Phần 3/3
11
Ta vừa ngắm, vừa điều chỉnh vị trí chậu san hô sao cho trông đẹp mắt nhất, đang định quay lại xem hai người kia đã bàn bạc chuyện hôn sự xong chưa, thì đột nhiên một tiểu nha dịch từ đâu chạy tới quỳ xuống trước mặt, đưa cho ta một khối ngọc bội. Khối ngọc này có màu lục nhạt, rất đẹp, đây chính là khối ngọc ta thích nhất bị cha lấy đi mà.
Bởi vì trên đó có một ít tỳ hưu, mẫu thân nói đó là chiêu tài chi vật (một vật may mắn).
Đáng tiếc lại bị cha đem đi cầm đổi lấy tiền, nguyên nhân là do ông ta muốn củng cố địa vị của mình.
Lúc đó ta khóc lóc ầm ĩ nhưng vẫn bị lấy đi.
Ta cầm khối ngọc bội, nhìn đi nhìn lại rồi cẩn thận nắm chặt vài lần.
Có một chút tia sáng lóe lên trong mắt tiểu nha dịch, như thể nghĩ rằng ta đang rất vui khi nhận được đồ cha đưa.
"Cha ta kêu ngươi đưa cho ta?"
"Đúng vậy quận chúa, Triệu đại nhân nói người rất thích miếng ngọc bội này, cho nên bảo tiểu nhân đem đến, ngài ấy còn nói lúc trước người rất để ý nên giữ lại cho người."
Ta khẽ cười thành tiếng, thật sự cho rằng ta là một tiểu hài tử không thể phân biệt đúng sai sao.
Rõ ràng là đem đi thế chấp cho một cửa hàng cầm đồ trong kinh thành, bây giờ nó ở đây, chắc hẳn là ông ta đi chuộc lại rồi.
Theo như lời phụ thân nói, cha ta sẽ lợi dụng chuyện trong quá khứ để làm cho ta cùng mẫu thân hồi tâm chuyển ý.
Chẳng qua, ta đem ngọc bội giao cho cung nữ bên cạnh, nói: “Ngươi đem cầm món đồ này đi, lẻ được bao nhiêu cho các ngươi, còn lại giao cho ta, dù sao thứ này vốn chính là của ta. "
Tiểu nha dịch hơi sửng sốt, nhưng ta lại chỉ thẳng mặt nói với thị vệ bên cạnh: "Hắn là đồ “ăn cây táo rào cây sung”, chỉ vì muốn kiếm chút tiền mà lại phản bội chủ tử . Đem đuổi ra ngoài, một phân tiền cũng không cho."
"Quận chúa, quận chúa, người đừng đuổi tiểu nhân, tiểu nhân..." Nhưng còn chưa nói xong, hắn đã bị kéo đi.
Chẳng qua chỉ ở trong cung có mấy tháng, ta liền biết được người nào có thể dùng, người nào không thể dùng. Chỉ vì một số tiền nhỏ mà bán đứng chủ tử, người này tuyệt đối không dùng được.
12
Sau khi xử lý xong khối ngọc bội, quay trở về, ta liền thấy mẫu thân cùng phụ thân từ trong phòng đi ra.
Y phục có chút xộc xệch, phụ thân ho nhẹ một tiếng, cung kính nói: "Trưởng công chúa, ta cáo từ trước, ngày mai ta sẽ xuất phát về kinh thành, xin bệ hạ lập tức chuẩn bị hôn sự."
Mẫu thân uể oải gật đầu, vậy là bà ấy đồng ý rồi.
Phụ thân nháy mắt với ta, vui vẻ đi ra ngoài.
Ta đưa tay sờ cằm, đột nhiên vỗ tay: "A, ta sắp có tiểu đệ đệ rồi."
Mặt mẫu thân đột nhiên đỏ bừng.
"Nói bậy gì đó, tiểu đệ đệ cái gì?"
"Mẫu thân, các người không cần phải lừa con, con biết hết đó. Mấy ngày trước cha cùng Vạn Nương ở hòn Non Bộ cũng vậy, khi ra ngoài, y phục cũng lộn xộn, mặt mày thì ửng hồng. Sau đó bọn họ liền có tiểu đệ đệ."
Mẫu thân sắc mặt tối sầm lại, nắm chặt tay: "Đôi cẩu nam nữ đó...... cứ như thể gấp quá chờ không nổi muốn đuổi ta đi sớm vậy."
Nhưng nghĩ đến lời bản thân vừa nói, bà lại không tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng.
Sau đó sờ đầu ta: “Vậy con có thích tiểu đệ đệ không?”
"Thích, mẫu thân sinh tiểu đệ đệ nhất định sẽ rất đẹp, chỉ là cha nói Vạn Nương mang thai giả lừa hắn, có phải là thật không ạ?"
Ta không tin đó là giả, rõ ràng bụng của Vạn Nương rất là lớn a.
Mẫu thân ngồi xuống, trên người mang theo mùi hương sữa tắm thơm mát.
"Cho dù là thật, cha con nói giả, thì chính là giả, đứa nhỏ kia sợ là sớm mất rồi."
