Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 18: Ngoài ý muốn






Editor: tè ré re

---

"Thời tiên sinh, mời ngài nhìn xem trường trung học số 11 bây giờ phát triển như thế nào."

Một vài tia nắng từ trên bầu trời chiếu vào góc tường, nhuộm cây thường xuân đang leo trên vách một màu ấm áp, tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ radio, Thời Tễ và hiệu trưởng đứng ở cửa sổ văn phòng tầng trên. Hắn nhìn xuống các học sinh đang tập thể dục buổi sáng ở giữa sân trường.

"Bất kể là môi trường học đường hay là tài nguyên giảng dạy..." Hiệu trưởng chắp hai tay sau lưng, khoé mắt hiện lên vài nếp nhăn, khoé miệng dào dạt ý cười, ông ta sợ giọng nói của mình bị tiếng nhạc át đi nên cố ý nâng cao âm lượng: "Tất cả đều là nhờ sự trợ giúp của Thời tiên sinh!"

Giọng điệu ông ta phấn khởi, khi ông ta nói lời này, một bàn tay đặt sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, như thể Thời Tễ là hoá thân của đấng cứu thế, biểu cảm trên mặt cũng dõng dạc hùng hồn.

Hiệu trưởng nói xong xoay đầu nhìn Thời Tễ, chỉ vào giữa sân thể dục nói: "Thời tiên sinh, tôi đề nghị ở đó tạc một tượng điêu khắc của ngài, để cho học sinh sau này ai ai cũng có thể nhớ tới ngài."

Thời Tễ mí mắt giật giật, lắc đầu lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần."

Sau đó Thời Tễ lại hạ mí mắt, ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía Lê Thầm.

Đáng tiếc nơi đó cách hơi xa, phía dưới học sinh chen chúc nhau như kiến, Thời Tễ căn bản không nhìn ra Lê Thầm đang ở đâu.

Hiệu trưởng đứng bên cạnh nhất thời cảm thấy tiếc nuối vì đề nghị của mình bị Thời Tễ từ chối, sau đó ông theo ánh mắt của Thời Tễ nhìn xuống dưới, nghĩ rằng hắn muốn nhìn học sinh đang tập với tư thế chuẩn nhất nên hiệu trưởng chỉ tay vào hai người đang đứng trên bục: "Thời tiên sinh, ngài nhìn xem, bạn học đứng bên trái là Giang Mặc, người mà ngài đã gặp qua."

Nghe hiệu trưởng nói, Thời Tễ nhìn về hướng ông ta chỉ, cho dù khoảng cách xa như vậy, Thời Tễ vẫn cảm thấy mỗi một động tác của Giang Mặc đều rất mạnh mẽ, không giống như những người khác chỉ đang kéo lê vô hồn.

Trong nguyên văn, nhân vật Giang Mặc là một cậu bé ngoan, học giỏi, tính cách hiền lành, là một người đàn ông chính trực, mỗi lần Lê Thầm bị bắt nạt đều sẽ đứng ra giúp đỡ, cậu ta là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của Lê Thầm.

"Nếu như ngài thích, lát nữa tôi sẽ gọi Giang Mặc tới để tập lại lần nữa." Hiệu trưởng ở bên cạnh đề nghị.

"Không cần." Thời Tễ không chút do dự cự tuyệt lần nữa.

Hắn không có sở thích xem người khác tập thể dục buổi sáng.

Sau giờ thể dục buổi sáng, các học sinh trở về lớp học, phải đến khi số người trên sân giảm dần Thời Tễ mới thoáng thấy Lê Thầm.

Cậu vẫn đi ở phía sau đám đông, không nhanh không chậm, đúng lúc này, mấy thiếu niên đột nhiên từ phía sau đi tới, một người trong số đó thân thiết vòng tay qua vai Lê Thầm nhưng Lê Thầm lại né tránh.

Không biết có phải nguyên nhân là do mấy ngày nay Thời Tễ ở trường hay không, cho nên có một số giáo viên và học sinh không dám công khai bắt nạt Lê Thầm nữa, thậm chí còn có một số người chủ động đến bắt chuyện làm quen với Lê Thầm, cái này là do Lê Thầm vô tình nói với Thời Tễ sau khi tan học.

Thời Tễ đứng trên lầu nhìn cậu, không biết người bên cạnh nói gì đó, Lê Thầm lúc này cau mày dừng lại, đám thiếu niên vây quanh cậu có vẻ rất nhiệt tình, tiếng người lớn tới mức vang vọng.

