Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 40: (Canh một) Gặp một "người bạn"




Ngôi nhà gỗ điêu khắc tỉ mỉ này được Phó Sinh bày trên bàn trong phòng khách sạn, dù sao cũng phải ở chỗ này nghỉ ngơi mấy tháng.

Thời điểm họ trở lại đoàn phim, bên kia vẫn chưa hoàn thành công việc. Phó Sinh muốn đi sang coi một lát, Tu Từ hiển nhiên cũng vội vàng theo sau.

Hôm nay phần nhiều là cảnh giữa các vai phụ với một ít tiểu tiết, chủ yếu do đạo diễn không ở đây, vài diễn viên chính cũng mất dạng.

Tu Từ cũng chẳng để tâm đến sự tồn tại của người khác, chỉ qua loa nhìn lướt qua, không thấy Diệp Thanh Trúc thì im lặng kéo vạt áo Phó Sinh, yên tĩnh đi theo sau anh.

Vóc người Phó Sinh rất khá, vai rộng eo hẹp điển hình, cái tỷ lệ này vừa vặn có thể che khuất hoàn toàn Tu Từ ở phía sau. Giang Huy trao đổi kịch bản nửa ngày cùng Phó Sinh mới phát hiện Tu Từ sau lưng anh.

Giang Huy biết nguyên nhân tối qua Phó Sinh rời đi, hơi cạn lời: "Cậu đây là có thêm một cái đuôi nhỏ à?"

Tu Từ nghe vậy liếc mắt nhìn anh, không hề mất hứng, trước đây lúc còn đi học, nhóm bạn bè của Phó Sinh cũng hình dung cậu y hệt.

Cậu lại cúi đầu, bám vào góc áo Phó Sinh xoắn xoắn đầu ngón tay.

Phó Sinh cười ừ một tiếng: "Không, phải là thắt lưng đi đâu cũng phải giắt bên hông."

Giang Huy không hiểu quan hệ giữa hai người lắm, nói là yêu đương đứng đắn thì không hẳn, mà bảo là bao dưỡng, có kim chủ nào cưng chiều bạn tình như vậy không?

Anh lắc đầu một cái, quay lại đề tài kịch bản: "Tạm thời sắp xếp như vậy, một tuần sau nhóc tùy tùng nhà cậu cũng phải vào trận."

Phó Sinh cụp mắt hỏi Tu Từ bên cạnh: "Có thể không em?"

"Có thể." Tu Từ cúi đầu xoắn góc áo, nói xong lại ngẩng đầu bổ sung, "Ngày mai luôn cũng có thể."

Phó Sinh bóp bóp mặt Tu Từ: "Ngày mai lại để tôi xử lí miệng vết thương nứt toác, sau đó đau lòng chết tôi?"

Tu Từ: "..."

Một tuần sau nếu không vấn đề gì thì có thể cắt chỉ, mà nếu chưa cắt được chỉ, vết thương cũng gần như đã khép lại, sẽ không dễ nứt ra như vậy nữa.

Ngày hôm nay còn hai cảnh quan trọng là có thể kết thúc công việc, hiện đang tiến hành đếm ngược cảnh quay thứ hai.

Theo lời thoại cuối Ngụy Lạc nói ra, Giang Huy kêu dừng, mọi người đang xôn xao đều thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh kế tiếp là Vu Mạc cùng Bạch Đường Sinh đối diễn.

Vu Mạc cầm kịch bản đứng đó luyện lời thoại, cười không ngừng: "Thái phó, ánh trăng đêm nay thật đẹp ha ha ha ha ha ha..."

Cảnh hôm nay của Tiêu Duyệt đã sớm kết thúc, nhưng vẫn mượn cớ học tập tiền bối không chịu rời đi. Cô ở bên cạnh cười đến văng sạch hình tượng thục nữ: "Thầy Vu tem tém tí coi, cẩn thận nam thần tôi bay từ nước ngoài về đánh anh đó."

Nam thần trong miệng Tiêu Duyệt chính là đối tượng đã công khai của Bạch Đường Sinh – Ô Bách Chu.

Bạch Đường Sinh bật cười: "Đừng náo loạn, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc."

Phó Sinh quay đầu lại nói cùng Tu Từ: "Ở đây chờ tôi, xong nốt cảnh này chúng ta về khách sạn."

Tu Từ mím môi, nửa ngày mới buông mép áo Phó Sinh ra: "Vâng."

