Tạ Yến bực bội với A Ngôn nguyên nhân chính là vì việc uống thuốc, giờ phút này người nằm trên giường, nằm nghiêng sang một bên, chăn kéo đến cằm, chỉ thấy được một bộ tóc đen giống như tơ lụa trải ở trên gối.
Ngoài cửa sổ bóng đêm quạnh quẽ, trăng sáng treo cao.
Đại khái là tất cả đầu óc cùng tinh lực hôm nay đều dùng để đấu trí đấu dũng với A Ngôn, hắn tức giận A Ngôn cũng không quay trở lại, người liền có chút mệt nhọc.
Vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ.
Tạ Yến vẫn chưa ngủ sâu, lập tức bừng tỉnh. Liền biết A Ngôn sẽ không bỏ mặc hắn, vừa nghe thấy động tĩnh lén lút này, hắn lập tức kéo chăn qua đỉnh đầu, cả người bịt tai trộm chuông trốn ở bên trong, rầu rĩ hừ một tiếng: “Ngươi không cần lại đây, ta không có ở đây!”
Tiếng bước chân chỉ vang lên vài lần, liền dừng ở ngoài mành.
Người tới mặc áo khoác ngắn tay đen như mực, dáng người cao gầy như ngọc tước khắc đá, sắc mặt lãnh ngạnh, chính là Nhiếp Chính Vương đương triều, Bùi Quân.
Đợi một hồi, A Ngôn cũng không tới kéo chăn của hắn, cũng không có hống hắn hoặc là khuyên hắn.
Tạ Yến cho rằng A Ngôn không để ý tới mình, liền lặng lẽ vén lên một góc chăn, nhìn ra phía ngoài, nhìn bóng đen dày đặc phía sau nửa bức rèm, nhỏ giọng hỏi: “…… Ngươi tức giận sao?”
“Ngươi tức giận thì nói, ta liền xin lỗi ngươi…… Được không?”
Thanh âm hắn nghèn nghẹn, như thể biết sai rồi, lại giống như là mới vừa tỉnh ngủ từ trong cơn mê mang.
“……” Động tác Bùi Quân dừng lại.
Nếu một canh giờ trước, có người nói với Bùi Quân, lão phu bấm tay tính toán, Nhiếp Chính Vương ngài lập tức liền phải phi trên nóc nhà, làm đầu trộm đuôi cướp, còn dương đông kích tây đổi trắng thay đen, chỉ vì nửa đêm lén gặp ngoại thần trẻ tuổi mỹ mạo, nghe hắn làm nũng ——
Bùi Quân nhất định sẽ cảm thấy chuyện này phi thường buồn cười, lại sai người kéo kẻ hồ ngôn loạn ngữ này ra ngoài, đánh hắn ba mươi lăm đại bản.
Ai ngờ rằng, một canh giờ sau, Bùi Quân chính mình thật sự giống như phi tặc xông vào từ cửa sau, gạt bỏ những kẻ lão nhược bệnh tàn đó, một mình xông vào phòng ngủ Bình An hầu Tạ Yến.
Chỉ là muốn đến nhìn xem, Tạ Yến rốt cuộc là đang giở trò gì.
…… Bất quá trong phủ hắn trừ bỏ bị thua thiệt một chút, nhưng thật ra không có gì biến hóa.
Khi niên thiếu, Tạ Yến tuy được ban tòa hoa viên này, nhưng kỳ thật vẫn luôn để trống, hơn phân nửa thời gian hắn ở trong cung, non nửa thời gian ở trong phủ trưởng công chúa, cùng các vị hoàng tử khác đọc sách ở Ngự Thư Phòng.
Sau đó có lão thần buồn lo vô cớ, ý kiến “Tiểu Bình An hầu” cùng các hoàng tử qua lại thân mật, dễ cổ vũ kéo bè kéo cánh tà môn oai phong. Kỳ thật bất quá chỉ là một đám trẻ con cãi nhau ầm ĩ, hôm nay ngươi chọc ta, ngày mai ta không thèm phản ứng ngươi, nơi nào đội cái mũ kéo bè kéo cánh.
Nhưng Tạ Yến xác thật bởi vậy rời Ngự Thư Phòng, thay đổi giống với các con em quý tộc khác, ở Thái Học đọc sách.
Trong lúc giận dỗi, trong cung với phủ trưởng công chúa cũng không ở nữa, bản thân chuyển đến “phủ Bình An hầu".
Tuy rằng trên kết quả không có gì khác biệt, các hoàng tử thường xuyên phải đi Thái Học nghe nhóm tiến sĩ dạy bảo, cũng thường thường cùng đệ tử ở Thái Học khảo giáo công khóa, trên thực tế với Tạ Yến cũng là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy.