Khỏi nghĩ cũng biết, Thời Tễ thấy mình như đang nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Lê Thầm.

Một cảm giác thành tựu không thể giải thích nổi dâng lên trong lòng hắn.

Chẳng lẽ đây là sự vui sướng khi dưỡng thành sao?!

Ánh mắt Thời Tễ vô thức dịu lại, hắn thu tầm mắt, đang định quay người đi thì đột nhiên hiệu trưởng bên cạnh kêu lên: "Ơ? Tại sao Giang Mặc lại tới đó?"

Giang Mặc?

Thời Tễ rất nhạy cảm đối với cái tên này, nhanh chóng trở lại quay đầu nhìn về phía Lê Thầm.

Mấy thiếu niên vốn vây quanh Lê Thầm biến đâu mất, thay vào đó là Giang Mặc đứng trước mặt, thiếu niên quay lưng về phía Thời Tễ, vô tình che khuất Lê Thầm, hai tay đút túi quần, lộ ra một đoạn gân nhượng chân (1) thon dài mảnh khảnh

(1)

Cậu ta và Lê Thầm ở trong sân rất lâu, cho đến khi chỉ còn lại hai người trong khoảng sân rộng lớn, Giang Mặc đứng cạnh Lê Thầm, hai người cùng nhau đi về phía toà nhà giảng dạy.

Ngoài dự đoán, Thời Tễ không thấy vẻ bài xích của Lê Thầm.

Không thể ngờ được hai vai chính lại có tiến triển tình cảm thuận lợi hơn mình tưởng tượng luôn á!

Thời Tễ mừng như điên.

Mắt thấy hai thiếu niên dần dần biến mất trong tầm mắt, Thời Tễ sốt ruột hoảng hốt rời khỏi văn phòng, hoàn toàn không để ý hiệu trưởng đang vội vàng gọi hắn ở phía sau.

Thời Tễ cảm thấy, loại thời khắc tình cảm của vai chính phát triển như này, hắn phải tự mình chứng kiến mới được.

Vì thế, hắn hai ba bước chạy đến lớp học trên tầng lầu của Lê Thầm, chỉ là còn chưa thấy được Lê Thầm đã nghe thấy được tiếng khóc.

Hắn nhìn thấy một bạn học nữ với cái bím tóc đứng trước cửa lớp đang khóc nức nở, cô giơ đôi tay gầy guộc lên lau đi những giọt nước mắt đang trào ra trên khoé mắt, cô chủ nhiệm đứng bên cạnh cúi đầu an ủi, không ngờ không an ủi được, cô gái kia khóc càng ngày càng lớn.

"Có chuyện gì?" Hiệu trưởng đến phía sau, còn chưa kịp hỏi tại sao Thời Tễ lại đến đây thì sự chú ý của ông đã bị cô bé mắt đỏ hoe hấp dẫn.

"Dạ hiệu trưởng." Cô nghe thấy tiếng hiệu trưởng thì quay đầu nhìn qua, trên mặt cô bé vẫn còn đọng nước mắt

"Em học sinh này nói em ấy không tìm thấy ví tiền của em ấy."

Hiệu trưởng nhíu mày: "Không thấy? Bao nhiêu tiền?"

"Hai, hai nghìn ạ." Cô bé thút tha thút thít nức nở trả lời, đôi mắt đỏ bừng như thỏ của cô nhìn sang, khuôn mặt nhỏ còn chưa lau khô nước mắt, "Đây là tiền em để mua thuốc cho mẹ, em không thể làm mất......"

Khi cô nói, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi.

Đúng lúc này, phía sau Thời Tễ truyền đến mấy bước chân nhẹ nhàng, hắn quay người lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lê Thầm, đồng từ đối phương khẽ run lên, tựa hồ không ngờ Thời Tễ sẽ xuất hiện ở đây.

Giây tiếp theo, hai người trong lòng hiểu rõ không nói gì, ăn ý dời tầm mắt.

"Nhớ lại xem có phải em để quên ở đâu không?" Hiệu trưởng sờ đầu cô.

Cô cong môi, dư quang liếc về phía Lê Thầm rồi nói: "Em...em nhớ trước khi đi vệ sinh, em thấy bạn cùng lớp Lê Thầm đứng cạnh chỗ ngồi của em."

Ôn Tiểu Nhất nghẹn ngào nói, chỉ một câu nói này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lê Thầm.

