Phần 2/3
(Bắt đầu từ phần này mình đổi xưng hô cho dễ gọi nha phụ thân cũ của nu9 thành cha, còn phụ thân mới là phụ thân nha)
6.
Ta sợ ngây người, đôi mắt to long lanh nhìn người nam tử trước mắt.
Hắn ta:"???"
Mẫu thân đang định bắt ta trở về: "???"
Cùng quần thần đang hàn huyên, còn muốn giới thiệu với ta cùng hoàng cữu: "? ? ?"
Mà ta, sợ người phụ thân mới gặp này bỏ chạy nên liền túm chặt lấy vạt áo hắn, như thể hắn là người phụ thân thất lạc đã lâu của ta.
Mặt mẫu thân lập tức đỏ bừng, bà kéo ta lại: "Xin lỗi. Hà đại nhân, là nữ nhi của ta đường đột rồi."
Nhận thức?
Ta ôm chặt ngọc bội trong lòng nói gì cũng không chịu buông, sau đó vị Hà đại nhân kia nhìn lướt qua ta rồi đến mẫu thân, sau cùng lễ nghĩa chu toàn mà hành lễ: “Trưởng công chúa điện hạ phong thái vẫn như xưa, đây là nữ nhi của người sao? Thật hoạt bát đáng yêu, rất giống người khi còn nhỏ."
Đã xác định được, hai người là thanh mai trúc mã a.
"Con là tiểu tham tiền à, mau trả lại cho người ta."
"Không trả, đây là quà gặp mặt phụ thân cho con, Hoàng cữu cữu, cho con đến đây không phải để con tự chọn phụ thân cho mình sao?"
Ta một bộ dạng vô lại, mà mẫu thân bên cạnh không ngừng xin lỗi.
Nhưng Hoàng cữu cữu lại trầm ngâm nhìn Hà Cẩn: "Hà đại nhân, không biết ngươi cảm thấy Triều Dương quận chúa thế nào?"
Hoàng cữu cữu thật vui tính, không phải nên hỏi cảm thấy mẫu thân ta thế nào sao?
Vị Hà đại nhân liếc mắt một cái, ta lập tức xòe bàn tay nhỏ bé ra, kích động nói: “Phụ thân, ôm một cái.”
Sau đó tay ta bị mẫu thân đè xuống, nếu không phải trước mặt mọi người, chắc giờ mẫu thân đã giơ tay đánh mông ta rồi.
Không ngờ, Hoàng cữu cữu phất tay gọi Hà Cẩn vào một căn phòng, mẫu thân cùng ta cũng cùng vào đó.
"Tri Tri, ngươi thật sự muốn Hà đại nhân làm phụ thân ngươi sao? Nói thật với hoàng cữu cữu đi, tại sao?"
Hoàng cữu cữu khác với những người khác, đôi khi ta cảm thấy ông ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta.
Ta sờ sờ khối ngọc bội trong tay: "Bởi vì hắn giàu có. Vừa gặp mặt, hắn đã tặng ta một khối ngọc bội đáng giá hai cái thôn trang. Chính cha ruột của ta đã cướp đi ngọc bội ta thích nhất từ một tháng trước rồi."
Lý do thật đơn giản a, bàn tay định cướp lấy ngọc bội của mẫu thân đột nhiên buông xuống.
Bà đem tôi đặt ngồi lên đùi, sau nhìn thoáng qua Hà Cẩn: "Hà đại nhân, trước giờ thì ngài đã biết năm đó ta đã phạm phải một sai lầm."
“Ta biết, cũng không để ý, có lẽ trưởng công chúa không nhớ rõ, nhưng ta vĩnh viễn ghi nhớ ân cứu mạng của người năm đó.
Quận chúa cùng trưởng công chúa khi còn bé rất giống nhau, ta dĩ nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra. "
Hà Cẩn chân thành nhìn mẫu thân, như thể có thứ gì đó lấp lánh trong mắt, rất đẹp.
