Edit: CáoBeta: Maria, Amin–10
Khi tôi và Châu Khí Dã nhìn nhau không nói gì, bầu không khí im lặng bị gián đoạn bởi tiếng của Bạch Thất Thất ở cửa.
“A Dã.”
Giọng nói cô ta mềm mại, Châu Khí Dã che ở phía trước tôi nên cô ta không nhìn thấy tôi.
Châu Khí Dã hơi liếc mắt nhìn sang, mí mắt anh rất mỏng, lông mi cụp xuống dày như cánh quạt.
Một cơn gió hiu hiu thổi qua, chỉ có ánh trăng lốm đốm phản chiếu lên khuôn mặt khiến anh có vẻ lạnh lùng xa cách.
Bạch Thất Thất cắn môi, giọng điệu thận trọng nói: “Nghe A Hành nói anh thích ăn đồ Hồ Nam nhất, gần đây em mới học được hai món, anh có thời gian đến nhà em ăn không? Em muốn cảm ơn vì anh lần trước anh đã giúp em trong quán bar.”
Tôi thong thả ngồi trên xích đu, xem màn kịch mập mờ giữa nữ chính và nam phụ ở khoảng cách gần.
Vẻ mặt Châu Khí Dã không đổi nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, không cho cô ta mặt mũi.
“Không phải tôi thích ăn đồ Hồ Nam mà là Thư Ý thích ăn, tôi cũng chỉ ăn chung với cô ấy.”
“Lần trước ở quán bar tôi cũng vì nể mặt Yến Tử Hành, nhưng cô lại cố ý dựa vào ngực tôi, cô không suy xét cho cảm nhận của Yến Tử Hành à?”
“Và những tin nhắn cô gửi hằng ngày cho wechat công việc của tôi thật sự khiến tôi cảm thấy rất phiền đó thưa cô Bạch.”
Khuôn mặt vốn đỏ ửng của Bạch Thất Thất trở nên tái nhợt khi nghe những lời này. Những giọt nước mắt như hạt đậu đọng trên hàng mi, xinh đẹp yếu ớt đến độ ai cũng thấy đáng thương.
“A Dã, sao anh…”
“Làm phiền hai người rồi.”
Một giọng nam vang lên cắt đứt tiếng nghẹn ngào của Bạch Thất Thất, Yến Tử Hành dựa vào cánh cửa phía sau Bạch Thất Thất.
Sắc mặt anh ta u ám, nhìn Bạch Thất Thất không chớp mắt, không biết anh ta đến từ lúc nào, nghe được bao nhiêu.
Bạch Thất Thất hoảng sợ, nhìn Yến Tử Hành bất thình lình xuất hiện ở cửa.
Châu Khí Dã cầm lấy miếng băng cá nhân trong tay tôi, ngồi xổm xuống đỡ đấy mắt cá chân rồi dán lên cho tôi.
Châu Khí Dã vừa ngồi xổm xuống, Bạch Thất Thất lập tức phát hiện ra tôi cũng ở đó.
Cô ta đứng bất động, sắc mặt trắng bệch như một tác phẩm điêu khắc.
Khuôn mặt thanh tú hơi méo mó, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tủi nhục và xấu hổ.
Châu Khí Dã cởi áo vest khoác lên đôi vai hơi lạnh của tôi, đưa tôi rời khỏi sân thượng.
Trước khi rời đi, tôi mơ hồ nghe thấy Yến Tử Hành nói một câu: “Bạch Thất Thất, cô được lắm.”
11
“Gần đây hình như hình tượng của Bạch Thất Thất sụp đổ rồi, nghe nói A Hành đã nghe lời người nhà đi xem mắt rồi.”
Lâm Dao nằm trên sô pha trong phòng ngủ của tôi, hút một ngụm trà sữa, nói chuyện không rõ ràng.
Tôi đắp mặt nạ, đáp lại: “Chắc chỉ cãi nhau thôi, qua hai ngày là lại hợp lại ấy mà.”
Lâm Dao suy nghĩ một lúc, đột nhiên thích thú nhích lại gần tôi: “Này, dạo này anh Dã theo đuổi cậu dữ dội ghê, cậu thấy thế nào?”
