Sau Khi Trọng Sinh Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Mua Về Nhà

Chương 19: Lưu Luyến




"Ta căn bản không chạm qua hắn! Tự hắn kêu! Ta cái gì cũng không làm!"

Bạch Thạch Nham phun ra một ngụm nước trà.

Y cho rằng chính mình ngày thường chèn ép hảo bằng hữu một chút, đã đủ gan, không nghĩ tới còn có người càng không sợ chết.

"Can đảm, có dũng khí!" Hắn giơ ngón tay cái lên, lại không thể tin được hỏi: "Tiếp theo tiết mục diễn như thế nào? Hắn tính toán làm gì? Trước chứng thực chuyện của hai ngươi, sau đó thì sao? Hắn trông cậy vào cái này để làm ngươi lưu lại hắn? Sao lại có người ngây thơ như vậy?"

Liễu Trọng Minh xoa huyệt thái dương.

Hắn từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên gặp được người có loại lời nói việc làm không thể theo lẽ thường tới suy đoán, hoàn toàn không biết đối phương đến tột cùng suy nghĩ cái gì, thân thể diêu diêu dục trụy (lung lay sắp đổ), chịu không nổi đại hình, lại chết không mở miệng, cuối cùng còn trả lại cho hắn như vậy.

Đơn thuần giống như muốn tìm chết.

Cái ý niệm này ở trong đầu chợt lóe qua, bỗng nhiên làm hắn giật mình một chút.

Trước đó cùng Bạch Thạch Nham nói tới chuyện Phan Hách, tựa hồ cũng nói như vậy —— dám to gan lớn mật mà giẫm đạp thể diện Phan Hách, thật là sống đủ rồi.

Chính là vì cái gì không muốn sống, ngược lại một lòng muốn chết?

Chủ nhân sau lưng tiểu quái vật là ai, vì cái gì luẩn quẩn trong lòng như vậy, đem một người muốn chết ném tới?

Chẳng lẽ thật sự là hắn trông gà hoá cuốc, từ trên căn bản đã đem chuyện này nghĩ lệch lạc? Chẳng lẽ không phải có người cố tình xếp vào?

Hắn đã rất nhiều năm không có bối rối như vậy, thậm chí hối hận vì cái gì lúc trước muốn làm điều dư thừa đem người cứu tới, nhưng những cảnh trong mơ chân thật như vậy, mà người trong mộng lại rõ ràng xuất hiện ở trước mặt làm hắn không thể bỏ qua.

Càng là muốn từ ở cảnh trong mơ cùng trong hiện thực rút ra một chút manh mối, càng là bị cuốn lấy không thể nhúc nhích.

"Phương Vô Dạng lúc này làm việc sao lại chậm như vậy! Đến bây giờ còn chưa có tin tức!" Hắn nhịn không được tức giận.

"Lúc này mới mấy ngày," tuy rằng không được nhìn thấy bộ dáng Phương Vô Dạng sống mơ mơ màng màng trong Nhuyễn Hồng Phường, Bạch Thạch Nham vẫn là công bằng mà giúp người bào chữa: "Y thu được tin của ngươi thì sẽ quay về thôi. Ngươi ngày hôm qua đã hỏi ra được cái gì?"

"Cái gì cũng không hỏi được," Liễu Trọng Minh phiền não mà xoa mặt: "Thật sự giống như một người câm, thà rằng chịu hình cũng không mở miệng."

"Người lúc này đâu? Đã chết?"

Bạch Thạch Nham cảm thấy mình hỏi điều này quả thực là hỏi thừa, mặc kệ Trọng Minh có chạm vào tiểu quái vật hay không, dám đem Trong Minh chọc giận thành như vậy, đừng nói là một hạ nô, cho dù là người thường thì ngày này sang năm cũng có người tới viếng mồ mả.

Nhưng Liễu Trọng Minh lại ngây người một chút, ở trong ánh mắt càng ngày càng không thể tin được của Bạch Thạch Nham, ra vẻ bình tĩnh mà cười lạnh nói: "Dễ dàng như vậy liền đã chết, chẳng phải là tiện nghi hắn?"