Nhưng mẫu thân lại day day trán: “Chẳng qua kéo ngươi lên bờ khi té xuống ao có một chút…”
Hoàng cữu cữu đột nhiên vẫy tay với ta: “Tri Tri, cùng hoàng cữu cữu đi ra sảnh trước đi, mẫu thân ngươi cùng Hà đại nhân có chuyện muốn nói với nhau. "
Chuyện này ta hiểu a, lập tức vùng vẫy thoát khỏi vòng tay mẫu thân, nhào lên người hoàng cữu cữu, cười nói muốn ăn hết đồ ăn ngoài tiền sảnh.
Đi ăn đồ ăn ngon, nhường không gian cho mẫu thân và Hà cẩn.
7
Nửa tháng sau, bọn họ thành hôn, ta liền trở thành tiểu phú bà.
Hiện tại ta mới biết được, Hà Cẩn thực sự rất giàu nha.
Ba đời thương gia đế quốc, tiền còn nhiều hơn cả ngân khố quốc gia.
Sau khi thành hôn, ta lại có thêm ba cửa hàng và hai căn nhà riêng ở kinh thành.
Một nơi cách hoàng cung không xa, nhà cửa ở đây đắt đỏ đến mức ngay cả quan lại quyền quý nhất muốn cũng chưa chắc mua được. Ai mà không muốn làm hàng xóm với hoàng đế chứ đừng nói là sân bốn phía, thật là rộng lớn.
Một tòa phủ ở Hương Sơn phong cảnh thắng địa, nghe nói xây ở điểm cao nhất, nhìn ra là núi, còn có suối nước nóng chảy qua.
Thật kỳ quặc khi những người khác đã ngâm mình trong suối nước nóng này.
Nghĩ đến lúc trước cha ta nói hắn có bằng hữu ở Hương Sơn, bọn họ tụm năm tụm bảy kéo lên đó chơi, rồi khi về trên mặt liền bày ra vẻ kiêu ngạo.
Bây giờ, chẳng qua những thứ này ta dùng xong rồi bọn họ mới có thể dùng, trong lòng đặc biệt thoải mái.
Phụ thân hiện tại không chỉ chức quan lớn hơn, mà còn giàu hơn người cha cũ của ta nữa.
"Mẫu thân, con không hiểu sao người lại gặp được cha con nữa."
Ta đang ngâm mình trong suối nướng nóng, vừa ngâm, vừa hỏi mẫu thân.
Mẫu thân nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc, mỉm cười nói.
"Có lẽ là bởi vì ta đã quen nhìn kinh thành phồn hoa, đột nhiên nhìn thấy cỏ đuôi chó, liền cảm thấy mới mẻ chăng."
Thì ra là thế, ta hiểu mẫu thân mà.
Dù sao ăn nhiều sẽ cảm thấy no, món bánh chưng ngon như vậy nhưng ăn nhiều quá sẽ ngán, muốn đổi khẩu vị cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ta thì khác, cỏ mọc từ đống rơm, ta lại không muốn làm cỏ, ta muốn làm một bông hoa quý trên nhân gian.
Ngâm mình một lúc, mẫu thân cùng ta đi ra, bên ngoài Hà Cẩn đã đợi từ lâu.
Ta không hề thấy xấu hổ lao vào vòng tay ông ấy, gọi một tiếng là phụ thân.
Hà Cẩn đỡ lấy ta, trên mặt nở một nụ cười: "Tri Nhi, cẩn thận ngã, đường trơn."
"Tri Tri, ngươi, ngươi vừa gọi hắn là gì?"
Cái gì, ta thế mà lại nghe được giọng của cha ta.
Ở trong lòng Hà Cẩn ngóc đầu dậy, lúc này mới phát hiện cha ta cùng bằng hữu của hắn đứng phía sau Hà Cẩn từ lúc nào không hay, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ta ngạc nhiên nhìn Hà Cẩn, ông ấy đang nháy mắt với ta.
Hiểu rồi, cái này được gọi đặc biệt muốn xem ta thể hiện.
Quả nhiên, chỉ có người phụ thân này là hiểu ta.
"Gọi phụ thân a, ông ấy hiện tại là phụ thân ta. Đúng không mẫu thân, ta không gọi sai chứ?"
Mẫu thân liền đi tới, bà ăn mặc sang trọng, theo sau là hai thái giám, sáu cung nữ và hai ma ma.
