Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 39: Thích là tốt rồi




Thân thể Tu Từ mềm cực kỳ, có lẽ do lúc trước thường khiêu vũ, vừa vặn ở giữa nam và nữ, không mềm mại giống con gái, cũng không cứng rắn như con trai, cảm giác rất dẻo dai săn chắc.

Chỉ là hiện tại gầy đi nhiều, ôm vào cảm giác không được như trước.

Phó Sinh ôm Tu Từ chặt hơn chút, liền giữ tư thế này đứng lên, từng bước từng bước đi lên lầu hai.

Bên cổ là hô hấp ấm áp của đứa nhỏ, như có như không sát bên tai.

Sau khi vững chắc đi tới bên giường, Phó Sinh ôm Tu Từ ném lên giường, cụp mắt nhìn khuôn mặt sưng sưng của Tu Từ nửa ngày, hai tay đặt bên tai cậu cúi người hôn xuống.

Tu Từ chậm rãi chớp mắt mấy cái, vui vẻ đón nhận nụ hôn mạnh mẽ mang theo một tia bức thiết của Phó Sinh.

Cậu muốn ôm Phó Sinh, cậu không thích loại hôn môi có khoảng cách này, cậu muốn hai người ôm lấy nhau, lấp đầy nhau không một kẽ hở.

Nhưng Phó Sinh không như cậu mong muốn, anh giữ chặt hai tay cậu đang vươn lên bên tai, sau đó nhẹ nhàng mút mát một tiếng lên môi dưới Tu Từ bị cắn rách.

Anh như động viên mà nhẹ nhàng hôn lên, Tu Từ yêu thích cảm giác thân cận với anh, có thể sẽ không hài lòng dừng lại ở đây.

Phó Sinh chặn Tu Từ lộn xộn nỗ lực tháo thắt lưng của mình, ở trên má cậu chụt một cái rồi đột nhiên đứng dậy, nghiêm trang chỉnh chỉnh lại vạt áo: "Tôi đi rửa mặt trước, rửa xong ngủ cùng tôi một giấc."

Tu Từ: "..."

Đi tới cầu thang, Phó Sinh đỡ tay vịn thủy tinh dừng lại chốc lát: "Nhân lúc này, em suy nghĩ thật kỹ hai mươi vạn kia từ đâu ra."

"......"

Nghẹt thở.

Tu Từ ngồi trên giường, nghe tiếng nước từ buồng tắm dưới lầu, có một loại cảm giác không thật mạnh mẽ.

Hai mươi vạn từ đâu mà ra?

Đương nhiên là cậu hai năm qua bớt ăn bớt mặc liều mạng làm việc kiếm được.

Trong hai năm này Tu Từ cần chi nhiều nhất đại khái chính là thuốc, ngay cả tiền thuê nhà cùng lắm cũng chỉ mấy trăm tệ mà thôi.

Cậu chen chúc tại phòng thuê cũ nát chật chội kia, gần như uống nước sống cho qua ngày, chính là vì chờ một ngày Phó Sinh trở về.

Cậu muốn sự nhẹ dạ của anh, muốn anh không hề phòng bị.

Cậu thậm chí đã chọn xong nơi chốn, ở một thị trấn nhỏ phía nam, không khí trong lành, hoàn cảnh trang nhã, sinh hoạt mua sắm cũng thuận tiện, hai mươi, ba mươi vạn là có thể mua được một cái biệt thự kiểu Tây nhỏ hai, ba tầng.

Cậu muốn nuôi Phó Sinh ở trong, sau đó bản thân tìm công việc xung quanh, giống như người chồng mỗi ngày đi sớm về khuya kiếm tiền nuôi gia đình. Còn Phó Sinh chỉ cần buổi tối bên cậu, ban ngày chờ cậu về nhà là tốt rồi.