Tạ Yến không bao lâu liền không làm việc đàng hoàng, đặc biệt thích trang trí “phủ Bình An Hầu” của mình, cả ngày không biết lấy đâu ra một đống đồ chơi mới mẻ, còn có các kỳ hoa dị thảo, dẫn tới thu hút các nhóm Thái Học tranh giành thứ mới lạ. Một đám người vui đến quên cả trời đất, kết quả mỗi kỳ đại khảo, mọi người đều bị khẽ tay, duy chỉ có Tạ Yến may mắn thoát nạn, vì hắn lần nào cũng là người giỏi nhất trong kỳ thi.
Người khác nghi ngờ hắn cũng ngày ngày chơi đùa, sao không bị ảnh hưởng chút nào, chẳng lẽ là gian lận sao?
Tạ Yến liền bày ra một bộ dáng khốn khổ, rất là khó nói: “Thật không dám giấu giếm, ngu đệ là người chậm cần bắt đầu sớm, mỗi ngày sau khi về nhà đều phải huyền lương si cổ* đọc sách đêm khuya…… Ai, thật là vất vả.”
* ẩn dụ cho việc học tập chăm chỉ mà không ăn không ngủ.
Bùi Quân khi đó đi ngang qua hắn, nghe thấy mà ớn lạnh một trận.
Bởi vì chính mắt hắn thấy, phủ Bình An Hầu chính là cái ổ vàng bạc, cả thư phòng cũng không có, chỉ hư tình giả ý đặt kệ sách ở bên trong phòng ngủ. Mà ở trên giá sách kia, cũng căn bản không phải sách gì đứng đắn thánh hiền, mà là một đống thoại bản lệnh người mặt đỏ tai hồng.
Hãy còn nhớ rõ, Bùi Quân lần đầu tiên bị Tạ Yến lấy lý do “Trong nhà có bản sao của tiền triều” lừa hắn đến phủ, kết quả tùy tay rút một quyển từ trên tủ sách, lật bìa sách lên, bên trong lại tùy tiện ghi với tiêu đề 《 nghiệt hải si duyên chi trong trướng kiều 》, sắc mặt mình đỏ bừng, mà Tạ Yến thì cười đến ngửa tới ngửa lui.
Thiếu niên Bùi Quân bị hắn dọa chết khiếp, đến cuối cùng cũng không nghe thấy bất kỳ lời xin lỗi nghiêm túc nào.
——Chỗ nào có cái người chậm cần bắt đầu sớm, hắn thật sự là thiếu niên anh tài.
Hiện giờ giá sách không làm việc đàng hoàng kia thật ra trống không, chỉ bày mấy chai lùn để trang trí, tầm mắt Bùi Quân thu trở về, định ở trên khuôn mặt Tạ Yến đang rụt rè nhìn hắn qua bức rèm buông xuống.
Xin lỗi vốn là nên nói, hắn làm nũng với người khác làm gì?
Bùi Quân giơ tay vén mành lên, thấp giọng không vui: “Tạ Yến.”
Thanh âm có điểm xa lạ.
Tạ Yến sửng sốt một chút, từ trên giường ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn rõ thân ảnh cao lớn hắc trầm này, ánh nến lệch về một bên, chiếu ra vài phần bộ dáng và ngũ quan, hắn hậu tri hậu giác phát hiện không phải A Ngôn, hai chân vội vàng vừa giẫm lên trên mặt đất, ba chân bốn cẳng muốn chạy.
Khi đi ngang qua người Bùi Quân, đã bị hắn tóm lấy.
Tạ Yến lảo đảo một chút, cánh tay ăn đau, chạy không thoát, đành phải ngẩng đầu đối diện với Bùi Quân.
Bùi Quân giơ cổ tay của hắn lên, trào phúng nói: “Bình An hầu, đêm qua không mang theo đám lão nhược bệnh tàn của ngươi chạy trốn, hiện tại mới nghĩ đến việc chạy trốn, không khỏi có chút muộn?”
Hắn biết sức lực mình khỏe, lại không nghĩ mạnh như vậy, hoặc là làn da Tạ Yến thật sự quá non mềm —— Bùi Quân rũ mắt nhìn hắn, ánh mắt vô thức lướt xuống cổ tay áo tuột xuống của Tạ Yến—— chỉ chút sức lực như vậy, tay hắn liền nổi lên vết bầm rõ ràng.