Theo thư ký trường quay hô một tiếng "Action", cảnh thứ ba mươi mốt chính thức bấm máy —

【 Ánh trăng đêm nay dịu dàng như nước, Sư Hòa đứng một bên hành lang, nhìn mỹ cảnh phàm trần phía Trung Quốc, tâm như nước lặng.

Dựa theo lời sư tổ nói, hắn vẫn cần nghỉ ngơi mười hai năm ở nơi trần thế mới có thể tìm thấy cơ hội đột phá, hiện đã là năm thứ ba.

Phía sau có tiếng thả bước chân cố hết sức nhẹ nhàng, Sư Hòa mặt không biểu tình hỏi: "Thái tử sao còn chưa ngủ?"

"Ta không ngủ được." Mộ Ngọc không thích ở trước mặt Thái phó tôn xưng mình, vì thế đều tự xưng ta, Sư Hòa sửa mấy lần không được liền từ bỏ.

"Vậy sai người đốt một cây hương an thần."

Mộ Ngọc hiện giờ cũng chưa muốn ngủ, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm quyến luyến, hắn chỉ muốn được ở bên thái phó một lát: "Sao thái phó cũng chưa ngủ?"

"..." Sư Hòa quay người nhìn học sinh trên danh nghĩa của mình, hồi lâu nói: "Ta không cần ngủ."

Hắn nói là thật, tu hành đến nay đã trăm năm, giấc ngủ đối với hắn cùng lắm chỉ là có cũng được mà không có cũng chả sao.

Mộ Ngọc lại không tin: "Thái phó nhất định là bị cảnh đẹp mê hoặc, không nỡ trở về phòng mà thôi."

"Cảnh đẹp đâu?"

"..." Mộ Ngọc hồi lâu mới nói, "Thái phó, ngài không cảm thấy, bóng đêm đêm nay rất đẹp sao?" 】

Lúc làm việc Phó Sinh rất nghiêm túc, cảnh này không có gì bất ngờ xảy ra mà NG, anh cau mày nói với Vu Mạc: "Lúc này cậu còn chưa nhìn thấy một mặt âm u của triều đình, mới mười bảy tuổi, vẫn giữ bản tính thời niên thiếu, thần thái khi nãy không đủ tự nhiên."

Vu Mạc năm nay bằng tuổi Phó Sinh, đều là người sắp ba mươi. Trong diễn anh cần có bản tính thiếu niên, nhưng ngoài diễn tình người ấm lạnh anh từng trải qua không phải thứ người bình thường có thể cảm nhận được.

Mặc dù trong phim rất nhiều tình huống "tuổi già diễn thiếu", nhưng Vu Mạc tiến hành vẫn khó khăn như cũ.

Tu Từ lặng lẽ rời đi, vừa đi vừa gọi điện cho giải trí truyền thông từng liên lạc một lần: "Chuẩn bị xong thông cảo chưa?"

(thông cảo: hiểu đơn giản là tin tức của một hãng thông tấn cung cấp cho truyền thông)

"... Chưa xong thì tốt, đợi thêm một lúc, sự kiện 163 gần đây quá hot, lúc này phát ra ngoài không nổi lên được tí bọt nước gì."

"... Đừng khách sáo."

Cậu vừa mới đẩy cửa phòng nghỉ ra liền nhìn thấy Ngụy Lạc đã thay đồ diễn xong, mặc một cái áo sơ mi vén ống tay áo lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên cánh tay nhỏ, vẻ mặt phiền muộn.

Sau khi nghe thấy động tĩnh cô lập tức kéo ống tay áo xuống, che khuất mấy vệt hồng nhàn nhạt bắt mắt.

Tu Từ ngoảnh mặt làm ngơ dời ánh mắt, tại điểm mù tầm mắt Ngụy Lạc, đi tới trước lén lút giấu ở đó một hộp lưỡi dao, sau đó không quay đầu mà ra khỏi phòng nghỉ, nửa chữ chào hỏi cũng không có.

Ngụy Lạc: "..."

- -

Lần NG thứ hai, vừa đúng lúc điện thoại có cuộc gọi đến, Phó Sinh vừa cầm di động lên vừa nói với Vu Mạc: "Cho cậu mười phút điều chỉnh một lát."

Vu Mạc cười khổ cầm lấy kịch bản, xin lỗi rồi cười cười với Bạch Đường Sinh: "Khổ cực cho thầy Bạch rồi."