Phó Sinh không manh áo che thân mà đi lên lầu hai, bởi vì bên này của Tu Từ không có khăn tắm. Anh đi tới trước tủ quần áo tìm kiếm chốc lát, quả nhiên nhìn thấy một bộ quần áo ở nhà của mình.

Phó Sinh khẽ than: "Em đây là dời cả tủ quần áo của tôi đi à?"

Tu Từ khô khan mà a một tiếng, nhìn chằm chằm vòng eo thon săn chắc của Phó Sinh, đường cong cơ bắp có thể nói là hoàn mỹ, dáng mông cũng rất đẹp.

Quá khứ mỗi khi ở trên giường, mắt cá chân cậu có thể vừa vặn khoác qua eo Phó Sinh, cũng không bị tụt xuống.

"Quần lót đâu?"

"..." Tu Từ chỉ một ngăn kéo nhỏ bên cạnh.

Phó Sinh vừa chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ có thật.

Anh tâm tình vi diệu tìm một cái mặc vào, rồi tròng quần áo ở nhà hai năm trước lên, ung dung thong thả cài từng cúc áo, sau đó đã thấy trên mặt Tu Từ viết rõ hai chữ thất vọng.

Anh đi đến bên giường bẹo bẹo bên má lành lặn của Tu Từ: "Nhóc háo sắc."

Bình thường mà nói, nếu đổi thành người khác, đại khái sẽ bị coi là biến thái đi.

Nhưng dung túng của Phó Sinh đối với Tu Từ từ trước đến nay chỉ tăng chứ không giảm, dời cái tủ quần áo tính là bao.

Tu Từ bị Phó Sinh ôm vào trong lòng, nghe thấy hô hấp bên tai dần trở nên vững vàng, hiển nhiên đã đi gặp Chu Công.

Hóa ra ngủ cùng anh một giấc... thật sự chỉ là ngủ một giấc.

Anh suốt đêm lái xe đã đủ mệt nhọc, Phó Sinh rất nhanh đã ngủ, trong lồng ngực là một thân thể ấm áp, ngủ càng say hơn.

Tu Từ thì lại không buồn ngủ tí nào, tối hôm qua uống thuốc ngủ, cũng chỉ chợp mắt được gần 8 tiếng.

Hiện tại đang giữa trưa, bầu trời không còn mưa dầm dần trở nên sáng sủa, rèm cửa sổ cũng không che được ánh nắng chói chang.

Phó Sinh trong mộng hơi hơi nhíu chân mày, Tu Từ cẩn thận che khuất hai mắt giúp anh, mi mắt sau khi trở về với bóng tối, lông mày cau lại dần dần giãn ra.

Tu Từ nhẹ nhàng cọ cọ cằm Phó Sinh, thi thoảng hôn nhẹ xương quai xanh cùng cổ anh. Nếu cảm giác Phó Sinh đang ngủ cảm thấy động tác, Tu Từ sẽ dừng lại, đợi anh ngủ sâu hơn, tiếp tục táy máy tay chân...

"Bốp!"

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, mông Tu Từ lĩnh trọn một đòn, nửa người cậu tê dại.

Âm thanh hơi khàn của Phó Sinh vang lên bên tai: "Nhắm mắt, ngủ."

"..."

Tu Từ không dám cựa quậy, Phó Sinh ôm cậu trở mình, đưa lưng về phía cửa sổ. Không cần che ánh sáng nữa, cả hai tay cậu đều bị Phó Sinh siết chặt ôm vào lòng.

Cái tư thế này thật ra có tính trói buộc rất mạnh, cũng không thoải mái, nhưng Tu Từ lại rất thỏa mãn, cậu dụi dụi vào xương quai xanh Phó Sinh, hài lòng nhắm hai mắt lại.

Đánh một giấc trực tiếp đến tối, Phó Sinh nhắm mắt, còn hơi ngái ngủ, hai tay thon dài men theo góc áo Tu Từ tiến vào, xoa vòng eo dẻo dai kia.

