Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 72




Kiều Tịch dựa vào trong lòng ngực Lục Hoặc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt dần dần khôi phục lại.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn có màu hồng nhạt khỏe mạnh, miệng nhỏ cũng khôi phục màu đỏ ửng, đâu còn vẻ ốm yếu, tái nhợt như lúc nãy.

“Còn khó chịu à?” Lục Hoặc cố gắng thả lỏng cơ thể để cô gái trong lòng ngực tựa thoải mái một chút.

Trái tim của Kiều Tịch đã không đau nữa, cô đáng thương nói: “Ừm, còn đau một chút.”

“Chị lên giường nghỉ ngơi chốc lát nhé?” Lục Hoặc hỏi.

“Không đi.” Kiều Tịch còn nhớ rõ những lời nói lúc nãy cậu lạnh lùng nói với cô, cô hừ một tiếng, đôi mắt nhỏ chứa sự oán trách: “Em cho chị ở lại đây đã may mắn lắm rồi, chị đâu dám ngủ giường của em?”

Thiếu niên bị cô gái nói mà mặt nóng lên, nhưng người lúc nãy đuổi cô đi đúng thật là cậu.
Cậu cũng không biết vì sao lại thế này, cơ thể và cảm xúc của cậu hoàn toàn không bị bản thân cậu khống chế, mà bị cô dây dưa, dường như khắc sâu vào trong cốt tủy.

Rõ ràng không quen biết cô, nhưng thấy bộ dạng tái phát bệnh của cô khiến cậu lập tức mất đi lý trí, sợ hãi đến mức tay chân hoảng loạn, giống như nếu cô xảy ra chuyện gì thì cậu cũng đi theo cô luôn.

Thiếu niên thở dài, giống như cam chịu, cậu nhỏ giọng gọi tên cô, “Tịch Tịch.” Cảm giác quen thuộc truyền đến, dường như cái tên này đã được cậu gọi vô số lần.

“Lúc nãy em nói sai rồi, cho chị mắng lại được không?” Cậu cúi đầu, ghé sát vào cô, đôi mắt đen nhánh rất sáng, “Hoặc là, để chị đánh em trút giận nhé?”

Kiều Tịch đâu nỡ đánh cậu, cô quay đầu đi, sai bảo cậu, “Em ôm chị đi mép giường đi.”
“Được.”

Lục Hoặc đặt cô lên trên giường, còn ân cần đắp chăn giúp cô.

Lúc nãy Kiều Tịch đã phát bệnh một lần, quả thật có chút mệt mỏi, bây giờ cô nằm ở trên giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Căn phòng yên tĩnh lại.

Đối lập với bộ dạng kiêu căng lúc nãy của cô gái, bây giờ cô nhắm mắt vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.

Lục Hoặc ngồi bên mép giường, ánh mắt dừng trên mặt cô, có chút không dời mắt được.

Lông mi của cô gái cong dài, lúc cô nhắm mắt lại nó giống như hai cây quạt nhỏ. Mũi của cô đẹp đẽ thẳng tắp, chóp mũi giống như tô lên màu trắng tuyết, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một cái.

Ánh mắt của cậu di chuyển xuống dưới, miệng nhỏ của cô đã khôi phục màu máu, đỏ ửng, khiến người ta muốn hôn môi.
Đột nhiên, cô gái mở to mắt, “Lục Hoặc, em đang nhìn lén chị à?” Cô nghiêng đầu đối diện với đôi mắt của cậu, cười rất đắc ý.

Lúc nãy còn nói không quen biết cô, sống chết không muốn nhận cô, bây giờ lại đang lặng lẽ nhìn lén cô.

Bị cô gái bắt tại trận, trên mặt thiếu niên có chút mất tự nhiên, “Không phải.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm non hiện ra.

Ý cười trong mắt Kiều Tịch càng nồng đậm, như một con hồ ly nhỏ đang muốn chơi xấu.

Lục Hoặc duỗi tay qua, bịt tai trộm chuông che kín đôi mắt của cô gái, “Mau nghỉ ngơi đi.”

Lông mi cong dài của cô gái chớp chớp, nhẹ nhàng mà trêu ghẹo lòng bàn tay của Lục Hoặc, rất ngứa.