Bạch Đường Sinh vỗ vỗ vai anh: "Đừng nóng lòng, cứ từ từ thôi, mới NG có hai lần mà, bữa trước Tiêu Duyệt còn NG tận 16 lần cơ."

"Đừng có vạch trần tôi màa!"

Tiêu Duyệt đỏ mặt, tuy việc này rất nhiều người biết, nhưng bị nam thần vạch trần vẫn rất là xấu hổ đó...

Phó Sinh vừa nhận điện thoại vừa theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Tu Từ, nửa ngày không thấy người Phó Sinh nhíu nhíu mày, nhấc chân muốn đi tìm.

Đầu bên kia điện thoại âm thanh Diệp Thanh Trúc hơi suy yếu: "Mai Merlin đến, nhóc con nhà cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Phó Sinh sững người lại: "Nhanh như vậy?"

Diệp Thanh Trúc ừ một tiếng: "Cô ấy chỉ ở bên này một ngày... có phải cậu chưa nói với cậu ấy không?"

Phó Sinh khẽ thở ra một hơi: "Chưa nói... Khoảng thời gian này nhiều chuyện phát sinh quá, tôi sợ em ấy có tâm lý phản nghịch."

Diệp Thanh Trúc cười cười: "Đừng lo lắng, thẳng thắn nói với cậu ấy, cậu ấy thích cậu, sẽ muốn trở nên tốt hơn."

Phó Sinh đi một đoạn, cuối cùng cũng nhìn thấy đứa nhỏ cách đó không xa đi về hướng anh.

Anh đứng yên tại chỗ cũ, ngoài miệng nói chuyện cùng Diệp Thanh Trúc, tầm mắt lại không rời khỏi Tu Từ: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

"Cô vừa mới về khách sạn?"

"Ừm." Diệp Thanh Trúc dừng nửa ngày, "Tôi gặp hắn, chúng tôi ngủ."

Phó Sinh cau mày: "Cô hà tất..."

Diệp Thanh Trúc thờ ơ cười cười: "Hắn quá cảnh giác, tôi phải giữ được hắn trước khi tất cả yên ổn."

Tu Từ đã đi đến trước mặt, nhìn thấy lông mày anh nhíu chặt cho là anh đang giận mình. Vì thế cậu bắt lấy hai đầu ngón tay Phó Sinh, thấp giọng nói: "Em đi một chuyến tới phòng vệ sinh, thấy anh đang bận nên không nói cho anh... anh đừng có giận mà."

Phó Sinh thả lỏng lông mày, ánh mắt dịu đi không ít, điện thoại tút tút hai tiếng, Diệp Thanh Trúc bên kia đã cúp máy.

Anh than nhẹ một tiếng. Rốt cuộc vẫn là lựa chọn của cô, người ngoài như anh không có quyền can thiệp quá nhiều, cũng không quản được nhiều như vậy.

Phó Sinh thừa dịp bốn phía ít người, khom lưng hôn một cái lên khóe môi Tu Từ: "Đợi tôi thêm chốc lát, tí nữa thôi là có thể về."

Tu Từ nghe lời mà vâng một tiếng, theo sau anh tới hiện trường quay.

Ở đây không có chỗ ngồi, ghế nhỏ khi nãy Tu Từ ngồi đã bị người khác cầm đi, Phó Sinh liền mang ghế tựa trước máy quay của mình kê sang bên cạnh: "Ngồi đây."

Giang Huy bên cạnh: "..."

Đây mà là quan hệ bao dưỡng thì anh livestream ăn tường luôn!

Khắp trường quay nhiều tai mắt như vậy, thư kí trường quay, thợ trang điểm, đạo diễn ánh sáng, lại còn diễn viên cùng trợ lý...

Dường như lúc Tu Từ ngồi xuống tất cả đều nhìn về phía cậu trong chớp mắt, sau đó lại cùng nhau thu tầm mắt lại, một bộ dáng tôi có thấy gì đâu.

Hai vị người trong cuộc thì người này còn bình tĩnh hơn người kia, Phó Sinh từ trước đến giờ không tiếc biểu hiện ra ngoài mình yêu chiều Tu Từ, Tu Từ thì càng không để ý ánh mắt của người khác, ngồi vô cùng thản nhiên.

Thấy Phó Sinh vẫn luôn khom lưng nhìn máy quay, Tu Từ mím môi nói: "Anh ơi..."

Phó Sinh liếc mắt qua: "Ừ?"