Câu nói này như có chút cố ý, tựa như đang ép đề tài về phía Lê Thầm.

Thời Tễ bên cạnh đứng dựa vào cửa.

Lê Thầm đang không hiểu vì sao mình bị điểm danh, cau mày: "Cái gì?"

"Tiền của bạn học này." Cô chủ nhiệm vừa nhìn thấy Lê Thầm thì vẻ dịu dàng cũng biến mất, cô ta bước tới vài bước nhìn Lê Thầm: "Lê Thầm, cậu có lấy tiền của bạn Ôn Tiểu Nhất không?"

Cô không có chứng cứ nhưng vẫn đúng tình hợp lý hỏi Lê Thầm, Lê Thầm sắc mặt ngưng trọng, cậu nhấp môi, không trả lời vấn đề của cô chủ nhiệm, cũng không giải thích cho bản thân, chỉ là cậu nhấc mi mắt lên nhìn về phía Ôn Tiểu Nhất, nhàn nhạt mở miệng: "Tại sao cậu lại nói như vậy?"

Ôn Tiểu Nhất sửng sốt, môi cô run rẩy: "Nhưng đúng là...... đúng là chính tớ đã thấy."

"Lê Thầm, cô hi vọng em nói thật!" Chủ nhiệm lớp ở bên cạnh phụ hoạ, "Nếu thật là em lấy tiền thì nhanh trả cho bạn học Ôn Tiểu Nhất, cô không hi vọng lớp chúng ta xảy ra vụ việc ăn cắp tồi tệ này."

Khoé môi Lê Thầm tái nhớt, Giang Mặc đứng bên cạnh nhìn không được, bênh vực: "Thầy, Lê Thầm sẽ không làm chuyện như vậy."

Nhìn học sinh ưu tú mà mình luôn xem trọng bên vực Lê Thầm, chủ nhiệm lớp nhướng mày: "Giang Mặc, em nói không phải Lê Thầm thì là không phải sao? Em có chứng cứ gì?"

Giang Mặc cau mày: "Em..."

"Thế cô có bằng chứng không?" Lê Thầm đột nhiên nói, ngữ khí lạnh lẽo, "Bằng chứng tôi trộm tiền."

"Em, em..." Chủ nhiệm nghiến răng, trừng mắt nhìn Lê Thầm.

Hiệu trưởng đứng giữa hít một hơi: "Được rồi, đừng cãi nữa!"

Hiệu trưởng vừa lên tiếng, chủ nhiệm vốn đang muốn tiếp tục hùng hổ doạ người lúc này mới im miệng, hiệu trưởng trước tiên liếc nhìn Thời Tễ một cái, sau đó mới nói: "Cô Lâm, cô không có bằng chứng nhưng vẫn một mực chắc chắn là Lê Thầm trộm tiền, như vậy đi, Thời tiên sinh, ngài xem hiện tại nên làm thế nào bây giờ?"

Thời Tễ lúc này đang cố gắng hạ thấp độ tồn tại vậy mà vẫn bị hiệu trưởng kéo tới, Lê Thầm nhíu chặt mày, hai tay rũ bên người cậu nắm thành quyền, Thời Tễ một bên nhìn sườn mặt cậu dần trở nên trắng bệch, cánh tay run nhè nhẹ.

Giây tiếp theo, Lê Thầm đột nhiên quay đầu nhìn Thời Tễ, con ngươi run rẩy, đôi mắt Vụ Lam Sắc như đang nổi lên sóng gió.

"Anh tin tôi không?"

Hắn nghe Lê Thầm hỏi như vậy.

Cậu thanh niên trước mặt thở gấp, cảm xúc trong mắt hỗn loạn.

"Tôi......" Thời Tễ theo bản năng định trả lời.

Nhưng lúc hắn muốn mở miệng, bên tai chợt vang lên âm thanh của hệ thống.

[ Đang tải cốt truyện tiếp theo--- ]

[ Tải cốt truyện thành công. ]

[ Nhiệm vụ tiếp theo: trợ giúp nhân vật pháo hôi vu khống Lê Thầm. ]

[ Thời gian hoàn thành cốt truyện: trong vòng mười phút ]

[ Đang đồng bộ số liệu......số liệu đã được đồng bộ xong. ]

Cũng như lần trước, sau khi hệ thống ban xong nhiệm vụ, trong đầu Thời Tễ tức khắc xuất hiện một đồng hồ đếm ngược, những con số đỏ tươi không nhừng nhảy lên, buộc Thời Tễ phải kìm lại lời nói sắp ra khỏi miệng.

