Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Boss Vai Ác

Chương 38: [Boss Vai Ác] Chương 38




Ngày trùng sinh thứ 38: Mình đúng là một cô nhóc lanh lợi

Trans: CataHolic

Sau khi ăn sáng xong, Hứa Tang Du liền dẫn theo đám đồng bọn ở nhà dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới một lượt, hiện tại không có điện nên tự nhiên cũng không thể sử dụng máy giặt, mọi thứ chỉ có thể giặt bằng tay.

May mà đám đồng bọn ở nhà ngoại trừ quý ngài mù loà ra thì khả năng tự lo liệu của tất cả những người còn lại đều rất ổn, ngay cả Tiếu Tiếu cũng có thể tự giặt vớ của mình.

Hứa Tang Du rất vui mừng.

Đến khoảng giữa trưa, vừa mới ăn xong bữa trưa không bao lâu thì đột nhiên có người đến gõ cửa. Người quen của đám Hứa Tang Du ở trong căn cứ này cũng không nhiều nên theo bản năng cho rằng hàng xóm ở cách vách, nhưng vừa mở cửa ra xem thử thì lại thấy một người vô cùng xa lạ.

Đó là một người đàn ông nhìn chưa đến ba mươi tuổi, cũng khá đẹp trai. Trong tay anh ta cầm một cuốn sổ nhỏ, vừa trông thấy Hứa Tang Du liền cười nói: “Xin hỏi có phải là cô Hứa Tang Du không ạ?”

“Tôi đây.” Hứa Tang Du không quen anh ta nên có chút mờ mịt.

Người đàn ông vội vàng nói: “Chuyện là thế này, trong căn cứ đang tổ chức người thành lập đội cứu hộ để tìm kiếm người sống sót trong trung tâm thành phố. Xin hỏi gia đình các cô có ai có hứng thú tham gia không?”

Anh ta kiên nhẫn giới thiệu tình hình một cách chi tiết, đội cứu hộ này sau khi thành lập cũng không hẳn là đội cố định mà mỗi lần có nhiệm vụ sẽ chọn ra những người dị năng sẵn lòng tham gia từ trong căn cứ.

Vào ngày thường, mọi người vẫn có thể làm bất cứ điều gì họ thích và không có bất kỳ ràng buộc nào.

Tham gia vào đội cứu hộ không phải đơn giản chỉ là tìm kiếm người sống sót mà đồng thời còn đến để đi thu hoạch vật tư, trong căn cứ sẽ rút ra một phần và phân phối phần còn lại cho toàn bộ đội viên đội cứu hộ, đồng thời đội viên đội cứu hộ còn có thể lấy được một số khen thưởng đặc biệt.

Nó gần giống với những thứ như điểm số, người ta có thể dùng điểm này để trao đổi với căn cứ một số thứ mà mình thiếu.

Sau khi người đàn ông giới thiệu một hồi thì nói một cách nghiêm túc: “Tôi đã xem qua ghi chép trước đây, gia đình các cô có vài người dị năng, mọi người có hứng thú tham gia không?”

“Chúng tôi sẽ bàn bạc một lát.”

“Được thôi, nếu tham gia thì có thể đến đây đăng ký.” Người đàn ông đưa địa chỉ cho Hứa Tang Du, sau đó đi đến nhà tiếp theo.

Sau khi Hứa Tang Du trở về phòng thì gọi hết các đồng đội của mình lại trước, bắt đầu trao đổi về chuyện này và hỏi xem bọn họ có muốn đi hay không.

Hứa Tang Du rất muốn tham gia, cái chính là cô muốn ra ngoài thu thập thêm một ít tinh hạch zombie và làm quen thêm một số bạn bè mới. Nếu có thể gặp được một số người có dị năng tương đối đặc biệt thì còn có thể nuôi dưỡng một tí.

Thêm một người bạn thì có thêm một con đường mà.

Sở dĩ cô không đồng ý ngay đương nhiên là vì trong nhà không những có một đứa trẻ mà còn có một người mù nữa. Hai người họ không thể tham gia vào đội cứu hộ được. Suy cho cùng thì đây cũng là hoạt động tập thể, không phải toàn bộ đều là người nhà.