Kiều Tịch hừ hừ, để mặc cho thiếu niên che đôi mắt của cô.

Trước mắt tối đen nhưng khóe miệng của cô lại giơ cao lên, “Lục Hoặc, em đang nhìn lén em.”
Cô đắc ý, không chút xấu hổ khen chính mình, “Chị đẹp như vậy, em thích xem cũng bình thường, em không cần nhìn lén, có thể quang minh chính đại nhìn chị.”

Lục Hoặc không biết cô gái khác như thế nào, nhưng cô gái trước mặt cậu yếu ớt chết mất, hận không thể nâng cô trong lòng bàn tay, lúc chọc giận người khác lại khiến người ta bất đắc dĩ đến ngứa răng, hận không thể đè cô trong lòng ngực để ức hiếp.

Kiều Tịch náo loạn một hồi lâu, mới ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, trên giường, Kiều Tịch đang ngủ theo bản năng nhíu mày.

Lục Hoặc nhanh chóng di chuyển xe lăn đi mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là Triệu Thượng Lượng và bạn nam đeo mắt kính, còn có thành viên nữ trong đội tuyển, ba người tới gọi Lục Hoặc cùng đi ăn tối.
Trương Kiến nhiệt tình nói: “Lục Hoặc, chúng tớ chuẩn bị đi ăn cơm chiều, bây giờ đã tới giờ ăn buffet, chúng ta cùng đi đi.” Dù sao hai chân của Lục Hoặc cũng không tiện, bọn họ đi thi cùng nhau thì nên giúp đỡ lẫn nhau.

Lục Hoặc nghĩ đến cô gái trong phòng, cậu lắc đầu, “Các cậu đi ăn trước đi, tớ còn chưa đói bụng.”

“Cậu không đi ăn cùng chúng tớ à?” Thành viên nữ cũng mở miệng.

“Ừ.”

“Vậy được, bọn tôi xuống tầng trước.” Triệu Thượng Lượng có chút mất kiên nhẫn, bọn họ chủ động tới tìm Lục Hoặc đã coi như chăm sóc người nhỏ yếu rồi, cũng không phải không muốn đưa cậu theo.

Trương Kiến có chút do dự, “Vậy được, chúng tớ đi ăn trước, nếu lát nữa cậu đến thì có thể tới tầng 5 tìm chúng tớ.”
Lục Hoặc gật đầu.

Trương Kiến đẩy mắt kính, lơ đãng nhìn thoáng qua trong phòng Lục Hoặc, ánh mắt đột nhiên ngẩn ra.

Cậu ấy thấy trên giường trong phòng lộ ra một đôi chân dưới cái chăn màu trắng, mu bàn chân trắng nõn, hiển nhiên là chân của cô gái.

Cậu ấy chớp chớp mắt, muốn thấy rõ hơn, Lục Hoặc hình như đã chú ý tới tầm mắt của cậu ấy, cậu lập tức đóng cửa lại.

“Chúng ta còn chưa nói xong, sao cậu ấy đóng cửa lại rồi?” Thành viên nữ đầy khó hiểu.

Trương Kiến do dự nói: “Hình như tớ thấy trên giường của Lục Hoặc có người.”

“Chắc chắn cậu hoa mắt rồi, chỉ có bốn người chúng ta tới dự thi, ba người chúng ta đều ở đây, sao trong phòng Lục Hoặc phòng còn có người được.” Thành viên nữ nói.

“Ai biết được chứ.” Triệu Thượng Lượng không cho là đúng, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Đóng cửa lại, Lục Hoặc di chuyển xe lăn trở lại mép giường, lúc này cậu mới phát hiện chân của cô gái đã chui ra từ trong chăn, hiển nhiên, từ vị trí lúc nãy Trương Kiến đứng, cậu ấy chắc là đã nhìn thấy.

Môi mỏng của cậu hơi mím, Lục Hoặc cầm lấy mắt cá chân yếu ớt của cô gái, cậu thấy trên mắt cá chân của cô cột một chú cá nhỏ không có đuôi, đầu ngón tay của cậu không nhịn được khảy một cái, sau đó giấu chân cô vào trong chăn.

