Thám tử không dám kéo dài, mười lăm phút sau, đã mang theo đồ vật quay lại.
Lại không phải là phương thuốc, mà là……cầm một cái ấm sành.
Mặt thám tử lộ vẻ xấu hổ: “Phương thuốc bị kia tiểu quản gia mang bên người, hắn lại luôn bận rộn trong ngoài không ngừng nghỉ, không tìm được cơ hội xuống tay. Thuộc hạ thấy phòng bếp không người trông giữ, liền đem bình dược bọn họ nấu xong trộm…… Khụ, mang về đây.”
Nhìn bình dược, Bùi Quân thật sự nghĩ không rõ hắn nuôi nhóm người này rốt cuộc là dùng để làm gì. Hắn vốn dĩ đã bực mình, hiện tại sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh lùng nói: “Hắn không ngừng nghỉ, ngươi cũng sẽ không đánh người hôn mê trực tiếp lấy đi?!”
“…… A.” Thám tử không nghĩ tới tầng này, rốt cuộc trước kia làm việc, đều là thật cẩn thận sợ rút dây động rừng.
Sao đến phiên Bình An hầu, là đánh bất tỉnh đoạt đi?
Bùi Quân bực bội phất phất tay: “Thôi, tìm cái thái y —— không, mời Trần Trường Côn đến cho cô.”
Lão thái y qua tuổi hoa giáp (hơn 60 tuổi), đỡ mép giường ngồi dậy đi tiểu đêm, vén màn giường lên, bên trong phòng ngủ tối đen có bốn năm vị giáp sắt Nhạn Linh Vệ đứng, mặt đen trường đao, sợ tới mức hắn thiếu chút nữa ngất xỉu, chờ phục hồi lại tinh thần, người đã bị “Thỉnh” đến Nhiếp Chính Vương phủ.
Hắn vừa mới hoàn hồn, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận sao lại thế này, một cái ấm sắc thuốc đã được đưa đến trước mặt.
Kỷ Sơ Nhàn xin lỗi cười cười: “Hơn phân nửa đêm quấy rầy Trần thái y, thật sự là điện hạ chúng ta có cọc sự quan trọng. Muốn thỉnh Trần thái y phân biệt, trong bình này là dược gì? Trị bệnh gì?”
Trần Trường Côn là lão viện chính Thái Y Viện, hầu hạ hoàng gia vài thập niên, đặc biệt giỏi bắt mạch lớn nhỏ, làm người thanh minh, là một trong những thái y hiếm hoi mà Bùi Quân có thể tín nhiệm.
Trần Trường Côn nơm nớp lo sợ bưng ấm thuốc tới, đổ cặn thuốc bên trong ra đảo qua đảo lại phân biệt từng cái một, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn Nhiếp Chính Vương, cẩn thận nói: “Này nhìn, chính là một phương thuốc cố bổn bồi nguyên, chỉ là dược liệu này chính gốc không nhiều, nếu có thể đổi thành hoắc sơn xích chi……”
Bùi Quân chau mày: “Chỉ là cố bổn bồi nguyên?”
Trần Trường Côn cho rằng mình xem bỏ sót cái gì, lại cuốn tay áo lên sao một lần đáy bình, xác nhận không lầm, mới gật đầu dong dài: “Này xác thật là…… Xin hỏi vị bệnh nhân này, bệnh trạng ra sao? Không nói tới là dược có ba phần độc, dược cố bổn bồi nguyên cũng tốt cho người, có người trời sinh hỏa khí tráng vượng, thì không ăn được.”
Bùi Quân nghe hắn nói lại nhịn không được bắt đầu hồi tưởng bộ dáng Tạ Yến trong yến hội: “…… Trắng bệch, trắng đến nổi mạch máu trên cổ tay đều là màu xanh, thân mình gầy yếu, đi đường cũng không có sức lực, bị người va chạm nhẹ một chút là có thể té ngã, cả trận gió cũng không chịu nổi, trở về còn ho.”
Kỷ Sơ Nhàn trộm liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, ngài quan sát còn rất cẩn thận, cả mạch máu cổ tay Bình An hầu cũng đều nhìn thấy?