Sau khi Hứa Tang Du nói một chút về suy nghĩ của mình, Tạ Phồn liền nhẹ giọng nói: “Sau này vẫn sẽ có rất nhiều loại tình huống tương tự thế này, tôi không muốn trở thành một người gây trở ngại cho em.”

Anh hơi cúi đầu xuống, hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy: “Trước đây tôi sống một mình cũng khá tốt, không cần phải quá mức lo lắng cho tôi. Trong nhà cái gì cũng có cả, tôi ổn mà.”

Tiếu Tiếu cũng giơ cánh tay bé nhỏ của mình lên: “Em có thể chăm sóc cho anh Phồn Phồn! Chị A Du đi với anh Lam Lam đi, không cần phải lo lắng cho tụi em đâu!”

Thực ra Hứa Tang Du không phải là vô cùng lo lắng mà cô hiểu rõ, Tạ Phồn nói rất đúng, trong tương lai sẽ có rất nhiều loại tình huống thế này. Tạ Phồn là một người trưởng thành, hơn hai mươi năm trước, khi chưa quen biết cô cũng đã sống rất yên ổn và bình an, cô không nên quá coi thường Tạ Phồn.

“Được.” Hứa Tang Du khẽ véo gương mặt nhỏ của Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu giỏi nhất.”

Cô đưa ra quyết định xong liền sang nhà hàng xóm, hỏi thử tình hình bên đó một chút. Nếu cả đội bọn họ đều tham gia hết thì cũng đành thôi, còn nếu trong nhóm họ có người muốn ở lại trông nhà thì Hứa Tang Du sẽ nhờ đối phương giúp chăm sóc hai người ‘già yếu bệnh tật’ trong nhà mình.

Khi Hứa Tang Du đến gõ cửa thì người mở cửa là Lý Đông Đông.

Anh ta vừa mở cửa ra liền trông thấy người đang đứng ngoài cửa là Hứa Tang Du, anh ta lên tiếng chào hỏi theo bản năng, đang định mời người ta vào nhà thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt thay đổi nhanh như chớp.

Anh ta nhanh chóng nói: “A Du, cô đợi một phút nhé.”

Sau đó anh ta cấp tốc đóng cửa lại, Hứa Tang Du chưa kịp phản ứng, đứng ngoài cửa với vẻ mặt mờ mịt. Ngay sau đó, cô nghe thấy Lý Đông Đông gầm thét lên một tiếng: “A Du đến tận cửa rồi đấy! Cái tên ngốc nghếch này mặc đồ vào coi! Còn cậu nữa, mang giày vào đê! Bàn chân hôi hám mùi nặng quá rồi đấy, tính làm ghê tởm ai đấy hả! Bàn kìa, dọn dẹp cái bàn coi! Anh Tạ đâu? Mau gọi anh Tạ xuống đây nhanh!”

Ngay sau đó chính là một phút nhốn nháo hoảng loạn.

Bên trong phát ra đủ loại âm thanh kỳ lạ, một hồi sau Lý Đông Đông mới mở cửa ra. Hứa Tang Du nhìn kỹ lại, không biết anh ta nhúng một ít nước từ đâu vuốt hết tóc ở trên trán ra sau, cộng thêm việc đeo một cặp kính khiến cả người trông vô cùng lịch sự bại hoại.

“Nào nào nào, mau vào đi. Tôi rót nước cho cô nhé, cô uống trà hay Coca?”

Khoé miệng Hứa Tang Du thoáng run rẩy, bước vào trong yên lặng.

Nhóc Tóc Vàng vốn đang nằm như con cá muối trên sô pha ăn khoai tây chiên bị ép mang giày vào. Khi Hứa Tang Du bước vào, cậu đang nhét rác rưới này nọ vào thùng rác.