Lúc Kiều Tịch tỉnh lại, sắc trời bên ngoài cửa kính đã tối lại.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn vàng, thiếu niên ngồi bên mép giường, trong tay cầm một quyển sách bài tập, một tay khác cầm bút, dễ dàng giải các bài toán trong sách, vẻ mặt cậu đầy nghiêm túc.

Cậu cúi thấp đầu, ánh đèn chiếu lên sườn mặt của cậu, ngũ quan ngây ngô lại thâm thúy.
Kiều Tịch lén lút xê dịch qua đó, tay cô vươn ra từ trong chăn, túm chặt ống tay áo của cậu, “Lục Hoặc, chị đói bụng.”

“Dậy rồi à?” Cậu buông quyển sách trong tay xuống, “Dậy đi, em đưa chị đi ăn cơm.”

Kiều Tịch đầy lười biếng, ngủ một giấc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ửng đỏ, càng thêm đẹp đẽ động lòng người, “Em kéo chị dậy.”

Lục Hoặc rất dung túng cô, duỗi tay kéo người dậy.

Kiều Tịch xốc lên chăn, lúc này mới đi chiếc dép lê dùng một lần của khách sạn, đi theo Lục Hoặc ra ngoài.

Nhà ăn rất nhiều người.

Lục Hoặc tìm một chiếc bàn đôi ở bên cửa sổ, “Chị muốn ăn cái gì?”

Kiều Tịch vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt còn lười biếng, con ngươi đen nhánh ngấn lệ, bộ dáng khiến người ta yêu thích, “Tùy.”

Lục Hoặc bảo người phục vụ đến để gọi món.
Trương Kiến đang ngồi cách đó không xa, cậu ấy khϊếp sợ bưng cái đĩa đựng đầy đồ ăn trở lại chỗ ngồi, “Tớ nhìn thấy Lục Hoặc.”

Thành viên nữ rất vui vẻ, trong buffer đều là hải sản mà cô ấy thích ăn, quá suиɠ sướиɠ, “Cậu ấy tới ăn cơm à? Người đâu? Cậu không gọi cậu ấy đến ngồi với chúng ta à?”

“Không, tớ thấy cậu ấy ở cùng một cô gái.” Cậu ấy để cái đĩa trong tay xuống, lấy mắt kính xuống lau, “Tớ đã bảo không nhìn lầm, lúc nãy trong phòng ngủ của Lục Hoặc có một cô gái.”

Thành viên nữ tám chuyện, “Có thể là bạn gái của cậu ấy.”

“Chắc thế, đi thi còn có bạn gái đi cùng, thằng nhóc Lục Hoặc này thật hạnh phúc.” Vẻ mặt của Trương Kiến cực kỳ hâm mộ, “Chủ yếu là bạn gái của cậu ấy hình như lớn lên rất xinh đẹp? Đáng tiếc tớ chưa nhìn thấy mặt.”
Thành viên nữ bóc vỏ tôm, tay dính đầy dầu, thuận miệng hỏi: “Cậu không nhìn thấy mặt của đối phương à? Có đẹp bằng hoa khôi khóa mình không?”

“Không nhìn thấy, chắc không bằng.” Trương Kiến nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Triệu Thượng Lượng ở bên cạnh, “Đàn anh, em nghe nói hoa khôi hình như là bạn gái của anh à?”

Đuôi lông mày của Triệu Thượng Lượng nhếch lên, “Tin tức của cậu thật linh thông, chúng tôi vẫn lấy việc học là chính, tình cảm chỉ là thứ phụ.”

Thành viên nữ rất kinh ngạc, không nghĩ tới bạn gái của Triệu Thượng Lượng là hoa khôi, hoa khôi cua bọn họ lớn lên cao cao gầy gầy, trang điểm thời thượng, trong trường học cũng rất nổi tiếng.

Vẻ mặt của Trương Kiến đầy hâm mộ, cậu ấy giơ ngón cái với Triệu Thượng Lượng.
Đuôi mắt của Triệu Thượng Lượng mang theo sự kiêu ngạo, “Chuyện này cũng chẳng có gì phải hâm mộ, chỉ cần chính mình đủ ưu tú, thì cũng sẽ khiến người ưu tú thích mình.”

