Sau Khi Trà Xanh Xuyên Vào Tiểu Thuyết Kinh Dị (Phần 1)

Chương 2




6



Ban đêm.



Bởi vì ban ngày có chút tranh chấp nên bầu không khí trong ký túc xá có chút gượng gạo.



Sau khi tắt đèn, không ai trò chuyện với ai, tất cả đều nghịch điện thoại một lúc rồi quyết định đi ngủ sớm.



Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu ——



“Aaaaa.” Một tiếng hét chói tai vang lên.



Chúng tôi giật mình thức dậy, bật đèn pin di động lên, chỉ thấy Cố Hiểu Dung sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường.



“ áo đỏ!!” Cô ấy vừa khóc vừa chỉ vào đầu giường mình, “Vừa rồi cô ta đứng trước giường tớ, còn định…còn định bóp cổ tớ nữa.”



Chúng tôi vội vàng lấy đèn pin soi nhưng không thấy ai trước giường Cố Hiểu Dung cả.



Nhưng ngay sau đó, tôi nghe tiếng La Hân kêu lên: “Tiểu Dung, cổ của cậu…”



Tôi nhìn xuống.



Quả nhiên trông thấy trên cổ Cố Hiểu Dung xuất hiện dấu tay.



Dấu tay màu đỏ trông rất quỷ dị.



Lục Du Du bị dọa đến mặt trắng bệch: “Là Tô Vãn Tình, cô ta muốn lấy chúng ta đây mà!! Chúng ta sắp xong đời rồi! Chúng ta — “



“Im miệng.”



Tôi quát lớn một tiếng, cắt ngang Lục Du Du.



Sau đó, tôi chú ý đến Hiểu Dung đang ngồi xổm trước mặt, nhìn kỹ cổ của cô ấy, mặt trầm xuống.



“Trông chừng Hiểu Dung.” Tôi nắm chặt tay áo cô ấy, kiên định mở miệng: “Báo cảnh sát đi.”



Lục Du Du nghe được những lời này, không nhịn được mắng tôi: “Tống Tuyết Nhi, cậu nói mê sảng cái gì vậy? Loại chuyện này tìm cảnh sát thì làm được gì chứ?”



“Tôi không nói chuyện ma nữ áo đỏ.” Tôi không để ý Lục Du Du, kiên định nhìn về phía Cố Hiểu Dung, “Hiểu Dung, cái loại cặn bã ấy nên bị cảnh sát tóm gọn.”



La Hân và Lục Du Du nghe xong hệt như lọt vào sương mù.



Vẻ mặt Cố Hiểu Dung khiếp sợ, nhìn tôi: “Tuyết Nhi…cậu, sao cậu biết?”



Ngay sau đó, cô ấy không kiềm được nước mắt, khóc rống lên: “Nhưng trong tay hắn có hình của tớ, tớ không dám…”



“Đừng sợ.” Tôi nắm chặt tay cô ấy, mỉm cười, “Đàn chị Tô sẽ giúp chúng ta.”



7



Nửa giờ sau, tiếng còi báo động vang lên ngoài ký túc xá.



Vô số sinh viên tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Bạch Trạch bị đưa ra khỏi ký túc xá của khoa, tay mang còng, bị áp giải vào xe cảnh sát.



Cả trường trở nên sôi sục.



Mọi người không ngừng bàn tán về những gì đã xảy ra với Bạch Trạch trên diễn đàn trường. Cuối cùng, người nào đó trong cuộc tiết lộ --



“Tôi nghe nói á, là Bạch Trạch vụng trộm hẹn hò với nhiều nữ sinh lắm. Không chỉ vậy đâu, hắn còn lén lút chụp ảnh nhạy cảm của các nữ sinh kia, doạ bọn họ đưa tiền cho hắn, thậm chí còn nói sẽ yêu người khác.”



“Vãi lúa, thật hay giả thế, thầy Bạch đâu giống kiểu người như vậy đâu?”



“Bị cảnh sát bế đi, chắc chắn là thật rồi! Hình như trường mình có hơn chục nạn nhân bị hại rồi đó.”



“Không chỉ vậy đâu nha, mọi người có nhớ vụ Tô Vãn Tình mấy năm trước không? Nguyên nhân lúc đó là do ảnh nhạy cảm của cô ấy bị tên bạn trai nặc danh để lộ ra. Thực chất tên bạn trai ấy chính là Bạch Trạch đấy, nghe nói cô ấy muốn đứng dậy phản kháng Bạch Trạch nhưng bị hắn trả thù.”



