Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Boss Vai Ác

Chương 37: [Boss Vai Ác] Chương 37




Ngày trùng sinh thứ 37: Anh như vậy là không được đâu!

Trans: CataHolic

Hứa Tang Du theo bản năng quay đầu lại nhìn anh, còn Tạ Phồn thì giấu nửa khuôn mặt dưới chăn bông, cảm xúc của anh không quá rõ ràng, cả người có vẻ hơi trầm mặc quá mức, như thể câu nói vừa rồi không phải là anh nói.

Nhưng anh cứ nắm chặt lấy ngón tay của cô, cũng không có ý định buông tay ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Tang Du thậm chí có hơi không động chân được, liệu có chút quá mức tàn nhẫn nếu cô mạnh mẽ rời đi rời đi không nhỉ? Nhưng mà…

“Trai đơn gái chiếc thế này không thích hợp cho lắm…”

Tạ Phồn nghe thấy câu này, biểu cảm trên mặt lại trở nên rất trong sáng: “Người bệnh rất yếu đuối và cần có sự bầu bạn của người nhà. Chúng ta cũng đâu làm mấy chuyện kì lạ gì.”

Anh trông nghiêm túc đứng đắn, chẳng có chút chột dạ nào. Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Tang Du thậm chí không biết nên nói gì mới ổn, cô ngồi xuống mép giường và thấp giọng nói: “Anh ngủ đi, tôi không đi đâu. Tôi đợi anh ngủ rồi về phòng cũng được.”

Lần này Tạ Phồn cũng trắng trợn được voi đòi tiên nữa, nhưng anh vẫn luôn nắm lấy ngón tay của Hứa Tang Du không buông.

Sáng hôm sau.

Giang Lam dậy sớm nên chủ động vào bếp nấu một nồi cháo trắng, cậu bưng cháo lên bàn. Kiểu món ăn như cháo trắng này không cần nêm nếm, cứ cho gạo với nước vào là được, vì vậy cho dù cậu là loại người chỉ có thể nấu những món phá hoại nhà bếp cũng không lo nấu cháo dở.

Giang Lam lau sơ tay rồi gõ cửa phòng Hứa Tang Du trước, kết quả một hồi lâu sau bóng dáng nhỏ bé của Tiếu Tiếu mở cửa ra, cô bé trông như vừa mới ngủ dậy nên ngáp nhẹ một cái, sau đó dùng mu bàn tay xoa xoa mắt mình: “Chào buổi sáng, anh Lam Lam.”

Giang Lam gọi cô đi ăn cơm thuận tiện hỏi một câu: “A Du đâu?”

Tiếu Tiếu đang ngáp trong nháy mắt lộ ra một nụ cười sâu xa: “Trước tiên đừng gõ cửa phòng anh Phồn Phồn nha, lát nữa bọn họ đói sẽ tự ra ngoài ăn thôi.”

Giang Lam: ? ? ?

Cậu nhất thời chưa kịp phản ứng lại, đến khi phản ứng lại cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói theo bản năng: “Ý em là đêm qua hai người họ ngủ chung một phòng?”

Tiếu Tiếu chắp tay nhỏ ra sau lưng, tâm trạng thoạt nhìn rất tốt: “Mặc dù chị A Du trông có vẻ thích kiểu người như anh Phồn Phồn hơn, nhưng anh Lam Lam cũng đừng ghen tuông với không vui nha, chị A Du vẫn thích anh lắm đó.”

Tiếu Tiếu không chút nào để tâm chuyện đêm qua mình phòng không gối chiếc, tuy nói rằng bé phải trông nom ‘hậu cung’ của chị A Du rất mệt mỏi nhưng vì lợi ích của gia đình này bé sẵn lòng làm vậy.

Giang Lam: …

“Suy nghĩ bậy nghĩ bạ gì đấy.”

Cậu gõ nhẹ lên đầu Tiếu Tiếu: “Ăn sáng đi.”

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng khi Giang Lam đi ngang qua phòng của Tạ Phồn lại không nhịn được nhìn về cửa phòng mình. Nếu Hứa Tang du không phòng của cô thì còn có thể đi đâu được nữa?