Ta bối rối nhìn mẫu thân, bà ôm ta vào lòng, xoa tóc.
"Bằng không con nói xem ta vì cái gì công khai ta cùng phụ thân con có quan hệ, vì cái gì lại cùng ông ấy đem bọn người kia xử lý tại đây? Người hại ta, lừa gạt ta, còn muốn ta hồi tâm chuyển ý. Cái gì coi trọng càng nhiều, mất đi rồi sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng ."
Ta tuy không hiểu lắm nhưng cũng gật gật đầu.
Hôm nay, ta làm cho cha ta tổn thất mấy trăm lượng bạc, như vậy có được tính là lập công không?
Ta kể lại chuyện khối ngọc bội cho mẫu thân, bà ngay lập tức khích lệ, rồi bảo ta đi ngủ sớm một chút, vì ngày mai sẽ có tuồng hay để xem.
Hôm sau, quả nhiên như mẫu thân nói, toàn bộ người của phủ Thượng Thư đều tập trung hết ở ngoài sân, trông bọn họ rất hùng hổ.
Lần cuối cùng ta gặp tình huống này, khi đó cũng như bây giờ, bọn họ tập trung hết lại bắt mẫu thân ta giao ra ba cửa hàng và một trăm lượng vàng cho tổ phụ, để chuẩn bị cho quan trên, mới có thể ngồi vững được vị trí hiện tại.
13
Ta cùng mẫu thân đều khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy nhất, ngồi dưới sảnh đợi họ vào.
Nào biết, tổ mẫu tự dưng lại thay đổi tính cách độc đoán, đến trước mặt ta.
Bà ta đau lòng hét lên, nước mắt cá sấu lăn dài trên má.
"Tri nhi, tổ mẫu đau lòng muốn chết. Gần đây con ở bên ngoài chịu khổ rồi, gầy quá. Vẫn là về tổ mẫu nuôi dưỡng là tốt nhất, con nhất định sẽ trở thành hình mẫu của các cô nương quý tộc trong kinh thành. "
Ta rút tay lại: “Tổ mẫu, không phải trước kia người nói ta là kẻ tốn tiền, chỉ xứng gả cho một lão già thôi sao.”
Bà ta không ngờ ta sẽ lôi chuyện này ra, sắc mặt có chút khó coi, nhưng lập tức nói: “Chỉ là tổ mẫu muốn dạy dỗ con thật tốt, nếu không sao con có thể yên tâm đi học quy củ được?”
"Không lẽ người lại quên rồi, ta là nữ nhi của thương gia, học quy củ để làm gì, không phải chỉ cần lấy lòng nam nhân là được rồi à."
Tổ mẫu hoàn toàn không nói nên lời, cười mỉm quay qua nhìn trượng phu của mình.
Tổ phụ ta liền đi tới, kéo xuống mặt mũi hành lễ với ta cùng mẫu thân.
"Lúc trước là Lệ nhi nhà ta không đúng lại vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà hòa ly với người, hiện tại ta đem nữ nhân kia đến, trưởng công chúa, tùy ý người xử lý."
Nói xong vung tay ra lệnh, liền sau đó Vạn Nương bị lôi lên. Ả ta bị đánh gần chết, hơi thở thoi thóp nằm dưới đất, y phục bê bết máu.
Ta sợ hãi trốn trong lòng mẫu thân, còn bà thì nhăn mặt cười lạnh: "Triệu đại nhân thế mà lại nói nữ nhi của ân nhân mình là không rõ lai lịch, nếu không có sự giúp đỡ của Vương các lão năm đó, hiện tại ngươi nghĩ ngươi có thể đặt chân ở kinh thành này không.”
"Cái đó. . . Cô ta cùng lắm là nữ nhi của tội thần chỉ xứng làm nô tỳ, làm sao có tư cách hầu hạ phu quân với trưởng công chúa được?”
Tổ phụ ta đánh trống lảng.
14
Mẫu thân liếc nhìn qua cha: “Ngươi cũng nghĩ như thế?”
"Đúng , ta cũng nghĩ như vậy. Lúc trước nếu không phải nàng ta gạt ta đã mang thai, ta cũng sẽ không làm ra những chuyện sai trái như vậy. Phượng nhi, ngươi cùng ta trở về đi, hoặc là chúng ta đến phủ “công chúa” cũng được."
Mẫu thân đột nhiên bật cười, chỉ vào Vạn Nương trên mặt đất nói: “Đây là nam nhân mà ngươi yêu đó, hắn ta bây giờ không coi việc hắn làm là sai, còn nghĩ chỉ cần xử lý ngươi, ta liền quay trở về với hắn? Ngươi phục sao?"
Vạn Nương quỳ rạp trên mặt đất, nàng nghiến răng nghiến lợi, đầu lưỡi bị cắn chặt, nói không ra lời.
"Cha, người trước đây không phải bảo sẽ che chở cho Vạn Nương cả đời sao? Ta chính tai nghe được, ở hòn Non Bộ đó."
Nghe ta đạo đức giả một hồi.
