Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 71




Trên xe còn có ba học sinh khác, từ lời của họ nói, Kiều Tịch nghe ra được họ đang muốn đi thành phố S tham gia cuộc thi toán học.

Kiều Tịch nhìn thấy mấy người họ vẫn luôn nói chuyện, mà Lục Hoặc lại yên tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Sau khi tới sân bay, giáo viên đưa Lục Hoặc và ba học sinh còn lại đi tập hợp cùng với những trường khác.

“Ôi trời, đó không phải Tô Thần của Nhị trung à?” Một bạn nam đứng bên cạnh Lục Hoặc đẩy mắt kính, trợn tròn đôi mắt.

Một bạn nữ khác tò mò, “Ai thế? Đối phương rất lợi hại à?”

Bạn nam có chút kích động, “Cậu không biết cậu ấy lợi hại chừng nào đúng không, năm lớp 10, cậu ấy đã đạt được huy chương vàng của cuộc thi National Olympiad in Informatics (NOI) – cuộc thi Olympic Tin học toàn quốc, sau đó cậu ấy tham gia rất nhiều cuộc thi, nhận giải đến mỏi tay, nghe nói cậu ấy là người có khả năng đạt được huy chương vàng của cuộc thi Olympic Toán học toàn quốc nhất, không ngờ tới cuộc thi này cậu ấy cũng đến.”
Bạn nữ đầy ngưỡng mộ và kính nể nhìn về phía đối phương, đối lập với những người khác, bạn Tô Thần kia có phong thái trong trẻo, vẻ mặt nhẹ nhàng, càng giống như đi ra ngoài du lịch mà không phải đi thi đấu.

Một bạn nam lớp 12 ở bên cạnh nói: “Đừng làm tăng chí khí của người khác chứ.”

“Đúng vậy, chúng ta có đàn cậu Triệu ở đây, trường chúng ta chắc chắn có thể lấy được giải nhất.” Bạn nam đeo mắt kính nói: “Đàn cậu Triệu học lúc trước đi thi đấu đã đạt được rất nhiều giải nhất, suýt chút nữa đã được vào đội tuyển quốc gia.”

Triệu Thượng Lượng cười nói: “Mấy em cũng không kém.”

Ánh mắt cậu ta nhìn về phía Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, toàn bộ hành trình cậu gần như đều im lặng, nếu muốn nói người duy nhất sẽ liên lụy đến bọn họ, có lẽ chính là cậu.
Theo cậu ta biết, Lục Hoặc không có bất cứ kinh nghiệm và thành tích tham gia thi đấu nào, nhưng nghe nói thành tích của đối phương không tồi nên giáo viên cho cậu một vị trí.

Nhưng đi thi cũng không giống các cuộc kiểm tra bình thường, người đã tham gia không ít cuộc thi như bọn họ, có ai không phải giải đề hàng năm, luyện tập một lượng đề lớn, đắm chìm vô số thời gian trong biển tri thức.

Chỉ sợ đàn em lớp 11 này đến lúc đó sẽ bị những người dự thi tài giỏi xung qucậu ngược rất thảm.

Lúc đến khách sạn đã là 4-5 giờ chiều, giáo viên chia phòng cho mấy học sinh.

Con gái ở phòng đơn, bạn nam đeo mắt kính và Triệu Thượng Lượng ở phòng đôi, Lục Hoặc ở phòng đơn.

Giáo viên dẫn đội đưa thẻ phòng cho mọi người, “Sau khi các em cất xong hành lý thì có thể đi nhà hàng buffet ở tầng 5 ăn cơm, các em trcậu thủ đêm nay làm xong đề thầy đưa, ngày mai thầy sẽ giảng, có khó khăn hay yêu cầu gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho thầy.”
Nói xong, giáo viên nhìn về phía Lục Hoặc, “Em cần giúp đỡ gì không? Thầy bảo mấy bạn đưa hành lý lên giúp em nhé?”

Trên xe lăn, Lục Hoặc lắc đầu, “Không cần, em tự làm là được.”

Lục Hoặc đưa không nhiều hành lý lắm, chỉ có một cái túi hành lý màu đen, cậu đặt nó ở trên đùi, cũng không cần người khác giúp đỡ.

Giáo viên xác nhận Lục Hoặc thật sự không cần giúp đỡ, thầy ấy mở miệng nói: “Được, lát nữa các em nghỉ ngơi một chút rồi đi ăn cơm chiều nhé.”

