Sau Khi Trà Xanh Xuyên Vào Tiểu Thuyết Kinh Dị (Phần 1)

Chương 3




11.



Tịch Lâm đưa tôi đến phòng y tế xong thì nhanh chóng rời đi.



Ba người bạn cùng phòng ở lại với tôi.



Lục Du Du vẫn tiếp tục phàn nàn: “Vương Tư Tư kia thật đúng là cái đồ đáng ghét mà. Tự nhiên lại ăn nói hàm hồ như vậy chứ!”



Tôi nghịch điện thoại, chậm rãi nói: “Có bao giờ cậu nghĩ rằng chỉ có mỗi chúng ta mới nhìn thấy đứa trẻ ấy không?”



Lục Du Du sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã đưa điện thoại đến trước mặt cô ấy: “Nhìn xem, cậu có thấy đứa trẻ nào trong ảnh không?”



Tranh chấp giữa chúng tôi và Vương Tư Tư bị các học sinh khác của trường đăng lên mạng xã hội.



Trong ảnh là cảnh Lục Du Du và Vương Tư Tư đang tranh cãi, nhưng trước mặt chúng tôi chẳng hề có bóng dáng bé trai nào cả.



Sắc mặt Lục Du Du trắng bệch: “Sao, sao lại…”



La Hân bên cạnh kịp phản ứng, mặt tái nhợt: “Chẳng lẽ đứa bé kia…”



“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.



“Đứa trẻ đó không phải người. Tớ nghe nói rằng sau khi nhìn thấy ma, mọi người trở nên nhẹ vía, dễ nhìn thấy những thứ dị lắm. Tớ đoán chúng ta có thể nhìn thấy những thứ này là vì lần hợp tác với Tô Vãn Tình trước đó.”



Nghe tôi nói xong, sắc mặt các bạn cùng phòng ngày càng tái đi.



Cuối cùng vẫn là Cố Hiểu Dung an ủi mọi người: “Nhưng, nhưng chúng ta cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi. Chúng ta với thằng bé không có liên quan gì nên có lẽ nó sẽ không tìm tới chúng ta đâu nhỉ?”



Tôi thầm nhớ lại ánh mắt phấn khích của đứa bé nhìn chúng tôi khi chúng tôi rời đi.



Mong là như vậy.



12



Nhưng sự thật chứng minh rằng Cố Hiểu Dung quá lạc quan rồi.



Buổi tối, chúng tôi trở về ký túc xá. Bởi vì sự việc ban ngày nên cả đám khẩn trương không ngủ được, chỉ có thể nói chuyện phiếm để tiếp thêm can đảm.



Cuộc trò chuyện đều liên quan đến giới giải trí.



Từ câu chuyện của họ, tôi mới biết được Vương Tư Tư thật sự là một nhân vật nổi tiếng hiện nay.



Cô ta ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí. Tuy hành trình trở thành thần tượng không mấy suôn sẻ, nhưng năm năm trước cô ta đột nhiên trở nên thuận buồm xuôi gió, vững vàng đứng ở vị trí tiểu hoa tuyến đầu cho đến tận bây giờ.



Người trong giới cũng cho rằng cô ta là cá koi hoá người bởi vì vận khí của cô ta thật sự quá tốt. Vương Tư Tư tham gia diễn phim truyền hình nào thì phim ấy nổi rần rần. Những đối thủ của cô ấy thì lại lần lượt xảy ra chuyện.



Mọi người chuyện trò một lúc thì không chịu nổi nữa từ từ thiếp đi.



Không biết đã ngủ bao lâu.



Bộp!



Bộp!



Bộp!



Đột nhiên, tôi bị âm thanh đập bóng đánh thức. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Cố Hiểu Dung ở giường trên cũng bị âm thanh đánh thức, càm ràm:



“Chuyện gì vậy trời? Nửa đêm rồi ai còn ở dưới lầu chơi bóng nữa hả? Không cho người khác ngủ hả trời?”



Cố Hiểu Dung đột nhiên im bặt, bởi cô ấy chợt nhận ra — —



m thanh đánh bóng không phải từ dưới lầu vọng lên, mà phát ra từ tầng ký túc xá chúng tôi.



Tôi giật mình ngẩng đầu lên.



Lúc này, mây đen trôi đi, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng.