Hắn liền liếc Vạn Nương một cái, sau đó ngoài ý muốn nói: "Nếu không phải do nàng ta gạt ta, ta cũng sẽ không cùng trưởng công chúa hòa ly. Đây là tội nàng ta đáng phải chịu."
Vạn Nương nghe cha ta nói xong, tức giận đến phun ra mấy ngụm máu, hơi thở mỏng manh.
Tổ phụ ngược lại còn nịnh nọt nói: "Trưởng công chúa, nếu sự tình đã được giải quyết, người vẫn sẽ là người của phủ Thượng thư, là tức phụ của Triệu gia ta, về sau sẽ không ai dám đuổi người đi nữa đâu."
"Đúng đúng, Tri nhi mau cùng tổ mẫu về nhà, tổ mẫu sẽ mang những món điểm tâm ngon nhất lên cho ngươi ."
Tổ mẫu nói rất nhiều chuyện trước kia ta muốn làm, cũng là trước kia chính bà ta không cho ta làm những chuyện đó.
Chỉ cần tâm tư ta không vững vàng, nhất quyết theo bọn họ trở về, mẫu thân tất cũng sẽ đáp ứng.
Tuy nhiên, ta lại là một kẻ yêu tiền a. Ta lại không thích kiểu bọn họ suốt ngày đòi tiền mẫu thân.
“Rồi một ngày nào đó ta phạm sai lầm, không phải lại bị các ngươi vứt bỏ như Vạn nương sao?”
Ta ngây thơ hỏi.
Tổ mẫu cười nói: "Đương nhiên sẽ không, Tri nhi là quận chúa a, ai dám đuổi con."
Ta hiểu được, chỉ cần ta không phải quận chúa, ta vẫn sẽ bị vứt bỏ.
Giống như, nếu mẫu thân không phải là trưởng công chúa, bọn họ cũng sẽ không trắng trợn, mặt dày vô sỉ mà tới cửa xin bà về.
Lúc này, ngoài cửa có bóng người đang tiến vào.
Phụ thân ta mang theo Ngự lâm quân đi vào chính sảnh, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Vạn Nương, dường như không dao động, chỉ mở cuộn thánh chỉ trong tay ra.
"Phụng Thiên Thừa Vận. . . . . ."
Ta nghe không hiểu lắm, nhưng tổng kết lại là Vương các lão tuy phạm tội bị tru di, nhưng thân là đế sư của hoàng đế nên được miễn tội, nhân đây phong nữ nhi của Vương các lão, Vạn Nương làm huyện chúa.
15
Vạn Nương phủ phục trên mặt đất, lúc này nàng tựa hồ đã hiểu ý tứ. Sau khi khạc nhổ máu, cao giọng tạ chủ Long ân, liền nhẹ nhõm trút hơi thở cuối cùng.
Ta chỉ vào Vạn Nương lớn tiếng nói: "A, các ngươi giết huyện chúa do hoàng cữu cữu thân phong, theo ta được biết, huyện chúa so với tổ phụ thân phận lớn gấp mấy lần a."
Mẫu thân ta cười nhẹ: “Đúng, con không có nói sai.”
Một nhà Triệu gia cũng biết chuyện này, lập tức quỳ rạp xuống đất, cầu xin mẫu thân ta tha mạng.
Mẫu thân đứng bên cạnh phụ thân mỉm cười, chính là nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Ta đã nói gì rồi, ta khi nào là muốn mạng các ngươi, rõ ràng là các ngươi tự ý đánh chết huyện chúa vừa được sắc phong. Cho dù ta có muốn cứu các ngươi, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."
Nói xong còn thở dài.
Ta thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng, nhưng cũng thở dài theo.
"Người đâu, đem một nhà hại chết huyện chúa giải xuống."
Theo lệnh của phụ thân, cả nhà Triệu gia toàn bộ đều bị bắt lại.
Sau đó, người lại lấy ra một đạo thánh chỉ khác, chỉ đọc cho mỗi mẫu thân nghe.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng ta có thể nghe thấy, hoàng cữu cữu ban xuống thánh chỉ cho bọn họ tháng sau sẽ thành thân.
Cho nên, Hà Cẩn thật sự là phụ thân mới của ta a.
Ngày thành thân, của hồi môn của mẫu thân được mang từ cung điện đến phủ công chúa.
Sau đó, đến đồ đạc của phụ thân cũng được mang từ Hà gia ở chợ phía Nam đến phủ công chúa.
Trên đường, hai nhóm đang mang những đồ vật có giá trị về phủ công chúa thì tình cờ va chạm với một nhà Triệu gia đang đi đến pháp trường chuẩn bị xử tử.
Là một tiểu hài tử ham tiền, ta đương nhiên sẽ không để của hồi môn của mẫu thân và đồ đạc của phụ thân gặp vấn đề rồi, lập tức tiến lên phía trước chỉ huy mẫu thân, phụ thân, cùng hai nhóm mang đồ đứng sang một bên.
"Chúng ta nhường đường một chút, đừng có cản đường đi đầu thai của người khác."
(Hoàn)