Bạch Thạch Nham cùng y từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ sau lúc đại ca Liễu gia xảy ra chuyện, liền đã quen nhìn y bộ dáng ổn trọng thong dong, còn luôn cười người lão thanh lão khí (giọng điệu cử chỉ cổ hủ giống người già), hiện giờ đột nhiên nhìn thấy trên mặt Liễu Trọng Minh thoáng qua chút xấu hổ lúng túng, giống như mới vừa nhìn thấy yêu quái.

Hắn ngây người một lát, mới lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ cười gian: "Thì ra là thế, luyến tiếc sao, ta hiểu, ta hiểu."

"Ngươi biết cái rắm gì!"

"Sách, Liễu Thế tử hôm nay khai trai, nói nhiều lời thô tục như vậy, tiểu quái vật vẫn là rất có năng lực a."

Bạch Thạch Nham từ trên ghế nhảy lên, tránh ở sau lưng ghế, nhìn nghiên mực theo đó bị nện trên chỗ ngồi, không khỏi tặc lưỡi: "Trọng Minh, ta nghe nói Xuân Khánh lâu dưới danh nghĩa Đỗ Quyền có một nhóm tiểu quan kẻ nào kẻ nấy tốt hơn nhiều......"

Hắn còn chưa dứt lời, nghiêng người tránh thoát hai quả tụ tiễn (ám khí từ tay áo), từ cửa sổ nhảy ra ngoài, kéo theo một tràng cười dài khanh khách đi xa.

*************

Không biết có phải là bởi vì dư âm thanh âm rên rỉ kia còn văng vẳng bên tai, hay là bởi vì Bạch Thạch Nham không lựa lời vui đùa, Liễu Trọng Minh càng là muốn phớt lờ mọi chuyện, càng bị quấn lấy không buông.

Hắn cư nhiên mơ thấy chính mình cũng phát ra tiếng thở dốc ái muội.

Hơi thở dồn dập như gió thổi qua chiếc rương cũ nát tạo nên tiếng thở dốc nặng nề, ở bên tai phóng đại đến cực hạn, lại còn nóng giống như đặt mình ở trong bếp lò, đổ đầy mồ hôi.

Nhưng sự sung sướng khó lòng giải thích lại chảy khắp toàn thân như gào thét, đến ngón chân cũng nhịn không được cuộn tròn lại.

Không chỉ như vậy, trong lòng ngực hắn còn có một người, một bàn tay hắn đang thương tiếc mà lót sau cổ người nọ, như là đem người vòng ở trong ngực, luyến tiếc không để đối phương rời đi dù chỉ một chút.

Bọn họ ở gần nhau như vậy, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau.

Nhưng người nọ lại không có lên tiếng, dùng mu bàn tay che lại mặt mình, như là cố gắng chịu đựng hết tất cả, chịu đựng động tác không kiêng nể gì của hắn, chỉ khi ở thời điểm không chịu đựng nỗi mới cắn chặt môi, run rẩy chịu đựng phát ra một chút giọng mũi.

Chung quanh cũng không sáng sủa, bọn họ như là trốn ở nơi ẩn nấp, nhấm nháp yêu đương vụng trộm kích thích cùng vui sướng.

Hắn cúi người xuống nhẹ nhàng chạm nhẹ vào dưới đôi môi mềm mại, mới phát hiện người nọ nước mắt đã chảy đầy mặt, chảy ròng đến trong tóc mai.

"Có phải đau hay không?" Lòng hắn bổng nhiên thắt lại, nắm lại cái tay đang che mắt.

Cái tay kia tinh tế thon dài, khớp xương rõ ràng, rõ ràng không phải là một cô nương, nhưng trong mộng hắn không chút nào để ý, ngược lại từ đầu ngón tay một tấc một tấc hôn xuống.

Lời nói hắn tràn đầy nhu tình cùng vui sướng, còn mang theo tràn đầy ý nghĩ xấu muốn khi dễ người.

"Còn muốn sao, muốn thì kêu lên cho ta nghe một chút, ta đều cho ngươi."

"Nhanh một chút......"