“Ân, ân.” Trần Trường Côn vừa nghe vừa gật đầu, bình luận, “Phương thuốc này tuy rằng bình thường, nhưng vị bệnh nhân ngài nói này ăn vào, vẫn là có lợi không có hại. Bất quá theo như thần xem, thật sự muốn tu dưỡng bệnh thể, phương thuốc này vẫn nên ôn hòa chút, không bằng lại thêm một mặt lão tham, ăn mấy ngày trước sau, lại……”
Bùi Quân làm như đang nghe, nghiêm túc nghĩ nghĩ, còn muốn hỏi lại cái gì, đột nhiên than lửa trong lồng huân tóe lên cái hoa vang, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Kỷ Sơ Nhàn nhịn không được muốn cười, lại không dám, thấy hắn bỗng nhiên biến sắc mặt giống như lặt sách, xem ra là phục hồi tinh thần lại.
Bùi Quân khóe miệng trầm xuống, đánh gãy lão thái y còn lải nhải: “Cô đã biết, tiễn khách.”
“……”
Trần Trường Côn hơn phân nửa đêm kéo dậy từ trong ổ chăn, đội tuyết khoác sương lại đây, người còn chưa kịp ấm áp, thì lại bị Nhạn Linh Vệ đưa về.
Trong phòng cũng chỉ dư lại Nhiếp Chính Vương và Kỷ Sơ Nhàn.
Bùi Quân dựa vào đầu giường, nhìn ấm sắc thuốc kia: “Cô biết. Hắn khi còn nhỏ lên cây xuống nước, đào tổ chim bắt sâu đi hù dọa lão tam lão lục, thân mình khỏe giống như trâu. Sao có thể thật sự đi uống cái dược gì, còn không phải dùng không công không tội linh chi cẩu kỷ làm bộ làm dáng.”
Kỷ Sơ Nhàn thử nói: “Vậy ấm sắc thuốc này……”
Bùi Quân muốn nói ném, nhìn phiền, bỗng dưng ánh mắt thoáng nhìn qua sổ ghi chép nhật ký lúc trước bị ném sang một bên.
Hắn lại lần nữa nhặt lên lật qua lật lại, Lương Ngôn chó săn kia, dùng hơn năm văn tiền mua trứng gà cũng có thể viết lên một trang lớn nhắc mãi, thiếu cái ấm sắc thuốc còn không biết muốn mắng thành cái dạng gì, Bình An hầu phủ chẳng lẽ thật sự nghèo đến như vậy?
Hắn nghĩ càng thêm không rõ lắm Tạ Yến đang chuẩn bị cái gì, bực bội nói: “Từ chỗ nào đưa về chỗ đó!”
Lật ra đằng sau, trên cơ bản chính là ghi lại cuộc sống hàng ngày của Tạ Yến, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều được Lương Ngôn nghiêm túc nhớ kỹ.
Sáng nay ăn bánh trứng muối, giữa trưa nấu bánh trôi mặn, bánh trôi công tử thích tôm bùn không thích chân giò hun khói, tôm bùn có thể ăn nhiều hơn hai viên so với ngày xưa. Nhưng bánh trôi ăn nhiều căng bụng, buổi tối nửa đêm đau……
Bùi Quân hơi hơi nhíu mày.
Kỷ Sơ Nhàn ứng, ôm bình lui ra, lúc gần đi lại quay đầu: “Điện hạ, cái kia, sổ sách ngài còn xem không? Nếu ngài muốn xem, thuộc hạ tìm mấy cái tay chân mau công văn, sao chép cho ngài một quyển ——”
Mặt Bùi Quân tối sầm, đóng lại sổ ghi chép nhật ký trong tay, ai muốn xem sổ ghi chép ký sự Tạ Yến ăn cái gì uống gì chứ?!
Triều hắn ném qua: “Cầm lăn!”
“Tuân mệnh.” Kỷ Sơ Nhàn cười hì hì lấy mặt tiếp, cất vào trong lòng ngực nhanh như chớp chạy không thấy ảnh.
Nhiếp Chính Vương và A Ngôn đều một - đêm không được ngủ ngon, nhưng thật ra Tạ Yến sau khi uống dược, ngủ một giấc tới đại hừng đông.
Hắn tỉnh lại chuyện thứ nhất, chính là muốn xem chim chóc.