Từ thang máy đi ra, Lục Hoặc từ tốn tìm được phòng của mình, ở bên cạnh các thành viên khác.

Cậu dùng thẻ phòng mở cửa, bên trong là cách trang trí tiêu chuẩn của một căn phòng bình thường, diện tích không quá lớn, nhưng ánh sáng rất tốt, cửa sổ sát đất có thể nhìn xuống cả thành phố.
Trước màn hình lớn, Kiều Tịch ngồi trên giường lớn, cô thấy Lục Hoặc cất xong túi hành lý, cậu di chuyển xe lăn vào phòng tắm.

Ngay khi cô muốn đổi một dáng ngồi cho thoải mái thì cô đột nhiên xuyên vào trong màn hình lớn.

Kiều Tịch nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô kinh ngạc trừng mắt nhìn, thảo nào lúc nãy rút được đạo cụ không có thời gian trước khi sử dụng, thì ra là tùy lúc à?

Cô chưa chuẩn bị tâm lý chút nào cả.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Lục Hoặc đi ra.

Kiều Tịch tự nhiên có chút khẩn trương.

Nhìn thấy cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng, cậu theo bản năng nhíu mày, “Chị là ai? Vì sao lại ở trong phòng của tôi?”

“Lục Hoặc.” Kiều Tịch muốn đi qua đó mới phát hiện trước lúc xuyên vào thì cô đang ngồi trên giường, đột nhiên xuyên qua đây, cô cũng không đi dép, bây giờ cô đang đi chân trần dẫm lên chiếc thảm màu xám nhạt.
Ánh mắt của thiếu niên rất lạnh lẽo, cậu chất vấn: “Chị có thẻ phòng của tôi?”

Kiều Tịch lắc đầu, “Chị không có thẻ phòng của em.”

“Chị vào đây bằng cách nào.” Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn chằm chằm Kiều Tịch, khuôn mặt lạnh lùng của cậu mang theo sự xa cách, cực kỳ giống vẻ cự người ngàn dạm như lúc Kiều Tịch mới quen cậu.

“Nếu chị nói chị chớp mắt một cái đã xuất hiện trong phòng của em thì em có tin không?” Đôi chân trần của Kiều Tịch dẫm trên mặt đất, cô tiến lên một bước, “Em đừng sợ chị, chị không phải quỷ.”

Lục Hoặc di chuyển xe lăn lùi về phía sau, “Vì sao chị lại biết tên của tôi?”

Thiếu niên mang theo sự đề phòng, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

“Chúng ta đã quen biết từ trước rồi.” Đôi mắt nhỏ của Kiều Tịch đầy tủi thân nhìn cậu, “Em lại quên chị rồi.”
Lục Hoặc đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, lạnh lùng nói: “Tôi không quen biết chị.”

Kiều Tịch tiến lên, ghé sát vào cậu.

Tay của cô trực tiếp đặt lên vị trí hình xăm ở ngực Lục Hoặc, “Trước kia em đều gọi chị là Tịch Tịch, chỗ này của em còn xăm tên chị.”

Lục Hoặc không nghĩ tới cô gái to gan như vậy, trực tiếp duỗi tay chạm lên ngực cậu.

Chân mày của cậu gắt gao nhíu chặt, muốn duỗi tay hất tay cô ra.

Nhưng mà, vị trí hình xăm của cậu giống như bị bỏng, trái tim dưới lồng ngực không thể kiềm chế được mà điên cuồng nhảy lên, giống như muốn nhảy ra từ bên trong, lại giống như tìm được chủ nhân, mãnh liệt muốn nhận chủ.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hoặc căng thẳng, cậu lấy bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực mình ra, lạnh lùng nói: “Chị đừng chạm vào tôi.”
Cả người của cậu đầy sự xa cách, Kiều Tịch có chút ấm ức.

Cùng một khuôn mặt, ban ngày cậu còn tự tay làm sủi cảo cho cô ăn, ôm hôn cô, bây giờ xuyên vào, ngay cả chạm cậu cũng không cho cô chạm vào.

Kiều Tịch tức giận hừ một tiếng: “Không chạm thì không chạm.”

Lục Hoặc nói: “Tôi không quen biết chị, mời chị rời khỏi phòng của tôi.”