“Trời ơi! Đúng là đồ c@m thú, loại người này không không yên mà.”



“Bây giờ Bạch Trạch đã bị bắt, những tấm ảnh kia phải làm sao giờ? Đừng bảo hắn sẽ phát rồ đem tất cả ảnh chụp của những nữ sinh vô tội phơi bày ra hết đấy nhé?”



“Nói cho mấy người biết, đây mới là phần kỳ lạ nhất của vụ này! Chú tôi làm việc ở đồn cảnh sát, tôi nghe chú ấy nói vốn dĩ Bạch Trạch đã muốn phơi bày những tấm ảnh đó. Nhưng không ngờ sau khi mở máy tính lên thì những tấm ảnh đó đã biến mất một cách quỷ dị, thay vào đó là một tấm ảnh trong chiếc váy đỏ.”



"Oát đờ hợi, chuyện gì vậy trời? Sao tự nhiên từ chuyện pháp trị biến thành chuyện siêu nhiên rồi?”



“Ê, tôi nhớ ra rồi, thời điểm Tô Vãn Tình , hình như cô ấy cũng mặc một chiếc váy đỏ…”



“Tình huống này lại là sao nữa? Chả lẽ Tô Vãn Tình đến tìm hắn báo thù?”



“Nói báo thù thì không thích hợp lắm. Đúng hơn là Tô Vãn Tình đang bảo vệ những nữ sinh nạn nhân giống cô ấy đó.”



“Ối dào, ai mà nghĩ tới những chuyện xấu xa nhất là do con người gây ra, còn những chuyện tốt đẹp hơn lại do thực hiện đây?”



8




Trong khi các bạn học trên mạng đang thảo luận nhiệt tình thì ký túc xá chúng tôi lại hoàn toàn yên tĩnh.



Cố Hiểu Dung ở cục cảnh sát cho lời khai cũng đã trở về.



Sắc mặt cô ấy vẫn trắng bệch như cũ, nhưng cả người lại như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng không ít.



Bên cạnh, La Hân cặp mắt đỏ hoe ôm lấy cô ấy, “Xin lỗi cậu, Hiểu Dung, chúng tớ không ngờ cậu lại bị gã khốn nạn Bạch Trạch uy hiếp…chẳng trách lúc trước khi nghe chuyện Tô Vãn Tình, cậu lại có chút kỳ lạ…”



Lục Du Du hơi khó chịu khi nghĩ đến trước đó, bản thân đã nói Tô Vãn Tình không biết yêu thương bản thân nhưng vẫn là không nhịn được nhìn tôi: “Nhắc đến mới nhớ, sao mà cậu biết hay vậy Tống Tuyết Nhi?”



Tôi đang sơn móng tay nghe câu này, thuận miệng nói: "Tớ đoán."



"Đoán?" Lục Du Du sửng sốt.



Tôi giải thích ngắn gọn: "Các cậu có nhớ khuy măng sét của Bạch Trạch không? Phía trên có hoa văn hoa hồng rất đặc biệt. Tớ để ý là cài tóc của Tô Vãn Tình với sợi dây chuyền trên cổ Hiểu Dung đều có hoa văn tương tự.”



Mọi người sửng sốt, nhìn về phía cổ Hiểu Dung, trông thấy sợi dây chuyền trên xương quai xanh của cô ấy đúng là có hoa văn hoa hồng rất đặc biệt.



Cố Hiểu Dung ngây ngẩn cả người, nắm chặt dây chuyền: "Cái này quả thật là quà khi trước Bạch Trạch tặng tớ, tớ cảm thấy nhìn rất đẹp nên luôn mang theo...”



Lục Du Du chấn động.



“Đợi đã Tống Tuyết Nhi, chỉ dựa vào cái này mà cậu đoán ra mọi chuyện á? Không phải đấy chứ."



Dường như cô ấy nghĩ đến cái gì đó, mắt trừng lớn, "Chuyện dây chuyền của Cố Hiểu Dung coi như xong. Nhưng sao mà cậu lại chú ý đến cài tóc của ma nữ áo đỏ kia chứ?”



Tôi làm vẻ mặt vô tội, ngẩng đầu.



"Tớ đã nói rồi mà, do chất tóc của đàn chị Tô quá tốt nên tớ mới không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần thôi.”



Lục Du Du, La Hân và Cố Hiểu Dung: “......"