Khi cậu đi ngang qua thì đúng lúc cửa phòng Tạ Phồn mở ra, Hứa Tang Du ngáp dài một cái bước ra từ trong phòng, cả người thoạt nhìn có chút uể oải.



Giang Lam theo bản năng nhìn cổ và những chỗ khác của Hứa Tang Du, sau khi không tìm thấy bất kỳ dấu vết mờ ám nào thì cậu cố gắng thuyết phục bản thân… thuyết phục cái quần á! Chỉ trong vòng một đêm, Hứa Tang Du sao lại… sao lại ‘lộn xộn’ cùng với Tạ Phồn rồi!!

Bọn họ vậy mà lại ngủ cùng một căn phòng!

Giang Lam không rõ loại kích thích trong lòng mình là gì, cậu chỉ cảm thấy lúc này rất khó chịu và còn có một chút không vui nữa.

Giang Lam đã bước chân vào xã hội khi còn rất trẻ, tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, từ khi còn rất nhỏ cậu đã trải qua đủ loại khó khăn khiến cậu trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa rất nhiều.

Cậu đã mơ hồ nhận ra loại cảm xúc này của bản thân không được bình thường cho lắm, nhưng lại không biết nên làm thế nào với loại cảm xúc này, hồi lâu sau mới nói: “Em nấu cháo rồi.”’

“Thế chị đi rửa mặt trước, trước đó chị đã cắt sợi dưa muối rồi, định làm một ít ớt xào nhưng vẫn chưa làm nữa. Chị rửa mặt xong sẽ đi xào dưa muối.” Hứa Tang Du rất thích làm dưa muối như vậy.

Bà nội cô trước thường làm dưa muối trông giống như củ cải tròn, tiếng địa phương bọn họ gọi là dưa muối viên, sau khi thu hoạch và rửa sạch thì đặt vào vại dưa muối để ngâm. Đợi sau khi ướp cho thấm vị thì lấy ra rửa sơ, thái sợi mỏng rồi xào với dầu và ớt thì mùi sẽ đặc biệt thơm.

Điều kiện trong nhà tốt còn có thể thêm một ít thịt bằm.

Cô cực kỳ thích dùng loại dưa muối nhuyễn này ăn với cháo trắng.

Sau khi Hứa Tang Du rửa mặt xong liền vào nhà bêp, lấy hết dưa muối đã rửa xong từ trước ra rồi bắt đầu chế biến.

Chẳng mấy chốc, Tạ Phồn cũng bước ra khỏi phòng, đêm qua anh đã thành công giữ Hứa Tang Du lại, nói trắng ra là nhờ càn rỡ ép buộc. Anh vẫn luôn không ngủ, già mồm bảo mình khó chịu xong đợi sau khi đêm khuya lắm rồi thì lại giả mù sa mưa mà bảo rằng ‘đã muộn thế này rồi, không bằng ngủ cùng nhau đi, có thể chia giường ra làm hai, mỗi người một cái chăn cũng được mà’.

Lúc đó Hứa Tang Du đã rất buồn ngủ rồi, sau khi do dự một lát liền đồng ý, vừa hay trong phòng anh mới có thêm một cái chăn mới và cái chăn cũ trước đó. Hai người mỗi người đắp một cái chăn, lúc thực hiện thành công thì cũng đã đêm hôm khuya khoắt. Sau đó là màn trai đơn gái chiếc đắp chăn bông nói chuyện trong sáng.

Chẳng qua là tư thế ngủ của Hứa Tang Du không được tốt cho lắm, buổi sáng khi thức dậy liền phát hiện cô đã lăn từ ổ chăn của mình vào trong ổ chăn của Tạ Phồn từ lâu rồi.

Có thể là bởi vì chăn mới nên khá mềm mại ấm áp, còn cô thì tối nào cũng ôm Tiếu Tiếu ngủ dẫn đến việc lúc ngủ sẽ theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt nên mới chui vào ổ chăn của người khác.