Cậu ta tạm dừng một chút, “Bạn gái của tôi còn khá hiểu chuyện, biết tôi muốn đi thi, không quấy rầy tôi, để tôi chuyên tâm thi đấu. Nhưng Lục Hoặc có chuyện gì thế, tới đi thi còn đưa cả bạn gái đi cùng à?”

“Có thể bạn gái của cậu ấy ở thành phố S?” Thành viên nữ nói, “Hai người gặp mặt một chút cũng không sao.”

“Trường chúng ta đã hai năm không dành được vé ở thi đấu vòng tròn, lần này trường học rất coi trọng cuộc thi này, tôi nghe nói Lục Hoặc không có bất cứ kinh nghiệm tham gia thi đấu nào, so với chúng ta thì cậu ta quá yếu, trước khi thi cậu ta còn không làm thêm nhiều đề vào, chuẩn bị cho cuộc thi, mà còn có tâm trạng yêu đương, chỉ sợ đến lúc đó liên lụy chúng ta, lãng phí một vị trí của trường học.” Trong giọng nói của Triệu Thượng Lượng không che giấu được sự khinh bỉ.
“Chắc không đâu, thành tích của Lục Hoặc vẫn luôn đứng đầu khóa chúng em.”

Triệu Thượng Lượng không cho là đúng: “Ngươi cũng là có thi đua kinh nghiệm, ngươi nên biết thi đua khảo tri thức điểm cùng bình thường khảo thí không giống nhau.”

Trương Kiến cười ngượng, không biết phản bác.

Ở vị trí bên cửa sổ, người phục vụ bưng đồ ăn lên.

Còn không đợi Kiều Tịch mở miệng, Lục Hoặc đã chủ động bóc vỏ tôm giúp cô.

Ngón tay của cậu đẹp, thon dài, đầu ngón tay lộ ra sự thanh lãnh, rõ ràng là đôi tay thích hợp đàn piano hoặc là cầm vũ khí, nhưng lại linh hoạt bóc vỏ tôm khiến Kiều Tịch nhìn mà rung động không thôi.

Thịt tôm được bỏ vỏ trắng hồng được bỏ vào trong bát của Kiều Tịch, Kiều Tịch cố ý nói: “Chị đâu dám để em bóc vỏ tôm giúp chị chứ, lát nữa em lại đuổi chị đi thì phải làm sao, dù sao em cũng không quen biết chị.”
Mi mắt rũ xuống của thiếu niên run rẩy, cậu ngước mắt nhìn cô, “Tịch Tịch.”

Kiều Tịch thích nhìn nhất là bộ dạng bất đắc dĩ lại đầy dung túng của cậu.

Cách đó không xa, nhóm Trương Kiến đã sớm ăn xong, bọn họ chủ động lại đây chào hỏi với Lục Hoặc.

“Chào các em.” Kiều Tịch biết mấy người này là thành viên cùng đội với Lục Hoặc, cô ngẩng đầu lên, tươi cười với mấy người họ.

Trương Kiến hoảng loạn đẩy mắt kính, âm thầm cảm thán thế mà bạn gái của Lục Hoặc lại lớn lên xinh đẹp như vậy.

Tính cách của thành viên nữ cởi mở, cô ấy thấy Kiều Tịch, trong mắt không che được sự kinh diễm, không nhịn được khen: “Chị thật xinh đẹp.”

Đối phương đẹp hơn rất nhiều so với hoa khôi toàn khóa của trường bọn họ, thậm chí là hoa khôi của lớp bọn họ.
Ánh mắt của cô ấy vô tình dừng trên đôi bàn tay đang cầm thìa bạc của Kiều Tịch, cô ấy thấy ngón tay của đối phương tinh tế trắng nõn, đẹp đến quá mức.

Thành viên nữ không nỡ dời mắt, có ai không thích xem mỹ nữ đâu?

“Chị đi cùng Lục Hoặc đến tham gia thi đấu à?” Thành viên nữ hỏi.

Kiều Tịch gật đầu, cười nói: “Đúng vậy.”

Bên cạnh, Triệu Thượng Lượng nhắc nhở Lục Hoặc, “Ngày hôm sau đã thi đấu lần một, tôi kiến nghị cậu dành nhiều tâm tư cho bài vở hơn, đừng lãng phí một vị trí của trường chúng ta.”

