ trong lòng hay không, tay nắm ví tiền run nhẹ; chủ nhiệm lớp cô Lâm bị Giang Mặc làm tức giận đến mức trợn trừng; hiệu trưởng ở một bên lau mồ hôi bên thái dương, nửa ngày cũng không biết kết quả sẽ như thế này.

Cảnh tượng này thật sự rất buồn cười, Thời Tễ nhướng mày định nói thì bị hiệu trưởng cắt ngang: "Nếu Giang Mặc nói có lý thì chuyện này cứ như vậy đi."

"Nhưng......" Chủ nhiệm lớp còn muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, hiệu trưởng liền trừng cô, cô ta đành chán nản rụt lui ngậm miệng lại.

Sau đó, như để thoả lòng, cô ta trừng mắt nhìn Lê Thầm một cách hung dữ, các đốt ngón tay nắm chặt thành nắm đấm nứt nẻ.

"Nhưng nạn nhân trong chuyện này là Ôn Tiểu Nhất, sao không hỏi Ôn Tiểu Nhất nghĩ xem muốn như thế nào?" Hiệu trưởng nhếch khoé miệng quay đầu nhìn Ôn Tiểu Nhất.

Cô gái rụt vai, rụt rè nhìn cô giáo chủ nhiệm, cô rúm người vài lần, nói với giọng run run: "Em...Em...ví của em luôn được giữ gìn cần thận, không ai có thể tuỳ tiện đụng vào."

"Nhưng...tại sao cuối cùng nó lại xuất hiện trong cặp sách của bạn học Lê Thầm? Em, em thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra." Khi nói ra những chữ cuối cùng, giọng cô nghẹn lại, khi vừa nói xong thì cô cũng bật khóc.

"Rất đơn giản, chúng ta đi hỏi Omega có tin tức tố bạc hà đi." Giang Mặc nói: "Cô Lâm, nếu cô thấy phiền, chuyện này có thể để em xử lý."

"Được, giao cho cậu."

Thời Tễ đột nhiên lên tiếng, làm hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp hoảng sợ giật mình.

Hắn sửa sửa cổ tay áo, nhấc mi mắt nhìn về phía hiệu trưởng, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại có một tia lạnh lùng xa xăm.

"Tốt nhất là điều tra cho kỹ càng, trả lại trong sạch cho em trai tôi."

Giọng nói hắn bình tĩnh đến mức không một chút dao động, Thời Tễ dừng lại vài giây, quay đầu nhìn Lê Thầm ở phía sau, khoé mắt hếch nheo một cách tự nhiên: "Các người hẳn đều biết kết cục khi vu khống người nhà họ Thời tôi."

Lời này vừa dứt, một cơn gió lạnh thấu xương giữa mùa hạ oi ả quét qua, hiệu trưởng nuốt nước miếng, gượng cười nói: "Tôi biết, tôi biết, ngài Thời đừng tức giận, chúng tôi sẽ lo liệu rõ ràng chuyện này."

Nói xong ông ta nháy mắt với giáo viên chủ nhiệm, cô ta gật đầu rồi dẫn Ôn Tiểu Nhất trở về lớp học.

"Lần này phải cảm ơn bạn học Giang Mặc." Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời đi, hiệu trưởng lên tiếng khen ngợi Giang Mặc với Thời Tễ, "Nếu cậu ta không chú ý đến những chi tiết này, bạn học Lê Thầm có thể đã bị oan vô ích."

Ông ta quay ngoắt thái độ trở thành chó săn của Thời Tễ, ông nhất định phải đặt Giang Mặc ở chỗ mà Thời Tễ có thể nhìn thấy, trước mặt Thời Tễ cùng Giang gia hảo hảo biểu hiện một phen.

"Bạn học Giang Mặc xác thực không tồi." Thời Tễ nhàn nhạt nói.

Chỉ là lời vừa dứt, Lê Thầm đứng sau lưng cúi đầu không nói một lời đi qua ba người, lúc đi qua Giang Mặc thậm chí còn nặng nề mà va mạnh bả vai đối phương.

Hành vi của cậu không tốt chút nào, Giang Mặc đau đớn che bả vai bối rối nhìn bóng lưng Thời Tễ.

Hiệu trưởng nhìn thấy cảnh này tức giận nhưng không dám lên tiếng, trong lòng không ngừng mắng Lê Thầm là đồ khốn nạn, không lẽ cậu ta muốn phá hỏng chuyện tốt của mình sao?

Nhưng lúc này Thời Tễ đang ở đây, ông ta không dám làm gì Lê Thầm, hiệu trưởng hít sâu vài hơi nuốt lửa, cung kính lại gần Thời Tễ nói: "Thời tiên sinh, chúng ta đi dạo nơi khác đi."

Thời Tễ gật đầu đồng ý để hiệu trưởng tiếp tục thả rắm cầu vồng trước mặt mình, sau đó nhấc chân rời khỏi giảng đường.

Có điều hắn không biết, ở cửa sổ một lớp học có một cậu thiếu niên mười bảy tuổi đang cụp mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi.

