"Cô tự xem đi."
Hoắc Nghiên Từ vứt điện thoại di động vào lòng cô.
Kiều Thời Niệm cầm điện thoại lên, bên trong là một đoạn video giám sát.
Nơi này có vẻ như là bãi đỗ xe, có hai người đàn ông che mặt đang lén lút theo dõi gì đó.
Một lúc sau, Bạch Y Y xuất hiện tại bãi đỗ xe.
Cô ta vừa mở cửa xe, hai người đàn ông kia liền tiến tới. Một tên dùng tay bịp miệng cô ta, một tên mở cửa xe, đem Bạch Y Y kéo lên xe, xe lập tức rời đi.
"Bạch tiểu thư bị bắt cóc sao? Đã tìm được cô ấy chưa?"
Hoắc Nghiên Từ thấy vẻ mặt của Kiều Thời Niệm tỏ ra ngạc nhiên cùng quan tâm như vậy, cũng không vạch trần cô ta, nhẫn nhịn nói: "Bọn chúng bắt Bạch Y Y lên xe, đúng lúc bảo vệ theo dõi camera giám sát bắt gặp, liền chặn xe lại, ngăn cản kịp thời."
Thật thú vị: "Bọn họ chủ ý tới bắt cóc cô ta, lại ra tay ở chỗ có máy quay, lại trùng hợp đúng lúc bảo vệ đang xem camera giám sát."
"Kiều Thời Niệm, cô có ý tứ gì?"
Hoắc Nghiên Từ nghiêm mặt nói: "Lúc bảo vệ cứu được Bạch Y Y ra ngoài, miệng bị bịt kín, chân tay bị trói, nếu không phát hiện kịp thời, hậu quả sẽ như thế nào cô có tưởng tượng được không?"
Vừa nói, Hoắc Nghiên Từ vừa lấy ra mấy bức ảnh chụp.
Hai kẻ bị bắt khai ra có một người phụ nữ đưa cho họ một tấm ảnh và một khoản tiền, sai khiến họ theo dõi rồi bắt cóc cô ấy.
Trên đường cô tới nhà ông ngoại, tài xế đã dừng lại một trạm xăng, cô từ đó đi vào một cửa hàng tiện lợi, mà hai tên kia cũng có mặt ở đó, có sự trùng hợp như vậy sao?
Trên ảnh chụp quả thật có hai người đàn ông đội mũ, hình dáng tương tự như hai tên theo dõi Bạch Y Y ở bãi đậu xe, cùng cô xuất hiện tại cửa hàng tiện lợi.
Kiều Thời Niệm sáng nay chưa ăn sáng, liền nhân tiện vào cửa hàng tiện lợi kiếm chút gì ăn trên đường, căn bản không để ý xung quanh có những ai.
Không nghĩ tới, Bạch Y Y lợi dụng thời điểm này bày kế hãm hại cô.
"Cô buổi sáng làm Bạch Y Y mất mặt, đến trưa lại bố trí người bắt cóc cô ấy, chẳng lẽ không nên giải thích một chút sao?" Hoắc Nghiên Từ khinh bỉ lên tiếng.
Kiều Thời Niệm buồn cười: "Tôi có năng lực nhưng cũng không đến mức đoán trước được tương lai, làm sao biết được có hai người đàn ông ở đó, sau đó sai khiến bọn họ đi bắt cóc Bạch Y Y?"
"Hai tên kia rảnh rỗi không có việc làm, vì tiền liền nghe cô sai khiến, cô nhất thời nảy sinh mưu kế, có gì không đúng?"
Suy nghĩ logic, Kiều Thời Niệm thật sự là bái phục.
"Vậy anh báo án đi, giao cho cảnh sát xử lý."
"Cô biết trước Bạch Y Y lương thiện sẽ không truy cứu cô, nên mới bình tĩnh nói báo cảnh sát như vậy sao?"
Hoắc Nghiên Từ khuôn mặt nghiêm nghị: "Kiều Thời Niệm, bình thường cô tùy hứng gây chuyện, tôi đều bỏ qua. Nhưng lần này cô to gan dám bày kế bắt cóc người ta, mặc kệ Bạch Y Y có truy cứu hay không, cô phải đi xin lỗi cô ấy."
"Nếu tôi không đi thì sao?" Kiều Thời Niệm hỏi.