Đôi chim chóc kia quá đẹp, tối hôm qua hắn còn chưa xem đủ, đã bị người xách đi rồi. Không nghĩ tới cái vị “Nhiếp Chính Vương” kia thế nhưng sẽ đưa cho hắn.
Tạ Yến thành thành thật thật ngồi trước giường, để Bảo Bình cầm khăn mặt ướt lau hai lần ở trên mặt hắn, lại lưu loát chải tóc cho hắn. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc nghĩ: “Nhiếp Chính Vương” thật sự là người tốt a!
A Ngôn nói trong bụng chúng nó có điểu nho nhỏ, chờ điểu xinh đẹp nho nhỏ sinh ra, hắn nhất định phải đưa cho Nhiếp Chính Vương nhìn một cái.
Bảo Bình giúp Tạ Yến rửa mặt chải đầu xong, đang nhìn hắn một bên bưng chén cháo một bên xem chim uyên ương trong lồng sắt, bên ngoài đột nhiên náo nhiệt. Lực chú ý của Tạ Yến đã lập tức bị hấp dẫn, buông chén liền phải đi xem. Bảo Bình chạy nhanh cầm áo choàng và khăn cổ mặc lên cho hắn, lúc này mới kéo cửa phòng ra.
Cửa vừa mở ra, một con gà tạp mao vỗ cánh phành phạch trực tiếp vọt tới, dọa Tạ Yến nhảy dựng.
Bảo Bình mỗi tay bắt một gà tán loạn khắp nơi, dỗi nói: “Mới buổi sáng làm gì vậy? Không phải nói mua con gà hầm canh cho chủ tử sao, từ đâu ra nhiều gà sống thế này?”
A Ngôn ôm theo một cái lồng sắt mở cửa trúc, lông gà đầy người, thở hồng hộc nói: “Mua ở chợ sáng, cái khác đều đã bán hết, mấy con này rụng hết lông khó coi, người khác đều không cần. Ta thấy khá tốt, hai trống hai mái, về sau có thể sinh tiểu kê có thể đẻ trứng, ta thượng lượng giá một hồi mới bán cho ta.”
Hắn vừa nói vừa nhét mấy con gà trở lại lồng sắt, bịt kín mít.
Điếc nhị ca bên cạnh chặt cây trúc chết trong vườn, không nói một lời cúi người, buộc rào tre làm chuồng gà, dùng để nuôi gà.
Bảo Bình không thể tin được nói: “Về sau hầu phủ ta phải nhờ vào cái này sinh hoạt? Này giống bộ dáng gì?”
A Ngôn thở dài: “Vậy làm sao bây giờ, vốn dĩ cho rằng tiệc Nguyên Tiêu gặp Nhiếp Chính Vương, làm trò trước mặt nhiều tân quý trọng thần như vậy, hắn vì mặt mũi cũng sẽ cho người tra đám Hộ Bộ kia, đến tột cùng là ai cắt xén bổng lộc của công tử chúng ta. Như vậy, tốt xấu gì cũng có thể lấy về được một ít. Ai biết hắn keo kiệt như thế, chỉ cho mười lượng!
Nói tới cái này liền càng thêm tức giận: “Mất công hai cái bình xuân cùng áo lông chồn kia của ta! Kia ban đầu đều là vật công tử rất thích.”
Bảo Bình nói: “Hiện tại nói cái này còn có ích lợi gì, bằng không ta cùng điếc nhị ca lại đi ra ngoài tìm việc, bằng không chỉ riêng tiền than hỏa cũng không đủ mấy ngày rồi……”
Tạ Yến ngồi xổm bên cạnh hàng rào tre mới dựng, câu được câu không nghe bọn họ nói chuyện, cũng lấy cho điếc nhị ca dây thừng và gậy trúc. Sau khi rào tre dựng lên, A Ngôn đặt lồng sắt ném gà vào, lại rải một nắm trấu thô.
Hắn cao hứng phấn chấn hỏi: “Ta có thể sờ sờ không?”
Thời điểm nói chuyện đã vươn tay vào, may mắn bị điếc nhị ca bắt lấy.
A Ngôn: “…… Này không thể sờ, thật sự cắn người.”
“Nga.” Tạ Yến lại nhìn một hồi, lại lo lắng hỏi, “Chúng nó vì sao lại đánh nhau, nó nặng như vậy, đã ép một con khác không đứng lên nổi.”