Nghe thấy lời nói của đối phương, Kiều Tịch ngẩn ra, cô đâu thể rời khỏi Lục Hoặc được?

Lúc xuyên vào, trên người cô không có đồng tiền nào, có thể đi đâu được chứ? Hơn nữa cô cần phải đi theo bên cạnh cậu.

Kiều Tịch không có chút khí thế nào mà cúi đầu trước.

Cô đáng thương nhìn thiếu niên, “Chị không lừa em, chị quen biết em, chị không có nơi nào để đi, em có thể cho chị ở lại được không?”
Đôi mắt cô long lanh nhìn cậu, khóe mắt ánh nước, mỏi mắt trông mong nhìn cậu, hai đôi chân trần luống cuống dẫm trên mặt đất.

Trái tim trong lồng ngực dường như bị một bàn tay nắm chặt, Lục Hoặc tự nhiên thấy có chút khó chịu, “Tôi có thể cho chị vay tiền.”

“Chị không cần tiền, chỉ cần em.” Kiều Tịch vươn tay nắm chặt ống tay áo của thiếu niên, “Em có thể cho chị ở lại không?”

Lục Hoặc theo bản năng muốn gật đầu, lại phát hiện chính mình không thích hợp, cậu vội vàng mở miệng: “Không được.”

Cậu bẻ ra Kiều Tịch lôi kéo ống tay áo của cậu tinh tế ngón tay, cậu lạnh lẽo nhìn đối phương, “Chị tự rời đi hay là để tôi gọi điện cho lễ tân, để bảo vệ lên đưa chị đi?”

Khuôn mặt của thiếu niên mang theo sự lạnh lùng xa cách, đâu còn chút dịu dàng nào, cậu đang xua đuổi cô đi.
Kiều Tịch tủi thân mím môi, đôi mắt ngập nước trừng Lục Hoặc, “Em đuổi chị đi à?”

Cô cũng là người có khí phách, tức lên thì Kiều Tịch cùng giở tính: “Đi thì đi.”

Vứt xuống một câu như vậy, cô xoay người mở cửa phòng.

Cô gái đi ra ngoài, cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, trong phòng lập tức khôi phục sự yên tĩnh.

Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn về phía cửa, nơi ngực giống như có một bàn tay nhỏ gãi cậu thật mạnh, vô cùng khó chịu.

Bàn tay đặt ở hai bên tay vịn nắm chặt, Lục Hoặc không biết vì sao mình lại khó chịu, rõ ràng chỉ là người gặp qua một lần, cậu căn bản không quen biết cô, đi thì đi thôi.

Nhưng mà, nghĩ đến cô gái đi chân trần, không đi giày, chân mày đẹp đẽ của Lục Hoặc lại nhíu chặt.
Đột nhiên, có người ấn chuông cửa.

Lục Hoặc theo bản năng di chuyển xe lăn, tăng tốc đi đến trước cửa, cậu mở cửa ra.

Ngoài cửa, cô gái mặc chiếc váy dài nhạt màu tím, đi chân trần, cô mất tự nhiên nói: “Chị không có giày, em có thể cho chị mượn dép dùng một lần ở trong phòng không?”

Ánh mắt của Lục Hoặc dừng trên chân của cô gái, hai bàn chân nhỏ trắng nõn, tinh xảo, ngón chân mượt mà đáng yêu, có màu hồng nhạt, có lẽ là mặt đất hơi lạnh nên ngón chân nhỏ vô ý thức cuộn lại, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nắm lấy chân của cô để trêu đùa.

Cậu thu lại ánh mắt, trong mắt có chút mất tự nhiên, “Ừ.”

Lục Hoặc lùi về, rất nhanh, cậu cầm lấy đôi dép màu trắng dùng một lần ở dưới tủ quần áo.
Cậu cúi lưng xuống, đặt dép lê bên chân của cô gái.

Kiều Tịch lúc này mới đi dép vào, lông mi đen dài của cô run rẩy, có vài phần đáng thương, “Cảm ơn.”

Lục Hoặc không đáp lại, cậu nhìn cô một cái thật sâu, đóng cửa lại.

Kiều Tịch tức giận bĩu môi, sau đó đứng tựa bên cửa giống như bị phạt đứng.

Thật ra cô cũng không tức giận nhiều lắm, dù sao cũng không phải Lục Hoặc chủ động quên cô, nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân, một ánh mắt lạnh lùng của Lục Hoặc cũng sẽ khiến cô khó chịu.