"Vậy tôi chỉ có thể đem chuyện tốt cô làm báo cho ông ngoại cô, để ông ấy dạy dỗ lại cô."
"Anh tiểu nhân." Kiều Thời Niệm tức giận nói.
Hoắc Nghiên Từ khuôn mặt lại trầm xuống vài phần: "Vậy cô có đi hay không?"
"Đi thì đi." Kiều Thời Niệm không phục nói.
Cô không nỡ để ông ngoại lại phải nhọc lòng lo lắng cho mình.
Hơn nữa, cô cũng muốn xem xem, Bạch Y Y sẽ diễn vai gì.
Hoắc Nghiên Từ bảo lái xe chạy đến nhà Bạch Y Y.
Một tòa chung cư trong khu vực xa hoa, đây là nơi ở Hoắc thị bố trí cho các quản lý cấp cao.
Kiều Thời Niệm nói: "Nói cho tôi số phòng, tôi sẽ tự đi lên."
Kiều Thời Niệm nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoắc Nghiên Từ: "Sao nào, đã đến đây rồi còn sợ tôi chạy sao? Muốn giám sát tới cùng?"
Hoắc Nghiên Từ bán tín bán nghi: "Chỉ nói một lời xin lỗi thôi, cô cũng đừng gây thêm phiền phức gì."
Kiều Thời Niệm hừ lạnh: "Anh nếu vẫn không tin tôi như vậy, chi bằng gọi điện thoại nghe một chút đi."
Hoắc Nghiên Từ không tin cô, lấy điện thoại ra, gọi sang máy cô cứ như vậy để hai máy thông nhau. Kiều Thời Niệm trong lòng cười lạnh.
Cô sở dĩ muốn một mình lên trên vì muốn Bạch Y Y lơ là cảnh giác, mượn cơ hội nói rõ hoặc là kích thích cho cô ta lộ ra bản chất.
Thực ra cô muốn ghi âm lại, nhưng Hoắc Nghiên Từ lại đồng ý nối máy, cô càng đỡ đi một việc.
Nói là đi thăm hỏi, Kiều Thời Niệm liền ghé vào cửa hàng mua chút hoa quả.
Lên lầu tìm được phòng Bạch Y Y, Kiều Thời Niệm phát hiện cô ta vậy mà để cửa không đóng.
Trong phòng có một người phụ nữ dáng người lừng lững, trong tay bê một chiếc hộp, có vẻ như là quà muốn đem tặng cho Bạch Y Y.
"Mấy thứ này tôi không cần, bà đem trở về đi." Bạch Y Y cự tuyệt bà ta.
"Y Y, Dì cũng là hết cách rồi mới tìm đến con, con hãy nể mặt giúp dì một lần."
Ngay lúc Kiều Thời Niệm định gõ cửa định tiến vào, người phụ nữ kia liền lên tiếng.
Nghe thấy bên trong, Kiều Thời Niệm trong lòng chấn động, động tác gõ cửa cũng ngừng trệ.
Tiếng động làm cho Bạch Y Y và người phụ nữ trong phòng đều dừng lại, nhìn về phía Kiều Thời Niệm.
Kiều Thời Niệm nhìn thấy rõ mặt người phụ nữ, cả người hóa đá, hô hấp trở lên dồn dập, da đầu tê dại, một luồng khí lạnh ghê người chạy đến tứ chi.
"Hoắc phu nhân, cô sao lại.. A"
Bạch Y Y lời kinh ngạc còn chưa kịp thốt ra đã bị Kiều Thời Niệm cầm giỏ hoa quả ném thẳng vào người.
Trong tiếng kêu thất thanh của Bạch Y Y, Kiều Thời Niệm chạy đến dùng tay bóp cổ cô ta.
"Ngô, Thời Niệm.."
Bạch Y Y mặt đỏ bừng, tay chân giãy dụa, nhưng Kiều Thời Niệm như bị ma nhập, bóp chặt cổ cô ta không có ý định buông ra.
"Kiều Thời Niệm, cô điên rồi, đang làm cái quái gì vậy?"
Lúc Bạch Y Y tưởng chừng sắp tắt thở, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời đẩy Kiều Thời Niệm ra.
Kiều Thời Niệm lảo đảo lùi lại mấy bước, ngã ra sàn nhà. Cô không vội đứng lên, cũng không quan tâm ai vừa đẩy mình, cả người trở lên run rẩy, bỗng nhiên cười lớn..