Sau Khi Trọng Sinh Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Mua Về Nhà

Chương 21: Phương Vô Dạng




Được người trong phòng đáp ứng, Khúc Trầm Chu bị kéo bước qua ngạch cửa, ở giữa phòng khách quỳ xuống.

Vừa vào cửa, hắn thấy được Liễu Trọng Minh ngồi ở sau án thư, Quái Ngôn đã từng chói lọi "Thiên định chi nhân" đã biến mất, thay vào đó là trống rỗng.

Cùng đời trước giống nhau.

Lúc ấy, hắn từng khờ dại cho rằng Quái Ngôn đại nghịch bất đạo này biến mất đó là vạn sự đại cát, cho dù Hoàng Thượng hỏi tới, hắn cũng có thể nói thẳng không cố kỵ, lại không nghĩ rằng Quái Ngôn chân chính đáng sợ vài năm sau mới có thể xuất hiện.

Bên cạnh Liễu Trọng Minh là một người trẻ tuổi, hắn không quen biết, bất quá hai người này nhìn như quen thuộc, nhẫm nhẫm những người hắn từng thấy qua bên cạnh Trọng Minh, thân phận của đối phương trong lòng hắn cũng đoán được một chút.

"Đây là Tiểu Khúc ca?" Giọng nói hài hước vang lên trên đỉnh đầu, một bàn tay nhéo cằm hắn bắt hắn nâng mặt lên.

"Trọng Minh, mới vừa rồi ta có nói với ngươi chưa, mẫu thân của hài tử này thời trẻ chính là đại mỹ nhân có tiếng làng trên xóm dưới, ta nhìn thấy nếu như vào cung cũng chắc chắn nỗi danh. Hiện giờ cho dù tuổi đã lớn chút, nhưng thời điểm ta nhìn thấy tim cũng bùm bùm nhảy loạn, thật sự là minh châu phủ bụi."

*Minh châu phủ bụi: Ngọc quý bị phủ bởi bụi trần, biểu thị vật quý rơi vào tay kẻ không biết sử dụng. Bắt nguồn từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, Trần Cung là mưu sĩ cho Lã Bố, Lã Bố nhiều lần không nghe kiến nghị của Trần Cung, làm mất cơ hội xưng bá thiên hạ, cuối cùng bị diệt. Minh châu phủ bụi chỉ việc Trần Cung có tài mưu lược nhưng không gặp được minh chủ sáng suốt, phí phạm tài năng của ông.

Trên khuôn mặt nhìn như ngây thơ ấy lộ ra vẻ tươi cười: "Nhìn bộ dáng này, Tiểu Khúc ca ngược lại thật là giống diện mạo của mẫu thân mình, chậc chậc, đáng tiếc, Đỗ Quyền cũng hạ thủ được, mấy roi này đánh rụng bao nhiêu tiền. Không bằng đưa đi Xuân Khánh Lâu tiếp khách, bảo đảm là cây rụng tiền."

Khúc Trầm Chu rũ mắt, không có nhìn Phương Vô Dạng, cũng không có nửa phần kinh ngạc, nếu Trọng Minh hoài nghi hắn, tất nhiên sẽ phái người về quê hương của hắn điều tra thân thế của hắn.

Ở điểm này, hắn không chút nào lo lắng.

Thân thế hắn còn có thể có cái gì? Đơn giản là sinh tử từ mệnh hạ nô mà thôi.

Nhưng chỉ sợ cũng đúng là như thế, cho nên lúc này hắn có cảm giác vô cùng không khỏe.

Ánh mắt Liễu Trọng Minh ngưng ở trên người hắn, không có nghe Phương Vô Dạng dong dài, sau một lúc lâu buông chén trà, hỏi: "Còn phát sốt sao?"

Nghe y hỏi như vậy, Khúc Trầm Chu mới mơ hồ nhớ tới, thời điểm lúc mê mang, cảm thấy lục phủ ngũ tạng trở nên nóng bỏng, nhưng toàn thân lại lạnh đến lợi hại, nhưng cũng không thừa sức lực đi suy xét đã xảy ra chuyện gì.

Không nghĩ tới Liễu Trọng Minh sẽ kịp thời phát hiện hắn phát sốt, còn đem hắn mang về phòng ngủ của mình.

Loại ôn nhu như có như không này làm trong cổ họng hắn có chút tắc nghẹn, ngừng một lát mới trả lời: "Không sốt, cảm tạ Thế tử gia."

"Hóa ra không phải người câm," Liễu Trọng Minh nhẹ giọng cười: "Vậy còn nhớ rõ vấn đề ta hỏi sao?"

Trả lời y vẫn cứ là trầm mặc.

"U, bức cung phải không?" Tuy rằng đối với chuyện của Liễu Trọng Minh không quan tâm, nhưng điều này cũng không gây trở ngại Phương Vô Dạng thích chen chân vào: "Cái này ta có thể a."

Lực đạo niết ở trên cằm biến mất, một bàn tay nắm sợi xích sắt trên mặt đất, đem đôi tay Khúc Trầm Chu kéo lên đỉnh đầu.