Nhưng cậu ta đã làm khó cái thùng rác quá mức rồi, thùng rác to như thế còn bị thồn vào một đống ve chai và túi giấy đựng hạt trái cây. Hứa Tang Du cũng hơi lo lắng cái thùng rác kia đột nhiên bật ra.

Cậu thồn được một nửa rồi, nhưng trên bàn trà vẫn còn rất nhiều rác rưởi, chất đống lên đến là lộn xộn lung tung.

Khoé mắt của Lý Đông Đông cũng giật giật, có lẽ cảm thấy quá bất lực. Đây là lần đầu tiên Hứa Tang Du đến thăm nhà của bọn họ, Lý Đông Đông vốn định để lại cho đối phương ấn tượng tốt một chút, dù sao thì bọn họ cũng đã ghép Hứa Tang du và Tạ Trường Bình thành một cặp đôi hoàn mỹ, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy giấc mộng đẹp này sắp tan vỡ rồi.

Suy cho cùng thì chẳng có cô gái nào thích đàn ông con trai lôi thôi cả.

Nhìn vỏ hạt dưa dưới đất, rác rưởi ở trên bàn, tất đang được treo trên cửa sổ rồi lại nhìn tên ngốc nghếch mới cạo râu được một nửa, trên cổ chiếc áo thun nhăn nhúm dính đầy bong bóng.

Trông không yêu nổi.

Tạ Trường Bình bị bọn họ gọi xuống từ trên lầu, may mà Tạ Trường Bình trông vẫn khá bình thường. Trên người anh ta mặc áo phông giản dị và quần màu nâu, nhưng hình như tóc của anh ta có vẻ ngắn hơn một chút so với lần gặp nhau trước đây.

Có vẻ như là do chính tay anh ta tự cắt nên kỹ thuật có chút không thành thạo, nhưng một anh chàng có khuôn mặt đẹp thì cho dù cắt thành kiểu như chó gặm cũng vẫn đẹp trai.

Có lẽ bản thân anh cũng biết kiểu tóc của mình có chút kỳ lạ, sau khi bắt gặp ánh mắt của Hứa Tang Du thì vô thức vuốt tóc mình rồi thấp giọng nói: “Sao lại đột nhiên đến chỗ tôi thế? Có chuyện gì sao?”



Sau khi nói xong, có lẽ cảm thấy hỏi như vậy có hơi gượng gạo, anh lại bổ sung thêm một câu: “Ngồi xuống trước đi, uống gì không?”

“Lý Đông Đông đi pha trà rồi.” Hứa Tang Du khẽ hất đầu, Nhóc Tóc Vàng ỉu xìu chán nản từ trên sô pha bò dậy, vô cùng nịnh nọt: “Chị A Du, ngồi xuống đây đi nào!”

Thật ra mấy người họ ai cũng lớn tuổi hơn Hứa Tang Du cả, Nhóc Tóc Vàng nhỏ nhất cũng đã hai mươi tuổi, nhưng cậu ta lại thích gọi chị Hứa Tang Du. Như anh Đô Con, anh ấy đã hai mươi tám tuổi và lớn hơn Tạ Trường Bình tận mấy tuổi nhưng vẫn gọi Tạ Trường Bình là ‘anh Tạ’.

“Tôi đi rửa trái cây cho chị A Du đây!” Nhóc Tóc Vàng nịnh hót thoắt cái đã vọt vào nhà bếp, Hứa Tang Du cũng không gọi lại được.

“Để cậu ta đi rửa là đúng rồi.” Tạ Trường Bình bình tĩnh nói: “Ngồi xuống rồi nói.”

Lúc này hai người mới ngồi xuống sô pha, Lý Đông Đông pha trà, Nhóc Tóc Vàng rửa trái cây, anh Đô Con mang rất nhiều quà vặt xuống. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ rác rưởi trên bàn thì đặt quà vặt này nọ lên.

Quả thật là bọn họ có chút nhiệt tình quá mức, Hứa Tang Du vẫn có hơi chưa quen lắm, cô chậm rãi nói rõ mục đích vì sao hôm nay mình đến đây.