“Bố mẹ tớ khá thích Trần Bách Hào, chỉ có anh tớ là không thích.”
Lâm Dao bĩu môi: “Tớ cũng không thích Trần Bách Hào, tớ có cảm giác dáng vẻ hiền lành của anh ta cứ như giả vờ, đã vậy còn là đồ ích kỷ.”
“Cậu nhớ lần trước cậu rơi xuống bể bơi không? Nhìn thấy cậu rơi xuống, anh Dã như không cần mạng lập tức nhảy xuống cứu cậu.”
“Anh ta thì hay rồi, đợi người khác cứu lên rồi mới chạy đến phụ một tay.”
Tôi đang xoa kem dưỡng da tay thì dừng lại: “Không phải Trần Bách Hào cứu tớ à?”
“Tất nhiên không phải rồi, mà nhà tớ với anh ta cũng không phải do làm ăn mà lui tới, không biết vì sao, tớ cảm thấy anh ta…”
Những lời phía sau tôi không có tâm trạng nghe nữa, tôi cứ cho rằng Trần Bách Hào là người cứu tôi. Lần trước hỏi, anh ta cũng không phủ nhận, hóa ra là Châu Khí Dã ư…
12
Chưa được mấy ngày, Trần Bách Hào đã lại hẹn tôi đi ăn cơm.
Tôi nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng lại nhớ đến những gì Lâm Dao nói.
Tôi với anh ta đang yên tĩnh ăn cơm, lúc này Châu Khí Dã và vài người trong công ty bước vào nhà hàng.
Vừa bước vào, mắt anh như có radar, liếc mắt cái đã nhìn thấy tôi.
Sau đó một nhóm người ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.
Cơ thể tôi cứng đờ, lén lút nhìn sang.
Anh thản nhiên dựa vào ghế, tay cầm một điếu thuốc, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai pha lẫn chút cô đơn.
Ăn xong, tôi và Trần Bách Hào một trước một sau rời khỏi nhà hàng.
Xe đậu cách đó không xa, vừa đến vỉa hè, một chiếc ô tô lao thẳng đến chỗ tôi.
Hô hấp của tôi lúc này như ngừng lại, tôi ngơ ngác nhìn chiếc xe đang lao đến cách mình càng ngày càng gần, tôi muốn chạy đi nhưng không thể nào nhấc chân lên được.
Giây tiếp theo, tôi được ôm vào một cái ôm ấm áp.
Tim tôi như ngừng đập, bàng hoàng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, đầu óc trống rỗng.
“Em muốn sờ anh đến bao giờ nữa?”
Câu nói mang theo ý cười ẩn ý vang lên, tôi tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy là Châu Khí Dã.
Tôi đẩy anh ra, Châu Khí Dã rên lên một tiếng đau đớn, tôi mới phát hiện hình như cánh tay anh bị thương.
Tôi vừa bận rộn báo cảnh sát vừa lái xe đưa anh tới bệnh viện, hoàn toàn quên mất Trần Bách Hào đang đứng bên cạnh.
Đến bệnh viện kiểm tra một hồi, tay trái bị gãy xương nhẹ.
Tôi đưa Châu Khí Dã về nhà, cảm thấy vô cùng có lỗi. Anh nói muốn ăn cháo tôm tôi nấu nên tôi đến siêu thị mua tôm về nấu trong bếp nhà anh.
Kết quả điều tra cũng đã có, cảnh sát nói tài xế gây tai nạn đã lái xe trong tình trạng say rượu.
Tôi cười lạnh một tiếng, tôi thấy lúc tông vào tôi tài xế rất tỉnh táo, rõ ràng là đang nhằm vào tôi.
Châu Khí Dã nghe được kết quả này, đầu ngón tay xoa xoa vào nhau, khuôn mặt lạnh lùng.
Tôi vào bếp bưng cháo đã nấu chín ra.
Châu Khí Dã dùng cánh tay lành lặn cầm thìa nếm một ngụm: “Lần trước ăn là từ lúc cấp ba em nấu cho anh.”
Tôi cụp mắt không trả lời.
“Tại sao bây giờ em trở nên ghét anh như vậy? Thư Ý, em phải cho anh biết lý do chứ?”
Hết chương 04!