A Ngôn nghe tiếng nhìn thoáng qua, lại không biết nên giải thích như thế nào với Tạ Yến, nghĩ thầm hai con gà này chính là một chút cũng không sợ người lạ a, vừa đến địa phương mới liền…… A Ngôn một trận không nói gì, lung tung nói: “Này không phải đánh nhau, là đang ấp trứng, có trứng mới có thể ấp ra gà con.”
“Giống với chim chóc xinh đẹp trong phòng Nhiếp Chính Vương đưa ta sao? Cũng sẽ có gà nho nhỏ sao?”
A Ngôn sợ hắn ngồi xổm xem lâu sẽ bị lạnh, túm hắn lên đẩy mạnh vào trong phòng, có lệ nói: “Đúng đúng đúng, giống nhau. Công tử đừng hỏi, cháo người uống xong rồi sao, đợi lát nữa nên uống dược.”
Vừa nghe uống dược, tươi cười Tạ Yến liền biến mất, vào phòng bò lên trên giường, ai kêu cũng không chịu dậy.
Chầu dược này bị hắn từ buổi sáng cọ tới cọ lui kéo dài tới buổi tối, ăn xong cơm chiều, A Ngôn bất đắc dĩ gọi người đem dược xuống hâm nóng lại một lần nữa, dùng lời lẽ chính đáng “Giáo dục” Tạ Yến đạo lý “Thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, lời thật thì khó nghe lợi cho việc”.
Tạ Yến che lỗ tai lại, mặt đầy ủy khuất.
A Ngôn nói miệng khô lưỡi khốc, đang muốn hỏi dược kia sao nóng lâu như vậy, đột nhiên bên ngoài vang lên một trận ồn ào, Bảo Bình như lâm đại địch chạy vào, mặt đầy hoảng sợ chỉ ra ngoài cửa thở hổn hển một hồi.
“Ngôn ngôn ngôn quản……”
A Ngôn rót một ly nước trà cho nàng: “Làm sao vậy nói chậm một chút, gặp quỷ a?”
“So với quỷ còn đáng sợ hơn!” Bảo Bình nuốt mấy ngụm nước, rốt cuộc thở ra một hơi, “Nhạn Linh Vệ Chỉ huy sứ tới, nói phụng mệnh lại đây dọn đường, Nhiếp Chính Vương lập tức đến! Kêu ngài đi sảnh ngoài phân phó nói mấy câu!”
“……” A Ngôn đứng lên ngay lập tức.
·
Tiền thính phủ Bình An Hầu.
Mười lăm phút trước, Kỷ Sơ Nhàn eo đeo bảo đao, người mặc áo bào hoa la* màu đỏ thẫm điểm hoa văn hổ báo, vai trái đeo áo giáp da, ở một chúng Nhạn Linh Vệ chúng tiểu nhân tiền hô hậu ủng bộ tịch hạ, rảo bước tiến lên đại môn Bình An Hầu phủ.
*Hoa la: là loại vải lụa có kết cấu thưa dệt hoa văn.
Giờ phút này đang ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ vị ở trong chính sảnh, ngón tay tháp tháp gõ mép bàn, rũ mắt phẩm trà.
Bên cạnh một đôi lão phu phụ đầu tóc hoa râm nơm nớp lo sợ, tầm mắt đảo qua Nhạn Linh Vệ trong phòng, chỉ cảm thấy uy phong tám phía, sợ tới mức hai người bọn họ đầu cũng không dám nâng, thấy Kỷ Sơ Nhàn buông chung trà, liền lập tức đi lên rót nước.
Kỷ Sơ Nhàn trên mặt diễu võ dương oai, trong lòng lại một lời khó nói hết.
Một thân quan phục Chỉ huy sứ này, ngày xưa hắn chỉ khi truy bắt phạm quan, xét nhà tịch thu gia sản hoặc phụng chỉ nghe tuyên trên triều, vì thể hiện uy nghiêm mới ăn mặc long trọng như thế. Quan lớn nhỏ trong kinh phàm là thấy hắn mặc thành như vậy, liền biết không có chuyện gì tốt, tự giác né xa ba thước; bá tánh nhìn, tại chỗ bế hài tử lên nhanh chân bỏ chạy đều có.