Cô dựa vào tường, nhàm chán dùng mũi chân gõ lên mặt đất, trầm tư suy nghĩ phải làm sao mới có thể tiếp cận Lục Hoặc.

Trong phòng, Lục Hoặc quay trở về sắp xếp hành lý, một hồi lâu, chuông cửa lại vang lên.

Đôi mắt cậu trở nên sâu sắc, buông quần áo trong tay ra, cậu di chuyển xe lăn đi mở cửa.
Bên ngoài cửa, hai bàn tay nhỏ của cô gái hoảng loạn túm làn váy của mình, làn da của cô rất trắng, cô mặc màu tím nhạt tiên như vậy khiến làn da của cô càng trắng thêm.

Cô có chút ngượng ngùng nói: “Chị thấy khát, em có thể rót cho chị một cốc nước hay không?”

Môi mỏng của Lục Hoặc hơi mím, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, giống như cậu liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô gái, một hồi lâu cậu mới đáp lại: “Ừ.”

Cậu xoay người đi vào trong phòng cầm một chai nước khoáng đưa cho cô, “Chị đi đi, tôi không quen biết chị, cũng không biết chị có ý đồ gì, trên người tôi không có thứ chị muốn.”

Kiều Tịch nhận lấy nước khoáng, nghe thấy Lục Hoặc nói thế, cô trả lời: “Sao lại không có chứ? Chị muốn trái tim của em nha.”
Bàn tay của thiếu niên lập tức siết chặt, bởi vì cậu dùng sức nên đốt ngón tay trắng bệch, cậu tựa như rất bất đắc dĩ, “Tùy chị.”

Lục Hoặc nhanh chóng đóng cửa lại như chạy trốn.

Lại qua một hồi lâu, chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Ánh mắt Lục Hoặc sâu thẳm, cậu lại mở cửa ra lần nữa.

Kiều Tịch chớp chớp đôi mắt to, khát vọng nhìn cậu, “Lục Hoặc, chị đói bụng.”

Khuôn mặt của Lục Hoặc căng chặt nhưng trái tim lại mất khống chế nhảy loạn lên.

Dường như một câu, một ánh mắt của cô đều có thể dễ dàng khiến cậu hoảng sợ, cảm giác không chịu khống chế như vậy, dường như cậu đã trải qua rất nhiều lần, không xa lạ, cũng không kháng cự.

“Nơi này của tôi không có đồ ăn, chị đói thì tự đi tìm đồ ăn đi.” Lục Hoặc lấy một xấp tiền nhỏ đưa cho cô, “Không cần trả lại đâu.”
Kiều Tịch tức giận dùng mũi chân đá nhẹ xe lăn của cậu, “Chị không cần tiền.”

Lục Hoặc lạnh nhạt nhìn cô, “Tùy chị, đừng ấn chuông cửa nữa, tôi sẽ không mở cửa.”

Đóng cửa lại, hình như tâm trạng của Lục Hoặc cũng không chuyển biến tốt lên, mà ngược lại càng kém, bàn tay nhỏ nơi ngực điên cuồng cào cậu, không đau, lại khó chịu.

Lục Hoặc xoay người đi tắm rửa, chuông cửa không vang lên nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Hoặc đã tắm xong, sấy khô tóc, lúc cậu chuẩn bị xuống tầng ăn cơm thì chuông cửa mới vang lên lần nữa.

Cậu biết, cô gái còn đang ở bên ngoài.

Lần này Lục Hoặc không đi mở cửa ngay, cậu muốn làm ngơ đối phương, để cô gái thức thời rời đi.

Chuông cửa bị ấn liên tục ba tiếng, rồi đột nhiên dừng lại.

Bên ngoài cửa, Kiều Tịch che ngực, trái tim co rút từng cái một, đau đớn, khuôn mặt của cô trở nên trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cô đột nhiên phát bệnh.

Cơ thể của cô mất hết sức lực chống lên cánh cửa, tay của Kiều Tịch run rẩy, cố gắng duỗi tay ấn chuông cửa.

Cảm giác đau đớn truyền đến, cô mất hết chút sức lực cuối cùng, té lăn trên đất.

Kiều Tịch thở dồn dập, màu môi đỏ dần dần rút đi, cô không còn chút sức lực, cô đập cửa một cái, cũng không biết Lục Hoặc có thể nghe thấy hay không.