Tạ Yến rốt cuộc cảm thấy hắn có điểm quen mắt, chịu đựng đau hồi ức một vòng, mới nhớ tới nguyên lai là “Nhiếp Chính Vương” đưa hắn con chim.
Hắn đáng thương hề hề mà rụt tay mình lại, “…… Đau.”
Vào lúc giãy ra cổ áo mở ra hạ xuống bả vai, lực chú ý của Bùi Quân theo vết đỏ trên cổ tay hắn, lướt vào một mảnh trắng sứ sâu trong cổ áo đoạt tròng mắt người. Bùi Quân nghẹn lời, đã nhất thời quên mất mình tới làm cái gì, há mồm trách cứ một tiếng “Không ra thể thống gì”.
Mắng xong phục hồi lại tinh thần, trở lại chán nản, ném hắn ra thể như hắn là gai đâm vào tay, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngươi hôm qua đến tiệc Nguyên Tiêu, rốt cuộc nháo cái gì?!”
Tạ Yến bị hắn buông ra, chậm rãi xoa cánh tay mình, mờ mịt nhìn Bùi Quân.
“Lúc này lại giả bộ vô tội! Mấy năm nay làm bộ dáng phúc khổ này cho ai xem?”
Bùi Quân nhớ tới tình trạng lụi bại trong phủ hắn tức giận: “Hoàng đế mới sáu tuổi, xem hiểu tâm địa gian xảo của ngươi sao? Hay là những cái hồ bằng cẩu hữu đó mấy năm qua cũng không tới liếc mắt nhìn ngươi một cái? Có đáng để ngươi làm hỏng ổ bảo bối vàng bạc của mình thành như vậy?”
Tạ Yến nếu ở trước mặt cái trung cẩu Lương Ngôn kia cũng không quên diễn kịch, vậy chỉ có thể thuyết minh, kế hoạch của hắn rất lớn, cả người tri kỷ cũng không tiện biết. Đến nỗi đến tột cùng là cái gì ——
Chuyện trên triều đình cũng đã đủ đau đầu, Bùi Quân lười nghi ngờ vấn đề này hết lần này đến lần khác.
“Tạ Yến, cô không muốn đoán tâm tư của ngươi là cái gì, ngươi muốn cái gì thì gọn gàng dứt khoát nói với cô. Nếu bỏ qua ngôi làng này sẽ không còn cửa hàng như vậy nữa.”
Tạ hồ lô giống như bị cưa miệng, cũng không nói lời nào.
Bùi Quân cho rằng kế hoạch của hắn rất lớn, tới mức này rồi còn ngượng ngùng trực tiếp mở miệng, nhịn không được có chút cáu gắt: “Nói mau! Muốn đặc quyền, muốn chức quan, hay là muốn cầu cô thả người nào ở trong thiên lao? Lại hoặc là, kêu cô tha cho chủ tớ các ngươi hồi đất cũ Nam Nghiệp?…… Tạ Yến, cô hôm nay rất mệt, chỉ cho ngươi cơ hội lúc này. Về sau ngươi đừng nói là giả ngây giả dại, cho dù là ngươi đói chết, cô cũng sẽ không quản nhiều tới hỏi ngươi một câu!”
“……”
Tạ Yến bị khí thế lạnh lùng và nghiêm nghị của hắn dọa, ôm cánh tay mình sau đó lui hai bước nhỏ, hắn lấy dư quang thử nhìn lướt qua Bùi Quân một chút, giống như chuồn chuồn lướt nước, lại nhanh chóng buông xuống, tựa hồ cân nhắc nên nói cái gì, thật lâu sau, mới lại chậm rãi nâng lên.
Hắn rốt cuộc hỏi: “Muốn cái gì cũng đều được sao?”
Bùi Quân trong lòng khẽ cười, ám đạo quả nhiên, trăm phương nghìn kế đi tìm chuyện, dụ dỗ hắn tới, quả nhiên vẫn là vì yêu cầu muốn cái gì đó. Nhưng kể từ lúc đó, hắn nhưng thật ra thở phào một hơi, đỡ phải cùng người này tiếp tục phân cao thấp.
Hắn nghiến răng: “Cái gì cũng được, ngươi nói cho cô nghe.”
Sợi tóc mềm mại rũ xuống ở bên má, Tạ Yến hơi hơi ngửa đầu, thật cẩn thận nói: “Vậy, ngươi có thể cho ta tiền nữa không?”
Bùi Quân: “……”
Hảo, cũng coi như là có trong dự kiến, Bùi Quân hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt mắt: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Ngô.” Tạ Yến ấp úng một hồi, bẻ mấy ngón tay, sau đó cắn răng một cái hạ quyết tâm, cũng vươn mười đầu ngón tay ra, quơ quơ về phía Bùi Quân, “Ân!”