“Nhưng mà..." Lục Du Du nghĩ đến cái gì đó, "Quả thật may mà có đàn chị Tô thay thế hết những tấm ảnh trong tay Bạch Trạch nên những tấm ảnh của Hiểu Dung và những nữ sinh khác mới không bị đưa ra ánh sáng.”



Nói đến đây cô ấy càng áy náy hơn: "Trước đấy tớ nói đàn chị như vậy quả thật là không đúng mà.”



Tôi tán thưởng nhìn thoáng qua Lục Du Du.



Cô gái Lục Du Du này ấy à, mặc dù đầu óc không thông minh lại nói chuyện không biết suy nghĩ nhưng tốt xấu gì cũng biết sai biết sửa.




Bên này, Lục Du Du như nghĩ ra gì đó, không nhịn được nhìn tôi: “Nhưng Tống Tuyết Nhi này, sao cậu biết chắc đàn chị Tô sẽ giúp chúng ta chứ?”



“Bởi vì chị ấy đã cố nhắc nhở Hiểu Dung rồi.” Tôi giải thích.



“Hôm đó không phải Hiểu Dung bảo đàn chị Tô đứng trước giường Hiểu Dung sao? Tất cả đều cho rằng chị ấy muốn bóp cổ Hiểu Dung. Nhưng rõ ràng chính mắt mọi người đều thấy trên cổ Hiểu Dung chỉ xuất hiện dấu tay, nếu là bóp cổ thì sao chỉ để lại một dấu tay cơ chứ?”



“Cho nên tớ đoán là chị ấy muốn kéo sợi dây chuyền. Đàn chị Tô muốn giúp cậu đấy Hiểu Dung.”



“Mà quan trọng hơn là…”



Đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện, cất cao giọng: “Đàn chị Tô của chúng ta xinh đẹp, đáng yêu như thế sao có thể hại chúng ta chứ?”



Lục Du Du, La Hân và Cố Hiểu Dung: “???”



Vẻ mặt từng người khó hiểu nhìn tôi nhưng tôi không để ý đến họ, dùng ánh mắt liếc nhìn tủ quần áo.



Chỉ thấy tủ quần áo tách ra một kẽ hở, bên trong lộ ra gương mặt trắng bệch.



Khi nghe mấy lời tôi vừa nói, khuôn mắt trắng bệch có chút ửng hồng.



Tôi cười thỏa mãn.



Ma nữ áo đỏ, độ thiện cảm +10!



9



Một tháng sau sự kiện nữ áo đỏ, mọi thứ bình lặng trôi qua.



Cho đến một ngày nọ, khi tôi bước vào phòng học, nghe thấy tiếng bàn luận hưng phấn của các bạn học ——



“Các cậu có nghe nói chưa,《Khuynh Thành Tuyệt Luyến》định đến trường mình quay phim đó.”



“Đúng vậy đúng vậy, tớ còn nhìn thấy Vương Tư Tư và Tịch Lâm dưới lầu đó. Vương Tư Tư xinh vãi, Tịch Lâm cũng đẹp trai nhức nách.”



Lòng tôi lộp bộp vài tiếng.



Rồi xong.



Thể loại minh tinh nổi tiếng đột nhiên lên sân khấu này, đằng sau nhất định là có kịch bản mới đây mà.



Lòng tôi hận không thể cách đám minh tinh này càng xa càng tốt, nhưng đám bạn cùng phòng luôn tự tìm đường đến Tây phương cực lạc lại tiếp tục không an phận.




Lúc tan học, bọn họ lôi kéo tôi đi tìm Vương Tư Tư, Tịch Lâm gì đó xin chữ ký.



Đoàn phim đang quay ở hồ nhân tạo của trường chúng tôi.



Khi tôi đến bên hồ thì thấy có rất nhiều người vây quanh xe bảo mẫu của Vương Tư Tư và Tịch Lâm, mục đích đều là để xin chữ ký.



Lục Du Du và những người khác kéo tôi lại gần, tôi nghe thấy ai đó đang nói chuyện.



“Ồ, hình như quan hệ của Vương Tư Tư và Tịch Lâm rất tốt thì phải, lẽ nào lời đồn hẹn hò trên mạng là thật hả?”



Tôi tò mò liếc nhìn, thấy Vương Tư Tư và Tịch Lâm cùng ngồi trong xe bảo mẫu, dù gì bọn họ cũng là minh tinh nổi tiếng, giá trị nhan sắc thật sự hết nước chấm luôn.



Hai người họ một bên ký tên cho fan hâm mộ, một bên cãi nhau ầm ĩ, vô cùng thân mật.