Đều giữ chặt, sợ mẫu thân ngã.
Ngón tay bà được trang trí sẵn một bộ hộ giáp rất đẹp, làm bằng ngọc bích, phát ra ánh sáng trắng. Hơn nữa, nó là loại ngọc dát vàng thịnh hành nhất hiện nay, rất có giá trị. Với bốn bộ hộ giáp này, có thể dễ dàng mua cả phủ Thượng Thư và các chức quan trong triều..
Móng tay xẹt ngang trán ta dịu dàng, lại mát lạnh.
"Tri Tri nói như nào chính là như thế."
Có vẻ như bà ấy không phản đối lắm về cuộc hôn nhân với người phụ thân mới này.
Ta vui vẻ nép vào vai Hà Cẩn, nhìn cha ta đầy khiêu khích.
Ông ta có vẻ không hài lòng, nhưng lại không dám lỗ mãng. Dù gì mẫu thân ta là trưởng công chúa, bất cứ kẻ nào nhìn cũng không dám nhiều lời.
8
“Trưởng công chúa điện hạ, hạ mỗ ở dưới chân núi ngẫu nhiên gặp được vài người bằng hữu cũ, sợ người ở đây cô đơn, nên đặc biệt mời bọn họ đến ngâm thơ. Nhân tiện, để cho người hưởng thụ vui vẻ một chút?"
Cha ta hiểu rất rõ về ta, bây giờ ông ta dẫm đạp lên ta thực sự rất chuyên nghiệp đấy.
Lúc trước ông ta xem thường mẫu thân ta bao nhiêu, giờ lại bị xem thường lại bấy nhiêu. Hiện tại ông ta chỉ là một món đồ chơi để mẫu thân vơi đi nỗi cô đơn, chắc ông ta buồn lắm.
Nhưng không ngờ rằng, cha ta lại nhìn mẫu thân một cách si ngốc, như thể ông ta vô cùng hối hận.
Trước kia, mỗi lần đòi tiền mẫu thân, ông ta đều dùng vẻ mặt này.
Thật sự rất khó để giả vờ như không biết.
Bao nhiêu chữ nghĩa của ông ta học đâu hết rồi, chắc là bị ông ta ăn sạch rồi.
TRUL, R...]
Khuê danh của mẫu thân là Phượng Nhi, nhưng trong ký ức của ta, cha ta chưa bao giờ gọi bà bằng cái tên đó.
Đáng tiếc mẫu thân nhìn ma ma bên cạnh, lạnh giọng quát: “Câm miệng, một chức quan thất phẩm cũng dám gọi khuê danh của bản công chúa, ai cho hắn lá gan đó.”
Ma ma này không nhìn tuổi tác, bà là một nhanh nhẹn. Bà tiến đến cho cha ta hai cái tát
Chát, trên mặt cha hiện hẳn một bàn tay.
Máu chảy ra từ khóe miệng, khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy.
Ta nhíu mày hỏi: "Đau không?"
Cha ta lộ vẻ vui mừng, vừa định nói thì ta hướng mắt về phía ma ma, nắm tay bà: “ma ma có đau không?”
Nếu đau, ta sẽ nói hộ bà trước mặt hoàng cữu cữu...... "
Vẻ mặt của cha ta lập tức tối sầm, trong khi mẫu thân cười lớn: "Nghịch ngợm, chúng ta vào thôi."
Bước vào sảnh chính, khung cảnh ở đây rất đẹp.
Núi cao, mây thấp, màu đỏ của lá phong ở khắp nơi.
Bất cứ ai nhìn thấy đều không khỏi thốt lên chữ tuyệt.
"Nào, nhanh lên món đi, ít nhất là năm đĩa bánh Lục Vân. Còn có sủi cảo chiên, lưỡi vịt sốt..." Ta liên tiếp báo hơn mười món, món nào cũng là món ta thích ăn.
Mẫu thân uống cạn ly rượu nho, ngồi chênh vênh trên chiếc ghế da hổ, dáng vẻ uể oải, sang trọng.
Lại nhìn cha ta, ông ta xem đến ngây ngốc rồi, nam nhân khác không dám nhìn thẳng vào mẫu thân, chỉ mình ông ta dám.