Bùi Quân nhíu mày: “Một ngàn lượng? Một vạn lượng?”
Tuy rằng là công phu sư tử ngoạm, thật sự cũng không phải ngoài dự liệu, Tạ Yến ngoạm người, tất nhiên là muốn cắn chết.
Tạ Yến suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy không đúng lắm, lắc lắc đầu.
“Mười vạn lượng?!” Bùi Quân lập tức đứng thẳng dậy, không thể tin được nói, “Tạ Yến! Ngươi đây là trộm dưỡng một đội quân sao há mồm liền muốn mười vạn lượng với cô! Chuyện này không có khả năng, ngươi đừng si tâm vọng tưởng ——”
Vẻ mặt Tạ Yến với biểu tình “Ngươi đang nói cái gì”, lại lắc lắc đầu.
…… Một trăm vạn lượng???
Bùi Quân hai mắt tối sầm, cơ hồ bị hắn làm cho tức chết. Tuyết tai ở Yến Sơn muốn tám mươi vạn lượng từ triều đình, hắn đều muốn chôn hết nha môn Yến Sơn! Bùi Quân đè xuống, vẫn không bảo trì được phong độ bình tâm tĩnh khí, giận dữ hỏi: “—— Tạ Yến, ngươi làm sao dám? Ngươi xem xem bán ngươi đi, đáng giá một trăm vạn lượng sao!”
Tạ Yến sợ tới mức co rụt lại bả vai, khóe mắt nháy mắt ướt đẫm, hắn thu hồi mấy đầu ngón tay, nhỏ giọng xin khoan dung: “Mười lượng quả nhiên không được sao, vậy một, một nửa có thể……không?”
Hắn lưu luyến không rời bế lên lồng chim dưới cửa sổ: “A Ngôn nói điểu ngươi cho rất quý, ta đây từ bỏ, còn cho ngươi, ngươi cho ta một nửa số tiền lần trước có được không?”
Bùi Quân cho rằng mình nghe lầm.
“Ngươi nói lại lần nữa?”
Tạ Yến còn chưa có nhận thấy được nguy hiểm trước mặt, thành thành thật thật nói: “Điểu ngươi quý, trả cho ngươi, ngươi cho ta tiền?” Hắn nghĩ nghĩ những thứ A Ngôn đã từng dạy dỗ, lại lễ phép bổ sung một câu, “Nhiếp Chính Vương ngươi là người tốt.”
“……”
Rất nhiều năm không ai dám nói “Nhiếp Chính Vương là người tốt”.
Hai người ông nói gà bà nói vịt mà hàn huyên nửa ngày, Bùi Quân cúi đầu nhìn lồng chim bị bắt nhét trở lại trong lồng ngực, cảm thấy bệnh đau đầu nhiều năm chưa tái lại của mình cũng phải phát tác.
Hắn gắt gao áp chế cơn đau đầu, liền nghe thấy một tiếng gà gáy thình lình ngoài cửa sổ, ngay sau đó là tiếng bước chân truyền đến từ cửa ngoài khép hờ, có người tới.
Tạ Yến cũng nghe thấy động tĩnh, còn chưa kịp mở miệng, đã bị mấy ngón tay có lực bịt mặt.
“Câm miệng.” Bùi Quân liếc mắt từ trên cao nhìn xuống hắn, chỉ cảm thấy đêm nay sốt ruột đến cực điểm, hắn đem lồng chim cho Tạ Yến, tiếng nói trầm thấp uy hiếp, “Đừng nói lung tung.”
Thân hình hắn cao lớn ấm áp đứng ở trước người Tạ Yến, áo khoác đen nhánh bao phủ, cơ hồ là ôm hắn vào trong lòng ngực. Từng trận ấm áp nhắm thẳng lăn trên người Tạ Yến, hắn bị mạc danh uy thế của Bùi Quân ép tới có chút ngạt thở, theo bản năng gật gật đầu.
Chỉ một cái chớp mắt, hai người liền tách ra, Bùi Quân đứng đằng sau tấm bình phong bên cạnh giường.
Bình phong cũng không cao, phủ vài món xiêm y Tạ Yến thay ra. Bùi Quân thân hình cao lớn, nếu muốn hoàn toàn che khuất cần phải hơi khom người, vừa động đậy, một chiếc áo lót trắng như tuyết rơi xuống, dừng ở trên đầu vai Bùi Quân.
Hắn giơ tay muốn bắt lấy, người ngoài cửa lại đi vào, đành phải nhịn xuống.