Cô nhận ra mình đang ôm lấy Tạ Phồn, cảm giác khi sờ vào phần eo gầy gò của người đàn ông quả thật không được tốt lắm, dù sao thì gầy quá nên cấn tay lắm. Nhưng cũng có ưu thế, làn da của anh đặc biệt mềm, lòng bàn tay của Hứa Tang Du vừa vặn khoát lên vòng eo đang lộ ra của anh, mát lạnh, rất mềm mại lại trắng nõn.

Lúc ấy, biểu cảm của Hứa Tang Du cực kỳ phức tạp, còn có chút ngại ngùng. May mà Tạ Phồn vẫn chưa tỉnh dậy, cô nhanh chóng từ trong ổ chăn của Tạ Phồn về ổ chăn lạnh lẽo của mình, giả vờ như bản thân đêm qua không có chạy loạn khắp nơi.

Sau đó cô nhận ra Tạ Phồn cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại nên thở phào nhẹ nhõm, không cần giả vờ, cô cấp tốc bò ra khỏi ổ chăn, mặc áo khoát vào và rời khỏi ‘hiện trường xảy ra vụ án’.

Thực ra Tạ Phồn đã tỉnh rồi, nhưng để tránh cho Hứa Tang Du không phải xấu hổ quá mức nên mới giả vờ mình chưa tỉnh.

Đợi sau khi Hứa Tang Du rời khỏi, anh liền trở mình dưới chăn tận hưởng một chút ấm áp còn sót lại từ cơ thể của Hứa Tang Du, sau đó lại nằm trên giường một hồi và giả vờ như một lúc sau anh mới tỉnh dậy.

Sau khi Tạ Phồn dậy rồi, Hứa Tang Du vẫn chưa ra khỏi phòng bếp, anh rửa mặt và tay xong mới phát hiện Giang Lam vẫn luôn nhìn chằm chằm anh.

Giống như kim đâm sau lưng vậy, người mù cũng có thể nhận ra được.

Bạn học Tạ Phồn rất rõ ràng vì sao Giang Lam lại như thế này, bởi vì đêm qua Hứa Tang Du đã ở lại trong phòng anh, còn Giang Lam thì… Bây giờ tình cảm của cậu ta đối với Hứa Tang Du có lẽ vẫn chưa phải là tình yêu, nhưng thiện cảm tích lũy lại từng chút một, cộng thêm tính chiếm hữu độc nhất vô nhị của những người trẻ tuổi đã đủ để khiến cho tâm trạng của Giang Lam trở nên phức tạp rồi.

Thật vừa đúng lúc là cái người Tạ Phồn này, đã đặc biệt thảo mai còn thích bắt nạt người trẻ tuổi. Anh dùng một loại giọng điệu nghe có vẻ rất giống như dịu dàng nhưng thực tế lại rất gợi đòn: “A Du đi nấu ăn rồi sao? Đêm qua cô ấy đã mệt lắm rồi, buổi sáng sao lại không nghỉ ngơi thêm một lát nữa vậy, tiếc là mắt tôi không nhìn thấy gì, nếu không tôi đã có thể chia sẻ một ít việc nhà với A Du rồi.”



Giang Lam: …

Đã mệt lắm rồi? ? ?

May mà cậu không phải người dị năng hệ lực lượng, nếu không có lẽ cậu đã trực tiếp bẻ cong cái muỗng trong tay rồi.

Càng thảo mai hơn là, ngay sau đó, Tạ Phồn còn bổ sung thêm một câu: “Ồ, tại vì đêm qua tôi bảo là tôi không được khoẻ cho lắm nên A Du vẫn luôn ở cùng với tôi đến tối muộn, mãi cho đến khi tôi không còn đau nữa mới ngủ thiếp đi. Thực sự là làm phiền cô ấy quá.”

Lúc này đúng lúc Hứa Tang Du bước ra từ trong nhà bếp, bưng hai đĩa dưa muối nhuyễn đi về bên này, nghe thấy Tạ Phồn nói vậy cô liền nói: “Có gì đâu, người một nhà cả.”