Cuối cùng đôi mắt tôi dần làm quen với bóng tối, cũng thấy được cảnh tượng trong ký túc xá.



Trong ký túc xá bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ.



Là đứa bé trai hôm nay.



Nó mặc quần áo y chang ban ngày, đứng trước giường Lục Du Du, tay vỗ vỗ một “quả bóng”.



Bộp!



Bộp!



Bộp!



Lặp đi lặp lại.



“Aaaaaa.” Lục Du Du đang ngủ đối diện tôi chợt tỉnh giấc và thấy được cảnh này, sợ đến mức hét lên.



Nghe thấy tiếng hét, thằng bé ngừng chơi bóng.



Ngay sau đó, nó ngẩng đầu nhìn Lục Du Du, cười nói: “Chị, biết được chị có thể nhìn thấy em, em vui lắm. Ngoài mẹ ra, chị là người đầu tiên có thể nhìn thấy em đấy. Chúng ta cùng chơi bóng nha?”



Nói xong, thằng bé thật sự đưa bóng cho Lục Du Du.



Lúc này dưới ánh trăng, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ “quả bóng.”




Hoá ra là một cái đầu người.



“Aaaa.”



Cảnh tượng trước mắt quá ghê rợn khiến Lục Du Du sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn đẩy “quả bóng” ra.



Tôi ở bên cạnh kịp phản ứng, nắm tay cô ấy lại.



Giây tiếp theo, tôi nhận “quả bóng” từ tay thằng bé, nở một nụ cười hạnh phúc: “Ồ! Đây là quà cho bọn chị hả? Chị vui lắm đó!”



Thằng bé không ngờ tôi nửa đường nhảy ra, lập tức ngây ngẩn cả người: “Chị cũng thấy được em sao?”



“Đúng vậy.” Tôi âu yếm nói, “Em đáng yêu như thế, tất nhiên chị có thể nhìn thấy em rồi.”



Thằng bé đỏ mặt khi được tôi khen, nhưng dường như nó nghĩ ra điều gì đó, cau mày nhìn Lục Du Du bên cạnh: “Nhưng hình như chị này không thích em cho lắm.”



Tôi giữ lấy Lục Du Du sắp ngất đi vì sợ, nở một nụ cười hoàn hảo: “Đâu có đâu, cô ấy chỉ hạnh phúc đến mức không thốt nên lời thôi.”



13



Sau đó mặt thằng bé mới hiện lên vẻ hài lòng.



Nhưng rồi nó nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ nói: “Em phải đi rồi, nếu không mẹ em sẽ đi tìm em.”



Nói xong lại nghĩ đến gì đó, mất hứng thì thào: “Mẹ cấm em không được chơi với người khác nhưng mẹ lại luôn chơi với họ…”



Khi nói điều này, mắt thằng bé hiện lên vẻ giận dữ: “Em sẽ không để bất cứ ai cướp mẹ đi đâu.”



Nói xong, nó lại ngẩng đầu nhìn chúng tôi, cười ngọt ngào: “Em đi trước nha các chị, lần sau các chị lại chơi với em nha.”



Nói rồi thằng bé biến mất cùng với cái đầu trong tay tôi.



Nó vừa đi, Lục Du Du lập tức ngã vật xuống giường khóc.



Dù gì cũng từng trải qua một sự kiện kinh dị gây ám ảnh. Lần này, tâm lý của mọi người trong ký túc xá đều mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhanh chóng chấp nhận hiện thực.



Thậm chí còn tìm tòi, nghiên cứu thêm.



“Đêm qua thằng bé nói về mẹ nó, mẹ nó là ai vậy nhỉ?”



Tôi ở một bên làm bài tập, đầu không thèm ngẩng lên: “Đáp án không phải rất rõ ràng à?”



Thấy bầu không khí yên lặng hẳn đi, tôi ngẩng đầu, phát hiện ba cô bạn cùng phòng đang mê man nhìn tôi.



Lúc này, tôi mới chêm thêm một câu: “Mọi người không để ý cái đầu hôm qua thằng bé ôm là ai ư?”




Cả ba đều tái mặt.



“Đương nhiên là không rồi.”



Tôi thở dài trước sự chậm lụt của bọn họ.



“Là Tề Duyệt.”