Cảm giác được mạch đập trên cổ tay bị đầu ngón tay ngăn chặn, Khúc Trầm Chu nhắm hai mắt lại.

Hắn xác định người kia là ai —— quả nhiên là Phương Vô Dạng.

Liễu Trọng Minh đã từng nhiều lần nói qua với hắn, chỉ là hắn vẫn luôn không có cơ hội được gặp một lần.

Hắn nghe nói, thời điểm Liễu gia bị diệt, chính là Phương Vô Dạng ở ngoài thành tiếp ứng Liễu Trọng Minh, đáng tiếc lại không thể ở làm bạn lâu dài bên cạnh Đế Vương tương lai.

Sau đêm ép vua thoái vị không bao lâu, Phương Vô Dạng dùng hết lực lượng thủ hạ vào nhà lao cứu được Cảnh Thần, nhưng chính mình lại không thể thoát thân, chết dưới loạn đao.

Lúc còn ở trong ám lao, trong lúc hắn hơi thở thoi thóp, không chỉ một lần nghe được Cảnh Thần vừa nghẹn ngào mà kêu tên Phương Vô Dạng, vừa ở trên người hắn lưu lại từng đạo vết thương.

Vốn tưởng rằng lúc hắn chết đi, ân ân oán oán kiếp trước liền tan thành mây khói, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy liền đã gặp được.

"Thế tử gia," Phương Vô Dạng lộ ra nụ cười ngây ngô đặc trưng, nhìn Liễu Trọng Minh nói: "Nếu ta giúp ngươi hỏi được cái gì, ngươi thưởng ta......"

Lời y còn chưa nói xong, liền bị Liễu Trọng Minh lạnh lùng đánh gãy: "Phương Vô Dạng, ta cho phép ngươi chạm vào hắn sao?"

Hai người một đứng một quỳ đều giật mình.

Phương Vô Dạng sửng sốt một lát, đem Khúc Trầm Chu trên dưới đánh giá mấy lần, bỗng nhiên nũng nịu cười rộ lên: "Ai ô ô, là ta sai rồi, khó trách Thạch Nham bảo ta đừng xen vào việc người khác. Hóa ra Thế tử gia đã sớm tuệ nhãn thức phác ngọc, liên tâm tích nhược thảo*, là ta quên mất."

*Ánh mắt tinh tường nhìn thấy ngọc tốt, ngậm ngùi cho ngọn cỏ yếu ớt.

Trước khi Liễu Trọng Minh tức giận, hắn vọt một cái lên cao, mang theo một tràng tiếng cười to, giống như bay bỏ trốn mất dạng.

Phòng khách an tĩnh lại, chỉ có tiếng nước chảy xuống dũng tuyền bên ngoài hành lang ngượng ngùng phát ra lộc cộc lộc cộc, bọt nước ôn nhu bắn tung tóe lên những viên đá nằm bên dưới, làm cho lòng người thấy một chút mát mẽ tĩnh lặng giữa đầu hạ.

Người trước mặt không có lại truy vấn hắn, thậm chí không có động tĩnh gì, Khúc Trầm Chu yên lặng đợi một lát, nhẹ giọng mở miệng trước: "Cảm ơn."

Liễu Trọng Minh nhíu mày, người này thiếu chút nữa bị mình hành hạ đến chết, không nghĩ tới sẽ mở miệng đối hắn nói lời cảm tạ, cái này làm cho hắn có chút phiền não.

Khúc Trầm Chu ở gian ngoài xà-rông phòng ngủ hắn hôn mê một ngày hai đêm, hắn cũng ước chừng có hai đêm đều ngủ không ngon, sợ nhắm mắt sẽ mơ thấy cái gì không nên thấy.

Có lẽ là do thiếu ngủ và phiền lòng, hắn an ủi chính mình.

Nếu không vì sao thời điểm nhìn thấy Phương Vô Dạng muốn động thủ, sẽ dâng lên cảm giác vô cùng bất an phản cảm.

Liễu Trọng Minh có chút nhớ tới đại ca, hắn rốt cuộc chỉ mới mười bảy tuổi, khi gặp chuyện khó giải quyết, luôn là sẽ nhịn không được nhớ tới người đã ôm mình khi còn nhỏ.

Điều này lại làm trong lòng hắn lo âu, cũng tràn ngập cảm giác chịu tội, ca ca ở dưới đất đã hóa thành xương trắng, hắn lại còn ở trong giấc mộng xuân chần chừ.

Trái tim lơ lững trong không trung dần dần trầm xuống, đối với lời cảm tạ của Khúc Trầm Chu giống như không nghe thấy: "Nghĩ kỹ xem muốn nói gì?"

Trả lời hắn vẫn cứ là trầm mặc.

"Ngươi có thể chậm rãi suy xét, dù sao ta có rất nhiêu thời gian, chỉ sợ chủ nhân của ngươi không nhẫn nại được lâu." Hắn lắc chuông trong tay, gọi ngoài cửa người tiến vào: "Đem y khóa ở bên ngoài."