Ngay lúc này, Giang Lam lại không muốn nói chuyện cho lắm, cuối cùng cậu cũng biết vì sao Tạ Phồn vừa lên tiếng cậu liền cảm thấy cả người liền khó chịu rồi, bởi vì cái tên này cực kỳ giống mấy con ‘đuỹ trà xanh’!

Chẳng qua là trái ngược với ‘trà xanh’ thì anh lại giống ‘hoa sen trắng’ nhiều hơn một chút, nhưng chữ cuối cùng không đổi, đó là ‘đuỹ’.

Đuỹ từ trong ra ngoài.

Loại đàn ông này trong nam giới cực kỳ hiếm gặp.

Hứa Tang Du đặt hai đĩa dưa muối nhuyễn lên bàn, hôm qua thịt cô mua còn dư lại một ít nên ban nãy tiện tay cắn thành thịt bằm bỏ vào trong dưa muối. Hai đĩa dưa muối, một đĩa có thịt bằm còn một đĩa thì không, vừa vặn hai loại có mùi vì khác nhau, có thể để mọi người tự chọn ra một loại để ăn.

“Tiếu Tiếu rửa tay chưa?”

“Rửa rồi ạ.” Tiếu Tiếu chạy lên trước ngoan ngoãn kéo ghế ra cho Hứa Tang Du, Hứa Tang du cũng giúp cô bé kéo ghế ra, sau đó ôm bé đặt lên ghế.

Vì ghế trong nhà có hơi cao, đối với một đứa trẻ ở độ tuổi của cô bé thì có thể ngồi lên thì đúng là có thể thật, nhưng tóm lại vẫn không tiện lắm.

Tiếu Tiếu ngồi trên chiếc ghế thuộc về mình, nhìn thoáng qua Tạ Phồn rồi lại nhìn Hứa Tang Du. Cuộc nói chuyện ban nãy của Ta Phồn và Giang Lam cô bé cũng đã nghe thấy rồi, mặc dù tuổi của Tiếu Tiếu còn bé nhưng là một đứa bé rất thông mình, chớp mắt liền tìm thấy được vấn đề quan trọng nhất trong cuộc trò chuyện này.

Đêm qua cũng chẳng xảy ra loại chuyện vui tay vui mắt gì kia.

Tiếu Tiếu liền cảm thấy hơi tiếc nuối, cô bé vẫn cảm thấy chị A Du rất thích Tạ Phồn, vì thế đêm qua mới không xảy ra chuyện gì cả, khả năng cao nhất chính là bởi vì Tạ Phồn quá ‘yếu’!

Mọi người nhìn anh ấy mà xem, gầy như thế còn hở tí là không khoẻ, hở ra là ngã bệnh, Tạ Phồn Phồn! Anh phải suy nghĩ lại thật kỹ chuyện đã qua một chút vì sao đêm qua không xảy ra những chuyện gì cần phải xảy ra.

Dáng vẻ này của anh như vậy là không được đâu! Sớm muộn gì cũng có một ngày, chị A Du sẽ vì lý do anh quá ‘yếu’ mà bị người con trai bên ngoài cám dỗ đi mất đấy!

Tiếu Tiếu vô cùng tiếc nuối về điều này, thậm chí còn tiếc hơn Tạ Phồn rất nhiều, với kinh nghiệm xem TV phong phú của bé mà nói thì sự bất hoà trên phương diện tình cảm là sự bất hoà chí mạng nhất, rất có thể cái gia đình êm ấm mà cô bé đang có hiện nay đang đứng trước bờ vực tan vỡ.

Nếu Hứa Tang Du thật sự bị đàn ông bên ngoài dụ dỗ đi mất mà hai người họ vẫn còn ở chung một nhà, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu lên cũng phải thấy chứ, đúng không?

Hầy.

Tiếu Tiếu rất mệt mỏi, cô bé cố gắng duỗi thẳng cánh tay bé nhỏ ngắn cũn của mình ra gắp dưa muối có thịt bằm đặt vào trong chén cháo trắng của Tạ Phồn: “Anh Phồn Phồn ăn thịt đi.”

Sau đó nhiều thịt thêm tí, cơ thể khoẻ mạnh thêm chút, sớm ngày làm cho xong những chuyện nên làm đi.