“Có người từng đến hỏi rồi, nhưng chúng tôi vẫn chưa trả lời nữa. Cô muốn đi sao?” Tạ Trường Bình nhận lấy ấm trà rồi rót cho Hứa Tang Du một chén trước, Hứa Tang Du khẽ gật đầu: “Tôi và A Lam định tham gia.”

Tạ Trường Bình còn chưa lên tiếng thì Nhóc Tóc Vàng đã ồn ào: “Thế chúng ta cũng đi đi! Chị A Du cũng đi kìa!”

Tạ Trường Bình không muốn quan tâm đến đồng đội nhảm nhí của mình, anh nghiêm túc nói: “Nếu chúng tôi đi thì chắc chắn sẽ để lại người trông nhà, mấy người Tiếu Tiếu nhà cô cũng không đi à? Đến lúc đó tôi sẽ bảo người ở lại trông nhà đó thường xuyên đến nhà cô nhìn giúp luôn cho.”

“Cảm ơn anh.” Hứa Tang Du nói rất trịnh trọng: “Vậy người nhà tôi đành trông cậy vào mọi người rồi.”

“Chị A Du, chị yên tâm đi! Người nhà chị cũng là người nhà của chúng tôi mà, mọi người đều là người một nhà cả, phân biệt ai với ai làm gì. Chị không cần phải khách sao đâu!”

Tạ Trường Bình đang im lặng thì đột nhiên nói: “Thế cậu ở lại trông nhà đi, những người khác có ý kiến gì không?”

Lý Đông Đông vội vàng nói: “Không có! Tôi đồng ý.”

Anh Đô Con bình thường thật thà chất phác nhìn nhìn Nhóc Tóc Vàng, buộc phải có người ở lại trông nhà, nếu Nhóc Tóc Vàng không ở lại thì có thể sẽ đến lượt anh ấy.

Thà hại người chứ không hại mình.

“Tôi thấy được đấy.”

Nhóc Tóc Vàng: ? ? ?

Cậu thật sự rất tủi thân, tại sao lần nào người tổn thương cũng là cậu chứ?

Lý Đông Đông: Há, ai bảo cậu nói nhiều.

Sau khi trải qua một đợt này, Nhóc Tóc Vàng bị hố hết lần này đến lần khác cũng không dám nói nhiều nữa, ngoan ngoãn thành thật lui vào trong xó nhà dọn dẹp rác thải trên mặt đất. Cả người trông vô cùng đáng thương, cực kỳ thê thảm.

Cậu giả vờ ngồi xổm trong xó nhà tự kỷ, Tạ Trường Bình thấy cậu lúc này không nói chen vào lung tung nữa mới hài lòng được một chút, tiếp tục trò chuyện với Hứa Tang Du.

Trong quá trình hai người tán gẫu thì rất nhanh đã đạt được nhận thức chung. Sau khi xác nhận những người già yếu bệnh tật ở nhà đã có người chăm sóc thì Hứa Tang Du mới thở phào nhẹ nhõm, trò chuyện thêm một hồi nữa liền rời đi.

Cô phải chuận bị một ít thức ăn cho những người già yếu bệnh tật ở nhà, nếu tủ lạnh vẫn có thể sử dụng thật ra cũng chẳng có gì đáng nói, cô có thể làm một ít sủi cảo, hoành thánh này nọ rồi đặt vào tủ lạnh, lúc nào đói thì lấy ra nấu một lát là xong.

Nhưng hiện tại không có điện, loại thức ăn như sủi cảo sau khi làm xong không thể để lâu được, chỉ cần để chút hơi lâu một tý đã bị thiu rồi.

Vì vậy, cô chỉ có thể từ bỏ ý định để lại một ít sủi cảo cho những người già yếu bệnh tật ở nhà ăn, nhưng vẫn phải mua trước rau củ này nọ trữ ở nhà, cộng thêm việc trong nhà đã có sẵn một số loại thực phẩm để được khá lâu như khoai tây, các loại mì gói, v.v… nên ít nhất có thể đảm bảo sau khi cô ra ngoài thì họ ở nhà cũng sẽ có thứ gì đó để ăn.

