Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 4




Căn hộ tôi thuê thuộc loại nhỏ nhất ở đây, theo kiểu mini dành cho hai người ở, rộng khoảng chừng chưa tới năm mươi mét vuông. Phía trên còn có thêm một gác xép, thích hợp để trưng dụng thành phòng ngủ.

Phòng ốc luôn có người đến quét dọn thường nên tôi không mất nhiều thời gian cho việc dọn dẹp nhà cửa.

Đồ đạc cá nhân mang theo cũng không nhiều nhặn gì, bỏ ít công sức bày biện là xong. Nội thất, đồ dùng đầy đủ, hầu như tôi không cần phải sắm sửa thêm. Riêng giấy dán tường là không được hợp ý tôi cho lắm, cũng tại màu sắc nó tối tăm quá còn tôi thì lại thích màu tươi sáng hơn.

Nghĩ vậy, tôi liền dỡ hết đống giấy đó đi rồi dán lên mấy cuộn giấy vừa mới mua, tân trang lại một chút là có thể biến căn hộ của mình sáng sủa hơn chút rồi.

Đến lúc làm xong hết mọi việc thì cũng là mấy tiếng sau. Định ngồi nghỉ trên đi văng, cái bụng nhỏ của tôi réo lên đòi biểu tình.

Chà, bé con trong bụng đói rồi nhỉ, tôi vuốt bụng an ủi đứa nhỏ. Giờ này đã đến giờ cơm trưa, tôi phải nấu món gì đó thật ngon mới được.

Nghĩ thế, tôi đứng dậy mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, trong đầu vừa thái rau vừa mường tượng lại hoàn cảnh lúc đó.

Đúng vậy, tôi đang có bầu!

Và hiện đứa nhỏ mới hơn một tháng tuổi.

Vào cái ngày tôi phát hiện mình có thai cách đây một tuần trước, người xưa của Lục Nhất Minh đột ngột quay về khiến mọi thứ đảo lộn như một mớ hỗn tạp.

Chỉ vì sự quay trở về của cô gái ấy, có vài chuyện dự định muốn làm phải bỏ ngang giữa chừng.

Tôi muốn nói chuyện này cho cả nhà biết nhưng xem ra giờ đã không cần thiết nữa rồi.

Bây giờ người xưa của chồng, à không, bây giời phải gọi là chồng cũ đã quay trở về, tôi phải đi ngay trước khi bị anh ta đá đít ra khỏi cửa.

Đương nhiên đây là đứa trẻ tôi ngoài ý muốn mà có, không nằm trong kế hoạch của tôi. Tuy Lục Nhất Minh không chủ động dùng biện pháp phòng tránh, nhưng tự thân tôi biết, mình tuyệt đối không thể có thai.

Còn nguyên nhân tại làm sao tôi chẳng may có bầu...

Tôi nhìn mấy bức tranh treo trên tường nhà, cố nhớ lại xem thời điểm đó là khi nào.

Hình như là... tôi đã nhớ ra...

Có một lần bận hoàn thành nốt luận văn tốt nghiệp, khi tôi đang cố căng mắt làm cho xong thì ông chồng hờ đi vào phòng đòi "trả bài".

"Nào, đã một tuần nay em không cho tôi động vào em rồi. Chẳng lẽ em muốn bố biết tôi qua đêm bên ngoài với phụ nữ?"

Trước lời đe dọa vô nhân đạo từ anh, tôi cặm cụi bên màn hình máy tính, mắt nhắm mắt mở liếc nhìn Lục Nhất Minh rồi ngáp một cái rõ dài. "Nhưng mai em phải nộp luận văn! Anh ôm gối tự ngủ một mình đi."

Anh nhíu mày, khoanh tay hỏi tôi. "Em nói hôm nay làm xong rồi mà? Còn sửa tới sửa lui làm chi vậy?"

Tôi không nhìn anh nữa, tay đỡ lấy gọng kính bị trễ xuống sống mũi, tiếp tục gõ bàn phím "lạch cạch". "Xong thì xong rồi nhưng lỗi chính tả cần phải soát từng lỗi một chứ. Anh cứ ngủ trước đi, hoặc không thì ra ngoài bóc bánh trả tiền với một cô gái xinh đẹp nào đó cũng là một ý tưởng không tồi. Anh cứ đi đi, em không cấm cửa anh đâu. Và bố sẽ không bao giờ biết tới chuyện này."

Nhưng anh không hề có ý buông tha cho tôi. "Rắc rối quá, sáng mai dậy sớm làm tiếp. Còn bây giờ, nghĩa vụ của em là chiều tôi."

Ngắt lời, anh nhấc tôi lên giường, bỏ ngoài tai mọi lời kháng nghị.

Cuộc sống tôi là vậy, không tình yêu nhưng lại chìm trong nhục dục không lối thoát với người chồng vô tình, bạc bẽo.

Đến bây giờ tôi vẫn không rài nào hiểu nổi, tại sao đàn ông có thể thoải mái lên giường với người phụ nữ khác trong khi trong tim anh ta có một hình bóng của ai đó?

Tôi thật không tài nào hiểu nổi mà!

Khoan suy nghĩ đến vấn đề này, hôm đó... để dẫn đến kết quả như ngày hôm nay lỗi hoàn toàn nằm ở tôi. Vừa bận hoàn thành luận văn, vừa chủ quan cứ đinh ninh là ngày an toàn không uống thuốc cũng chẳng sao.

Ai mà ngờ...

Dạo gần đây hay buồn ngủ, bình thường răng bị ê buốt nên chẳng bao giờ ăn đồ chua nhưng bon mồm xơi tận ba quả cóc. Không những vậy còn kèm theo cả dấu hiệu chậm kinh, lúc này tôi mới tá hỏa gấp gáp chạy đi mua que thử thai.

"Hai vạch? Mình dính bầu?"

Tôi hoang mang không biết phải làm sao bây giờ. Bỏ đứa bé này, tôi không đủ nhẫn tâm để làm thế. Giữ đứa bé này lại, anh ta sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì? Người anh ta yêu về rồi, sớm muộn cũng phải ly hôn thôi. Ly hôn cho sớm trước khi cái bụng này ngày một to ra. Lục Nhất Minh không nhất thiết phải biết về đứa bé này. Có thể chuyện ly hôn làm bố chồng không hài lòng như sáng nay, nhưng nếu cứ cố chấp duy trì cuộc hôn nhân này... Một mình tôi thì không sao, tôi có thể tạm chấp nhận một người chồng có nhân tình ở ngoài nhưng còn con tôi, nó có thể chấp nhận được việc bố nó không thương mẹ nó?