Lục Hoặc bóc vỏ tôm giúp Kiều Tịch, vẻ mặt của cậu nhàn nhạt, “Điều này không cần anh nhắc nhở.”

Sau khi chào hỏi xong rời đi, thành viên nữ đầy lưu luyến và hâm mộ, “Bạn gái của Lục Hoặc quá đẹp, quả thực là thần nhan, nếu tớ lớn thành như vậy, tớ có thể đi ngang, không đúng, nếu tớ có một nửa vẻ đẹp của chị ấy, tớ nằm mơ cũng cười tỉnh.”
Cũng không biết đối phương lớn lên kiểu gì, làn da vừa trắng vừa non mềm, trong veo, không có chút tỳ vết.

Nếu không phải lúc nãy cô ấy bị Lục Hoặc sâu kín nhìn một cái, cô ấy đều muốn duỗi tay xoa bóp khuôn mặt của bạn gái cậu, thử xem xúc cảm thế nào.

“Tớ chỉ biết thành tích của Lục Hoặc tốt, không ngờ tới ánh mắt của cậu ấy còn tốt như vậy, giấu một bạn gái xinh đẹp như thế.” Trương Kiến đẩy đẩy mắt kính, đáy mắt đều là sự hâm mộ, cũng không biết Lục Hoặc tìm ở đâu ra bạn gái đẹp như vậy.

Bên cạnh, Triệu Thượng Lượng cười lạnh một tiếng.

Giọng điệu của cậu ta có chút khắc nghiệt, “Bây giờ là lúc khẩn trương chuẩn bị thi đấu, Lục Hoặc còn có tâm tư yêu đương cùng bạn gái, hoàn toàn không để vinh dự của trường học vào trong mắt, ích kỷ, chỉ lo tận hưởng, lãng phí vị trí mà trường học cho cậu ta.”
Thành viên nữ nhịn không được mở miệng: “Đàn anh, anh nói nghiêm trọng quá, cậu ấy chỉ ăn cơm cùng bạn gái mà thôi, hơn nữa thành tích của cậu ấy rất tốt, cho dù chưa từng tham gia thi đấu thì cũng sẽ không kém.”

“Người tham gia thi đấu có ai không phải thành tích rất tốt, đứng top đầu của khóa?” Triệu Thượng Lượng có vài phần kiêu ngạo, “Đến lúc đó thành tích thi đấu được công bố, thứ Lục Hoặc làm mất là danh dự của chúng ta trường học.”

Trương Kiến cảm giác được sự xấu hổ trong không khí, cậu ấy vội vàng cười ha hả, hòa giải khuyên nhủ: “Không phải có đàn anh ở đây à? Anh chắc chắn dành được giải nhất, làm vẻ vang trường học của chúng ta.”

Nghe vậy, chân mày của Triệu Thượng Lượng giãn ra, trong lòng thoải mái, đúng thật, Lục Hoặc có thành tích gì không liên quan đến cậu ta, cậu ta dành giải nhất là được.
Cậu ta từ tốn nói, “Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở thêm vài câu mà thôi.”

Mới tiếp xúc chưa đến một ngày mà thành viên nữ đã phát hiện đối phương cũng không dễ ở chung lắm, hơn nữa tự cho mình là giỏi, lòng dạ hẹp hòi.

Cô ấy không lên tiếng, cũng không tính chơi thân với đối phương, dù sao sau khi thi đấu kết thúc thì bọn họ sẽ chẳng có giao thoa gì nữa.

Người tốt Trương Kiến cười ha hả phụ họa nói: “Em hiểu, mọi người đều muốn là tưởng thế trường học trcậu khẩu khí.”

Ban đêm, Kiều Tịch tắm rửa xong, cô mặc áo tắm dài màu trắng của khách sạn, cô thắt một cái nơ con bướm ở bên hông rồi đi ra ngoài.

Cô vừa tắm xong, đuôi tóc bị ướt, trên khuôn mặt nhỏ bị nước ấm xông đỏ còn dính nước, giống như quả đào được rửa sạch sẽ, hồng hào mọng nước, thơm ngọt mê người, làm người ta hận không thể cắn một miếng.
Cổ áo tắm hơi thấp, còn hơi ngắn, khó khăn lắm mới che được đùi của cô, cô đi dép lê dính ướt, đi về phía Lục Hoặc.