Người nọ nức nở rên rỉ cực nhẹ, thuận theo hắn dời đi tay bịt kín một tầng hơi nước mi mắt chậm rãi nâng lên, giống như vô cùng ủy khuất nhìn hắn.

Ánh mắt kia nhìn về phía hắn, ẩn nhẫn đến giống như là có thể nuốt vào tất cả thống khổ, lại yếu ớt đến giống như chạm vào một cái liền tan vỡ.

Lại là đôi mắt kia!

Liễu Trọng Minh sợ hãi la lên một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy, trong tiếng ồn ào từ từ mở to mắt, kinh hồn chưa định thở dốc một lúc lâu, mới ý thức được mới vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nhưng trong nháy mắt hắn lại cứng đờ, trên mặt dần dần đỏ lên, duỗi tay vào trong chăn sờ soạn một phen, quả nhiên lạnh hoạt một mảnh. (mát mẻ trơn trượt)

Hắn thế mà mơ một giấc mộng xuân không thể hiểu được......

Hỏng bét rồi.

Một tiếng sấm nổ tung trên đỉnh đầu, đầu hạ rất nhiều cơn dông, không khí ngột ngạt vào ban đêm trước khi trời mưa làm hắn càng thêm bực bội.

Hắn không dám nằm xuống tiếp tục ngủ, sợ lại mơ thấy cái gì, dựa dưới ánh đèn xem sách một chút nhưng một chữ cũng không xem vào.

Ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, Liễu Trọng Minh rốt cuộc hạ quyết tâm phủ thêm quần áo đi ra cửa.

Đông sương phòng ở trong cùng viện của hắn, cách phòng ngủ cũng không xa, từ sau ngày hôm qua bước ra, hắn vốn dĩ hạ quyết tâm không hề bước qua, nhưng bởi cảnh trong mơ mê hoặc, hắn lại một lần thân bất do kỷ mà đứng ở chỗ này.

Dưới bóng đêm, Liễu Trọng Minh nhìn cánh cửa gỗ bình thường kia, thế nhưng cảm thấy lại như là ở trong mộng.

Giống như trong mộng là chân thật, mà hắn đứng ở chỗ này mới chính là ảo giác.

Trong phòng tối om, không có người đốt đèn, chỉ có thỉnh thoảng trong không trung chớp lên tia sáng, đem bóng Liễu Trọng Minh kéo dài từ cửa tới mép giường.

Hắn đứng đó một lúc lâu, mới chậm rãi ở sau người đóng cửa lại, đốt lên ánh nến.

Người trên giường vẫn giống như thời điểm hắn rời đi, tay chân đều bị trói chặt ở trên giường, đối với hắn đến không hề có phản ứng, không biết có phải đã bị ngất đi hay không.

Có lẽ là trong lúc đau đớn giãy giụa đến quá lợi hại, trên người đầy máu, khắp đệm giường bị nước thấm dẫm, nhộm đỏ một vùng xung quanh, như thể đang xòe ra hai cánh màu sắc quỷ dị.

Người nọ giống như là con bướm bị trói buộc ở trong đó, yếu ớt mà bất lực.

Nếu cứ đem người mặc kệ như vậy, không qua được mấy ngày, miệng vết thương bị nước ngâm như vậy liền sẽ bắt đầu trở nên tanh tưởi hư thối, cho dù có thể may mắn giữ được một cái mệnh, cả người cũng phế đi.

Lúc Liễu Trọng Minh nổi giận đùng đùng rời đi vốn là tính toán như vậy, hiện giờ lại không biết vì cái gì, chính mình lại nhịn không được bước vào cánh cửa này, đứng ở mép giường ngơ ngẩn nhìn thật lâu.

Cảnh trong mơ kia...... Thật là thuật vu cổ sao?

Tra tấn tiểu quái vật này đến chết, có phải từ đây có thể kê cao gối mà ngủ hay không?

Nhưng cảnh trong mơ chân thật đến như là giơ tay có thể với tới, hắn không cam lòng cứ như vậy qua loa lật qua, bịt mắt làm người chưa bao giờ nguyên tắc xử sự của hắn.

Hắn muốn biết, vì sao lại có giấc mộng kỳ lạ lại chân thật như vậy.