Trong căn phòng, chân mày của Lục Hoặc nhíu chặt, cô gái hình như từ bỏ rồi, cô không tiếp tục ấn chuông cửa nữa.

Nhưng mà, cậu cũng không cảm thấy vui vẻ.

Dường như không nhịn được nữa, tay của cậu vô thức di chuyển xe lăn đến trước cửa.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy chính mình rất không biết cố gắng.

Đẩy cửa ra, ánh mắt nhìn thấy một màn trước mắt, đồng tử của Lục Hoặc giống như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, nhanh chóng co rút lại.
Đáy mắt của cậu hoàn toàn rối loạn.

Thiếu niên một giây trước còn lạnh lùng, mang theo sự xa cách giống như phát điên vậy, cậu lập tức cúi người xuống, muốn bế cô gái lên lại không dám lộn xộn, “Tịch Tịch, Tịch Tịch……”

Cô gái nằm trên mặt đất, cô gắt gao che ngực, khuôn mặt nhỏ không còn chút giọt máu, quá mức tái nhợt.

“Chị bị sao thế?” Trái tim của cậu giống như bị siết rất chặt, đau đớn.

Lục Hoặc tới gần cô, cảm giác đau đớn trong lòng ngực của Kiều Tịch lập tức giảm bớt, cô ngước mắt nhìn về phía cậu, tủi thân duỗi tay ra, “Lục Hoặc, trái tim của chị đau quá.”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên đều là sự luống cuống và hoảng loạn, giọng nói trầm thấp mang theo sự run rẩy trong vô thức, “Em đưa chị đi gặp bác sĩ.”
Đôi tay của cậu bế cô gái từ mặt đất lên.

Cơ thể mềm mại ngã vào trong ngực cậu, Lục Hoặc ôm được người liền muốn đưa người đi bệnh viện.

Kiều Tịch không còn chút sức lực dựa vào trong lòng cậu, đôi tay vòng lấy cổ cậu, cô nhỏ giọng nói: “Không cần đi bệnh viện, em ôm chị một lát, để chị bình tĩnh lại một chút là được.”

“Sao có thể không đi bệnh viện được?” Tay của Lục Hoặc rất tự nhiên để ở eo cô, “Đây là có chuyện gì?”

Dưới đáy mắt của thiếu niên là sự hoảng loạn không thể che giấu được, ngay cả bàn tay ôm cô gái cũng đang run rẩy.

Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tịch dính sát vào ngực cậu, tục mệnh, cô lẩm bẩm lên án: “Em làm chị tức giận đến tái phát bệnh tim rồi.”

Trong giọng nói khàn khàn của Lục Hoặc đều là sự hối hận, “Thật xin lỗi, thuốc của chị ở đâu? Em đưa chị đến bệnh viện được không?”
“Không đưa theo thuốc, không được.” Kiều Tịch nâng khuôn mặt nhỏ tái nhợt lên nhìn cậu, “Em cho chị ở bên cạnh em, em đừng làm chị tức giận, không đuổi chị đi thì chị mới không phát bệnh.”

“Thật xin lỗi, em sẽ không làm chị tức giận, sẽ không đuổi chị đi.” Cô gái nói cái gì, thiếu niên liền đồng ý cái đó.

Lúc này Lục Hoặc đâu còn dáng vẻ lạnh nhạt và xa cách lúc nãy, bây giờ cảm giác đè nén và hối hận đang xông thẳng lên trong lồng ngực của cậu.

Đặc biệt lúc nãy cậu thấy cô tái phát bệnh nằm trên mặt đất, một giây kia, cậu hận không thể giết chết chính mình.

Kiều Tịch cảm giác được cánh tay để bên hông của cô siết chặt, cô tiếp tục lên án: “Lúc nãy em còn hung dữ với chị, nói không quen biết chị, còn muốn gọi điện thoại cho lễ tân, để bảo vệ đuổi chị đi.”
Cô gái trả lại từng câu nói mà cậu nói lúc nãy cho cậu.

Lục Hoặc đâu nghĩ tới chính mình sẽ bị vả mặt mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn bị vả mặt nhanh như vậy.

Trong lòng cậu ngập tràn sự chua xót hối hận, giọng nói của Lục Hoặc khàn khàn, “Tịch Tịch, thật xin lỗi.”

Cậu muốn đánh chết cái người lạnh nhạt lúc nãy.