Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 3




Tôi kéo hành lý vào tòa chung cư rồi dừng lại để tìm kiếm hình bóng thân thuộc. Người tôi tìm là người chị gái kết nghĩa ở chỗ làm, Hoàng An Nguyệt.

"Lam Khanh, lối này!"

Rõ ràng là nghe thấy tiếng rồi, nhưng người đâu?

Tôi liếc ngang liếc dọc để tìm chủ nhân của giọng nói đó nhưng lơ ngơ mãi vẫn không thấy chị.

Vẫn là cái giọng nói đó, có điều kèm theo thái độ gắt gỏng. "Ở đây! Bị cận thì đeo kính vào đi chứ!"

Cuối cùng tôi cũng nhìn ra được người đang sải bước tới là chị An Nguyệt, bèn cười hì hì rồi kéo vali chạy theo chị ấy vào thang máy.

"Em xin lỗi, em lỡ để quên kính trên taxi mất rồi."

Chị An Nguyệt: "Sắm hẳn hai cái vào, nhìn trông... có chán không? Hoặc không em chuyển sang dùng kính áp tròng đi."

Tôi cười hối lỗi. "Vâng, em biết rồi."

Cửa thang máy mở ra, chị dẫn tôi đến gần cửa phòng, đây là tòa chung cư bình dân thuộc quyền sở hữu của vợ chồng An Nguyệt. Khi biết cô em kết nghĩa là tôi có ý định muốn ra ngoài ở riêng, chị An Nguyệt đã giới thiệu cho tôi.

Vì là người quen, chị ấy chỉ lấy tiền thuê nửa giá so với mặt bằng chung trên thị trường. Chị không có nói chuyện này với tôi nhưng tôi đã lén tìm hiểu. Có lẽ chị ấy biết tôi không có nhiều tiền, giúp được từng nào thì sẽ dốc lòng giúp đỡ.

Trong đầu tôi thầm cảm ơn chị vô số lần.

Chị An Nguyệt mở cửa nhà và giao toàn bộ chùm chìa khóa vào tay tôi.

"Ở đây là chìa khóa các phòng, em vào mở kiểm tra xem có bị hóc, bị kẹt khóa nào không để chị đi thay khóa mới. Nếu có vấn đề gì xảy ra liên quan đến điện nước, em cứ gọi vào số máy chị dán trên cửa tủ lạnh là họ sẽ đến sửa giúp em."

"Vâng, em cảm ơn chị." Tôi mỉm cười đón lấy chùm chìa khóa.

"Ừ, không có gì."

Đang nói với nhau vài câu, bỗng dưng điện thoại trong túi xách chị An Nguyệt rung lên.

"Alo."

Không rõ người bên kia nói gì, tôi chỉ thấy sắc mặt chị An Nguyệt đột nhiên tối sầm.

"Cô nói sao ạ? Maika nhà tôi bị chảy máu? Tại sao lại như thế?" Có vẻ là vấn đề rất nghiêm trọng, chị An Nguyệt cau mày, nói nhanh vào điện thoại. "Được, tôi sẽ đến ngay."

Tôi lo lắng hỏi. "Chị An Nguyệt, có chuyện gì xảy ra với bé nhà chị thế? Em nghe thấy Maika bị chảy máu."

"Ừm, trẻ con ấy mà, đùa nhau tí không may bị thương thế này thế kia là bình thường mà em. Thôi chị đi trước đây, có gì nhớ báo lại với chị nhé." Chị nói vội vài câu và đi nhanh ra cửa.

"Vâng, chị đi cẩn thận."

.........

Lục Nhất Minh một mình đi vào nhà, hôm nay anh muốn nói chuyện thật rõ ràng với Lam Khanh. Hi Hạ đã trở về, anh nợ cô ấy một hôn lễ long trọng. Và để thực hiện được điều này, trước tiên việc anh cần làm là ly hôn.

Anh tìm khắp các phòng nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Tìm quanh co một hồi, Lục Nhất Minh gặp bóng dáng bác quản gia ở phòng khách bèn gọi với. "Bác Trung, Lam Khanh... cô ấy đâu rồi ạ?"

Bác quản gia đang cầm chậu cây cảnh vừa tỉa tót mang từ vườn vào đây, nghe thấy tiếng gọi từ cậu chủ, ông nhanh nhẹn đi tới rồi trả lời. "Thiếu gia, sáng nay thiếu phu nhân về nhà chính theo lời gọi của lão gia. Trước đó tôi còn thấy cô ấy xách vali xuống đây, cũng chả biết là định đi đâu."

Câu đầu thì thái độ rõ là có chút kính cẩn, nhưng sang đến câu thứ hai... lại chuyển sang một tone giọng khác.

Lục Nhất Minh cau mày, anh nghe ra được bác quản gia xấu tính đang châm biếm mình, đương nhiên là anh không tin lời bác ấy rồi. "Bác lại nói linh tinh, cô ấy ngoài cái nhà này và khách sạn, nơi cô ấy đang làm việc ra thì còn có thể đi đâu được chứ?"

"Tôi không nói chuyện với thiếu gia nữa, cậu không tin thì lên phòng ngủ kiểm tra là sẽ rõ." Bác quản gia hừ một cái, quay ngoắt người đi ra ban công, không thèm để ý cậu chủ lúc này mặt đen sì như nhọ nồi.

Cô ấy đi rồi?

Lục Nhất Minh không tin Lam Khanh chịu rời xa mình, anh tức tốc chạy như bay lên cầu thang. Kiểm tra hết tủ quần áo rồi lại kiểm tra những chỗ khác, đúng như lời bác quản gia nói, Lam Khanh đã rời đi. Những đồ anh mua cho Lam Khanh từ giày dép, quần áo, trang sức và mĩ phẩm, cô không hề mang theo một món nào.

Vậy là cô ấy đã rời đi thật rồi sao?

Bỗng một tờ giấy ở trên bàn trang điểm thu hút sự chú ý của anh. Lúc nãy anh có nhìn thấy nó nhưng không để ý lắm. Bây giờ nhìn kỹ lại...

Lục Nhất Minh cầm tờ giấy lên, thì ra là đơn ly hôn, cô đã ký sẵn vào đấy rồi. Giờ chỉ cần anh ký vào đó thôi là tất cả sẽ chấm dứt. Nhưng sao anh... không đành lòng thế này?

Đơn ly hôn? Khoảnh khắc ba chữ ấy hiện lên anh cảm thấy như vừa có một bàn tay bóp nghẹt lấy trái tim mình, máu trong người như sôi lên. Anh đang tức giận. Tại sao chứ? Không phải cách đây vài phút anh cũng có cái ý nghĩ này sao? Vậy thì sao lại tức giận tới mức mất khống chế thế này?