Hạ nhân dắt Khúc Trầm Chu đi ra ngoài cửa.

Sợi xích sắt khóa trụ đôi tay hắn ở trên lan can chổ hành lang gấp khúc bên ngoài thư phòng, Khúc Trầm Chu chỉ có thể di chuyển phạm vi chung quanh vài thước, hắn biết Liễu Trọng Minh ở trong phòng nhìn hắn, nên chỉ ngồi ở bậc thang, ôm đầu gối.

Tuy rằng cái tư thái này cũng không thoải mái, nhưng đã rất lâu rồi hắn không được nhàn nhã an nhàn như vậy.

Cái gì cũng không cần suy nghĩ, cũng không cần vắt hết óc từng bước mưu tính.

Thây sơn biển máu đều không liên quan gì đến hắn.

Rốt cuộc hết thời gian một buổi chiều, cái gì cũng không làm, chỉ dùng cọng cỏ vẽ đường cho những con kiến đang bận rộn, có một con kiến trên lưng mang một khối đồ ăn thật lớn, bò lên dốc núi bị vướng, kéo vài lần cũng không thể kéo động.

Hắn nhìn đáng thương, cầm vụn ở trong tay, muốn hỗ trợ đưa đến cửa động dưới bậc thang, vừa động thân đi thì sợi xích sắt rung động, mới phát hiện chính mình với không tới xa được như vậy, chỉ có thể tiếc nuối mà buông.

Nhìn mảnh vụn kia không thể tới cửa động, còn có con kiến tìm hồi lâu không thấy khối đồ ăn gấp đến xoay vòng quanh, hắn bất tri bất giác lại xuất thần.

Nếu không có lời nói của hắn, có phải hay không hết thảy đều sẽ không thay đổi đến mức tồi tệ như vậy.

Nếu hắn chưa bao giờ được sinh ra...... Có phải hay không hết thảy đều sẽ tốt...... Tất cả mọi người sẽ bước đi ở quỹ đạo bình thường.

Sau khi xử lý xong những việc vặt vãnh, thời gian đã là gần giữa trưa, khi Liễu Trọng Minh bước ra ngạch cửa thư phòng, vốn không tính toán thả người, nhưng người ngồi ở bậc thang nghe được tiếng bước chân của hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đôi mắt kia hơi hơi ửng hồng trong mắt hàm chứa sự mong manh yếu ớt, lại vội vàng cúi đầu, tránh thoát ánh mắt của hắn.

Hắn lại một lần thua ở dưới ánh mắt này.

Hắn ra hiệu, hạ nhân một bên vội cởi bỏ khóa cho Khúc Trầm Chu, nắm theo cùng nhau dọc theo hành lang gấp khúc, đi đến phòng khách.

Liễu Trọng Minh không phải người có tính chậm chạp, đi đường cũng nhanh như gió, hạ nhân kia sợ theo không kịp, cũng vội vàng chạy chậm theo, nhưng Khúc Trầm Chu trên chân còn treo xiềng chân, lúc này bị lôi lôi kéo kéo như vậy, lảo đảo vài bước quỳ xuống, lại bị kéo đến phủ phục trên mặt đất.

"Mau đứng lên!" Hạ nhân nhìn thấy cùng Thế tử khoảng cách kéo ra, gấp đến độ một phen kéo hắn nửa quỳ lên.

Khúc Trầm Chu đôi tay lơ lững trên không, không dùng sức được, xiềng chân lại bị quấn ở trên mắt cá chân, giãy giụa một chút không đứng dậy được, trên bụng đột nhiên đau xót, cả người lại cuộn tròn ngã trên mặt đất.

Hắn hàng năm bị đánh, đối với loại sự tình này đã cực kỳ quen thuộc, không rên một tiếng mà chịu đựng cơn đau, theo thói quen mà ôm đầu, trong nháy mắt trên eo lại bị đá một cái.

Cú đạp thứ ba lại chậm chạp không có dừng ở trên người, hắn hơi thở hổn hển mở mắt ra, thấy vạt áo màu xanh ngọc ngừng ở trước mặt, có cái bóng cong lưng, đem đôi tay đặt ở dưới nách, dìu hắn đứng lên.

Liễu Trọng Minh vẫy vẫy tay, ra lệnh người thối lui, nhìn Khúc Trầm Chu có chút chật vật mà vỗ vỗ trên người, như là rốt cuộc cũng dừng lại đây, mới tự mình dắt xích sắt, mang theo người đi về phía trước vài bước.

"Khúc Trầm Chu," hắn thực mau dừng lại chân, xoay người lại hỏi: "Ngươi mới vừa rồi tại sao không phản kháng?"

"Phản kháng......" Khúc Trầm Chu lẩm bẩm lặp lại một lần, như là nghe được cái gì giống như chê cười, sau một lúc lâu mới cười nhạo câu môi, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Người như ta, Thế tử muốn ta phản kháng như thế nào?"