Bên dưới áo tắm dài là một đôi chân tinh tế thẳng tắp, làn da trắng nõn, rất chói mắt.

Bàn tay cầm cuốn sách của Lục Hoặc nắm chặt, cậu ngước mắt, không nhìn chân của cô gái, “Tắm xong rồi à? Quần áo đâu?”

“Ở trong nhà tắm.”

“Ừ.” Lục Hoặc thả sách xuống, nói: “Chị ngủ trước đi.”

Kiều Tịch đã ngủ một giấc lúc chiều, bây giờ rất có tinh thần, đâu còn buồn ngủ.

Cô thấy thiếu niên đi vào nhà tắm, bắt đầu giúp cô giặt quần áo.

“Lục Hoặc, chị có thể tự giặt được.” Kiều Tịch đứng ở cửa, nhìn thiếu niên xắn ống tay áo lên, vụng về giặt váy của cô.

“Chị biết giặt à?” Đôi bàn tay của cô gái tinh tế trắng nõn, hiển nhiên chưa từng làm việc.
Kiều Tịch lắc đầu.

Hiển nhiên, Lục Hoặc đã biết đáp án, “Chị đi nghỉ ngơi trước đi.”

Trước bồn rửa tay, thiếu niên không hề có chút ỏng ẹo chút nào, cánh tay thô tráng đối lập quá rõ ràng với mảnh quá mỏng manh trên tay cậu.

Đây không phải lần đầu tiên thấy cậu giặt quần áo giúp cô, nhưng mà, cô vẫn rất rung động.

Ban đêm.

Lục Hoặc tắm rửa xong đi ra từ nhà tắm, cậu mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh, di chuyển xe lăn đi về phía sô pha ở bên kia.

Trong phòng chỉ có một chiếc ghế sô pha, chân của Lục Hoặc rất dài, cậu nằm trên đó chỉ có thể co chân lại.

Kiều Tịch ngồi trên giường, nhìn thiếu niên bứt rứt nằm trên sô pha, cô bất mãn nói: “Em không ngủ cùng chị à?”

Mi mắt của Lục Hoặc khẽ run, cậu không nghĩ tới cô gái lại hỏi câu hỏi kiểu này, “Em ngủ ở đây là được.”
“Em không muốn ngủ cùng chị à?” Kiều Tịch hỏi.

Lục Hoặc nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Không muốn.”

Cậu đâu thể ngủ cùng cô được? Cho dù ngôn ngữ cử chỉ của cô gái lộ ra vẻ rất thân với cậu, những giữa họ không có quan hệ gì cả, sao cậu có thể ngủ cùng cô trên một chiếc giường.

Kiều Tịch thấy lá mầm non trên đỉnh đầu của Lục Hoặc không ngừng lung lay, trong mắt cô lộ ra ý cười, “Em chắc không?”

Khóe môi của thiếu niên hơi mím, cậu trả lời: “Ừ.”

Lá mầm non lung lay mãnh liệt hơn.

Ý cười trong mắt Kiều Tịch càng nồng đậm, “Tùy em.”

Nói rồi, cô tắt đèn đầu giường đi, trong phòng tối sầm lại, rơi vào yên tĩnh.

Trên sô pha, Lục Hoặc nhắm mắt lại, che dấu sự mất mát dưới đáy mắt, cuối cùng thì cậu cũng không kiềm chế được bản thân, nổi lên lòng tham và sự chờ mong.
Cậu nhẹ nhàng thở dài.

Đột nhiên, cơ thể ấm áp mềm mại chui thẳng vào trong lòng của cậu.

Lục Hoặc mở to mắt, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cậu đối diện với con mắt mỉm cười của cô gái, trong giọng nói của cậu tràn ngập sự khϊếp sợ, “Tịch Tịch?”

Ghế sô pha vốn dĩ không rộng lắm, hai người nằm trên đó khiến nó trở nên nhỏ hẹp.

Kiều Tịch gắt gao dán vào Lục Hoặc, môi đỏ xinh đẹp của cô cong lên, giọng điệu rất khẳng định: “Rõ ràng em rất muốn ngủ cùng chị.”