Khi mấy người họ không có ở nhà, những người già yếu bệnh tật ở nhà tốt nhất nên cố gắng hết sức không cần phải bước ra khỏi nhà, Hứa Tang Du rất sợ lỡ như bọn họ cầm vật tư đi trao đổi hàng hoá sẽ bị những kẻ có ý xấu để ý đến.

Những người có sức chiến đấu đều ra ngoài, số còn lại trong nhà sức chiến đấu bằng 0, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ không thể quay trở về để cứu kịp lúc.

Hứa Tang Du sử dụng vật tư mình có để đổi một ít rau củ tươi mới đặt trong nhà bếp, cô dặn dò ‘cô nhi quả mù’ (cô nhi quả phụ) phải ở nhà những loại thức ăn nào dễ hỏng nhất thì phải ưu tiên ăn hết trước, số còn lại có thể để được lâu hơn hai ngày.

Những thứ mà cô đã mua đều là loại có cách làm rất đơn giản, đến lúc đó Tiếu Tiếu sẽ nhìn giúp Tạ Phồn để anh xào đại một ít thức ăn, nêm thêm chút muối là ăn được rồi.

Suy cho cùng thì cứ ăn mấy thứ như mỳ ăn liền mãi cũng không tốt cho sức khoẻ, hai người họ một người là trẻ em, đúng lúc cơ thể đang phát triển cần phải có đầy đủ chất dinh dưỡng.

Người còn lại thì gầy muốn chết, Hứa Tang Du đang muốn nuôi béo anh thêm chút nữa.

Con gì nuôi mà không thịt hả quý dị =)))?

Tuyệt đối không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được!

Hứa Tang Du thu thập đồ đạc và dặn dò mấy đồng bọn nhỏ xong thì liền dẫn Giang Lam đi đăng ký.

Thực tế đã có khá nhiều người đăng ký tham gia, dù sao lúc này có rất ít người dám ra ngoài tìm kiếm vật tư một mình, nhưng nếu gia nhập vào đội cứu hộ, mọi người đi cùng nhau thì có vẻ an toàn hơn nhiều.

Bên phía căn cứ vẫn muốn sàng lọc và chọn một số người ra, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tổ chức và thành lập đội cứu hộ, đồng thời là lần đầu tiên có một lực lượng lớn tiến vào trong thành phố. Vì thế nhóm đầu tiên cần phải là những tinh anh có thân thể cường tráng, hoặc là những người có dị năng hữu dụng.

Khi Hứa Tang Du và Giang Lam đến thì chỗ đăng ký vẫn còn một vài người, hai người họ vừa tiến vào đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, có lẽ là vì bọn họ trông non quá.

Người phụ trách đăng ký là một chị gái khá trẻ đẹp, đầu cô ta cũng không ngẩng lên nói: “Xin hỏi có dị năng không?”

“Có, tôi là người dị năng hệ lực lượng, còn cậu ấy là dị năng hệ lôi điện.”

Chị gái vừa nghe thấy người lên tiếng là một cô gái thì vô thức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ Hứa Tang Du thì vẫn có chút không tin tưởng lắm: “Ai là người dị năng hệ lực lượng cơ?”

Hứa Tang Du chỉ chỉ mình.

Vẻ mặt của chị gái có hơi phức tạp, có lẽ cô ta cảm thấy cấp độ của Hứa Tang Du tương đối thấp như vậy thì sức chiến đấu của cô sẽ không quá mạnh, vì thoáng chỉ vào bao cát bên cạnh: “Đánh một quyền thật mạnh tôi xem thử.”

Hứa Tang Du đã quen với việc lần nào cũng phải chứng minh bản thân, cô hoạt động cổ một chút dưới ánh mắt tò mò của những người trong phòng, bước đến bên cạnh bao cát.



Cô không sử dụng hết sức, chủ yếu là cô sợ lỡ không cẩn thận sẽ đấm hư bao cát.