"Anh ngồi đi."

Phó Sinh khựng lại một giây, hiểu nhầm ý của Tu Từ.

"Bé con... Nếu em đã không muốn nổi tiếng, thì cứ giữ một vùng thế giới riêng, cũng không cần quá để ý ánh mắt của người khác, bởi vì em không dựa vào nó kiếm cơm."

Tu Từ gật gật đầu: "Em không thèm để ý... nhưng mà khom lưng lâu thì eo sẽ bị đau."

"..." Phó Sinh nhìn Tu Từ vẻ mặt nghiêm túc, suýt nữa không nhịn được trực tiếp bế người ôm vào lòng ngồi xuống.

Anh sờ mái tóc mềm mại của Tu Từ bất đắc dĩ nở nụ cười: "Sẽ không, xong ngay đây."

Lần quay thứ ba cảm xúc của Vu Mạc cuối cùng cũng tới, ánh mắt rất tự nhiên, hoàn cảnh bầu không khí đều vừa vặn, thuận lợi kết thúc một cảnh này.

Phó Sinh nói với họ: "Vất vả rồi."

Vu Mạc cười hì hì, có hơi ngượng ngùng, anh đã rất lâu mới nhận nhân vật có suất diễn dày đặc thế này.

Mấy năm bị đóng băng, về cơ bản anh không có cơ hội diễn phim, hợp đồng thì chưa đến hạn, không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân ngày qua ngày biến mất trước công chúng.

Anh rất biết ơn Phó Sinh và Quản Thiệu, sau khi hợp đồng hết hạn, còn nguyện ý kí kết với một "người già" đã để lỡ tất cả thời gian quý báu như mình.

Bạch Đường Sinh liếc nhìn Tu Từ yên lặng một bên, hỏi Phó Sinh: "Sao rồi?"

"Người đại diện cũ của em ấy Vu Chấn chụp một bức ảnh giả dối, muốn tống tiền."

Bạch Đường Sinh hiểu rõ: "Lạc Kỳ Phong muốn dựa thế tìm lại mặt mũi."

Phó Sinh nắm tay Tu Từ, không muốn để đứa nhỏ cảm thấy có quá nhiều người tâm địa hiểm ác, nói ẩn ý: "Trong rượu còn bỏ đồ vật."

"... Bỉ ổi."

Bạch Đường Sinh hơi nhíu mày, anh lựa lời nói: "Có điều hai người vẫn nên chú ý một chút, Lạc gia thật ra có hai người con trai, Lạc Kỳ Phong chẳng qua chỉ là vai hề, anh trai hắn mới là thật..."

Anh dừng vài giây, như là không biết nên hình dung kiểu gì: "Rất khó miêu tả người này, tôi chỉ từng gặp một lần, là một tên có nụ cười giấu dao."

Tu Từ nghe vậy ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nhau một cái với Bạch Đường Sinh rồi lại như không có gì xảy ra mà rũ mắt, lâm vào suy tư.

Phó Sinh nắm chặt tay Tu Từ: "Đừng đánh chủ ý vào Tu Từ thì mọi chuyện đều dễ bàn."

Bạch Đường Sinh bật cười: "Ok, tôi đi tháo trang sức, hai người kết thúc công việc nhanh rồi nghỉ ngơi sớm tí."

"Được."

Buổi tối gió lạnh hiu hiu, tựa như cảnh trong phim, ánh trăng rất đẹp.

Khách sạn cách đó không xa, sau khi địa điểm quay thu dọn xong, Phó Sinh nắm tay Tu Từ chuẩn bị đi về.

Xung quanh là kiến trúc cổ kính, độc đáo đặc sắc. Hai người chậm bước đi trên đường nhỏ, có một loại tư vị đặc biệt nhàn nhã.

Phó Sinh đột nhiên gọi: "Bé con..."

"Vâng?" Tu Từ ngước mắt nhìn anh.

"Ngày mai tôi có một người bạn sang đây... Có muốn gặp không em?" Phó Sinh cân nhắc từng chữ, cuối cùng vẫn lựa cách nói uyển chuyển nhất.

Đồng tử Tu Từ hơi co rụt lại, đứng im tại chỗ cũ cúi đầu. Mái tóc mềm mại che khuất ánh mắt, không thể thấy rõ.

- -

Dịch bệnh căng thẳng quá, mọi người nhớ bảo vệ bản thân tốt nha ^^