Da thịt dưới lòng bàn tay mang theo non mịn đặc biệt của thanh niên, vì vậy lực tay không tự chủ được hơi mạnh, mãi đến khi nghe thấy đứa nhỏ hừ một tiếng, Phó Sinh mới chầm chậm mở mắt ra.

Tu Từ đang mở to đôi mắt sáng rỡ nhìn anh.

Đôi mắt Tu Từ thiên về dài, hai mí mắt tương đối mỏng, lông mi vừa đen vừa dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, màu mắt thiên về sắc xám đậm, nhìn tổng thể xinh đẹp đến lạ.

Phó Sinh cúi đầu hôn trước mắt Tu Từ, cậu theo bản năng nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Giang gọi điện cho anh."

Phó Sinh ừ một tiếng: "Tôi đã đặt vé máy bay trở về tối nay, sau này em phải ngoan một chút, tôi không có nhiều thời gian lại chạy khắp nơi như vậy, nghe lời được không?"

"... Em biết rồi." Tu Từ muốn nói anh không cần để ý đến em, nhưng lời này chậm chạp không ra khỏi miệng, sợ Phó Sinh thật sự không quản cậu.

"Ngoan." Phó Sinh hỏi Tu Từ, "Trước ở Thạch Cư, em đuổi theo người nào?"

"... Em nhận lầm." Tu Từ cụp mắt, "Em nhìn thành một..."

Cậu đơ nửa ngày: "Nhìn thành một người bạn."

Phó Sinh không truy hỏi, cũng không biết có tin không.

Hai năm trước, vòng xã giao của Tu Từ về cơ bản anh đều biết. Tu Từ có bạn học nào quan hệ coi như không tệ, anh đều có thể đếm ra được.

Theo Tu Từ từng nói, cậu lười đi phát triển quan hệ thân mật bên ngoài cùng Phó Sinh, cậu không cần bạn, cậu chỉ cần Phó Sinh.

Lúc đó nghe thấy thế Phó Sinh cũng chỉ coi như một lời tâm tình mà cười cho qua, bây giờ lại thật sự thành cục diện như vậy.

Nếu Tu Từ không lừa anh, người gọi là bạn bè kia, chỉ có thể là quen biết trong hai năm qua.

Đây là hơn 700 ngày đêm anh từng bỏ lỡ, cũng là khoảng thời gian u tối nhất trong cuộc đời Tu Từ.

Tu Từ nhìn Phó Sinh đứng bên giường thay quần áo, một hồi lâu lại chủ động trả lời vấn đề Phó Sinh đưa ra trước khi đi ngủ: "Tiền là em tích cóp được."

"..." Phó Sinh cài xong cúc áo cuối cùng, bất đắc dĩ cúi người xuống, hôn một cái lên má Tu Từ, "Thà chịu hoàn cảnh sinh hoạt như thế, cũng phải tiết kiệm tiền?"

Bởi vì lúc người ta không xu dính túi, gặp phải chuyện cần tiền bạc thật sự rất khổ sở.

Rõ ràng chỉ cần có tiền thì có hy vọng, mà lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hy vọng tan tành... trơ mắt nhìn người khác chết đi.

"Muốn tặng anh một món quà."

Tu Từ ngoan ngoãn ngẩng đầu, phối hợp với Phó Sinh hôn môi, như đang nói một việc rất thiêng liêng: "Một món quà rất tuyệt."

Phó Sinh dừng phút chốc, đối với ý nghĩa của quà không chút cảm giác: "Có ngốc không, em tự chăm sóc tốt bản thân, chính là món quà tuyệt nhất."

- -

Hai mươi phút sau, Phó Sinh đứng dưới lầu chung cư, đợi Tu Từ xuống dưới.

Tu Từ nói phải đưa trước cho anh một món quà nhỏ, cố chấp để anh xuống trước đợi mình.