Hứa Tang Du chỉ sử dụng khoảng sáu phần sức mạnh tung ra một đấm, nhưng cô lại quên mất gần đây cô vừa mới thăng một cấp, sau khi thăng cấp lại hấp thu thêm không ít tinh hạch nên trình độ của cô hiện tại đã khác trước.

Vì thế tất cả mọi người đều trong thấy Hứa Tang Du thanh tú xinh đẹp vì lý do tuổi còn nhỏ mà trông thậm chí còn có hơi nhỏ nhắn xinh xắn tung ra một đấm chạm vào bao cát.

Cô vậy mà thực sự đấm bay bao cát, sợi dây thừng dùng để treo bao cát đứt đoạn, nó nặng nề đập vào tường sau đó từ từ trượt xuống.

Chị gái phụ trách đăng ký trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại, cô ta nhìn vào mắt Hứa Tang Du như thể đang nhìn một con Godzilla cái.

Nhưng may mà Hứa Tang Du đã khống chế sức mạnh của mình cho nên tuy sức mạnh cô lộ ra vô cùng lớn nhưng vẫn nằm trong phạm vi tâm lý mà mọi người có thể chấp nhận được.

“Được không?” Hứa Tang Du xoa nhẹ nắm đấm của mình, đối với chuyện bản thân đấm bay bao cát của người ta vẫn còn có chút áy náy.

“Được… được rồi…” Chị gái không nhịn được mà liên tục nhìn về bàn tay của Hứa Tang Du, một lát sau mới bắt đầu nhanh chóng đăng ký: “Cô đạt tiêu chuẩn, nhưng mà vẫn đang trong thời gian đăng ký, thời gian xuất phát chính thức thông báo lại sau, chắc khoảng sau chiều mai thôi nên xin cô hãy chuẩn bị trước đi nhé.”

Sau đó cô mới sang nhìn Giang Lam bên cạnh, Giang Lam cùng đến với Hứa Tang Du nên trong lòng mọi người đã ngầm tin rằng cậu cũng không phải hạng xoàng, người dị năng hệ lôi điện nghe qua có vẻ rất ‘cool ngầu’ à nha!

Hiện tại người dị năng hệ lôi điện vẫn chỉ có thể phóng ra những tia chớp nhỏ, nhiều nhất thì giống như Giang Lam khiến người ta bị tê liệt tạm thời. Trong ánh nhìn như đang nhìn ‘lão đại’ của tất cả mọi người khiến áp lực của cậu cao như núi.

Cậu thể hiện dị năng và sức chiến đấu của mình một chút, cũng đạt tiêu chuẩn luôn.

Hiện tại mọi người vẫn chưa biết rằng năng lực của người dị năng có thể thăng cấp được. Thậm chí rất nhiều người đã thăng lên cấp hai nhưng chỉ cảm thấy ‘hình như’ mình trở nên mạnh hơn một chút, chứ họ cũng không biết mình đã đột phá được giới hạn nho nhỏ.

Đến khi phát triển và mở rộng, loại chuyện này sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều, người ta chỉ cần báo cấp độ đị năng là được, cấp bao nhiêu cũng có thể tham gia vào đội cứu hộ chính quy. Ngoài ra còn có một số tổ chức tư nhân, đội ngũ cá nhân khi tuyển người cũng sẽ phải nói rõ đội mình hay tổ chức của mình cần tuyển người dị năng có cấp độ ít nhất là bao nhiêu.

Sau khi hai người Hứa Tang Du đăng ký xong liền rời đi trong những ánh mắt nhìn sinh vật lạ của mọi người.

Đương nhiên Hứa Tang Du cũng không quan tâm đến những người đó. Cô vẫn đang tính toán xem có thể mang về nhiều tinh hạch hơn một chút trong chuyến đi này hay không, bởi vì cô muốn nhanh chóng đột phá cấp ba.

Cấp ba tựa như một bước ngoặc, người dị năng từ cấp ba trở đi bất kể là chủng loại và kiểu hình nào, hay là dị năng phế vật nhất cũng có thể có một chút hữu ích.