Thấy ta để ý ông ta khó chịu, lại mắng ta như trước: “Tri Tri, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy đã thích phô trương lãng phí, một tiểu nha đầu…”
Nói được nửa chừng ông ta im bặt, bởi mẫu thân ta nhìn ông ta với vẻ mặt khó chịu.
Ta cười: “Đây là chỗ của ta, mọi thứ ở đây do ta định đoạt. Ta muốn ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, cho dù có không thích đồ gì quăng đi ai dám có ý kiến.”
Nói xong, liền đập vỡ chiếc cốc lưu ly trên tay thành nhiều mảnh vương vãi.
“Đừng làm đau tay con đấy.” Mẫu thân dặn dò.
Mà phụ thân lại đưa thêm một chiếc cốc nữa: "Chỉ là 180 lượng mà thôi, con muốn đập như nào liền đập như thế, nghe rất vang đấy. Nhưng đập thì đập xa một chút, đừng làm chính mình bị thương. "
Những người bên dưới hoàn toàn không nói nên lời, 180 lượng đối với bọn họ là một con số rất lớn.
Nhưng ta lại vui vẻ đập hơn cả chục cái, những mảnh thủy tinh trên mặt đất đều sáng lấp lánh.
Ta vỗ tay nhảy cẫng lên hai cái: "Đẹp quá."
Nhưng ta lại thấy nó kém đẹp hơn nhiều so với khuôn mặt bị sốc của ai đó.
9
Kế tiếp, văn nhân nhã khách lấy các loại văn thơ ca ngợi vẻ đẹp cùng địa vị của mẫu thân ta.
Còn nhân tiện khen ngợi ta một cái.
Ta hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy nó rất dễ nghe.
Thậm chí cha cũng khen mẫu thân cùng ta mấy câu, cái gì mà tiên nữ trên trời, cái gì mà kim đồng ngọc nữ.
Nghe đều làm người khác thấy ghê tởm.
“Lúc trước ông ta nói ta là bùn nhão không trét được lên tường, mẫu thân là thương gia, không phóng khoáng gì hết.” Ta thở dài, ôm lấy phụ thân, vẻ mặt đau lòng.
Đã đến lúc nên nói rõ rồi, phụ thân đứng dậy, lạnh lùng chỉ vào cha ta: “Đường đường là trưởng công chúa gả cho ngươi, vì để ngươi có thể thuận lợi vô triều làm quan, nàng thà nói dối tự nhận mình là một nữ thương gia. Nhưng không ngờ rằng, mới có một chút danh tiếng, ngươi liền không đem nàng để vào mắt."
Đôi khi, lời muốn nói có ý tứ là khi chúng được giải thích rõ ràng.
Có vẻ như cha vẫn còn tư tưởng đến mẫu thân, phụ thân liền đem người cha cặn bã này nói thẳng mặt để đập tan suy nghĩ của ông ta trước mặt mọi người, không để ông ta có cơ hội được mẫu thân lựa chọn lần nữa.
Thân là một tiểu hài tử, tất nhiên ta cũng phải giúp đỡ.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ta nói: "Hắn muốn bỏ mẫu thân ta để đưa tiểu thanh mai vào cửa. À, hôm đó, cô ta còn nói cô ta đã có tiểu đệ đệ rồi. Chính hoàng cữu cữu vì mẫu thân ta chiêu đãi các quan gia công tử, cha cũng ở đó, đáng tiếc bởi vì quan chức quá thấp, không được vào."
Đại cặn bã, muốn đưa tiểu thanh mai vào phủ thì không sao, nhưng quay đầu nghe nói trưởng công chúa đang tuyển phò mã, lại còn muốn tham gia.
Cha ta sắc mặt tái xanh, lúc này có mấy người bằng hữu cũ nhích người ngồi cách xa ông ta, thậm chí có hai người có quan hệ đặc biệt tốt cũng đứng lên nói có việc phải cáo về trước.
Bọn họ thông minh a, biết cục diện hiện tại như thế nào.
Người cha cặn bã của ta không ngu ngốc, nhưng ông ta nghĩ mẫu thân ta còn yêu ông ta, còn ta thì không thể sống thiếu ông ta.