Theo trạng thái hiện tại của Tu Từ, Phó Sinh căn bản rời mắt một cái sẽ cảm thấy không an lòng. Không hiểu sao đứa nhỏ vẫn rất kiên trì, anh cũng chỉ đành chiều cậu.

May là lúc này không có giở trò gì, Tu Từ lề mề gần mười phút, cuối cùng từ trong thang máy đi ra, trong tay mang theo một hộp quà hình chữ nhật.

Phó Sinh trong nháy mắt đoán được đây là gì, hẳn là tác phẩm khắc gỗ trước đây Tu Từ từng đề cập.

Kích thước của món quà này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phó Sinh, còn bự hơn laptop phổ thông một tí, dài rộng khoảng 7x5, bị bao gói từ trong ra ngoài.

(7x5 này hình như là tỉ lệ chứ không phải 7cm x 5cm)

Bên trên còn thắt một cái nơ bướm, ruy băng đỏ phất phơ.

"Học với ai thế?" Phó Sinh hỏi.

"Chị gái trong cửa hàng quà tặng." Tu Từ thấp giọng nói, "Chị ấy nói đóng gói như vậy khẳng định đối tượng sẽ thích."

Phó Sinh khẽ cười một tiếng, đối phương phỏng chừng xem đối tượng trong miệng Tu Từ là con gái.

Anh cũng không vội vã khui quà: "Chúng ta mang theo cái này lên máy bay?"

Lộ trình lái xe quá xa, chờ trở lại đoàn phim cũng phải sáng sớm mai, mất quá nhiều thời gian.

Tu Từ nắn nắn đầu ngón tay: "Anh không thích à?"

Phó Sinh xoa xoa sau gáy Tu Từ: "Thích chứ, em tặng gì cũng thích."

May mắn bao gói còn có ruy băng, mang theo rất tiện.

Hai người không có hành lý gì, trực tiếp đón xe đến sân bay. Họ thuận lợi qua kiểm tra an ninh, chỉ là khó tránh khỏi có người qua đường bởi vì nhan sắc cả hai và vật phẩm duy nhất xách trên tay mà dõi mắt theo.

Phó Sinh mua khoang hạng nhất, chỗ hai người cạnh nhau. Phó Sinh để Tu Từ ngồi bên trong, chờ máy bay bắt đầu cất cánh, Phó Sinh ôm lấy vai cậu, rướn người sang khẽ xoa huyệt thái dương cậu.

Tu Từ thật sự ngơ ngẩn, nửa ngày không phản ứng lại.

Phó Sinh thấp giọng hỏi: "Bây giờ đi máy bay còn ù tai nghiêm trọng không?"

"..."

Tu Từ một hồi lâu mới từ trong kí ức xa xăm nhớ lại một đoạn ngắn, năm cậu tốt nghiệp lớp 12 nghỉ hè, còn chưa ở bên Phó Sinh. Nhưng Phó Sinh để hoan nghênh cậu thi đỗ đại học của mình, quyết định dẫn cậu ra ngoài du lịch.

Đó là lần đầu hai người cùng đi máy bay, chỉ cướp được khoang phổ thông. Thời điểm máy bay cất cánh, Tu Từ dụi vai Phó Sinh nói ù tai, ngữ khí mềm vô cùng, hệt như đang làm nũng.

Phó Sinh lập tức quan tâm để cậu dựa vào mình, một bên dỗ dành một bên giúp cậu xoa huyệt thái dương.

Lông mi Tu Từ nhẹ nhàng rung động hai lần, bây giờ không có dũng khí nói với Phó Sinh đi máy bay ù tai là do mình, chỉ muốn để Phó Sinh dỗ mình, mình đau, chứng minh Phó Sinh quan tâm mình mà thôi.

Máy bay rốt cuộc cũng tiến vào tầng mây, Tu Từ không được tự nhiên dời ánh mắt: "Tốt lắm rồi."

Phó Sinh tự động đem câu nói này lí giải thành, "Ù tai cũng hết cách rồi, không ai dỗ cậu, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn", trong lúc nhất thời liền đau lòng một hồi.