Hệ thống khỉ gió.

Đây không phải đơn giản là yêu cầu mình đi chết hay sao?!

Cậu thanh niên trước mặt vẫn đang nhìn hắn, Thời Tễ nhịn không được buộc phải rời mắt đi, lạnh lùng nói: "Cậu có làm hay không, xem cặp sách cậu sẽ biết."

Nhưng lời này nhẹ nhàng nói ra, tức khắc đánh nát kỳ vọng trong ánh mắt của Lê Thầm.

[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành một đoạn cốt truyện, đạt được 300 điểm, nạp vào cơ sở dữ liệu, đồng bộ số liệu hoàn thành ]

[ Kiểm tra đo lường tính cách ký chủ OOC cấp độ 0, cộng 100 điểm, kiểm tra đo lường nguy cơ nhân vật phụ trong cốt truyện phát hiện sự thay thế của nhân vật cấp 0, thêm 100 điểm. ]

[ Hiện tại ký chủ có tổng là 15700 điểm. ]

[ Tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. ]

Thời Tễ vừa nói xong, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên.

Lê Thầm nhìn chằm chằm Thời Tễ sau đó chậm rãi dời ánh mắt, hắn rũ mi, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng vừa mới trong nháy mắt kia, Lê Thầm thấy được trên mặt Thời Tễ chợt loé qua sự sợ hãi.

Anh ta thì sợ cái gì chứ?

Sợ phải tin tưởng mình sao?

Một mớ bòng bong đang dày vò trái tim Lê Thầm, đến mức cậu không nghe thấy người xung quanh đang nói gì.

Thời Tễ quá kỳ quái, cậu chưa bao giờ gặp qua người nào kỳ lạ như vậy.

Muốn đối xử tốt với mình nhưng cũng đồng thời kiêng kị gì đó, lúc muốn giúp mình còn phải mạnh mẽ nguỵ trang thành một mặt âm lệ.

Anh ta nghĩ rằng mình không nhìn ra sao?

Buồn cười.

"Dựa vào cái gì!" Lê Thầm hét, "Tôi không trộm đồ!"

"Ai mà thừa nhận mình sẽ trộm đồ chứ." Chủ nhiệm lớp hừ lạnh.

"Vậy làm theo lời của Thời tiên sinh đi." Hiệu trưởng hất cằm.

Lê Thầm trơ mắt nhìn cặp sách của mình bị người ta từ trong phòng học xách ra lộn ngược xuống mặt đất, toàn bộ sách giáo khoa và hộp bút bên trong đều rơi ra ngoài, cuối cùng, giữa mấy cuốn sách có một chiếc ví con thỏ màu hồng nhạt.

"A! Ví của em!" Ôn Tiểu Nhất chạy tới nhanh tay nhặt chiếc ví lên, sau đó ngẩng đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng, nước mắt lại rơi xuống.

"Hiện tại đã có kết luận." Chủ nhiệm khoanh tay, lạnh giọng quát: "Lê Thầm, cậu trộm tiền của Ôn Tiểu Nhất!"

Hiệu trưởng đứng ở sau biểu tình nghiêm nghị: "Bạn học Lê, nếu cậu nói cậu không ăn cắp, vậy tại sao ví tiền này lại xuất hiện trong cặp của cậu?"

Lê Thầm cắn môi không nói.

"Nếu Lê Thầm không thể giải thích, vậy thì việc này cần phải nghiêm túc xử lý." Hiệu trưởng đi vài bước đến trước mặt Thời Tễ, cong cong khoé môi hướng Thời Tễ xin lỗi, "Ngại quá Thời tiên sinh, mặc dù Lê Thầm là em trai của ngài nhưng tôi cũng không thể để chuyện này xảy ra như vậy được."

Nói xong, ông ta lạnh mặt nhìn Lê Thầm: "Lê Thầm, cùng tôi đến phòng làm việc."

Hiệu trưởng chắp tay sau lưng chuẩn bị bưng bụng phệ rời đi.

"Đợi một chút!"

Không đợi hiệu trưởng bước nửa bước, Giang Mặc giơ cái ví tiền màu hồng nhạt kia ra vọt tới trước mặt hiệu trưởng.

Cậu ta ngửi ngửi bên ngoài ví tiền, vẻ mặt ngưng trọng: "Trên ví tiền này có tin tức tố của Omega."