Trong mộng "Hắn" đến tột cùng là ai, "Hắn" đến tột cùng đã trải qua chuyện gì, cái người ngoan ngoãn ngượng ngùng kia lại là ai?

Nếu là thuật vu cổ, vậy đến tột cùng giấc mộng này sẽ dẫn hắn đi đến nơi nào?

Thật là hắn đối với màu mắt hiếm lạ kia quá mức kinh ngạc chấp nhất, mới nhiều lần ở trong mộng nhìn thấy đôi mắt yêu đồng kia sao?

Ngón tay hắn vô thức duỗi ra, cách một tầng miếng vải đen, điểm ở trên đôi mắt kia.

Không biết là do tiếng sấm rền nổ lên hay là do mưa dầm dề làm miệng vết thương toàn thân phát tác, Khúc Trầm Chu thân thể run nhè nhẹ, như là muốn giãy giụa, lại không phát ra được một tia sức lực, chỉ có thể dùng sức mà ngửa đầu, phát ra âm thanh đau đớn bị ngắt quãng ở trong miệng.

Liễu Trọng Minh chỉ nghĩ rằng y đang xin mình khoan dung, nhưng ở mép giường đứng trong chốc lát, nhìn đôi môi y trắng đến cơ hồ không có huyết sắc, hai má lại nhiễm một mảnh ửng hồng, thân thể trước sau run lên, mới ý thức được cái gì.

Đầu ngón tay sờ lên cái trán nóng bỏng, vội vàng đẩy ra mảnh vải che mắt, nhìn thấy Khúc Trầm Chu nhắm chặt hai mắt, giống như bị ác mộng yểm trụ, thống khổ nhíu chặt mày.

Nhưng nghĩ ngày hôm qua ngậm bồ hòn*, hắn oán hận mà xoay người bỏ đi, đi tới cửa lại xoay lại quay trở về —— dám to gan lớn mật phạm kiêng kị của hắn, liền như vậy ở trong hôn mê mà chết, chẳng phải là quá tiện nghi!

*Ngậm bồ hòn: Cái bồ hòn này vốn dĩ không ăn được thế mà phải ăn. Ý bảo nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay.

Hắn rút đi vải bố trong miệng Khúc Trầm Chu, rồi cởi bỏ trói chặt trên cổ tay, trong lúc cúi người nghe được thanh âm nức nở giống như nói mớ.

"Trọng Minh......"

Lại thì thầm như vậy, trong nháy mắt giống như cảnh xấu hổ trong giấc mơ kia trùng lặp.

Liễu Trọng Minh cảm thấy ngực giống như bị người rót một gáo dầu sôi.

Lần này hắn hoàn toàn có thể xác định, thời điểm cứu tiểu quái vật ở trước cửa phủ Phan Hách, thiếu niên cuộn tròn ở trong ngực ý thức không rõ, cũng là thì thầm gọi như vậy.

Cùng ngày thường bình tĩnh xa cách hoàn toàn bất đồng, trong hôn mê người không tự giác mà lột đi từng tầng cứng rắn bên ngoài, chỉ còn lại hoàn toàn bất lực giấu ở tận cùng bên trong.

Như là tiểu hài tử lạc đường trong bóng đêm, khiếp đảm mà khóc thút thít, chỉ có thể dùng chút thanh âm thì thầm gọi tên người thân mật nhất, để có dũng khí cùng sức lực cho chính mình sờ soạng đi về phía trước.

Tiếng sấm lại một lần nổ vang ở cách đó không xa, mưa lớn rốt cuộc rơi xuống tầm tã, gió mạnh giật tung cánh cửa đang mở ra, đem ngọn lửa trên giá cắm nến liếm một cái.

Trong phòng lại một lần rơi vào trong bóng tối.

Đã không còn ánh nến chiếu sáng, như là có thể né tránh mọi người nhìn chăm chú, lúc này trong nháy mắt từ hiện thực chìm vào trong mộng, hai tay Liễu Trọng Minh chống ở trên giường ngây người một lát, đột nhiên co lại ôm lấy người dưới thân.

"Ngươi đến tột cùng là ai......"