Rất nhanh, đội ngũ xin ký tên đã đến lượt chúng tôi.



Lục Du Du đứng đầu hàng ngũ nhưng không lập tức tiến lên xin chữ ký của Vương Tư Tư và Tịch Lâm.



Vương Tư Tư vừa nói chuyện phiếm với Tịch Lâm vừa đợi một lúc, thấy cả nửa ngày không có ai lên xin ký tên, có chút không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Lục Du Du.



“Vị bạn học này, cô có muốn ký tên không thế?”



Lục Du Du sửng sốt khi nghe lời này.



“Tôi muốn mà.” Cô ấy chỉ trước mặt, “Nhưng không phải nên đến lượt của anh bạn nhỏ này trước hay sao?”



Tôi thấy Lục Du Du đang chỉ vào bé trai trước mặt chúng tôi.



Dù đột nhiên có một đứa bé xuất hiện trong đám sinh viên chúng tôi nhưng cũng không ai ngạc nhiên lắm. Bởi giáo viên trường chúng tôi có thể đưa người nhà vào ở trong ký túc xá của trường.



Thậm chí ban nãy có nữ giáo viên ôm con gái đến xin chữ ký nên bé trai này xuất hiện ở đây cũng không khiến mọi người thấy quái lạ.



Đứa bé trai trông khoảng năm tuổi, nó đứng đưa lưng về phía chúng tôi nên không rõ mặt. Thằng bé đang nhìn thẳng vào Vương Tư Tư như thể nhìn một ngôi sao yêu thích nhưng lại chẳng dám đến gần.



Đây là lý do vì sao chúng tôi để thằng bé xin chữ ký trước.



Nhưng không ngờ rằng, Lục Du Du vừa nói ra những lời này, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi. Đặc biệt là Vương Tư Tư. Đáy mắt cô ta ánh lên vẻ bối rối, chấn kinh.



Cô ta bỗng nhiên đứng dậy: “Cô nói bậy nói bạ gì thế, bé trai ở đâu ra chứ! Ban ngày ban mặt định dọa ai đấy hả?”



10



Nghe vậy, Lục Du Du sửng sốt. Cô ấy không phục, nhanh chóng phản bác lại: “Tôi nói bậy nói bạ cái gì chứ, rõ ràng có bé trai đứng ở đó mà.”



Cô ta vừa nói vừa định kéo thằng bé ra nhưng tôi kịp nhận ra có điều không ổn, lấy tay che ngực “ầm” một tiếng ngã xuống.



Cú ngã đột ngột của tôi đã thu hút sự chú ý của mọi người.



Tịch Lâm đứng bên cạnh là người đầu tiên phản ứng, đỡ lấy tôi: “Bạn học này, cô không sao chứ?”



Tôi yếu ớt mở mắt, khẽ nói:



“Em…em không sao. Tim em không tốt lắm, vừa rồi giọng chị Tư Tư quá lớn làm em có hơi sợ hãi…”



Vương Tư Tư: “???”



Vương Tư Tư lập tức bỏ qua Lục Du Du, tức giận nhìn tôi chằm chằm: “Cô nói giọng ai lớn hả? Còn nữa, ai là chị của cô chứ!”



Vương Tư Tư vô cùng tức giận, tôi lại càng ra vẻ sợ hãi, trốn trong ngực Tịch Lâm, rụt rè: “Anh Tịch Lâm, chị ấy hung dữ quá…”



Tịch Lâm nhìn Vương Tư Tư, vẻ mặt không đồng tình: “Tư Tư, bạn học này đã bảo tim cô ấy không tốt rồi mà, cô cũng đừng la hét nữa, mau đưa bạn học này tới phòng y tế.”



Dưới ánh mắt ghen tị của những cô gái xung quanh, anh ta đích thân đưa tôi đến phòng y tế.



Lợi dụng khi anh ta không chú ý, tôi nhìn về phía Vương Tư Tư.



Tôi thấy đứa bé vẫn đứng đấy nhưng đã quay người lại từ bao giờ.



Cuối cùng thì tôi cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của nó.



Các đường nét trên khuôn mặt nó thanh tú xinh đẹp nhưng lại tái nhợt một cách kỳ lạ.



Thằng bé nhìn về hướng nhóm chúng tôi rời đi, đôi mắt đen ánh lên sự phấn khích, mong đợi.



Tim tôi như ngừng đập.



Rồi xong.



Có vẻ chúng tôi sắp tới công chiện rồi.