Hắn tòng quân nhiều năm, lòng bàn tay thô ráp, hạ xuống liền cọ mấy cái lên đường gờ nho nhỏ nổi lên trên chiếc áo trong tinh tế. Áo trong không biết huân hương gì, nhàn nhạt, quái dễ ngửi.
Mới nghĩ vậy, sắc mặt Bùi Quân tối sầm, các đầu ngón tay nhéo áo trong đều trắng.
Hiện nay dưới tình hình này, giống như hắn thật sự tới hẹn hò yêu đương vụng trộm với ngoại thần mỹ mạo!
Bên kia Tạ Yến ôm lồng sắt, tầm mắt nhịn không được liếc về phía bình phong, có chút khẩn trương, hắn lúc trước không trải qua loại sự tình này, còn hứng thú bừng bừng. Không liếc hai lần, đã có người bước vào, là điếc nhị ca.
Điếc nhị ca bưng dược nóng vừa phải cùng một đĩa mứt hoa quả, vừa vào cửa thấy chân hắn trần trụi đạp lên trên mặt đất, trên người chỉ có một kiện sam tử đơn bạc. Đêm tháng giêng, dù trong phòng đốt than hỏa, đầu ngón chân hắn cũng đông lạnh giống như cà rốt.
Vội buông dược, tiếp nhận lồng sắt treo lên, ê ê a a khoa tay múa chân, bảo hắn mau vào trong ổ chăn đi.
Bận việc một lúc lâu mới đi ra ngoài, lỗ tai điếc, cũng tự nhiên không phát giác được trong phòng nhiều hơn một người.
Hắn vừa ra khỏi cửa, Tạ Yến liền nhảy từ trên giường xuống, dùng chân trần dẫm lên mặt đất đi tới phía sau tấm bình phong, cẩn thận túm túm áo khoác ngoài của Bùi Quân. Bùi Quân quay đầu lại, thấy hắn nhấp nháy lông mi, vẻ mặt tha thiết, như là hỏi hắn làm có tốt không, cầu khích lệ.
Bùi Quân trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện “Hẹn hò yêu đương vụng trộm” hoang đường, trong tay cầm áo trong đóng sầm bình phong, trầm mặt đi ra.
Tạ Yến nhắm mắt đi theo đuôi, vừa lơ đãng đụng vào lưng hắn. Không biết là do lông tơ trên áo lông cừu cọ vào mũi, hay là bởi vì quá lạnh, còn hung hăng ho khan vài tiếng.
Hắn xoa xoa cái mũi, kiên trì không ngừng hỏi: “Ta không có nói lung tung, điểu cũng không cần, ngươi có thể cho ta tiền không?”
Bùi Quân đau đầu, trước mắt chỉ muốn an tĩnh một lát, thấy chén nước thuốc sền sệt màu nâu trên bàn, liền tùy tay chỉ chỉ: “Uống dược đi, cô liền cho ngươi.”
Tạ Yến trầm mặc một hồi, thấy chết không sờn nâng chén thuốc lên, bưng đến trước mặt do dự nửa ngày, mắt thoáng nhìn Bùi Quân đang không nhìn mình, vội vàng nhấp một ngụm ở trên mép chén, liền nói đã uống xong.
Sau đó duỗi tay về phía Bùi Quân, đòi tiền.
Bùi Quân: “……” người này trong mắt chỉ có tiền sao, “Uống sạch sẽ.”
Tạ Yến rũ khóe miệng, rất không tình nguyện liếm một ngụm, tức khắc đắng đến rùng mình, vừa định quay đầu phun ra, ngay lập tức có một bàn tay đưa lên niết, véo cằm hắn làm cho hắn nuốt xuống.
“Rơi ra một giọt, cũng đừng mong muốn một văn tiền từ chỗ cô.”
Bùi Quân nhìn động tác hắn, tịch thu đĩa mứt hoa quả bên cạnh trước hắn một bước: “Không được ăn mứt hoa quả.”
Tạ Yến vừa nghe, tức giận đến đỏ mắt, bắt lấy tay hắn nói không cần tiền.
“Chậm, đầu bảng thanh lâu hát rong cũng không nói chơi một nửa liền chạy lấy người. Ngươi mới vừa rồi không phải còn nói cô là người tốt sao? Cô hiện tại muốn làm người tốt tới cùng.” Bùi Quân đột nhiên vui vẻ trở lại, đầu ngón tay niết môi dưới của hắn, nhìn đôi môi mỏng nổi lên sắc hồng nhuận, “Ngồi xuống, cô nhìn ngươi uống.”