Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn

Chương 15: Anh coi thường công sức của cô




Hoắc Nghiên Từ mặc một bộ âu phục màu đen, tuấn tú lại nghiêm nghị bước vào.

Anh ta sao lại tới đây?

Nhìn thấy Kiều Thời Niệm, đáy mắt Hoắc Nghiên Từ có chút phức tạp nhưng trên mặt vẫn là nét lạnh lùng vốn có, như là đang cố gắng áp chế chính mình.

Còn mang mặt lạnh tới đây, là để tính sổ chuyện lúc sáng sao?

"Ông ngoại."

Kiều Thời Niệm nghi ngờ, từ khi nào mà Hoắc Nghiên Từ lại lễ phép chào hỏi ông ngoại cô như vậy.

"Nghiên Từ tới rồi, có đói hay không, mau ngồi xuống dùng cơm, hai ông cháu đang đợi con đó."

Kiều Đông Hải nhiệt tình tiếp đón: "Con ngồi xuống bên cạnh Niệm Niệm đi, có món cá mú hấp mà con thích để gần đó."

Nghe vậy, Kiều Thời Niệm vội vàng đem đĩa cá mú hấp đẩy ra giữ bàn: "Anh ngồi đối diện đi."

"Niệm Niệm, con sao vậy?"

Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Nghiên Từ, Niệm Niệm từ nhỏ bị ta chiều hư nên có chút tùy hứng."

"Bình thường cũng ỷ có ông ngoại cưng chiều nên cư xử nhiều lúc tùy tiện, nhưng tâm địa nó thực rất lương thiện, con cũng đừng so đo với nó."

Hoắc Nghiên Từ không phản bác Kiều Đông Hải, đi tới bên đối diện ngồi xuống, trên mặt không lộ rõ vui buồn, tùy tiện nói: "Ông ngoại, con biết."

Hoắc Nghiên Từ từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi nghiêm khắc, tuy bản thân không thích cô, nhưng xưa nay trước mặt người ngoài luôn cư xử có chừng mực, cũng chưa từng tỏ thái độ với cô.

Đương nhiên, cũng có những lúc ngoại lệ.

Kiếp trước, hắn vì Bạch Y Y mà đem cô nhốt vào bệnh viện tâm thần, mặc kệ cho ông ngoại có uy hiếp như thế nào cũng không nhượng bộ: "Nếu ông không quản được cô ta, để tôi quản."

Nghĩ đến chuyện trước kia, Kiều Thời Niệm nhất thời không còn hứng ăn. Tay vô thức bới từng miếng cơm bỏ vào miệng.

Kiều Đông Hải cùng Hoắc Nghiên Từ trên bàn ăn nói toàn chuyện kinh tế chính trị.

"Đúng rồi Niệm Niệm" Kiều Đông Hải đột nhiên nhớ tới: "Tinh dầu thơm lần trước con pha chế được rất nhiều người thích, mọi người đều hỏi ta khi nào thì cho sản xuất hàng loạt?"



"Ông ngoại, đó là con tùy hứng điều chế, người cũng biết nguyên liệu rất khan hiếm, không thể cho sản xuất hàng loạt được đâu ạ."

"Đúng đúng, ông ngoại già rồi trí nhớ không được tốt." Kiều Đông Hải cười xoa xoa bộ râu dài: "Nhưng Niệm Niệm nhà ta thật sự là có thiên phú, Nghiên Từ con nói có phải hay không?"

Kiều Đông Hải quay sang hỏi Hoắc Nghiên Từ.

Hoắc Nghiên Từ vẫn duy trì phong thái, phối hợp gật đầu.

Kiều Thời Niệm nhìn thấy vẻ mặt tự hào cùng vui vẻ của ông ngoại, trong lòng có chút chua chát, áy náy.

Ông ngoại cố ý đề cao cô, muốn cho Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy ưu điểm của cô, sẽ có thiện cảm mà thích cô nhiều hơn chút.

Chỉ tiếc là ở trong lòng Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm cô trước nay đều không có chỗ cho cô.

Dù cho có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ là phí công vô ích.

Sau khi ăn tối, lại uống chút trà, trời đã dần tối.

Kiều Đông Hải cười vui vẻ nói: "Đã không còn sớm nữa, ông ngoại không giữ người, hai con hãy trở về nghỉ ngơi sớm đi."