“Tề Duyệt?” Cố Hiểu Dung sửng sốt, “Là nữ minh tinh đột nhiên lúc trước á hả?”



“Ừ.” Tôi tiếp tục gợi ý cho họ, “Các cậu có nhớ đối thủ lớn nhất của Tề Duyệt là ai không?”



Ba người chợt tỉnh táo lại, đồng loạt thốt lên: “Vương Tư Tư.”



14



Mấy người bọn tôi vội vã đến ký túc xá giáo viên, nơi đoàn làm phim của《Khuynh Thành Tuyệt Luyến》ở, liền thấy xe cảnh sát đã đến.



Một đang được đưa đi.



Ngay sau đó, Tịch Lâm sắc mặt trắng bệch được khiêng ra.



Từ cuộc trò chuyện của các bạn học xung quanh, tôi biết được toàn bộ mọi chuyện — —



Hoá ra, sáng sớm hôm nay khi đoàn làm phim chuẩn bị quay phim thì phát hiện cả nam chính Tịch Lâm và nam thứ Cố Trạch đều không tới.



Đạo diễn chỉ nghĩ rằng chắc do tối hôm qua hai người chơi game cùng nhau nên đồng loạt ngủ quên. Thế là ông ta tức giận đi tìm người nhưng lại phát hiện cả hai đều nằm ngất trong phòng Tịch Lâm.



Cố Trạch đã tắt thở, còn Tịch Lâm thì bị thương.



Điều không ngờ nhất là khi Tịch Lâm được tìm thấy, miệng cứ luôn lẩm bẩm những lời vô nghĩa ——



“Một đứa trẻ! Có một đứa trẻ rất đáng sợ!”



“Nó muốn tôi! Cố Trạch vì bảo vệ tôi nên bị nó ! Lúc nó muốn tấn công tôi, bùa hộ mệnh của tôi bỗng nhiên lóe sáng, sau đó tôi ngất đi!”



Trạng thái tinh thần khi ấy của Tịch Lâm rất không tốt. Anh ta không để ý ánh mắt phức tạp của mọi người xung quanh, gần như là hét lên những lời ấy.



Thậm chí bị rất nhiều người chụp hình lại.



Trên mạng lập tức ồn ào, nói đoàn làm phim《Khuynh Thành Tuyệt Luyến》bị ám.



Trường học lập tức phong tỏa hiện trường, đuổi đám học sinh đứng vây xem như chúng tôi về ký túc xá.



Trở lại ký túc xá, La Hân lo lắng nhìn chúng tôi: “Mấy cậu có cảm thấy là do đứa trẻ kia động tay động chân không?”




Lục Du Du khó hiểu: “Nhưng sao nó lại làm vậy chứ? Tịch Lâm cũng đâu phải là đối thủ cạnh tranh của Vương Tư Tư đâu?”



“Cậu quên lời nó nói hôm qua rồi à?” Cố Hiểu Dung nhắc nhở, “Nó bảo mẹ nó không cho nó chơi với người khác nhưng bản thân lại rất thân mật với Tịch Lâm, có phải nó thấy ghen tị không?”



“Có thể đấy.” Lục Du Du bừng tỉnh, “Tớ từng thấy qua trong phim, kiểu trẻ con như thế này có lòng ghen tị rất lớn. Cậu thấy có đúng không, Tống Tuyết Nhi?”



Lục Du Du nhìn tôi như muốn có được sự khẳng định của tôi, nhưng tôi chỉ cau mày, không lên tiếng.



Mọi người vốn cho rằng《Khuynh Thành Tuyệt Luyến》xảy ra chuyện thế này thì việc quay phim sẽ bị tạm dừng. Nhưng không ngờ cả đoàn vẫn tiếp tục quay phim.



Khi chúng tôi lên lớp thì nghe được người khác bàn tán.



“Ê nghe nói gì chưa?《Khuynh Thành Tuyệt Luyến》vì để tiếp tục quay phim nên thỉnh “thầy" về đấy.”



“Tớ nghe nói ông “thầy" kia là do Vương Tư Tư đích thân đi thỉnh. Có thể thấy cô ta rất để ý đến việc quay《Khuynh Thành Tuyệt Luyến》.”



Tôi và Lục Du Du khiếp sợ trao đổi ánh mắt.



Chuyện gì đang xảy ra vậy?



Vương Tư Tư muốn tự tay đứa con đã giúp mình ư?