Đương nhiên, cũng có một số người có dị năng tương đối đặc biệt. Chẳng hạn như Tạ Trường Bình, Hứa Tang Du có kinh nghiệm dày dặn nên cô có thể cảm nhận được dị năng của anh ta có lẽ chỉ vừa mới đột phá đến trạng thái cấp hai, nhưng nhiệt độ ngọn lửa tự nhiên của anh vốn đã rất cao, chúng cao hơn so với nhiệt độ ngọn lửa của người dị năng bình thường rất nhiều. Lực sát thương tự nhiên cũng không phải người dị năng hệ hoả bình thường nào cũng có thể so sánh được

Đổi lại thành người dị năng hệ hoả cấp hai khác mà muốn thiêu đầu của zombie tan thành tro bụi à? Nằm mơ chắc.

Đây là thiên phú, nếu không thì anh ta sẽ không trở thành người mạnh nhất phe loài người với tư cách là một người dị năng hệ hoả.

Hứa Tang Du thật ra vẫn khá trông mà thèm, dù sao thì dị năng của cô là dị năng hệ lực lượng bình thường nhất nên cô đương nhiên sẽ ước ao với dị năng vô cùng mạnh mẽ của những người cùng cấp khác.

Nhưng đồng thời cô cũng hiểu rất rõ một điều, sau khi chuyện đã không thể tránh được nữa thì có oán trời trách đất cũng chẳng ích gì, còn không bằng cố gắng nghĩ ra thêm nhiều cách để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Ở kiếp trước, Hứa Tang Du có thể dựa vào tư cách là một người bình thường mà sống đến tận nhiều năm sau, không những thức tỉnh dị năng mà còn sống rất tốt trong khoảng thời gian này. Đương nhiên, đây chỉ dùng để so sánh với những người bình thường khác mà thôi.

Điều này đã có thể chứng minh rằng, con người cô cả về phương diện tư tưởng lẫn trình độ đều rất kiên cường.

Sống mà không có dị năng lâu như vậy ở kiếp trước cô còn có thể sống không tồi, huống hồ kiếp này cô còn có một điểm xuất phát rất tốt nữa.

Hai người về tới nhà, Hứa Tang Du liền rửa tay sạch sẽ. Hôm nay cô mua được một ít cây tể thái(1). Hứa Tang Du vẫn luôn rất thích loại rau dại như tể thái này, bất kể là dùng để gói sủi cảo hay dùng để làm bánh kếp(2) đều siêu siêu siêu ngon.

(1) Tể thái là tên của một thức cỏ, hoa trắng, rau dại, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.

(2) Bánh kếp (煎饼果子, thực ra là bánh crepe Trung Quốc) là món ăn vặt nổi tiếng vùng Thiên Tân. Người Thiên Tân cũng thường dùng món này làm đồ ăn sáng, vùng Đông Bắc gọi là bánh tráng trứng. Bánh được làm từ bột đậu xanh, trứng gà, ngoài ra còn có hoa quả (rán) hoặc quẩy, gia vị có xì dầu, hành, tương ớt.

Lúc nhỏ, ở nhà cô có một vườn rau nhỏ, trong vườn rau nhỏ sẽ mọc những loại rau dai này. Khi ấy tuổi của cô vẫn còn rất nhỏ, chỉ vừa mới lên tiểu học, sau khi cô tan học sẽ đeo cái cặp sách nhỏ trên lưng và xách theo một túi nhựa đến vườn rau để đào cây tể thái.

Khi cây tể thái được đào mang về, bà nội sẽ mua một ít đậu hủ và ngâm ít miến, rửa cây tể thái sạch sẽ rồi cắt nhuyễn, cắt thêm ít bắp cải trắng nữa. Cải trắng cắt nhuyễn, tể thái, đậu hủ và miến trộn lại cho hết vào nồi.

Chỉ cần nêm thêm một ít muối cho có vị, ai thích ăn cay thì có thể bỏ thêm một ít bột ớt. Sau khi xào chín thì phần nhân này được cuộn vào trong bánh kếp, phải cuốn thật chặt không được để rơi ra, cắn một miếng nóng hổi, vừa tươi vừa ngon.