Hiện giờ bất quá là một chuyến tới nhà Bình An Hầu, lại không phải phạm vào tội gì, nơi nào dùng đến cái tư thế này, cũng chẳng trách hai lão nô bộc không dám thở mạnh một cái.
Lão ma ma tay run - run rẩy, lại rót một ly trà cho hắn, Kỷ Sơ Nhàn nắm cái ly mắt không tự chủ nhìn về hướng hậu viện.
Ma ma vội nói: “Bảo Bình đã đi kêu quản sự chúng ta, lập tức tới, lập tức tới!”
Kỷ Sơ Nhàn cười khổ: “Không vội, không vội.”
Vừa dứt lời, A Ngôn mang theo Bảo Bình vội vàng chạy tới, vườn này nói lớn không lớn, nói nhỏ thật sự là có thể chạy mỏi hai chân. Bọn họ ngày thường đều dùng cửa nhỏ phía sau ra vào, sảnh ngoài tuy rằng ngày ngày quét tước, nhưng đã nhiều năm không đãi khách qua đường.
A Ngôn xem lại việc hôm qua hôm nay một lần nữa, thật sự nghĩ không ra là nơi nào trêu chọc Chỉ huy sứ và Nhiếp Chính Vương, hai người bọn họ xử lý trăm công ngàn việc, đi thật xa đến tận đây giày vò người.
Trên đường tới đây hắn lặp lại lần nữa hỏi Bảo Bình, khi Kỷ Sơ Nhàn vào có ám chỉ cái gì hay không, sắc mặt như thế nào.
Bảo Bình lắc lắc đầu.
Không biết có phải ảo giác của A Ngôn hay không, mới vừa rồi khi hắn vào sảnh, luôn cảm giác Kỷ Sơ Nhàn giống như vẫn luôn nhìn xung quanh phía sau hắn, giống như tìm người nào, thấy bên cạnh hắn chỉ theo tới một cái Bảo Bình, người này lại nhẹ nhàng thở ra một hơi không thể nghe thấy.
Hắn buồn bực một chút, cũng không dám nghĩ nhiều, không tình nguyện kêu lên: “Kỷ chỉ huy sứ.”
“Ân.” Kỷ Sơ Nhàn yên tâm cầm trà lên, cố làm ra vẻ địa đạo, “Ngôn quản gia, ngươi ngồi. Vương giá của Điện hạ sắp tới, có mấy câu ta trước tiên lại đây phân phó cho ngươi. Đỡ phải các ngươi làm hỏng quy củ, chọc điện hạ không vui.”
A Ngôn đành phải dựng lỗ tai lên.
Kỷ Sơ Nhàn thanh thanh giọng nói, chậm rì rì hé miệng, bắt đầu nói: “Có câu nói là a, thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang*; lại có cái nói là a, cái này, vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương*. Ngày xưa sau thái cổ Hồng Mông, Tam Hoàng Ngũ Đế……”
“……”
A Ngôn nghe thấy không hiểu ra sao, khuôn mặt đình trệ đầy vẻ kinh hoảng: Không phải, đây là cái đại sự gì a, bắt đầu nói từ Tam Hoàng Ngũ Đế??
*Là 1 trong 25 bài viết trong bộ sách hán ngữ cổ Trung Quốc Thiên Tự Văn
天地玄黃,宇宙洪荒
Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang
日月盈昃,辰宿列張
Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương
寒來暑往,秋收冬藏
Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàn
閏餘成歲,律呂調陽
Nhuận dư thành tuế, luật lữ điệu dương
雲騰致雨,露結為霜
Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương
Bầu trời tối đen, mặt đất có màu vàng; vũ trụ bao la, hoang sơ và hổn độn.
Mặt trời lên cao rồi xế dần, mặt trăng tròn sáng rồi lại khuyết; sao hôm sao mai chia ra ngày đêm.
Lạnh tới nóng đi; mùa thu thì thu hoạch để tàn trữ cho mùa đông.
Tích lại một năm có dư ngày gọi là năm nhuận; dùng qui tắc “lục luật lục lữ” để điều tiết âm dương.
Mây bay lên gặp lạnh thành mưa; hơi sương vào đêm lạnh ngưng tụ thành sương mù.