15



Chúng tôi vội vàng chạy ra cổng trường. Quả thật là thấy rất nhiều đạo sĩ đang ở đó, trên đất còn vẽ một trận pháp lớn.



Người của đoàn phim《Khuynh Thành Tuyệt Luyến》đứng bên cạnh trận pháp, bao quanh Vương Tư Tư và Tịch Lâm.



Sắc mặt Vương Tư Tư trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy sợ sệt.



Đứa trẻ kia đứng phía sau cô ta.



Vẻ mặt nó ngơ ngác, dường như thằng bé không biết chuyện gì sắp xảy ra. Mãi đến khi mấy đạo sĩ kia bắt đầu lẩm bẩm niệm chú:



“Aaaa.”



Thằng bé đột nhiên hét lên một tiếng, khoé mắt bắt đầu .



Nó ôm đầu, nhìn Vương Tư Tư đầy tuyệt vọng và sợ hãi:



“Mẹ ơi! Họ đang làm gì vậy? Mẹ bảo họ dừng lại đi mẹ. Con đau lắm mẹ ơi!”



Tiếng khóc đau đớn của nó làm tan nát cõi lòng người nghe. Nhưng không ai có thể nghe thấy nó khóc.



À không, hiển nhiên là Vương Tư Tư nghe thấy, cả người cô ta run rẩy không kiểm soát được.



Cô ta ép buộc bản thân bày ra dáng vẻ không nghe thấy, nói với đạo sĩ: “Đại sư, các người phải đánh cho lệ quỷ này hồn phi phách tán! Tuyệt đối không thể để nó tổn thương người vô tội nữa.”



Nghe đến đây, chúng tôi lập tức hiểu ra.



Vương Tư Tư hối hận rồi.



Sau khi đứa trẻ giúp cô ta đạt được những thứ cô ta muốn, cô ta bắt đầu không chịu nổi h@m muốn chiếm hữu của nó, lo lắng nó sẽ làm tổn thương người xung quanh cô ta.



Vì vậy, cô ta muốn nó.



Dùng phương pháp tàn nhẫn, độc ác nhất – hồn phi phách tán.



Bên cạnh, mấy người Lục Du Du bắt đầu không nhìn nổi, không nhịn được mắng: “Con Vương Tư Tư này thật đúng là không phải con người mà. Một đứa trẻ thì biết gì chứ? Không phải là nghe theo lệnh cô ta làm việc sao?”



Đúng vậy.



Dù chúng tôi biết trên tay thằng bé nhuốm đầy .



Nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, tâm trí non nớt bị Vương Tư Tư lợi dụng mà thôi.



So với cảm giác không đành lòng của bọn Lục Du Du, lòng tôi lại cảm thấy lo lắng ——



Tôi nhìn về phía đứa trẻ.



Sau khi nghe thấy những lời Vương Tư Tư nói, nó chậm rãi hiểu ra rằng mẹ không cần nó nữa.



Ánh mắt khiếp sợ ban đầu dần trở nên oán hận, thậm chí chuyển sang đỏ tươi.



Tim tôi đập thình thịch.



Tôi đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết kinh dị, biết rất rõ cốt truyện trước mắt.



Đứa trẻ sau khi biết mình bị vứt bỏ, trong lòng sinh ra oán niệm, trở thành lệ quỷ chân chính.



Đến lúc ấy, tất cả những đạo sĩ này đều phải .



Không chỉ có những đạo sĩ này, nó còn bắt đầu giết người vô tội vạ khắp nơi. Đến lúc đó, tất cả mọi thứ như chìm trong biển máu.



Lòng tôi thầm mắng Vương Tư Tư ngu ngốc. Tôi không cách nào khoanh tay đứng nhìn được nữa.



Vì thế, tôi mạnh mẽ xông lên, chắn trước mặt đạo sĩ, hô to: “Dừng tay.”



Đạo sĩ kia không ngờ tôi đột nhiên xuất hiện ngăn cản. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó họ lập tức trừng mắt, giận đến mức râu cũng dựng lên: “Vị bạn học này, cháu làm gì thế? Mau tránh đi ngay.”



“Cháu không đi.” Tôi kiên cường nói, “Cháu không thể trơ mắt nhìn mấy người ngược đãi trẻ em.”