Tu Từ liếm môi, nói sang chuyện khác: "Anh không nhìn à —"

"Quà."

Phó Sinh theo ý đứa nhỏ, từng chút từng chút mở bao gói bên ngoài, tác phẩm bên trong thật sự nằm ngoài dự liệu của anh.

Thế mà lại là một ngôi nhà, một căn nhà điêu khắc, bên trong tràn ngập chi tiết phòng ốc nhỏ.

Nhà chia làm ba tầng, tầng một hẳn là phòng khách và nhà bếp, bên trong có bàn ghế sopha, thậm chí ngay cả rèm cửa sổ cũng có.

Lầu hai là thư phòng cùng phòng ngủ. Trong thư phòng cái bàn hay tủ sách đều rất đầy đủ, chạm khắc gỗ vô cùng tinh xảo, ngay cả thảm trải sàn hơi nhô lên trên mặt đất cũng được điêu khắc, có thể tưởng tượng Tu Từ hao bao nhiêu khí lực mới mài giũa được thành hình dạng này.

Phòng ngủ cũng rất tinh xảo, có điều so không gian với những vị trí khác, ngoại trừ dùng để xem một mặt ngoài, dĩ nhiên không có cửa sổ, thế nên nó tối hơn những chỗ khác rất nhiều.

Trong phòng còn có hai người tí hon, Phó Sinh căn cứ vào tư thế đại khái đoán ra được người nằm trên giường là mình, còn đắp kín chăn, bên giường có người tí hon đi chân trần khiêu vũ, hình dáng rất giống cái lúc trước Phó Sinh điêu khắc, chỉ là không được tinh tế như vậy.

"Sao tôi lại nằm hình chữ đại (大)?" Phó Sinh dở khóc dở cười.

"... Cái tư thế này dễ làm." Tu Từ mím môi.

Phó Sinh không hỏi lại, càng nhìn càng mê, trong lòng cũng chậm rãi dâng lên một trận đau lòng.

Một tác phẩm như vậy không chỉ mất một hai ngày là có thể hoàn thành, theo những chi tiết tinh tế trong đó, coi như thợ chuyên nghiệp làm, ít nhất cũng phải tốn mấy tháng.

Thời điểm Tu Từ khắc mỗi một dao xuống, trong lòng sẽ suy nghĩ gì đây?

Nghĩ khi nào anh sẽ trở về? Nghĩ có phải anh đã bỏ lại mình rồi hay chăng?

Phó Sinh lần đầu đề cập sự tình mẹ mình bức ép Tu Từ nói chia tay: "Có ngốc không? Trước đây sao không thấy em nghe lời như thế, bà ấy không cho, em sẽ không để ý đến tôi, cũng không tìm tôi?"

Tu Từ không nói tiếp, cậu giơ tay trái lên: "Khắc gỗ khó thật đấy, bị cắt rất nhiều lần, đau lắm..."

Phó Sinh nhấc đầu ngón tay Tu Từ, vị trí ngón tay trỏ có vài vết sẹo nho nhỏ, vết chai bên cạnh cũng rất nghiêm trọng.

"Hoàn thành từ khi nào?" Phó Sinh cúi đầu hôn lên những vết sẹo nhỏ của cậu.

"Khung nhà đã xong trước khi anh đi."

Tu Từ chớp mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: "Nội thất tí hon bên trong... với cả người đều hoàn thành trước lúc anh trở về một tuần, có phải là vừa khéo không?"

Phó Sinh vừa ấm áp vừa đau lòng, anh ừ một tiếng: "Đã giải thích thì là của tôi."

Lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên trên gương mặt, Tu Từ cong cong khóe miệng: "Vậy anh thích không?"

Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ: "Rất rất thích."

Tu Từ ngoan ngoãn mặc anh xoa, thấp giọng nói: "Thích là tốt rồi."