"Ông ngoại, con không trở về đâu, con sẽ ở đây vài ngày với ông ngoại." Kiều Thời Niệm nũng niu nói.

Kiều Thời Niệm đã lâu không được gặp ông ngoại, nghĩ sẽ ở lại vài ngày chăm sóc ông, một ngày hôm nay vẫn chưa đủ.

Kiều Đông Hải gõ nhẹ vào trán Kiều Thời Niệm: "Đứa nhỏ này, Nghiên Từ hôm nay đã tới đón con, con còn không trở vể nhà cùng nó, ở lại chỗ của ta làm gì."

"Nghiên Từ, ông ngoại biết con công việc bận rộn, nhưng sau này có thời gian, thường xuyên cùng Niệm Niệm trở về cùng ông ngoại ăn bữa cơm."

"Được, ông ngoại" Hoắc Nghiên Từ lễ phép gật đầu.

Trước khi lên xe, Kiều Đông Hải nắm tay Kiều Thời Niệm ân cần: "Niệm Niệm, đừng giận dỗi với Nghiên Từ nữa, hai đứa hãy từ từ hòa giải, vợ chồng với nhau, đầu giường giận dỗi, cuối giường làm hòa."

Lên xe, Kiều Thời Niệm ngồi vào trong góc, mặt hướng ra bên ngoài cửa xe.

Ông ngoại cũng không tin cô cùng Hoắc Nghiên Từ cãi nhau.

Hôm nay cố ý gọi Hoắc Nghiên Từ tới dùng cơm, nghĩ muốn giúp cô làm hòa.

Ông ngoại đã nhiều tuổi như vậy rồi, còn phải nhọc lòng suy nghĩ cho cô.



Lúc nãy vì không muốn để ông ngoại lo lắng, Kiều Thời Niệm cố gắng nhịn không khóc, nhưng bây giờ, nghĩ đến mắt có chút cay.

"Cô sao lại tắt máy?"

Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng lên tiếng.

"Cô mỗi khi làm sai chuyện gì, không phải tìm bà nội tôi thì lại đi quấy rầy ông ngoại cô, Kiều Thời Niệm, cô có thể an phận chút không?"

"Ông ngoại cô nói cô tâm địa lương thiện, nhưng cô xem cô, có chút lương thiện nào không?

Thấy Kiều Thời Niệm vẫn im lặng quay mặt ra bên ngoài, Hoắc Nghiên Từ khó chịu kéo cô quay trờ lại:" Cô.. "

Lời còn chưa ra khỏi miệng, Hoắc Nghiên Từ lập tức im bặt.

Kiều Thời Niệm mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ đau khổ, hai hàng nước mắt chảy dài.

Kiều Thời Niệm trước đây sẽ không bao giờ khóc, luôn tranh cãi ầm ĩ tới cùng. Giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, phiền chán truy hỏi anh đến cùng, vì sao phớt lờ cô, vì sao không đi cùng cô, vì sao không yêu cô.

Nhưng Kiều Thời Niệm trước mặt lại không quậy không nháo, nước mặt ủy khuất lặng lẽ rơi, hốc mắt cũng chóp mũi đã đỏ ửng.

Cả người cô toát lên vẻ nhu mì yếu ớt.

Hoắc Nghiên Từ có chút không đành lòng, buông lỏng cô, thanh âm cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.

" Đừng tưởng bày ra bộ dáng này thì sẽ phủi sạch những chuyện đã gây ra. "

Kiều Thời Niệm lau nước mắt:" Anh nên rõ hai chuyện. Một l à tôi không biết bản thân lại làm sai chuyện gì. "

" Hai là, tôi trước nay chưa bao giờ nhận mình là người tốt, đương nhiên không dính dáng đến hai chữ lương thiện, anh khỏi mất công nhắc nhở. "

" Cô.. "

Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Hoắc Nghiên Từ hối hận chính mình vừa có chút đồng cảm với cô ta, thật nực cười.

" Kiều Thời Niệm, cô quả thực không thể nói lý, cô đối với Bạch Y Y như vậy, còn nói không biết đã gây ra chuyện gì? "

" Tôi đã làm gì cô ta?"Kiều Thời Niệm ngạc nhiên hỏi.