Những cảm xúc che giấu trong đôi mắt Vụ Lam Sắc dâng trào mãnh liệt, giọng đọc của giáo viên tiếng anh truyền vào tai cậu, thẳng cho đến khi bóng dáng Thời Tễ biến mất khỏi tầm nhìn, Lê Thầm mới hoàn toàn tỉnh táo mà nhìn chằm chằm vào chữ viết dưới tay mình.

Trong đầu cậu chỉ còn đọng lại câu nói.

---"Các người hẳn đều biết kết cục khi vu khống người nhà họ Thời tôi."

Lê Thầm mím môi, giơ bút viết bốn chữ: Người nhà họ thời.

......Sao?

--

Chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa, tiếng chuông vừa vang lên, các học sinh ôm hộp cơm vội vã chạy đến căng tin để ăn giống như một đàn chim thoát khỏi lồng sắt, tranh nhau bay vào trong canteen.

Thời Tễ không ăn ở canteen, hiệu trưởng sắp xếp cho cậu, trong thời gian ở trường, cậu ăn ba bữa một ngày cố định tại nhà hàng cao cấp.

Nhà hàng được xây trong trường học, có quy định đặc biệt, học sinh không được phép vào nên thông thường chỉ có giáo viên hoặc lãnh đạo sử dụng.

Toàn bộ nhà hàng chia làm hai tầng, tầng dưới chủ yếu là đồ Trung, tầng trên thì có đủ loại món ăn.

Hiệu trưởng cầm thực đơn, gọi cho Thời Tễ tất cả các món ăn ngon nhất mỗi món hai phần---ông ta biết, lúc Thời Tễ dùng cơm không thích người khác nhìn, dù vậy, sức ăn của Thời Tễ rất lớn gấp đôi người bình thường, hơn nữa lúc nào cũng ăn đến sạch sẽ.

Khi chiếc bàn đầy những món ăn phong phú, hiệu trưởng tự giác lùi ra, Thời Tễ cầm dĩa mì gần nhất lên, gắp một nĩa vào miệng, rồi lại nhai một ít, sau khi lấy món khác, hắn lại ăn thêm một miếng nữa, đặt dao nĩa trên tay xuống, cầm khăn lau miệng.

Thời Kỷ nhìn chằm chằm trên bàn còn rất nhiều đồ ăn còn chưa đụng tới, không có ý định ăn nữa, ngửa người ra sau ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Không lâu sau, cánh cửa phòng riêng đang đóng kín được mở ra, một bóng người mảnh khảnh nhanh chóng đi vào. Động tác của đối phương nhẹ nhàng nhanh đến nỗi ngay cả chuông cửa treo ở mép cửa cũng không chú ý đến sự xuất hiện của cậu ta.

Thời Tễ nhướng mày: "Tới rồi à?"

Lê Thầm trầm mặc đi đến ngồi xuống đối diện Thời Tễ, nhìn trên bàn một đống thức ăn, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Anh gọi nhiều đồ ăn vậy làm gì?"

"Nhiều à?" Thời Tễ thờ ơ nghiêng đầu, "Dù sao cậu cũng có thể ăn hết."

Lê Thầm không nói nữa, cậu lặng lẽ cầm đĩa salad gần nhất lên, trong khi Thời Tễ đối diện đang nghịch điện thoại di động không nhìn cậu.

Cậu cụp mi nhìn chằm chằm rau diếp xanh tươi trong dĩa thuỷ tinh, mấy ngày Thời Tễ đến trường, cậu luôn lén lút đến nhà hàng giúp hắn dọn đồ ăn thừa.

Nói là đồ thừa, nhưng kỳ thật Thời Tễ ăn cũng không nhiều, mỗi món gọi hai phần, mỗi lần nhìn cậu ăn xong, Thời Tễ thậm chí còn thán phục mà cảm thán.

Điều này khiến Lê Thầm cảm thấy khó hiểu, việc Thời Tễ làm không có vẻ nhưng đang ra lệnh cho cậu mà giống như hắn đang chơi trò chơi cho ăn quái lạ nào đó.

Lá rau trong miệng không có vị gì, nước sốt lại quá ngọt, Lê Thầm hiếm khi chừa lại hơn một nửa đĩa salad, cậu đẩy nó sang một bên, lấy một đĩa khác bên Thời Tễ, nhai một cách máy móc nhìn xương mày của người đàn ông, rồi từng chút từng chút một nhìn xuống.

Thời Tễ có rất nhiều chuyện kỳ lạ không thể giải thích được.

Lê Thầm chớp mắt, buông chiếc nĩa trong tay xuống, lông mi run run nói: "Sự việc đã sáng tỏ, ví của Ôn Tiểu Nhất vô tình rơi xuống đất được lớp trưởng nhặt lên, tôi ngồi gần cậu ấy nên lớp trường nhớ nhầm chỗ và đút ví của cô ấy vào cặp tôi."

Giọng điệu của cậu nhàn nhạt, như đang kể lại câu chuyện của người khác, Lê Thầm nói xong nhìn Thời Tễ thì thấy người đàn ông vẫn đang nghịch điện thoại di động, về phần anh ta có nghe thấy những gì cậu vừa nói hay không, Lê Thầm không biết.

Cậu cau mày chuyển chủ đề: "Cho nên vừa rồi tại sao anh lại không tin tôi?"