Vì thế ông ta rất tự tin đứng lên dõng dạc nói: "Phượng Nhi, ta cũng là bị Vạn Nương lừa gạt, thật ra nàng ta không có mang thai, nàng cũng biết nhà chúng ta ba đời một đời truyền thừa, sợ huyết mạch đến đời ta liền chặt đứt, Cho nên nàng có thể tha thứ cho ta không?"
Mẫu thân hừ một tiếng, bà trực tiếp quay đầu đi: "Lúc trước, ta thật là mắt bị mù, dám làm không dám nhận, ngươi xứng được ta tha thứ sao, ngay cả một cái liếc mắt cũng đừng có mơ?"
10
Nói xong liền đứng lên, đi đến cạnh cha: "Vì ngươi, mà mỗi ngày Tri Tri của ta phải sống trong sợ hãi, đề phòng. Cũng là vì ngươi, con bé mới là một tiểu hài tử đã biết thế nào là tầm quan trọng của tiền tài. Cho nên, ngươi xứng làm cha con bé sao. Liền ở điểm này, ngươi đã không đáng để ta tha thứ. Hôm nay, trước mặt mọi người cùng các vị bằng hữu ở đây, ta nói luôn, ta và Triệu Lệ từng là phu thê nay đã hòa ly. Hiện giờ ta cùng Hà đại nhân đã định ra hôn sự, chúc Triệu đại nhân cùng vị thanh mai nhà ngươi thiên trường địa cửu."
Mẫu thân nói xong, khí phách bế ta rời đi.
Bỏ lại những kẻ đang chỉ trỏ phía sau, cùng vẻ mặt thất vọng của cha ta.
Nhưng ta và mẫu thân đều biết, người quyền lực nhất trong phủ Thượng Thư không phải là cha, mà là tổ mẫu và tổ phụ.
Họ biết mẫu thân ta là trưởng công chúa, còn ta là quận chúa, vì thế họ chịu thành thật ngồi ở nhà mới là chuyện lạ.
Dù sao cữu cữu của ta cũng là hoàng đế, muốn bọn họ tan nhà nát cửa dễ như trở bàn tay.
Nhưng nếu đem được mẫu thân ta trở về nơi đó, thì thanh danh Triệu gia bọn họ sẽ không bị lung lay, đã thế còn hưng thịnh hơn trước.
Đương nhiên, những vấn đề này là do mẫu thân và phụ thân ta phân tích.
Nói xong, ông ấy ôm lấy ta, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Mẫu thân lúc đầu im lặng, sau đó đột nhiên hỏi ông ấy: "Huynh đang thăm dò ta phải không?"
Từ "thăm dò" không phải là một từ tốt. Ta có hơi lo lắng, có khi nào mẫu thân không chịu thành thân với người phụ thân mới này của ta không.
“Mẫu thân, phụ thân rất đau lòng cho người nha.” Nghĩ nghĩ không đúng lại bổ sung một câu, “Con cần phụ thân.”
Kết quả, mẫu thân cười phá lên.
Bà đứng dậy nhéo cái mũi nhỏ của ta: “Không phải con chỉ muốn có một người phụ thân giàu có thôi sao, nhất định phải là Hà đại nhân à?”
Ta nghĩ gì đó, lại liếc nhìn người phụ thân mới của mình, hầu kết của ông ấy vừa động, nhìn có vẻ hết sức khẩn trương.
"Bởi vì, chỉ có phụ thân mới thích mẫu thân a."
Nói một cách dễ hiểu, cứ như thể hai người họ bị tảng đá chặn họng.
Trong giây lát họ không nói lời nào, quay mặt đi.
Ta để ý thấy mẫu thân đỏ mặt, cổ của phụ thân cũng đỏ bừng.
Đột nhiên nghĩ đến ý tứ của hoàng cữu cữu trước đây, ta lập tức nhảy khỏi người phụ thân: “Phụ thân, con muốn xem san hô lớn mà người cho con. Người ở lại chiếu cố mẫu thân thật tốt nha. "
Nói xong cũng không đợi bọn họ kêu lại, ta mang một dàn cung nữ cùng ma ma rời khỏi phòng.