Cơ thể thơm tho mềm mại của cô gái nỗ lực dựa vào cậu, cả người Lục Hoặc căng thẳng, cậu căn bản không dám lộn xộn, cậu dùng sức nhắm mắt lại, “Tịch Tịch, đừng lộn xộn, chị về giường ngủ đi.”

Kiều Tịch sợ bị ngã xuống từ trên sô pha rơi nên cơ thể mềm như bông của cô cứ chen về phía Lục Hoặc, thậm chí còn duỗi tay ôm vòng eo thon chắc của cậu, rất tùy hứng, “Không.”
Trong căn phòng tối tăm, giác quan của cậu trở nên nhạy bén.

Lục Hoặc có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm nhàn nhạt trên người cô gái, mang theo hương vị ngọt ngào, rất thơm. Hình như cô sợ rớt xuống đất, nên cơ thể của cô cứ xích sát lại gần cậu, lộn xộn không dừng trong lòng ngực cậu.

Cánh tay đặt bên người của Lục Hoặc căng chặt, gắt gao nắm chặt, giọng nói trầm thấp của cậu trở nên vô cùng rõ ràng trong căn phòng, “Tịch Tịch ngoan, trở về giường đi.”

Nhưng mà, Kiều Tịch căn bản không nghe lời cậu, cô tùy ý làm bậy trong lòng ngực cậu, cô gái hư hỏng cố ý tiến đến bên tai cậu, “Chị chỉ bảo em ngủ trên giường, lại không phải bảo em ngủ……” Đôi môi của cô nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai của cậu, “Chị.”

“Xoẹt” một cái, bên tai Lục Hoặc giống như bốc cháy, cháy rụi, lỗ tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Trên mu bàn tay nắm chặt của cậu nổi lên gân xanh, bởi vì dùng sức nắm chặt nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch, “Tịch Tịch, đừng đùa.”

Kiều Tịch căn bản không sợ Lục Hoặc làm gì với cô, cô cười đắc ý bên tai cậu, giống như hồ ly nhỏ đã thành công chơi xấu, thật hư hỏng, khiến người ta tức đến ngứa răng, rồi lại không thể làm gì được.

Miệng nhỏ mềm mại của cô cố ý quẹt qua chiếc cằm căng thẳng của Lục Hoặc, đôi chân nhỏ chui vào giữa hai chân của cậu, cơ thể mềm mại cũng không an phận mà đang lộn xộn, như muốn tra tấn Lục Hoặc đến phát điên.

Bàn tay đặt bên hông thiếu niên của cô rất dễ dàng cảm nhận được cơ bắp căng chặt của cậu, Kiều Tịch cười hỏi: “Lục Hoặc, em đang khẩn trương cái gì?”

“Tịch Tịch.” Lúc mở miệng, giọng nói của Lục Hoặc đã khàn đến lạ kỳ, bàn tay to của cậu dời xuống nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái đang đặt bên hông của cậu.
Lòng bàn tay ấm áp, có vết chai mỏng cọ xát nhẹ nhàng trên mu bàn tay của cô, Lục Hoặc khàn giọng nói: “Em ôm chị về giường ngủ.”

“Em cùng ngủ cùng à?” Kiều Tịch mới không nỡ để Lục Hoặc cuộn tròn người, bứt rứt ngủ trên sô pha giống như đứa bé đáng thương.

“Chị tự ngủ.” Bàn tay nhỏ của cô gái mềm mại bóng loáng, giống như không có xương cốt vậy, Lục Hoặc chậm rãi xoa nắn.

Đầu ngón tay của Kiều Tịch nhẹ nhàng cào một cái trong lòng bàn tay của cậu, cười nói: “Không cần.”

Cô vừa nói xong, thiếu niên dường như không kiềm chế được nữa, cậu siết chặt tay cô, một tay khác đè lại cái ót của cô, ngây thơ lỗ mãng nghiêng về phía Kiều Tịch, chặn lại môi của cô.

Trái tim điên cuồng nhảy loạn lên.

Trong bóng đêm, sự u tối dưới đáy mắt của Lục Hoặc càng nồng đậm, giống như muốn bao phủ cô gái trong lòng ngực, nuốt trọn.