Đây là những kỷ niệm quý giá thời thơ ấu của cô.

Lần này thứ mà Hứa Tang Du muốn làm là sủi cảo tể thái, nhân bánh được cô chọn bao gồm tể thái, cải trắng, thịt heo băm nhuyễn trộn đều với nhau để điều chỉnh hương vị.

Bột nhào mềm mại đã hoàn thành từ sớm được Giang Lam đặt lên bàn bắt đầu cán bột.

Tiếu Tiếu đã rửa sạch đôi bàn tay nhỏ bé của mình và đang chờ ở bên cạnh để hỗ trợ gói sủi cảo. Tạ Phồn thân là người mù duy nhất trong gia đình và cũng là ‘công cụ’ hình người quan trọng nhất, mặc dù anh không thể làm việc nhưng cũng có được một chút cảm giác tham gia vào. Tiếu Tiếu chuyển một cái ghế đẩu đến bên cạnh bàn để anh ngồi, còn mang đồ uống đến cho anh nữa.

Vỏ bánh được Giang Lam cán xong được Hứa Tang Du cầm sang để bắt đầu gói sủi cảo, thuận tiện dạy cho Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu năn nỉ bảo rằng bé cũng muốn học cách gói sủi cảo, dù sao cũng nhàn rỗi không có gì làm. Hứa Tang Du không trông cậy vào sự giúp đỡ của cô bé nhưng cũng chỉ sơ cho cô bé làm thế nào để gói.

Đừng thấy Tiếu Tiếu tuổi còn nhỏ nhưng làm việc cũng rất ra hình ra dáng, sủi cảo gói xong mặc dù xiêu xiêu vẹo vẹo, trông có hơi xấu nhưng thành quả này khi bỏ vào nước sôi chắc chắn sẽ không bị rã ra.

Cô bé gói rất nghiêm túc, dáng vẻ còn rất vui vẻ nữa, đặc biệt để riêng những chiếc sủi cảo xấu xấu mình gói ra. Tiếu Tiếu là một cô bé, nói sao nhỉ… rất biết cách săn sóc, bé sẽ theo bản năng mà chăm sóc mỗi một người trong gia đình, rõ ràng người cần được săn sóc nhất trong nhà là bản thân cô bé.

Vì thế, khi cô bé trông thấy Tạ Phồn vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh, không có bất cứ cảm giác tham dự nào thì lại vô cùng nghiêm túc mà nói: “Anh Phồn Phồn có muốn cùng làm không? Không thấy gì cũng không sao mà, em có thể cầm tay chỉ việc cho anh.”

Cô bé nghiêm túc kéo tay Tạ Phồn, dùng bàn tay nhỏ bé của mình bao lấy bàn tay to lớn của anh, dạy anh cách gói sủi cảo.

Không ngờ Tạ Phồn còn thật sự chơi cùng cô bé, vô cùng nghiêm túc ngồi đó mò mẫm gói sủi cảo, nhưng bởi vì tay của Tiếu Tiếu quá nhỏ, anh lại không thấy được bất cứ thứ gì, gói rất nhiều lần nhưng đều thất bại cả.

Vỏ sủi cảo căn bản không thể siết quá chặt, chỗ này có cái lỗ nhỏ, chỗ kia lại hơi rách, nhân bánh bên trong gần như lộ hết cả ra ngoài, trông cực kỳ đáng thương.

Tiếu Tiếu liền nhanh trí nói: “Chị A Du, hay là chị đến dạy anh Phồn Phồn đi! Tay của em bé quá đi mất, nếu là tay của chị A Du chắc chắn sẽ không thành vấn đề!”

Ở trong lòng cô bé thuận tiện cảm thán một câu: Một công đôi việc, hí, mình đúng là một đúng là một cô nhóc lanh lợi!

Hôm nay vẫn là một ngày nỗ lực duy trì sự hoà hợp của cái gia đình này!